DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 457: Trấn an


Hai người vừa đi ra ngoài, liền thấy Lôi Chấn dẫn theo hơn mười đệ tử khác, đang định rời khỏi Huyền Thiên Tông, mà đứng trước mặt hắn Liệt Kinh Vân đang giằng co, đứng cách hai người không xa là Đường Vũ Nhu.
 
Chỉ là sắc mặt Đường Vũ Nhu cũng không được tốt.
 
Hàn Phong tự nhiên rõ ràng Đường Vũ Nhu tại sao lại như vậy, sư tôn mà nàng bấy lâu vô cùng tôn kính hiện tại đang nằm trong tay địch, mười ngày sau còn có thể chịu nhục nhã to lớn, sao không khiến Đường Vũ Nhu mất bình tĩnh cho được.
 
Lúc này đằng sau Lôi Chấn và Liệt Kinh Vân đều có một nhóm đệ tử, nhưng hiển nhiên đằng sau Liệt Kinh Vân ít hơn nhiều so với Lôi Chấn.
 
Về xung quanh phần hai nhóm nhân mã đều đầy đệ tử Huyền Thiên Tông, hiển nhiên bọn họ cũng không rõ giữa Lôi Chấn và Liệt Kinh Vân xảy ra chuyện gì, chỉ đành đứng bên nhỏ giọng khuyên giải.
 
Hàn Phong nhìn thấy hình dạng của bọn họ, trong lòng cũng đoán ra được đại khái, lập tức trầm mặt đi về phía hai bên.
 
Mà mọi người thấy Hàn Phong đến, đều tự giác tránh ra, hiển nhiên trong đám đệ tử hắn rất có uy tín.
 
Đi tới trước mặt hai người, trước tiên liếc mắt nhìn Đường Vũ Nhu đang trầm mặc ở bên cạnh, Hàn Phong tiện đà thở dài, nói rằng:
 
- Các ngươi đang làm cái gì? Lẽ nào lúc này vẫn còn ngại thiếu phiền phức sao?
 
Tu vi của Hàn Phong đã đạt thiên giai thất phẩm, trên người tự nhiên có một cỗ uy nghiêm, lúc này ngữ khí tuy không nghiêm khắc, nhưng cũng làm người ta có cảm giác không giận mà uy.
 
Tiếng ồn ào ở đây cũng vì sự xuất hiện của Hàn Phong mà an tĩnh lại.
 
Thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, Hàn Phong lập tức giận dữ nhìn về phía Lôi Chấn.
 
Lôi Chấn lúc này cũng kịp phản ứng, nhân tiện tức giận nói:
 
- Hàn Phong, ngươi cũng biết lúc này trưởng lão và một số đệ tử của Thiên Lôi Các ta đều lọt vào trong tay Võ Hoàng Điện, hôm nay ta muốn dẫn mọi người tới cứu họ!
 
- Lôi Chấn, ngươi bình tĩnh một chút, đâu phải chỉ có trưởng lão Thiên Lôi Các ngươi bị bắt giữ, trưởng lão Liệt Diễm Các ta cũng bị bắt không ít hơn ngươi, huống chi Băng Tuyết Các Các chủ Mộ Tuyết cũng bị rơi vào tay bọn chúng, nhưng lấy năng lực của chúng ta dù có tới đấy thì được tác dụng gì? Đơn giản là đi chịu chết mà thôi.
 
Liệt Kinh Vân có chút tức giận phản bác.
 
- Hàn Phong cẩn thận quan sát, lúc Liệt Kinh Vân nói tới Băng Tuyết Các Mộ Tuyết, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh rõ ràng hiện lên vẻ đau khổ, mà sau lưng nàng Liễu Văn Văn dẫn đầu đệ tử Băng Tuyết Các cũng tràn đầy căm phẫn, một ít thiếu nữ tính tình nhu nhược, càng khóe mắt ngấn lệ, bộ dáng thập phần thương cảm.
 
Thấy vậy, tâm trạng Hàn Phong cũng có chút cảm thán, hắn có thể hiểu được tâm tình của các nàng.
 
Hàn Phong tự vấn nếu đổi lại là hắn gặp phải tình huống như vậy, e là cũng có tâm tình như vậy.
 
Lúc này Lôi Chấn nghe được Liệt Kinh Vân nói xong, ngược lại càng thêm tức giận, đỏ mặt đáp:
 
- Ngươi cũng biết trưởng lão Liệt Diễm Các bị lọt vào tay Võ Hoàng Điện, vì sao còn muốn ngăn cản ta đi cứu người.
 
Liệt Kinh Vân tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích:
 
- Lúc trước trưởng lão tứ các chúng ta và vô số đệ tử tinh nhuệ liên thủ vẫn không phải là đối thủ của Võ Hoàng Điện, lẽ nào ngươi cho rằng hiện tại chỉ bằng hơn mười người chúng ta có thể đối phó được với chúng sao?
 
- Liệt Kinh Vân, ngươi sợ chết như vậy, ta không trách ngươi, nhưng ngươi không được ngăn cản ta, nếu không tránh ra, đừng trách ta không khách khí! Ta cũng không ngờ ngươi lại sợ chết như vậy.
 
Lôi Chấn hai mắt vừa mở, giận dữ nhìn Liệt Kinh Vân nói rằng.
 
- Ngươi…
 
Liệt Kinh Vân hiển nhiên không ngờ trong lúc nổi giận, Lôi Chấn lại ngoan cố như vậy, đúng là tức mà không thể phản bác.
 
Trông thấy tràng diện tiếp tục giằng co, Hàn Phong tự nhiên sẽ không đứng nhìn.
 
Vì vậy, tiến lên hai bước, Hàn Phong đi tới giữa hai người, dùng ánh mắt ra hiệu với Liệt Kinh Vân an tâm, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lôi Chấn, cùng những đệ tử bộ dáng căm phẫn sau lưng hắn.
 
Đột nhiên, Hàn Phong đi tới phía trước, trên người chợt tản mát ra một cỗ uy nghiêm ngập trời.
 
Thân là thiên giai thất phẩm cường giả, Hàn Phong tùy ý phát ra khí thế cũng không phải những đệ tử có thực lực địa giai này có thể chống lại.
 
Chỉ trong nháy mắt, Lôi Chấn cùng những đệ tử phía sau đều là sắc mặt tái nhợt.
 
Cũng may khí thế của Hàn Phong vừa phóng liền thu, nhóm người Lôi Chấn cũng lập tức thở mạnh một hơi.
 
Trông thấy bộ dáng của mấy người, Hàn Phong vẫn thản nhiên như không.
 
Lôi Chấn bị khí thế của Hàn Phong chấn nhiếp, cũng khó khăn lắm mới hòa hoãn lại, khó hiểu cùng tức giận nhìn Hàn Phong hỏi:
 
- Hàn Phong, ngươi làm cái gì vậy?
 
Trông thấy bộ dáng tức giận của Lôi Chấn, Hàn Phong nhân tiện đáp:
 
- Lúc trước ta ở Hàn Phong giao thủ cùng Võ Hoàng, chắc hẳn ngươi vẫn chưa quên chứ?
 
- Thế thì làm sao?
 
Lôi Chấn không rõ cau mày nói.
 
Hàn Phong không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:
 
- Lúc đầu ta giao thủ cũng không phải chân chính là Võ Hoàng, đơn giản mà nói, đó chỉ là phân thân của hắn, thực lực kém xa Võ Hoàng.
 
Ngừng một chút, Hàn Phong tiện đà tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm Lôi Chấn, thản nhiên nói:
 
- Nhưng mặc dù chỉ là phân thân liền có thể đả thương ta, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng đủ để chứng tỏ thực lực chân chánh thực lực chân chánh của Võ Hoàng vượt xa ta rất nhiều. Mà ngươi ngay cả khí thế của ta cũng đều không thể chịu đựng được, như vậy mạo muội đi tới đó có tác dụng gì?
 
- Cái này…
 
Lôi Chấn bị những hành động liên tiếp của Hàn Phong làm cho không nói nên lời.
 
Lôi Chấn tuy rằng tính cách có chút xung động, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe Hàn Phong trực tiếp nhắc nhở như vậy, tự nhiên minh bạch sự chênh lệch giữa bản thân và Võ Hoàng.
 
Ngay cả hắn có nhiều người hơn nữa, e là vẫn không phải đối thủ của Võ Hoàng Điện, chứ chưa nói đến Võ Hoàng Điện Điện chủ Võ Hoàng chỉ dùng phân thân liền có thể đả thương Hàn Phong.
 
Đột nhiên trong lúc đó, Lôi Chấn có chút mất hứng cúi đấu, nhưng vẫn có chút không cam lòng nói rằng:
 
- Nhưng lẽ nào cứ trơ mắt nhìn các trưởng lão bị Võ Hoàng Điện đem đi tế sống sao?
 
Hàn Phong thấy Lôi Chấn rốt cục tỉnh táo lại, cũng lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi đáp:
 
- Ta có bao giờ nói sẽ không quan tâm tới chuyện này chưa?
 
- Vậy ý của ngươi là…?
 
Lôi Chấn nghe được Hàn Phong nói như thế, trên mặt nhất thời mọc lên một cổ hi vọng, có chút mong chờ mà hỏi lại.
 
Hắn vốn cho là Võ Hoàng Điện cường đại như vậy, Hàn Phong và như vậy tất sẽ vì bảo vệ mình mà lựa chọn im lặng, không làm ra hành động quá phận.
 
Lôi Chấn tự nhận nếu như là Thiên Lôi Các ở vào vị trí của Huyền Thiên Tông lúc này, e là cũng làm như thế, vì vậy mặc dù Hàn Phong thực sự không có ý định giúp tứ các xuất đầu, nhóm người Lôi Chấn vẫn không đi trách tội hắn.
 
Nhưng bây giờ nghe được Hàn Phong nói như vậy, hiển nhiên là có ý trợ giúp tứ các, chẳng qua Lôi Chấn vẫn còn có chút không thể tin được, mới chần chứ hỏi.
 
- Võ Hoàng Điện hiện tại một nhà độc đại, luận thứ tự, tứ các bị diệt, tiếp theo đứng mũi chịu sào rất có thể là Huyền Thiên Tông ta, nếu đã định trước vô pháp tránh thoát, Huyền Thiên Tông tự nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết, tứ các là minh hữu của Huyền Thiên Tông, cũng từng trợ giúp Huyền Thiên Tông vượt qua mấy lần nguy cơ, vì vậy, chúng ta sẽ không đứng nhìn, để cho Võ Hoàng Điện tùy ý làm bậy như vậy.
 
Hàn Phong ngữ khí mặc dù hòa hoãn, nhưng lại lộ vẻ kiên định.
 

Đọc truyện chữ Full