DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thủy Hàn
Chương 71: Kiếp hậu trọng phùng

Thích Thiếu Thương vừa tức giận vừa vội vàng, lắc người một cái, Long Thiệp Hư rơi vào khoảng không.

Thích Thiếu Thương đang muốn phi thân lên ngăn cản Hồ Chấn Bi hạ độc thủ với Lưu Độc Phong và Vô Tình, nhưng Long Thiệp Hư đã uốn người lao vọt đến.

Thích Thiếu Thương đảo người đổi vị trí, trong lúc khẩn cấp vẫn nắm cực chuẩn phương vị, chàng vừa có được khoảng trống, đang nghĩ cách lao lên thì đối phương lại ngăn cản, trừ khi là liều mạng.

Long Thiệp Hư xem ra thực sự muốn liều mạng.

Thích Thiếu Thương nghiến răng, kiếm phong như điện xuất ra.

Kiếm nhắm vào ngực của Long Thiệp Hư.

Người đã bị Long Thiệp Hư ôm lấy.

Thích Thiếu Thương nhanh chóng phát hiện ra một sự thật.

Một kiếm đó như đâm phải tường đồng vách sắt.

Khi Long Thiệp Hư chụp lấy hai vai của Thích Thiếu Thương, tranh thủ lúc chưa bị đối phương kéo về phía trước, chàng xuất liền ba kiếm.

Rốn, ức, yết hầu.

Đó chính là ba điểm chết của các võ lâm cao thủ luyện ngạnh môn khí công.

Long Thiệp Hư cao lớn khôi ngô, nửa thân trên của Thích Thiếu Thương đã bị hắn giữ chặt, muốn đâm vào mặt hắn, thật không dễ.

Thích Thiếu Thương chỉ có thể đâm vào ba chỗ yếu hại đó.

Ba kiếm nhằm cứu mạng.

Ba kiếm đều vô ích.

Long Thiệp Hư đã chụp được Thích Thiếu Thương, kéo chàng lại gần. Thích Thiếu Thương đã cảm giác được vết thương bên tay trái đau thấu tận tim, xương cốt toàn thân không chịu được áp lực cực lớn đó, phát ra những âm thanh lách cách trầm đục.

Đến lúc này Thích Thiếu Thương mới biết, "Thiết Tật Lê" sở trường dùng Thiết tật lê, còn Long Thiệp Hư đã luyện thành Kim Chung Tráo.

Trong võ lâm, các môn ngạnh khí công đao thương bất nhập có thể chia thành năm loại: Thập Tam Thái Bảo hoành luyện, Thiết Bố Sam, Đồng Tử công, Kim Cương bất hoại thiện công, Kim Chung Tráo.

Luyện loại võ công này, người luyện đều phải trả giá rất đắt.

Đồng Tử công cần có thân đồng tử mới có thể luyện được, do đó Long Thiệp Hư luyện chắc chắn không thể là Đồng Tử công. Kim Cương bất hoại thiện công là Phật môn chánh tông. Thiết Bố Sam là một loại ngạnh khí công nhập môn, quyết không thể chống đỡ được độ sắc bén của Thanh Long kiếm. Thập Tam Thái Bảo hoành luyện, mặc dù toàn thân như tường đồng vách sắt, nhưng lại sợ bị công kích vào các huyệt vị. Còn Long Thiệp Hư không sợ Thanh Long kiếm sắc bén vô cùng đâm vào các huyệt vị, môn mà y luyện đương nhiên phải là Kim Chung Tráo.

Người luyện Kim Chung Tráo không dễ để cho người khác tìm ra được điểm yếu hại của mình

Trước khi bị Long Thiệp Hư chụp lấy, Thích Thiếu Thương đã kịp làm một việc.

Song chỉ của chàng búng một phát, Thanh Long kiếm hóa thành một đạo thanh long, hất bay Hồ Chấn Bi.

Một đòn này, chàng sớm đã có chuẩn bị.

Long Thiệp Hư dám liều mình lao đến, nhắm mắt nghênh đón lợi kiếm trong tay chàng, tất nhiên phải có cách khắc chế chàng.

Bản thân chàng không thể thoát thân, cũng nhất định phải ngăn cản Hồ Chấn Bi hạ độc thủ.

Kiếm vừa thoát khỏi tay, tay quặt ngược lại, muốn rút Xuân Thu bút.

Đáng tiếc là chàng chỉ có một tay.

Long Thiệp Hư đã dùng lực ôm lấy chàng, vận dụng độc môn khí công Kim Chung Tráo chấn nát toàn bộ xương cốt của Thích Thiếu Thương.

Bởi vì phải phân tâm, Thích Thiếu Thương mất đi thế chủ động, chỉ miễn cưỡng vận Nhất Nguyên thần công kháng cự.

Cho dù là trong lúc nguy cấp, chàng vẫn phải phân tâm.

Phân tâm lo lắng cho an nguy của Vô Tình và Lưu Độc Phong trên ngọn cây.

Phân tâm lo lắng cho sinh tử của Ngân kiếm đang khổ chiến với Anh Lục Hà.

Phân tâm lo lắng cho tồn vong của Trương Ngũ trong xe ngựa.

Phân tâm khiến chàng càng cảm thấy tuyệt vọng.

Kiếm của chàng vừa rời tay, "Thiết Tật Lê" liền lao người lên không đuổi theo.

Hắn đuổi kịp kiếm giữa không trung, một mặt chụp lấy chuôi kiếm, một mặt nghiêng người đáp xuống, cười nói: "Một thanh hảo kiếm. Đa tạ".

Người liền rơi xuống bên cạnh xe ngựa, tử tế xem xét Thanh Long kiếm trong tay.

Hồ Chấn Bi phi thân lên ngọn cây, lạnh lùng cười nói: "Bộ Thần Lưu Độc Phong, Danh bộ Vô Tình, các ngươi cũng có ngày hôm nay". Dứt lời, song chưởng từ từ phát ra.

Y dùng Cách Không Phá Sơn chưởng tấn công hai người từ xa, trong lòng vẫn có chút úy kỵ thanh uy của hai người, cho dù đã biết rõ hai người đã bị thương rất nặng, quyết không còn lực kháng cự, nhưng từ trước đến giờ y vốn rất cẩn thận, không dám tiến lại gần hai đại cao thủ, tránh việc mạo hiểm.

Y một mặt phát chưởng, một mặt đề phòng Vô Tình và Lưu Độc Phong phản kích, cũng đề phòng Thích Thiếu Thương ra tay ngăn cản.

Thích Thiếu Thương quả nhiên xuất kích.

Chàng phóng kiếm đến.

Hồ Chấn Bi nhìn thấy kiếm bay đến, lập tức thu chưởng, trong lòng thầm nhủ: "Sớm đã nghe Thích Thiếu Thương có một thanh Thanh Long kiếm, trước hết hãy đoạt nó chiếm chút tiện nghi đã".

Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

"Thiết Tật Lê" đã chụp lấy kiếm trước.

Y biết rõ tâm tính của mấy sư huynh đệ, kẻ nào kiếm được đồ gì tốt, quyết sẽ không để cho kẻ nào khác nữa.

Trong lòng y thầm oán hận, chỉ đành xuất tiếp song chưởng, giết Lưu Độc Phong và Vô Tình, là một đại công, đại công này tuy bốn người đều có phần, nhưng hai kẻ nổi tiếng giang hồ đều chết dưới chưởng của mình, truyền ra giang hồ khẳng định sẽ rất có lợi đối với uy danh của mình trong võ lâm sau này.

Y đang tưởng tưởng như thế, đột nhiên phát hiện một việc khiến y vô cùng kinh ngạc.

Từ trong xe nhoáng lên bóng người.

Trương Ngũ đã bị tiểu sư muội khống chế, chẳng khác gì phế nhân, lại thêm ám khí của Thiết sư đệ, không chết không được, làm sao lại có bóng người vô thanh vô tức xuất hiện trong xe ngựa cho được?

Bóng người lại không chỉ có một.

Y đang muốn phát ra cảnh báo, bóng người kia đã xuất thủ.

Hai bóng người, một phải một trái, bóng bên trái bay theo phía sau Thiết Tật Lê, bóng bên phải bay về hướng Anh Lục Hà.

Hồ Chấn Bị vội vàng hét lên một tiếng: "Coi chừng".

Tiếc là trước khi y kịp két lên, bóng người phía sau "Thiết Tật Lê" đã quát lớn: "Xem chiêu".

"Thiết Tật Lê" hoảng sợ, vội vàng chuyển thân.

Trong lúc hắn chuyển thân, đơn chưởng thủ bát lộ, thân người bật về phía sau, hữu thủ thủ sẵn mấy viên Thiết tật lê, tùy thời đều có thể bắn ra.

Hắn vừa chuyển thân, bóng đen liền xuất thủ.

Hữu thủ dụng chỉ ấn xuống.

Chỉ ấn vào trán hắn.

"Thiết Tật Lê" có bảy tám loại thân pháp, chục đạo sát thủ, nhưng trước tiên là tránh không được, sát thủ thì xuất không ra, trên đầu bị dính một chỉ.

Hắn chỉ thấy người trước mắt khoác một chiếc áo lông cừu thật dày, thân người gầy gò, tướng mạo âm lãnh, một khuôn mặt có đôi mắt như hai luồng lãnh điện.

Ý thức của hắn chỉ biết được đến đây.

Lúc này cơ thể của hắn bị hất văng đi hơn một trượng, ngã chổng vó trên đất, sâu trong rừng tùng.

Hồ Chấn Bi đang muốn lao xuống, người đó đã thò một bàn tay gầøy gò trắng bệch từ trong áo ra, chụp lấy Thanh Long kiếm, mũi kiếm chỉ lên ngọn tùng, hỏi y: "Người muốn tiếp tục giết người trên cây, hay là muốn xuống đây giết ta?".

Hồ Chấn Bi chỉ thấy cặp mắt giống như quỷ hỏa của người đó, khiến y cảm giác một cỗ hàn khí từ chân xông lên tới tận đầu.

Người mặc áo lông cừu đó, trước khi xuất chiêu với "Thiết Tật Lê", còn quát lên một tiếng. Nhưng mà, nữ tử lao về phía sau lưng Anh Lục Hà, chẳng nói chẳng rằng, một đao chém xuống.

Anh Lục Hà đã có cảnh giác.

Đó chính là bởi vì tiếng hét cảnh cáo của Hồ Chấn Bi, với lại ả phát ra thần sắc cuồng hỉ từ trong mắt của Ngân kiếm.

Ả đột nhiên quay người, Thiết Như Ý chém ngang ra, chặn được một đao đó, cú va chạm tóe lửa khiến cả hai đều cảm giác rát cả mặt.

Trong giây phút những đốm lửa lóe lên đó, An Lục Hà nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của đối phương

Đao thứ hai của đối phương đã nhanh chóng chém đến.

Anh Lục Hà chỉ còn cách giơ tay lên đỡ.

Hai người đều cảm thấy cổ tay đau nhói, hổ khẩu tê rần, nhưng đao thứ ba của nữ tử đó đã chém tới, đao sau nhanh hơn đao trước.

Anh Lục Hà thét lên một tiếng lảnh lót, ngũ chỉ dương ra, chụp vào mặt nữ tử kia.

Mái tóc đen của nữ tử kia tung bay, không ngờ không tránh né, mà phản lại một đao, chém vào mặt Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà vốn tính là những nữ tử xinh đẹp đều yêu quý dung nhan của mình, tưởng dùng trảo hủy đi dung mạo của đối phương để làm chậm lại thế công về phía mình, không ngờ đối phương không tránh chẳng né, không sợ hoa dung bị hủy, hơn nữa còn muốn một đao chém đôi mặt của ả ra.

Anh Lục Hà rụt tay, lại dùng Thiết Như Ý chặn lại, tia lửa bắn tung tóe, hai người cận thân giao chiến, mặt đều bị các hoa lửa bắn vào bỏng rát.

Lúc này, Ngân kiếm đã kịp nghỉ ngơi một lúc, lại vung kiếm lao đến.

Sau vài lần giao thủ, Anh Lục Hà đã biết võ công của người mới đến chỉ có thể hơn, chứ không thể kém ả, trước mắt lại thêm tên tiểu linh tinh này, trong lòng hoảng hốt, quan sát bốn phía, phát hiện "Thiết Tật Lê" sống chết không rõ nằm ngửa ở trên đất đằng xa, còn Hồ Chấn Bi thì không biết đã đi đâu rồi. Tình hình bất diệu, trong đầu hốt hoảng, miệng phát ra một tiếng rít lảnh lót, y phục đột nhiên nát vụn ra.

Anh Lục Hà vốn mặc một bộ quần áo bó tay thêu hoa, lúc này đột nhiên nát vụn ra, chỉ thấy một cơ thể trắng nõn, trong lúc xoay người, trước sau hai đạo tinh quang lóe lên, nữ tử kia và Ngân kiếm đều cảm thấy lóa mắt.

Anh Lục Hà thu Thiết Như Ý đập vào Thiên linh cái của Ngân kiếm, giống như là không đánh cho đưa nhỏ này óc văng tung tóe thì không cam tâm.

Hai mắt của Ngân kiếm do ánh sáng chói mắt không cách nào mở ra được, chỉ một mặt vội vàng lui lại, một mặt huơ kiếm loạn trước mặt.

Nữ tử kia cúi đầu, nhắm mắt, ba đao liên tiếp phát ra, chém thẳng vào lưng Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà chỉ đành huy Thiết Như Ý đỡ chiêu, nữ tử đó vẫn nhắm mắt, chỉ nhằm cận chiến, hầu như mỗi chiêu đều lùi lại phía sau, mũi đao mới có thể đâm trúng đối thủ. Hơn nữa, đầu gối, khuỷu tay, cổ tay, vai, khắp nơi đều bị tấn công, khiến Anh Lục Hà vốn xưa nay ngoan lạt, cũng không ứng phó nổi, chỉ đành thu tay phách vào trước ngực.

Thì ra là phía trên thân thể lõa lồ của ả, giữa đôi nhũ phong và sau lưng, lần lượt đeo khai chiếc Tinh kính, phát ra màu sắc bảy màu tà dị, các loại màu sắc kỳ dị hợp thành một đạo bạch quang cường liệt, đối thủ của ả đều không thể mở nổi mắt.

Nếu như đối thủ là nam tử định lực không cao, trong mắt chỉ nhìn thấy nhục thể của ả, dưới sự ảo chiếu của Đãng Tâm kính, thì chắc sớm mặc cho ả xử lý.

Ngân kiếm đồng tử chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân lõa thể, vừa nhìn thấy thì vô cùng kinh sợ, vội vàng nhắm mắt không dám nhìn. Anh Lục Hà sắp đắc thủ, nhưng nữ nhân liều mạng kia vẫn nhắm mắt, càng thêm liều mạng.

Anh Lục Hà rít lên một tiếng kỳ quái, lăng không bay đi, thoát ra khỏi phạm vi giao tranh, dưới ánh trăng, nhìn ả giống như một con chim trắng, nhưng yêu dị vô cùng.

Ả chỉ cần nhanh chóng thoát khỏi.

Trong lòng ả còn đang nguyền rủa: "Làm sao lại xuất hiện một nữ nhân không cần mạng như vậy, rút cục là kẻ nào...".

Đột nhiên bên tai truyền đến một câu nói: "Người từng ám toán ta một lần trong khách sạn". "Bụp" một tiếng, bị trúng một đòn vào lưng.

Anh Lục Hà co người lại, nhưng thân thể không dừng lại, tiên huyết phun ra như mưa.

Chỉ thấy người đó lạnh lùng nói: "Hãy nhớ cho kỹ, người ám toán ngươi là Lôi Quyển và Đường nhị nương".

Anh Lục Hà nhớ kỹ.

Nhưng ả không dám hồi đáp.

Ả chỉ cầu thoát thân.

Lúc này, thương thế trên người ả, thực sự khiến ả không còn đủ sức mà nói nữa.

Trong lúc ả đang đào mệnh, tai vẫn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ của Long Thiệp Hư.

Ả cũng không dám quay người lại tương cứu.

Thậm chí không dám trả đòn.

Trong quan niệm của chín đệ tử của Cửu U Thần Quân, không có tính mệnh của người nào quan trọng hơn tính mệnh của mình, thậm chí là người thân nhất cũng không thể.

Trong mắt Anh Lục Hà, ả không nguyện ý vì Long Thiệp Hư mà hy sinh một cái móng tay.

Long Thiệp Hư gầm lên một tiếng giận dữ, bởi vì hắn cảm giác thấy bản thân dùng thế Thái Sơn áp đỉnh đè xuống một thân thể mềm yếu, lại từ từ biến thành cứng rắn vô cùng. Tình hình giống như là bản thân dùng lực huy quyền, lại đấm phải một cái bàn đinh.

Thích Thiếu Thương thấy có người đến cứu viện, trong lòng liền ổn định.

Một thân Nhất Nguyên thần công toàn lực thi triển.

Long Thiệp Hư giống như một con hổ.

Thích Thiếu Thương giống như một con rệp.

Long Thiệp Hư dùng hết sức, nhưng không làm gì được Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương tranh thủ lúc đối phương chưa kịp khôi phục khí lực, bắt đầu phản công.

Long Thiệp Hư bắt đầu phát hiện hắn đang ôm phải một con nhím.

Một con nhím có thể công phá được Kim Chung Tráo của hắn.

Hắn trước sau ba lần cố gắng phát lực, đều không công phá được phòng tuyến của đối phương, mà còn bị nội lực của đối phương phản lại, hắn chịu đựng không nổi, lực đạo từ từ thoát ra, tay từ từ lỏng ra.

Tay vừa nơi ra, Thích Thiếu Thương liền rút Xuân Thu bút.

Xuân Thu bút đâm vào trên bụng của Long Thiệp Hư.

Long Thiệp Hư phát ra một tiếng hét điên dại.

Hắn buông tay chạy trốn.

Thích Thiếu Thương không lập tức truy kích.

Bởi vì chàng phát hiện đến Xuân Thu bút cũng không thể đâm thủng được da bụng Long Thiệp Hư, chỉ có thể khiến hắn cảm thấy chỗ bị đâm đau rát, sợ quá chạy trốn mà thôi.

Kim Chung Tráo của Long Thiệp Hư thực đã luyện đến mức cả thần binh cũng khó lòng phá được.

Nhưng mà, trong hoàn cảnh nguy hiểm đó, Thích Thiếu Thương rút bút ra đâm, lực đạo sử dụng tự nhiên không chuẩn, nếu không, với sự sắc bén của Xuân Thu bút, Long Thiệp Hư chắc chắc không chịu đựng được.

Do đó, hắn mới sự hãi chạy mất.

Một nguyên nhân nữa khiến Thích Thiếu Thương không truy kích chính là bởi vì chàng nhìn thấy Lôi Quyển và Đường Vãn Từ.

Kiếp hậu trọng phùng, chỉ cần là giữa hai bên còn có sự quan tâm đến nhau, có gì có thể vui hơn niềm vui gặp lại khi tưởng đã xa cách ở hai thế giới.

Đường Vãn Từ đẩy lui Long Thiệp Hư, từ lắc mình đến trước mặt Thích Thiếu Thương: "Chào".

Thích Thiếu Thương cũng cười đáp: "Chào".

Đường Vãn Từ vuốt tóc cười nói: "Đừng nói là ta không giúp ngươi một đao, các ngươi một chọi một, không tiện giúp ngươi một tay. Đối phương lại cùng lứa với ngươi, ta giúp ngươi, coi như thương hại cho một cánh tay của ngươi... ngươi không cần người thương hại đúng không?".

Thích Thiếu Thương chỉ đáp: "Đúng".

Đường Vãn Từ duyên dáng cười nói: "Hai người các ngươi không có gì để nói với nhau có phải không?".

Thích Thiếu Thương phát giác đôi mắt trong như nước hồ thu của Đường Vãn Từ, khi liếc quá Lôi Quyển, có nét phong tình và thâm tình khó tả, trong lòng đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó.

Lôi Quyển vẫn mặc một chiếc áo lông cừu, sắc mặt trắng bệch, so với trước còn gầy gò hơn, bệnh chắc nặng hơn, nhưng điều kỳ quái là, hàn quang trong mắt, hiển nhiên lại bớt đi rất nhiều, giống như là có hai ngọn nến, đang dần dần sưởi ấm hàn ý trong mắt y.

Thích Thiếu Thương gọi: "Quyển ca".

Lôi Quyển gật đầu.

Thích Thiếu Thương hỏi: "Hai người vì sao lại đến nơi này".

Từ sau khi bị ly tán tại Hủy Nặc Thành, bọn họ đã mất tin tức về nhau.

Lôi Quyển nói: "Tại Ngũ Trọng khê, chúng ta gặp được Vô Tình, sau đó tại Cự Mã Câu vô ý biết được Cửu U lão yêu suất lĩnh đồ đệ tìm các ngươi gây chuyện, liền theo dõi bọn chúng. Trên đường sợ bọn họ phát hiện, không dám lại quá gần, đêm nay muốn lẻn đến sơn thần miếu thông tri cho các ngươi, vừa may đến kịp chỗ này.

Thích Thiếu Thương biết Lôi Quyển chỉ đơn giản miêu tả mấy câu, chính là nói tránh đi, kỳ thực bên trong có những hung hiểm khúc chiết nói không hết, chàng không nhịn được hỏi thêm: "Còn Biên Nhi đâu?".

Lôi Quyển không đáp.

Tim của Thích Thiếu Thương trầm xuống.

Trầm sâu xuống.

Hai người đối mặt, trăng lạnh soi im.

Chuyên cũ như gió thoảng qua.

Đường Vãn Từ nói: "Lưu bộ thần và Vô Tình cùng người trong xe đều bị trọng thương, hãy cứu họ trước rồi hãy nói".

Nàng và Lôi Quyển nhân lúc Cửu U Thần Quân và Bào Bào tẩu thoát lẻn vào, tranh thủ Thích Thiếu Thương ngăn cản bốn địch nhân tiềm nhập vào trong xe ngựa. Ám khí của "Thiết Tật Lê" công sát Trương Ngũ, đều bị Lôi Quyển dùng áo lông cừu chặn hết lại, rồi lại giả vờ như bị trúng ám khí, hô lên một tiếng. Sau đó vào lúc khẩn cấp quan đầu, vừa xuất thủ liền làm trọng thương "Thiết Tật Lê", Anh Lục Hà, dọa Hồ Chấn Bi chạy mất, còn Thích Thiếu Thương đánh lui Long Thiệp Hư.

Thích Thiếu Thương và Ngân kiếm, hai chọi bốn, Ngân kiếm vẫn chỉ là một đứa trẻ, Thích Thiếu Thương lại bị thương trước, đối phương lại là bốn tên ác sát, Lôi Quyển mới chịu hạ thủ đột kích, nhưng trước khi y động thủ, vẫn lên tiếng cảnh báo trước, nhưng vẫn một chỉ đánh bại "Thiết Tật Lê". Còn đối với Anh Lục Hà, trước đây đã dùng Thiết Như Ý đánh lén vào lưng y, y mới không chút khách khí một chỉ đánh tan Tinh kính trên lưng ả. Hai chiếc Tinh kính này, cũng là do Cửu U Thần Quân thân truyền, cùng Hiên Viên Hạo Thiên kính của Lưu Độc Phong một chính một tà, công hiệu cũng hoàn toàn khác nhau.

Hiên Viên Hạo Thiên kính có thể khiến cho những binh khí của đối phương phản ngược trở lại. Chỉ cần soi vào trên kính, có thể phản xạ phản kích đối phương. Như thật như giả, rất khó ứng phó. Cho nên Liêu Lục trong lúc bị trọng thương, vẫn có thể đánh cho "Thiết Tật Lê" và Hồ Chấn Bi hai người trận cước đại loạn.

Xá Nữ Nhiếp Dương kính của Anh Lục Hà, lại có thể đem bất kì nhiệt lực hoặc quang mang, tụ vào trong kính, rồi tái phản xạ, trở thành một lực sắc bén vô cùng. Yếu có thể mê ảo thị tuyến của đối phương, mạnh có thể làm thương thân thể của đối phương. Thân thể của Anh Lục Hà không ngừng xoay tròn, thậm chí còn bỏ hết y phục, chính là muốn dùng tất cả năng lực của công lực bên trong cơ thể, hấp thủ quang mang của vầng trăng trên trời, rồi phản chiếu qua Tinh kính, khiến Đường Vãn Từ và Ngân kiếm không cách nào mở được mắt. Ả đang tiến gần đến thắng lợi thì Lôi Quyển đã một chỉ phá tan một tấm Tinh kính.

Anh Lục Hà đã thụ thương, Lôi Quyển cũng không hạ sát thủ nữa.

Trừ khi bất đắc dĩ, ám toán thương nhân không phải là cá tính của Lôi Quyển, huống chi là đối với một nữ tử.

Đường Vãn Từ thì lại tương phản hoàn toàn.

Nàng không quản.

Nàng xông lên, căn bản không hề có chút quan niệm nào đối với ám toán hay không ám toán, mục địch chính là hạ gục địch nhân, chỉ có thế mà thôi.

Trên cả quãng đường, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ sinh tử đồng tâm, đồng hành kề vai tác chiến, đồng cam cộng khổ, nhưng về tính chắc, chẳng ai ảnh hưởng đến ai.

Lôi Quyển thâm trầm hàm súc.

Đường Vãn Từ hiệp nghĩa hào sảng.

Hai người tính cách bất đồng – nhưng những người tính cách bất đồng, chỉ cần có độ lượng có tuệ nhẫn, lại có thể tương giao, hân thưởng lẫn nhau.

Có thể cùng nhau trải qua gian khổ, đó cũng là một điều hạnh phúc. Thích Thiếu Thương nhìn thấy bóng hai người song song bay lên trên, trong lòng không khỏi sinh ra một chút nuối tiếc, thầm than: "Đại nương, Đại nương".

Đọc truyện chữ Full