DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 6: Đổ cuộc


Một đêm này Hàn Phong cũng không có nghỉ ngơi mà nắm chặt thời gian để tu luyện, thẳng đến sáng sớm hôm sau mới đình chỉ.
 
Qua một đêm, đấu khí của hắn đã tiếp cận tứ phẩm đỉnh phong, tuỳ thời có thể trùng kích ngũ phẩm.
 
Cảm thụ tốc độ tăng trưởng đấu khí trong cơ thể, Hàn Phong có chút nhíu mày. Tuy hiện giờ tốc độ tu luyện so với trước kia nhanh hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn cảm thấy có vẻ chậm … Với thực lực hiện tại của hắn, trong gia tộc cũng không tính là gì, mà muốn cho hai cha con không bị khi dễ thì chỉ có thể mau chóng đề thăng thực lực của bản thân.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong trong lòng đã có kế hoạch, kiếp trước hắn đối với chế thuốc nghiên cứu rất nhiều, để đẩy tốc độ tu luyện của bản thân, hắn quyết định đi ra bên ngoài tìm chút tài liệu về để luyện chế một ít đan dược.
 
Hàn Nhất Nguyên sáng sớm lại xuất môn, có thể là thấy Hàn Phong đang tu luyện nên ông cũng không kinh động hắn.
 
Đẩy cửa phòng ra, đây là lần đầu tiên ở kiếp này Hàn Phong bước ra ngoài. Nhìn từng ngọn cỏ, từng bông hoa bên ngoài làm cho Hàn Phong cảm thấy vừa quen thuộc mà vừa xa lạ.
 
Hàn gia cũng là đại gia tộc số một số hai, cả toà trang viên rất rộng lớn, Hàn Phong chỉ có thể dựa theo trí nhớ lúc trước dọc theo con đường quen thuộc hướng bên ngoài trang viên mà đi.
 
- A, đây không phải là Hàn Phong sao? Đang bị thương mà cũng dám chạy tới đây sao?
 
Một âm thanh bén nhọn truyền vào tai Hàn Phong.
 
Hàn Phong theo hướng thanh âm truyền tới nhìn lại thì thấy bốn năm hài tử cùng hắn lớn lên đang đi tới. Hàn Phong lúc này đang cố gắng dò trong ký ức xem thân phận của mấy người này. Mấy người này đều là đệ tử trong gia tộc, thân phận địa vị cao thấp đều có cả, nhưng không ai mà Hàn Phong có thể so được.
 
Trong mấy người này có một người mà Hàn Phong nhớ nhất cũng có mặt – đó chính là kẻ đầu sỏ đánh hắn đến hôn mê, câu nói vừa rồi cũng phát ra từ miệng tên này.
 
Hàn Phong vốn không muốn để ý tới mấy tên này, nhưng bọn chúng tựa hồ không có ý định buông tha Hàn Phong mà tiến lên bao quanh Hàn Phong.
 
- Hàn Phong, ngươi vội vàng đi đâu vậy? Chúng ta dầu gì cũng là người một nhà, gặp mặt sao lại không chào hỏi chứ?
 
- Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tức giận vì lần trước bị tiểu Quang đả thương sao? Mọi người đều là huynh đệ cả, ngươi không cần nhỏ mọn thế chứ!
 
Hàn Phong lúc này cảm thấy rất buồn cười, mấy tên này vây quanh hắn, nói lảm nhảm như vậy chung quy cũng chỉ muốn gây phiền phức mà thôi.
 
Tuy rằng mấy tên nhóc này bình thường hay bắt nạt hắn nhưng dù sao hắn cũng đã sống hơn mấy trăm tuổi rồi, làm sao có thể ấu trĩ so đo với đám nhóc này chứ.
 
Hàn Phong cười cười hướng mấy tên này chào hỏi rồi đi thẳng không hề quay đầu lại.
 
Mấy đứa nhóc này đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đuổi theo ngăn lại Hàn Phong. Mà tên lúc trước nói chuyện với Hàn Phong lại nói tiếp:
 
- Sao đi vội vã như vậy, chúng ta vừa lúc muốn chơi một trò chơi, hay là ngươi cùng chơi đi.
 
- Trò chơi?
 
Tên nhóc này vừa nói hai chữ này, những ký ức được chôn sâu trong nội tâm Hàn Phong chợt loé lên hiện ra trong lòng hắn.
 
Đứa nhóc trước mắt này vẫn khắc sâu ấn tượng trong ký ức cửu viễn (xa xưa) của Hàn Phong. Nó là Hàn Quang, là trực hệ đường đệ của Hàn Phong, phụ thân nó là tộc đệ của Hàn Nhất Nguyên, cũng là thất thúc của Hàn Phong.
 
Năm nay Hàn Quang chỉ mới chín tuổi nhưng đã có tu vi Cơ sở tứ phẩm, trong đám đệ tử đồng lứa Hàn gia cũng xem như nổi bật. Với thân phận và thiên phú hơn người nên nó rất được gia tộc cưng chiều.
 
Ỷ vào sự cưng chiều này nên Hàn Quang thường tụ tập một đám đồng bối khi dễ Hàn Phong.
 
Đến bây giờ Hàn Phong cũng không thể nào quên được những lần bị bọn chúng trêu chọc đùa bỡn trước kia. Nhớ lúc trước bản thân đang vui sướng với số tiền ít ỏi tiết kiệm được từ số tiền phụ thân cho lại bị đám nhóc này dùng đủ các loại thủ đoạn cướp đi, khiến hắn lúc đó vừa bất lực vừa phẫn nộ. Nhớ tới mỗi lần bọn chúng mượn cớ luận võ đánh cho bản thân mình thương tích đầy mình, để rồi khi phụ thân ôm vào lòng lại thấy trên mặt phụ thân đầy sự thương tiếc và tự trách.
 
Vừa hồi tưởng một chút, Hàn Phong không khỏi cảm khái. Ai ngờ được chuyện đã cách mấy trăm năm nhưng bản thân vẫn nhớ rõ mồn một như thế. Hôm nay cảnh xưa lại tái diễn nhưng bản thân hiện giờ đã không còn là tên nhóc bất lực ngày xưa nữa rồi.
 
Hàn Quang thấy Hàn Phong không có phản ứng gì, nên tiếp tục nói:
 
- Không bằng chúng ta chơi "Phi tử liên đạn" thế nào? Nhưng chỉ chơi đùa không thì không thú vị, chúng ta thêm chút cá cược, người thua giao ra toàn bộ tiền trên người, thế nào?
 
Đề nghị của Hàn Quang tất nhiên được đám phía sau ủng hộ nhiệt liệt.
 
Mà Hàn Phong trong lòng lại cười thầm, hắn vừa muốn ra ngoài mua chút dược liệu, đang lo lắng không biết kiếm tiền đâu ra. Ai ngờ đang ngủ gật lại có người đưa gối thế này, nên hắn không chút do dự đáp ứng.
 
Thấy Hàn Phong đáp ứng, đám nhóc khẽ đánh mắt với nhau rồi cùng lộ vẻ tươi cười trên mặt. Hàn Phong thấy thế nhưng cũng không nói gì, khoé miệng chỉ hơi nhếch lên "Các ngươi đã muốn chơi đùa, vậy ta sẽ cùng các ngươi chơi cho thật vui."
 
Lúc này đột nhiên lại có một tên hài tử trong đám Hàn Quang khinh thường nói:
 
- Tên nghèo kiết xác này trên người có tiền sao?
 
Hàn Phong rất thản nhiên nói:
 
- Dù ta không có tiền nhưng cha ta có, chẳng lẽ các ngươi lại sợ cha ta quỵt tiền sao?
 
Đám nhóc ngẫm thấy cũng có lý nên cũng không ý kiến nữa.
 
"Phi tử liên đạn" thật ra là một phương pháp mà gia tộc dùng để huấn luyện các đệ tử khống chế đấu khí. Nhưng đám nhóc này lại lấy ra làm trò chơi. Kỳ thực nguyên lý rất đơn giản: đặt vài chậu nước cạn trên mặt đất không cần theo quy tắc gì, rồi người chơi xác định phương hướng dùng một hòn đá ném vào các chậu nước, đương nhiên không chỉ đơn giản ném như vậy. Hòn đá sau khi bị ném vào cái chậu thứ nhất sẽ bắn lên sau đó bay về phía cái chậu khác. Dùng cách ném như vậy xác định xem ai là người dùng một hòn đá một lần ném trúng được nhiều cái chậu nhất là thắng.
 
Thoạt nhìn rất đơn giản nhưng lại là một loại khảo nghiệm khả năng khống chế đấu khí rất tốt.
 
Lúc trước Hàn Phong cũng cùng đám Hàn Quang chơi nhiều lần nhưng khi đó hắn bất quá chỉ có tu vi Cơ sở nhị phẩm, thực lực rất kém cho nên không phải đối thủ của đám nhóc này, Tuy rằng tu vi của bọn chúng cũng không tính là cao.
 
Nhưng hiện giờ Hàn Phong đối với mấy trò chơi như thế này không hề có chút sợ hãi nào. Ở kiếp trước hắn đã từng học qua một loại vũ kỹ phóng ám khí. Loại vũ kỹ này yêu cầu đối với năng lực khống chế đấu khí rất cao. Lúc đó để hoàn thành vũ lỹ này, Hàn Phong đã tốn mất ba năm trời.
 
Vì vậy trò chơi phi tử liên đạn này đối với hắn đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
 
Thi đấu rất nhanh đã xong.
 
Lúc viên đá của Hàn Phong văn ra khỏi cái chậu thứ chín thì đám nhóc đứng bên cạnh con mắt đã dại ra, mặt xám như cục đất.
 
Nhất là Hàn Quang, nó thực sự không nghĩ ra Hàn Phong rõ ràng chỉ đấu khí nhị phẩm làm sao có thể thắng được một người có đấu khí tứ phẩm như nó? Theo như nó suy nghĩ thì Hàn Phong phải giống như những lần trước, lộ ra vẻ mặt cầu xin, lấy hết tiền trên người ra đưa cho nó, sau đó còn bị nó cười nhạo cho một trận.
 
Nhưng kết quả ngày hôm nay đã hoàn toàn trái ngược.
 

Đọc truyện chữ Full