Thất lão phát giác vẻ mặt quỷ dị của Lý Cường, đều câm mồm không nói lời nào nhìn hắn.
Qua thêm chốc lát, thấy hắn còn đang cười, hơn nữa càng cười càng quỷ dị, đại lão nhịn không được hỏi: " Chẳng lẽ ngươi có thể tìm được cao thủ tới?"
Lý Cường đột nhiên tỉnh ngộ lại, tự mình cười có chút quá phận, hắn che dấu cười xoa tay, nghiêm trang nói: " Đó là đương nhiên, ta đi tìm một Cổ tiên nhân đến, bất quá, có một điều kiện…các ngươi phải đáp ứng."
Đại lão nói: " Mặc kệ ngươi có điều kiện gì, chúng ta cũng đáp ứng." Sáu vị lão nhân khác cũng gật đầu.
Lý Cường nói: " Có liên quan đến chuyện thủ hộ thần thú…trước khi hắn lấy được thủ hộ thần giáp thì không cho nói, nếu không các ngươi sẽ không có thủ hộ thần thú thứ tám đâu."
Hắn định kéo Thiên Chân vào, làm thủ hộ thần thú thứ tám, sau khi đi tổng xu nữu, hẳn là có thể giải khai cấm chế tự bạo, cho dù không thành công, đưa hắn tới Nguyên Giới cũng không thành vấn đề, đỡ cho hắn đi ra đảo loạn.
Lý Cường cảm thấy chủ ý này phi thường không tệ.
Thất lão hiểu được ý tứ của Lý Cường, Lưu lão cười nói: " Nếu có thể đi tới Ngân Tinh đại điện, tìm được tổng xu nữu của Huyễn Tinh Thần Trận, là có thể cởi được cấm chế tự bạo của thủ hộ thần giáp, kỳ thật, thủ hộ thần giáp có thể thăng cấp, cũng có thể giải quyết được nguy cơ tự bạo."
Lý Cường nghĩ thầm: " Dù sao dọa dọa Thiên Chân cũng không sao, người này thật sự làm cho người ta đau đầu." Hắn cười nói: " Ta bây giờ phải đi mời hắn đến, các ngươi ở chỗ này chờ, ta rất nhanh sẽ quay lại." Nói xong liền biến mất ở không trung.
Thiên Chân một mực ở bên ngoài Huyễn Thần chánh điện chuyển vòng, hắn từ nhỏ vốn là một người không chịu ngồi yên, cho dù tu vi cao thâm thì vẫn còn bộ dáng cũ, từ sau khi Thiên Cô cấm chế trong Bối Dã Đan Đỉnh, mặt ngoài hắn ổn trọng rất nhiều, nhưng gặp phải đại sự chính thức, hắn vẫn tâm thần bất an.
Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự bị hắn nhiễu đến choáng váng, hai người không thể làm gì khác hơn là tĩnh tọa tu luyện, đối với chuyện hắn không nghe không hỏi.
Cô Tinh không muốn nói chuyện với Kiền Thiện Dong, cho nên cũng ngồi ở xa xa tĩnh tu.
Thiên Chân nhiễu vòng không ngừng, trong miệng còn lẩm bẩm nói cái gì, thỉnh thoảng còn hảm lên một câu " ta thật thương cảm a." làm cho ba vị tiên nhân ở đây phiền não dị thường.
Thanh âm của người này chẳng những khó nghe, lực xuyên thấu lại đặc biệt cường, cho dù đang tiềm tu cũng có thể nghe hắn kêu hãm, giống như âm thanh thật chán ghét vang rền bên tai.
Ba người không ai dám nói hắn, dù sao thực lực của người này quá cao, hơn nữa tính tình cổ quái, ai cũng không chịu nói với hắn, không thể làm gì khác hơn là làm như kẻ điếc nhắm mắt ngồi xuống.
Cuối cùng, Kiền Thiện Dong thật sự chịu không được sự tao nhiễu của Thiên Chân, nói: " Phong Ngự, chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Đại Nam Phong Ngự cười khổ nói: " Kiền đại ca, ta cũng muốn nói…chuyện của người tu chân của Phong Duyên Tinh thiên nhập Nguyên Giới." Hai người bắt đầu thấp giọng thương lượng.
Thương cảm Cô Tinh không thể làm gì khác hơn là một người ngạnh cứng, hắn cảm thấy so với khi ở Thiên Tương Luân thụ phạt còn khó chịu hơn.
Lý Cường lặng yên xuất hiện trên sân rộng, hắn khoa trương khoanh chân ngồi xuống, Thiên Chân liếc mắt một cái nhìn thấy, hét lớn: " Thành công rồi?" Lập tức lẻn đến bên thân Lý Cường, hơi do dự một chút, nhưng lại không dám quấy rầy.
Hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, chăm chăm nhìn Lý Cường.
Cô Tinh đứng lên, bước nhanh tới.
Đợi chừng nửa giờ, Lý Cường thở ra một hơi dài, hắn giương mắt nhìn thấy Cô Tinh, kinh ngạc nói: " Cô Tinh đại nhân? Sao ngươi ở chỗ này?"
Cô Tinh vừa muốn nói chuyện, Thiên Chân đã đẩy hắn ra: " Tiểu tử đợi một lát, để cho ta hỏi trước."
Cô Tinh không thể tránh được đứng ở một bên, trong lòng âm thầm chửi mắng Thiên Chân.
Thiên Chân nói: " Thế nào? Tiểu huynh đệ, thuận lợi không?"
Lý Cường thở dài, Thiên Chân trong lòng không biết có bao nhiêu tư vị, hắn thương cảm nói: " Tiểu huynh đệ, nói đi, ta có thể chịu được."
Lý Cường nói: " Không tính là thuận lợi, nhưng có hy vọng đi vào, bất quá…" Hắn ngừng nói, chỉ nhìn xem Thiên Chân làm sao trả lời.
Thiên Chân vội la lên: " Bất quá cái gì? Nói mau a, ai, đừng có làm mất vị khẩu của lão nhân gia ta…ta thật thương cảm a!"
Lý Cường nhịn cười, nói: " Ta thiếu một trợ thủ, người này phải rất lợi hại mới được."
Thiên Chân nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: " Ai, ta không phải là cao thủ có sẵn hay sao? Ta đi là được."
Lý Cường nói: " Không được đâu, cao thủ này nhất định phải làm ra một sự hy sinh…chuyện này ta không muốn làm khó cho ngươi…"
Thiên Chân dũng khí mười phần nói: " Ngươi nói là chuyện khó gì?"
Cô Tinh, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đều cũng nghiêng tai lắng nghe, bọn họ cũng thập phần tò mò, không biết là chuyện gì làm cho Lý Cường cảm thấy khó khăn.
Lý Cường không vội không vàng nói: " Nhưng thật ra…bằng tu vi của ngươi hẳn là không có vấn đề gì, phải giết chết một thủ hộ thần thú, lấy được thủ hộ thần giáp của nó, như vậy mới có thể để cho Cổ Thần cấm chế mất đi tác dụng, bất quá thủ hộ thần giáp lại có tác dụng phụ…ta chính là do dự điểm này."
Có tác dụng phụ gì hắn không có nói, Thiên Chân cũng không quan tâm, hắn chú ý chính là câu nói đầu tiên của Lý Cường, đó chính là thủ hộ thần giáp có thể làm cho Cổ Thần cấm chế mất đi hiệu lực.
Thiên Chân không quan tâm cười nói: " Ta còn tưởng là đại sự gì, được, giao cho ta xử lý! Đưa ta tiến vào Huyễn Thần chánh điện đi." Hắn lôi kéo Lý Cường muốn đi vào.
Cô Tinh vội vàng nói: " Chờ một chút, ta còn có việc."
Trong lòng Thiên Chân rất khó chịu, nếu không phải thấy Thiên Cô cũng đã ra mặt, hắn đã sớm một cước đá ra. Hắn quát: " Tiểu tử kia, có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, không nhìn thấy chúng ta đang bận sao."
Cô Tinh thiếu chút nữa bị Thiên Chân làm cho tức chết, lão già này thật sự là quá đáng.
Hắn cắn răng cúi đầu, nhẫn nhịn nói: " Ta ở Cổ Thần Tàng thu được một thủ trạc, bên trong có đồ vật, nhưng khi ta về thăm dò đã không còn nhìn thấy…"
Lý Cường cảm thấy kỳ lạ: " Là ý gì?"
Thiên Chân bây giờ tâm ý đang hướng tới Lý Cường, hắn nghiêm mặt giải thích: " Ý tứ của hắn chính là ngươi đã lấy đồ trong thủ trạc của hắn! Hắc hắc, ta nói đúng vậy hay không." Hắn cố ý thiêu bát ly gián, sau đó làm như nghĩa khí mắng to Cô Tinh: " Ta nói ngươi không có đầu óc phải không, cũng dám vu khống huynh đệ của ta! Ngươi…ngươi…tức chết ta rồi…"
Lý Cường đối với Cô Tinh còn có lòng cảm kích rất sâu, hắn dù sao cũng có danh nghĩa là tổ sư của Mạc Hoài Viễn, mặc dù hắn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng Lý Cường đối với hắn cũng có sự tôn kính. Hắn rất thành khẩn nói: " Cô Tinh đại nhân, ta dám cam đoan…ta không có lấy đồ vật gì bên trong thủ trạc…"
Hắn đột nhiên nhớ tới Xích Minh, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ: " Ngươi chờ ta từ Huyễn Thần Điện trở về, ta đi hỏi Xích Minh, có lẽ hắn biết được cái gì."
Cô Tinh bị Thiên Chân làm tức giận đến thiếu chút nữa trở mặt, nhưng Lý Cường nói làm cho hắn bình tĩnh trở lại, hắn cũng đoán là Xích Minh giở trò quỷ, Thiên Cô cũng đoán là như thế.
Hắn gật đầu nói: " Được, ta đợi ngươi quay lại…ai, đồ vật này đối với Thanh Đế rất trọng yếu, thậm chí với Thiên Cô cũng rất quan trọng."
Lý Cường kinh ngạc không thôi, hắn không biết Xích Minh cầm cái gì, nhưng có thể khiến cho Thanh Đế và Thiên Cô chú ý, thứ này nhất định không tầm thường.
Hắn gật đầu nói: " Được, các ngươi đừng ở chỗ này chờ nữa, đi tới Nguyên Giới trước thế nào? Kiền đại ca, Phong Ngự đại tỷ, Huyễn Thần chánh điện quá hung hiểm, các ngươi không nên đi vào tốt hơn."
Đại Nam Phong Ngự cười nói: " Lại làm cho tỷ tỷ một chuyến tay không, hì hì."
Lý Cường gãi gãi đầu, cười nói: " Phong Ngự đại tỷ, nếu có phát hiện gì…chúng ta cùng nhau phân hưởng."
Kiền Thiện Dong thật ra không quan trọng chuyện đi vào hay không, hắn nói: " Được a, lão đệ, ngươi đưa chúng ta về chỗ cũ ở Nguyên Giới, người tu chân của Phong Duyên Tinh hẳn đã tới không ít rồi, chúng ta vừa lúc trở về an bài một chút."
Lý Cường cười nói: " Được rồi, Phong Ngự đại tỷ, ngươi có rảnh rỗi hãy đi tìm Thiên Thực, để cho hắn cũng đến Nguyên Giới tiềm tu."
Đại Nam Phong Ngự nhướng mày, khinh thường nói: " Quản hắn làm gì? Người này cho tới bây giờ đều là độc lai độc vãng, vì tư lợi, ta chán ghét hắn!"
Kiền Thiện Dong khuyên nhủ: " Phong Ngự, Thiên Thực mặc dù cô tịch, nhưng hắn không có lòng dạ xấu xa gì…ân, nếu có cơ hội nhìn thấy hắn, ta sẽ khuyên hắn đến Nguyên Giới tiềm tu."
Hắn và Đại Nam Phong Ngự khác nhau, chuyện cần phải lo lắng nhiều lắm, dù sao Thiên Thực là tiên nhân, thực lực cường hơn người tu chân rất nhiều, để cho hắn đến Nguyên Giới tiềm tu, đối với người tu chân của Nguyên Giới chỉ có chỗ tốt không có hại gì.
Thiên Chân bắt đầu không nhịn được nữa, hắn thúc giục: " Hai tiểu tử các ngươi còn không để yên a, như thế nào lại lao thao như vậy, nhanh lên một chút…ách, các ngươi cứ nói…các ngươi nói..ta thật thương cảm a."
Lý Cường chỉ quét mắt một cái, Thiên Chân đã kinh hãi không dám nói thêm gì nữa. Không biết tại sao, hắn cảm thấy bản thân mình ngày càng sợ hãi Lý Cường.
Kiền Thiện Dong không muốn đắc tội Thiên Chân, hắn nói: " Tiền bối không cần gấp, chúng ta đi ngay. Lão đệ, chúng ta chờ ngươi bình an trở về, hết thảy cẩn thận."
Đại Nam Phong Ngự cũng nói: " Huynh đệ cẩn thận, nếu quá nguy hiểm thì trở về, không cần phải mạo hiểm."
Hai người đã xem Lý Cường thật sự là bằng hữu, trong lời nói lộ ra vẻ lo lắng.
Trong lòng Lý Cường một trận cảm động, cười nói: " Không thành vấn đề, hết thảy còn có Thiên Chân mà, ha ha."
Lý Cường lại nói với Cô Tinh: " Cô Tinh đại nhân không cần lo lắng, nếu thật sự là Xích Minh cầm thứ gì đó trong thủ trạc, ta sẽ bảo hắn trả cho ngươi."
Cô Tinh thở dài một hơi, cảm kích nói: " Được, như thế ta cảm ơn trước." Hắn cúi người hành lễ.
Lý Cường vội vàng đỡ lấy hắn, nói: " Đừng…ngươi là tổ sư của Mạc đại ca ta…a a, ngàn vạn lần đừng khách khí như vậy."
Cô Tinh lại một lần nữa hối hận, lần trước nếu thuận thế nhận lấy đệ tử như Mạc Hoài Viễn thì quá tốt rồi. Hắn gật đầu nói: " Ngươi đi Huyễn Thần chánh điện nên cẩn thận."
Thiên Chân ở một bên nói thầm: " Sao không có ai dặn ta nên cẩn thận a, ai, ta thật thương cảm a!" Nhưng không ai để ý tới lời bão oán của hắn.
Lý Cường đưa Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đến tinh cầu mà người tu chân của Phong Duyên Tinh tụ tập xong, lại đưa Cô Tinh đến một tinh cầu không người, đến lúc này mới nói với Thiên Chân: " Chuẩn bị tốt rồi sao? Chúng ta đi."
Một lần nữa trở lại La Cách đại điện, Thiên Chân kinh ngạc nhìn bảy Cổ tiên nhân, nhu nhu con mắt nói: " Ta…ta không phải hoa mắt chứ…đây không phải là Túc Vũ Phi? Di, Lưu Mang…a nha nha, các ngươi vẫn còn sống? Dương Bất Dư tiểu tử cùng đi với các ngươi, sao hắn vắng mặt?"
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng hốt.
Lý Cường không nghĩ tới Thiên Chân nhận biết những Cổ tiên nhân này, hắn ngẫm lại cũng tán thưởng, có lẽ sự liên lạc trong Cổ tiên nhân mật thiết hơn nhiều so với người tu chân.
Vũ lão và Lưu lão đồng dạng dị thường kinh ngạc, hai người cơ hồ đồng thanh kêu lên: " Thiên Chân?"
Thiên Chân cuống quýt gật đầu nói: " Là ta, là ta, ha ha." Hắn gượng cười, vẻ mặt xấu hổ.
Vũ lão và Lưu lão liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng quyền đấm cước đá xông tới.