Trên đỉnh của một tòa băng phong cao ngàn trượng, những cơn gió lạnh rít rên sào sạt cuốn theo những phiến tuyết bay cuồn cuộn, tay trái của Độc Cô Phiêu sắc bén như đao, không ngừng trảm xuất, trảm xuất, đạo đạo quang đao khí hốt cường hốt nhược từ trong những ngón tay không ngừng phát xuất, bóng người loáng lên, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện ở trên đỉnh núi.
"Chủ công." Độc Cô Phiêu đứng dậy cúi đầu cung kính nói. Phong Vân Vô Kị xua tay bình thản nói:"Ngươi cũng không cần phải gọi ta là chủ công, néu như ngươi đã nguyện ý đi theo, tất phải nghe theo sự phân phó của ta, ở đây có một bộ Súc Cốt Công Quyết, đủ để khiến cho ngoại mạo của người ta biến hóa, ngươi cứ lấy nó mà nghiên cứu cho tử tế, ba ngày sau ngươi hãy đi đến Đao Vực, đầu nhạp làm tọa hạ của Đao Hoàng, nếu như có chuyện cần thiết ta sẽ liên lạc với ngươi, còn nếu như không có chuyện gì to lớn thì trong một đoạn thời gian rất dài, ngươi không cần phải liên lạc với ta. Bộ đao quyết này là do ta sáng tạo ra, nhân vì công lực không đủ, nên không đủ để phát huy hết toàn bộ uy lực, nhưng hiện tại – trình độ kiếm đạo tu vi của ta đã đến một trình độ nhất định, nên đối với đao khí có sự bài xích lẫn phản cảm cực dộ, trong co thể tựa hôg như khó có thể dung nạp đạo khí, về sau tùy theo sự đề thăng công lực của ta, thì ta đã không còn khả năng phát xuất "Tả Đạo" nữa, vì thế -- bộ "Tả Đạo" này cũng có thể là công pháp độc môn của ngươi, hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt, ta tin tưởng tại Đao Vực ngươi có thể tham khảo các loại đỉnh cấp đao pháp, điều này tạo điều kiện thuận lợi khiến cho đao pháp của ngươi sớm ngày đại thành.
"Tạ chủ công!" Độc Cô Phiêu cung kính nói, một lần nữa quỳ hai gối xuống, cung kính đưa hai tay đón lấy mọt quyển sách mà Phong Vân Vô KỊ lấy từ trong ngực ra. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Kiếm ma, Độc Cô Cầu Bại … Kiếm ma, ông rốt cuộc đang ở phương nào?" Phong Vân Vô Kị nhìn về một phiến mênh mông trắng xóa, lẩm bẩm nói.
Độc Cô Phiêu thân thể đột nhiên chấn động, khóe mắt của Phong Vân Vô Kị vừa kịp thu lấy, trong lòng chợt máy động, quay đầu hỏi: "Trừ phi ngươi biết được Độc Cô Cầu Bại ở nơi nào?"
Đối với Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, từ chỗ của Tây Môn Y Bắc, Phong Vân Vô Kị chỉ biết là Tây Môn Y cungc với ông ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, lần đó – hai người đều có cảm giác, dựa vào sự cường hãn của Tây Mon Y Bắc, tuy trong lòng có trùng động muốn rút kiếm, nhưng lại không dám dễ dàng rút kiếm, nhưng lại không dám rút kiếm, dựa theo những gì y nói thì, nếu như đã rút kiếm ra thì tất sẽ là lúc phán sinh tử, đối mặt với đối phương thì Tây Môn Y Bắc còn chưa thể nắm chắc là bản thân có thể xuất kiếm giết chết đối phương. Mặc dù hai người không giao thủ, nhưng vẫn tương hỗ nói ra tên tuổi của mình, đo đó, Tây Môn Y Bắc biết được vị kiếm đạo tông sư cường hãn này có tên là Độc Cô Cầu Bại – Độc Cô Vô Thương cũng là một người phi thăng từ vị diện. Còn về y thường cư ngụ nơi nào thì lại không hề biết được. Hai người từ đó về sau cũng chưa từng gặp mặt lại.
Phong Vân Vô Kị cảm thấy rất phiền não, rốt cuộc là phải tới nơi đâu để tìm nên mới lẩm bẩm, nhưng ai ngờ đâu Độc Cô Phiêu đối với cái danh tự này có lẽ là có biết.
Độc Cô Phiêu vẫn đang quỳ một dưới đất, cúi đầu xuống, mái tóc dài từ đỉnh đầu phủ xuống, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được biểu tinhd trên mặt của y, trầm mặc một lúc lâu, Độc CÔ Phiêu rốt cục cũng thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Đó chính là ân sư của thuộc hạ!".
Oanh!
Phong Vân Vô Kị như bị điện giật, cái này đúng là khiến cho bản thân ngạch nhiên không ít.
Độc Cô Phiêu, Độc Cô Vô Thương …. Độc Cô Phiêu … Độc Cô Vô Thương ...trừ phi…." Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn thoáng qua Độc Cô Phiêu một cái, trong mắt lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ về cái gì đó.
Độc Cô Phiêu vẫn không nói gì, nhưng Phong Vân Vô Kị phát hiện ngón tay chống ở dưới mặt băng đã vì bóp lấy quá chặt mà trăng bệch.
"Nói cho ta biết – ông ta ở nơi nào!" Phong Vân Vô Kị trame đing chặt sắt nói, ngữ khí chẳng hề cho người khác sự phản kháng.
Độc Cô Phiêu do dự một chút, rồi rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu….
….. …….
Tại một cái động huyệt phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn nữa, Phong Vân Vô Kị đã tìm được Kiếm Ma, nơi này vốn là nơi ở của chúng yêu cầm, nhưng hiện tại yêu cầm sớm đã mất tăm tích, nhưng bây giờ yêu cầm sớm đã chẳng biết ở phương nào. Bên trong cái động không lớn không nhỏ, mọi thứ được bố trí vô cùng sạch sẽ.
"Phong Vân Vô Kị bái kiến Kiếm ma Độc Cô Vô Thương tiền bối." Phong Vân Vô Kị ôm quyền nói.
Trước mặt Phong Vân Vô Kị là một vị lão giả áo xanh râu tóc đều bạc đang khoanh chân tọa thiền, mắt nhám chặt lại, trên bức tường ở sau lưng lão giả được khắc một hàng các thanh trường kiếm có chất liệu cứng mềm bất đồng từ trái sang phải.
"Mời ngồi." Thân hình của Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương phi thường gầy gò, trên người tịnh không có một chút khí tức nào của cường giả phát ra, nhìn đi nhìn lại cả một lúc lâu mà Phong Vân Vô Kị vẫn cứ ngỡ như nhìn một vị lão giả bình thường trước khi bản thân phi thăng, hoàn toàn không thể đem y với hai chữ cao thủ lien hệ lại một chỗ.
Phong Vân Vô Kị mang theo một tia nghi hoặc, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh Độc Cô Vô Thương.
"Chắc là hài tử Độc Cô Phiêu chỉ cho ngươi đi đến chỗ này." Độc Cô mở mắt ra, đạm nhiên nói.
Phong Vân Vô Kị gật đầu nói:"Tại hạ biết được danh tính của tiền bối từ chỗ của Tây Môn Y Bắc, sau đó vô ý từ chỗ của Độc Cô Phiêu mà biết được chỗ ở của tiền bối."
Độc Cô Vô Thương thở dài một tiếng: " Đứa hài tử này – đúng là vãn quật cường như xưa, không nguyện ý quay về."
"Không biết…"
"Nó ta là đại đệ tử của ta, đồng thời cũng là nghĩa tử của ta, là nghĩ tử mà sau khi ta phi thăng mới nhận." Độc Cô Vô Thương đạm nhiên đáp, thần sắc không chút dao động, nhìn không ra biểu tình gì, trông chẳng khác gì tự thuật lại chuyện của người khác vậy:"Cha mẹ của nó chết trong tay bọn yêu ma, vừa lúc ta đi qua, thuận tiện giết tên yêu ma đó và nhận nó làm nghĩa tử. Sau ta lại thu nhận một gã đồ đệ nữa. Nó và nhị đệ tử kia của ta có chút xung đột, tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi chuyện khích tướng, rồi cứ như thế mà bỏ đi, đã rất nhiều năm rồi … ta nghe nói nó đã gia nhập Phá Diệt Hư Không Điện, trở thành tọa hạ của Phá Diệt Đạo Chủ."
"Nó vẫn còn khỏe chứ!" Kiếm Ma nhẹ giọng hỏi một câu.
Phong Vân Vô Kị gật đầu: "Y cũng còn khỏe, tại hạ thấy y thiên tính thích hợp với đao hơn là so với kiếm nên truyền cho y một bộ đao pháp tên "Tả Đạo"."
Độc Cô Cầu Bại quay đầu nhìn qua Phong Vân Vô Kị một cái, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh dị rồi biến mất.
"Cha mẹ nó đều là những người tu luyện đao đạo."
Phong Vân Vô Kị nghe vậy trong lòng máy động, chung quy y đã có thể hiểu được tại sao Độc Cô Phiêu trên con đường kiếm đạo lại không thể đột phá, trong khi tu vi của đao đạo lại cao như vậy.
"Tây Môn Y Bắc có phải nói rằng nếu ta gia nhập Kiếm Vực của ngươi, thì y cũng sẽ gia nhập?" Độc Cô Vô Thương đột nhiên nói.
Phong Vân Vô Kị thân hình khe khẽ chấn động, đang muốn trả lời, thì sắc mặt đột nhiên có chút cổ quái nhìn ra phía ngoài động.
"Ngươi cũng cảm giác thấy rồi, đó chính là nhị đệ tử phi thường đặc biệt của ta." Độc Cô Vô Thương khẽ cười nói, sau đó đứng dậy. Trong một sát na này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên sinh ra cảm giác núi non rung chuyển, con người trước mặt tựa hồ như trong nháy mắt trở nên cao lớn, huyệt động này cũng bắt đầu trở nên rộng ra. Loại cảm giác cổ quái này xuất hiện khi Kiếm ma đứng dậy và rồi biến mất khi ông ta cầm lấy thanh kiếm gỗ đi ra khỏi động.
"Độc Cô Vô Thương, ta đã đem kiếm ý duy của riêng ta ra tu chỉnh không ít, hôm nay ta với ông tái chiến một tràng." Trên vách núi đối diện đọng huyệt, một nam tử lãnh tuấn đang đứng ở đó, một thân y bào vỗ phành phạch trong gió, chu thân dày đặc kiếm ảnh, những thanh kiếm này hoặc gãy hoặc nứt, nói chung là hoàn toàn không hoàn chỉnh đang phiêu phù quanh thân thể của y.
"Đó là nhị đệ tử của ta, nó tên Tiểu Kiếm." Độc Cô Vô Thương hướng sang Phong Vân Vô Kị mà giới thiệu, trong giọng nói khó có thể che giấu ngạo ý.
"Tiểu Kiếm, con hãy huẩn bị cho tốt, lần này ta vẫn sẽ dùng một chiêu, đó là "Phá Kiếm Thức" trong "Độc Cô Cửu Kiếm" để phá chiêu này của con." Độc Cô Vô Thương hướng sang Tiểu Kiếm nói.
Một lão nhân đơn giản, mọt thanh kiếm gỗ không hoa hòe, Phong Vân Vô Kị thực sự là không thể tìm ra mối liên hệ với cụm từ vị kiếm đạo cao thủ cấp tông sư trong ời của Tây Môn Y Bắc nói.
Tiểu Kiếm lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, thần sắc trong mắt khẽ chớp động, sau đó lại quay sang Độc Cô Vô Thương mà nói:"Ông hãy chuẩn bị đi, ta sắp xuất chiêu rồi!"
Tay phải chặp ngón lại thành kiếm, rồi niết thành kiếm quyết, huy tay hướng về Độc Cô Vô Thương, mấy chục vạn thanh tàn kiếm trong không trung xoay vòng vòng trong không trung chẳng khác gì bầy ong, mang theo tiếng phá không xèn xẹt cuốn về phía của Độc Cô Vô Thương.
Sắc mặt Độc Cô Vô Thương trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói:" Độc Cô Cửu Kiếm chi "Phá Kiếm Thức"!" Sau đó bước một bước khỏi vách núi một cách chầm chậm, cũng không thấy ông ta có động tác như thế nào, mà chỉ mang thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng trảm xuống một cái.
Trong hư không đột nhiên không ngừng truyền lại những tiếng va chạm keng keng. Những thanh tàn kiếm đầy trời bắt đầu ập tới, từ những thanh tàn kiếm lao tới trước tiên bắt đầu tương hỗ va chạm, cắt xén, cuối cùng diễn hóa khiến cho mấy chục vạn thanh tàn kiếm tương hỗ tranh đấu, rốt cuộc khi đi đến trước thân thể của Độc Cô Vô Thương dộ ba thước thì phan ra từng bộ phận rồi hóa thành một trời sắt vụn.
Độc Cô Vô Thương phẩy ống tay áo một cái, những thanh sắt vụn đó vãn theo quán tính lao tới liền bị cương phong cuốn mất chẳng thấy tăm ảnh ….
"Thật cường hãn!" Phong Vân Vô Kị nội tâm cảm thấy chấn kinh cực độ, rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà khiến cho một Tây Môn Y Bắc vốn tự cao tự ngạo cũng không dám khinh địch rút kiếm rồi….
Trả Lời Với Trích Dẫn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 65: Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương
Chương 65: Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương