DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 299

Lôi Kiếp Thai từ từ tới gần Thần Phạt Chi Nhãn, áp lực chung quanh cũng tùy lúc tăng lớn, một cỗ hấp lực kỳ dị áp bách tới bốn người.

Tốc độ của Lôi Kiếp Thai càng nhanh. Lý Cường nói: " Không được, tiếp tục như vậy, chúng ta đều bị hấp tiến vào Thần Phạt Chi Nhãn, phải nghĩ biện pháp cho Lôi Kiếp Thai dừng lại." Hắn đối với Hắc Động không hiểu rõ bao nhiêu, chỉ biết là Hắc Động có thể cắn nuốt hết thảy, kể cả ánh sáng cũng không thể bỏ chạy. Nghĩ tới đây hắn không khỏi nhịn được vô cùng kinh hãi.

Thanh Đế quan sát trong chốc lát, nói: " Không cần lo lắng, chúng ta có thể chống đỡ cỗ hấp lực này, Lôi Kiếp Thai sẽ đưa chúng ta trở về, mặc kệ như thế nào, Lôi Kiếp Thai không có khả năng biến mất."

Lý Cường hỏi: " Tại sao không có khả năng biến mất, Lôi Kiếp Thai còn lợi hại hơn thần khí hay sao?" Hắn cảm thấy khó thể giải thích.

Thiên Cô nói: " Đích xác, Lôi Kiếp Thai không có khả năng biến mất, nó là hiệu ứng của cả Thần Trận, nếu Lôi Kiếp Thai biến mất, Huyễn Thần chánh điện tồn tại sẽ không có khả năng thành lập, đây là đạo lý rất đơn giản…chỉ xem ngoại trừ hấp lực còn có thể gặp cái gì, chúng ta sẽ không chính thức tiến vào Thần Phạt Chi Nhãn, nhiều nhất chỉ lướt qua bên bờ." Nàng tựa hồ như rất nắm chắc.

Lý Cường nhỏ giọng nói thầm: " Chỉ mong như thế." Tiếp theo hỏi: " Sư cô, thủ hộ thần giáp vô dụng hay sao? Tại sao lại cởi xuống?"

Thiên Cô mỉm cười, nói: " Nếu ta tính toán không sai, vậy chỉ cần thuận lợi thông qua Thần Phạt Chi Nhãn, chúng ta sẽ tới tổng xu nữu, thủ hộ thần giáp cũng sẽ mất đi tác dụng."

Thanh Đế gật đầu nói: " Ân, không sai, ta cũng có ý nghĩ như vậy, được, ta cũng cởi thủ hộ thần giáp, thứ này quá yếu, còn cản trở sự phát huy của chúng ta." Nói xong, hắn cũng thu hồi thủ hộ thần giáp.

Lý Cường cũng bỏ thủ hộ thần giáp, hỏi: " Sư tôn, ngươi mặc thần giáp gì vậy?"

Thanh Đế phất tay, trên người hiển lộ ra trường bào màu lam đậm. Hắn cười nói: " Ta không cần thần giáp, chỉ mặc chiến y này."

Bác Tụ nói: " Sư điệt, chiến y của sư tôn ngươi là một kiện kỳ bảo, ở tiên giới đại danh đỉnh đỉnh, tên là Thần Liễn Thần Y, là thần phẩm độc nhất vô nhị a, a a, so với Diễn Chú Thần Giáp của ngươi tốt hơn."

Lý Cường cười nói: " Đó là dám chắc rồi, Cổ Thần Tàng vài lần mở ra sư tôn đều cũng đến, thần khí không biết thu được biết bao nhiêu, ta làm sao có thể so được với sư tôn chứ."

Thanh Đế cười nói: " Tiểu tử kia đừng nói lung tung, ta có thần khí cũng không nhiều, có chút thần khí xem được mà dùng không được, thu cũng phiền toái, không tin ngươi hỏi sư cô ngươi, chúng ta có thể thuần thục nắm giữ vài món thần khí, cũng là chuyện rất may mắn rồi, thần khí có nhiều cũng vô dụng."

Dần dần, lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, tinh quang sáng ngời chung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo. Lý Cường biết đã sắp đi vào phạm vi quanh Thần Phạt Chi Nhãn.

Thiên Cô nói: " Mọi người dùng thần huyền bất động, sư điệt đứng ở giữa, chúng ta vây bên ngoài, ngàn vạn lần không thể thoát ly Lôi Kiếp Thai, một khi bị hút vào Thần Phạt Chi Nhãn, thì không có khả năng đi ra nữa." Ngữ khí của nàng mang theo một ít thận trọng.

Bất động thần huyền ai cũng biết sử dụng. Tu vi của Lý Cường yếu nhất, hắn lập tức kháp động thần linh huyền, theo linh huyền phóng thích, thân thể hắn và Lôi Kiếp Thai liền thành một thể.

Thanh Đế nói với Lý Cường: " Bất luận phát sinh cái gì, cũng không nên rời khỏi Lôi Kiếp Thai dưới chân, đó là gốc rễ của ngươi, có lẽ ngươi sẽ phát hiện chỉ còn lại một mình, không thể nhìn thấy chúng ta, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt, nhớ kỹ, nếu là thần kiếp, không ai có thể giúp cho ai, chỉ có thể dựa vào chính mình vượt qua."

Thiên Cô cũng nói: " Mặc dù chúng ta không hiểu rõ thần kiếp nhiều lắm, cũng không có kinh nghiệm qua thần kiếp, nhưng…có thể độ thần kiếp, ta cũng rất vừa lòng, a a, thần kiếp và thiên kiếp, tiên liếp, linh kiếp hoàn toàn bất đồng, đây là khảo nghiệm trong tu luyện, mà thần kiếp…hiện là phải tự tìm kiếm."

Lý Cường cũng không để ý lời bọn họ nói, thần kiếp là phải tự đi tìm, vậy không phải tự mình muốn đi tìm chết hay sao?

Hắn không khỏi nhịn được cười khổ, có lẽ lần này thần kiếp là bước cuối cùng tu thần của bọn họ, nhưng bên trong còn mang theo một kẻ đục nước béo cò như mình, có lẽ cá còn chưa mò tới, thì người đã bị ngộp chết.

Hắn nhịn không được hỏi: " Nếu độ không qua thần kiếp, vậy ý nghĩa thế nào? Có phải xong đời hay không?"

Thanh Đế vẻ mặt nghiêm túc nói: " Xin lỗi, ta không biết."

Lý Cường thiếu chút nữa muốn ngất, hắn cả kinh kêu lên: " Còn có chuyện mà lão nhân gia không biết?"

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Tiểu tử kia, chúng ta cũng không có kinh nghiệm qua thần kiếp, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, bây giờ trọng yếu chính là, không tiếc hết thảy đại giới phải bảo trụ chính mình…nhớ kỹ, thực lực ba người chúng ta đều mạnh hơn ngươi, cho nên ngươi chỉ cần bảo vệ chính mình là được, nếu chúng ta có thể giúp được ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay, nhưng…có thể chúng ta sẽ không tìm được ngươi."

Lý Cường hiểu được thần trận có công năng Xích Thiên Nhai, theo như lời của Thiên Cô bọn họ, cho dù bọn họ ở bên cạnh thì cũng không nhìn thấy. Trách không được Thanh Đế dặn dò mình không thể rời đi Lôi Kiếp Thai, đây là gốc rễ bảo vệ tính mạng của bọn họ, rời đi sẽ bị hút vào Thần Phạt Chi Nhãn, vậy coi như hoàn toàn xong đời.

Thiên Cô đột nhiên nói: " Ta hiểu được rồi!" Những lời này không đầu không đuôi, làm cho mọi người kỳ lạ.

Lý Cường hỏi: " Sư cô, hiểu được cái gì?"

Tiếp theo Thanh Đế và Bác Tụ cũng lộ ra vẻ mặt chợt hiểu. Lý Cường càng thêm buồn bực, nơi này chỉ có hắn cái gì cũng không rõ.

Thanh Đế nói: " Bằng lực lượng của Thần Phạt Chi Nhãn, lực lượng của thần kiếp mới có thể hiển hiện ra."

Thiên Cô nói: " Không sai! Thần Khiên không thể dùng nữa, nếu không hậu quả nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình. Sư điệt, ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên sử dụng Thần Khiên, như vậy chẳng những tìm không được chúng ta, còn sẽ làm cho ngươi rời đi Lôi Kiếp Thai."

Lý Cường kinh hãi vô cùng, nói: " Biết rồi, thần kiếp…ta…mụ nội nó, ngay cả thiên kiếp và tiên kiếp cũng không có vượt qua, không ngờ vừa gặp lại chính là thần kiếp! Ô ô, ta thật thương cảm a." Hắn nhịn không được ai thán lên.

Bác Tụ có chút nhíu mày, nói: " Đừng có học tên Thiên Chân vô dụng đó! Tiềm lực của ngươi có lẽ chính ngươi cũng không rõ ràng lắm đâu, không cần lo lắng."

Ba người thay nhau an ủi, Lý Cường lại càng không tự tin. Nói giỡn sao, ngay cả Thanh Đế còn chưa kinh nghiệm qua thần kiếp, còn tự mình dựa vào cái gì có thể vượt qua? Bất quá bây giờ cũng không phải lúc hối hận, hắn đành khởi tinh thần, chuẩn bị cùng thần kiếp liều mạng.

Lôi Kiếp Thai tiến tới càng lúc càng nhanh, bốn người thần sắc ngưng trọng nhìn Thần Phạt Chi Nhãn càng lúc càng lớn.

Lý Cường từ từ cảm giác được một cỗ lực tê xả vô hình, cỗ lực lượng này giống như là một người khổng lồ cuồng bạo, còn mình giống như con kiến bình thường cảm thấy vô lực..

Trên Diễn Chú Thần Giáp có một vòng kim quang chớp động, vô số chú văn hư ảnh cấp tốc xoay quanh, Cửu Diễn Lưu hóa thành màn hào quang long lanh bao phủ quanh thân Lý Cường.

Thần Liễn Thần Y trên người Thanh Đế hóa thành một tầng quang mang màu lam đậm, bên trong lóe ra vô số tinh thần, giống như là tinh không vũ trụ thâm thúy.

Thiên Cô hiển xuất nguyên hình, y phục màu trắng phiêu sái, vô số thất thải quang điểm nhiễu thân, tựa như Huỳnh Hỏa Trùng bay múa, trông rất đẹp mắt.

Hộ thân thần quang của Bác Tụ Thượng Nhân lại rất đơn giản, chỉ là một tầng bảo quang màu vàng chói mắt. Hắn và Lý Cường giống nhau đều là mặc thần giáp, thần giáp của hắn cũng là một kiện kỳ bảo.

Một lưu tinh thật lớn bị hấp dẫn lại đây, cách Lôi Kiếp Thai chỉ có khoảng hơn một trăm mười công lý, có thể rõ ràng nhìn thấy, đó là do vẫn thạch quần cấu thành lưu tinh, tốc độ không khác gì Lôi Kiếp Thai, hai bên cơ hồ cùng hướng Thần Phạt Chi Nhãn phóng đi.

Theo Lôi Kiếp Thai tới gần, bốn người đã không còn cách nào tiếp tục câu thông, không chỉ có bởi vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa cổ lực tê xả càng kéo mạnh, biến thành cự áp vô hình.

Phòng hộ của bốn người còn có thể miễn cưỡng kiên trì, chỉ là Lý Cường nghĩ có chút cố hết sức.

Nhìn Lôi Kiếp Thai còn đang bay, trong lòng hắn dũng khởi một loại cảm giác như sắp gặp đại nạn trước mắt. Theo như lời của Thiên Cô bọn họ, điều này tuyệt không đơn giản như ứng phó hấp lực của Thần Phạt Chi Nhãn, dám chắc còn có vấn đề khác.

Hắn càng nghĩ càng nghĩ, cảm thấy đáng sợ, nếu không thể thoát ly Lôi Kiếp Thai, vậy phải nghênh đón khảo nghiệm sắp đến, nhưng ai cũng không biết thần kiếp là hình dáng gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Thần Phạt Chi Nhãn nhìn qua khá lớn, hình dáng có chút quái dị, nhìn lướt qua thì giống như hình dáng một con mắt. Từ góc độ của Lý Cường mà xem, con mắt đó thật tà khí, tản ra vẻ tà khí nhàn nhạt, làm cho tận đáy lòng người ta cảm thấy rét lạnh.

Bốn người vẫn không nhúc nhích. Lý Cường đột nhiên nghe được một câu nói, thanh âm như vang lên trong đầu hắn thật rõ ràng.

" Ổn định, chúng ta sắp đến bên bờ của Thần Phạt Chi Nhãn, Lôi Kiếp Thai có thể đột nhiên dừng lại, cẩn thận đừng để bị hất ra ngoài!" Đây là Tâm Ngữ, là do Thanh Đế phát ra nhắc nhở.

Tâm Ngữ bình thường chỉ ở dưới tình huống đặc thù sử dụng, là phi thường hao phí công lực. Do đã đến bên bờ Thần Phạt Chi Nhãn, bình thường truyền âm căn bản không cách nào phát ra, chỉ có Tâm Ngữ mới có thể sử dụng.

Trong bốn người chỉ có Lý Cường không biết Tâm Ngữ, hắn mặc dù biết Tâm Ngữ Thần Thuật, nhưng không có được công pháp tương quan.

Lý Cường liên tục kháp động thần linh huyền, lặng yên tự mình bày ra thêm vài cấm chế. Rất nhanh hắn đã phát hiện, cấm chế bày ra dưới áp lực thật lớn đã sắp có dấu hiệu hỏng mất.

Trong lòng hắn càng lúc càng giật mình, lực tê xả đáng sợ như vậy, hắn chưa từng thấy qua, nhất là chung quanh không có một chút linh lực có thể cung cấp, Nguyên Giới lực cũng không cách mượn lấy, hắn chỉ nhờ vào thần dịch lực của bản thân mà chống đỡ. Nhìn cách khác, Thiên Cô ba người có vẻ nhàn nhã có thừa.

Thanh Đế tính toán không sai, Lôi Kiếp Thai có tốc độ nhanh như thiểm điện, bắt đầu phát ra quang mang mãnh liệt chói mắt, màu sắc cũng đã dần dần trong suốt.

Tâm Ngữ lại vang lên: " Chú ý, Lôi Kiếp Thai sẽ có biến hóa!" Lần này là thanh câm của Thiên Cô.

Lý Cường không tự chủ được cúi người xuống, nhưng thật ra cũng vô dụng, có thể không bị cỗ cự lực này súy ra ngoài, cũng toàn là nhờ vào cấm chế hắn phát ra lúc trước, cùng với công lực duy trì cấm chế.

Lôi Kiếp Thai cũng không phải chậm rãi đình chỉ xuống tới, mà là cùng với quán tính hấp lực của Thần Phạt Chi Nhãn hợp lại làm một, Lý Cường bày cấm chế trong nháy mắt đã bị phá hủy ba tầng.

Kim mang của Cửu Diễn Lưu bị kéo dài ra như một tam giác thật dài, góc nhọn đang quay về hướng Thần Phạt Chi Nhãn.

Đọc truyện chữ Full