Tiếng nổ mạnh làm cho mọi người lấy làm kinh hãi, Triệu Hào vội hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"
Lý Cường nói: " Đừng hỏi nữa, chúng ta qua xem!" Hắn tiện tay vung lên, một vòng kim mang hiện lên, mọi người lập tức đi tới bầu trời chỗ Mạt Bổn đang chỉ huy đám người.
Lý Cường đi xuống nhìn thoáng qua, đột nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Tinh cầu trong Nguyên Giới chia làm rất nhiều chủng loại, trong đó tuyệt đại bộ phận là tinh cầu hoang vu, phải do Lý Cường tự mình khai phát, nhưng còn có cực số ít tinh cầu vẫn đang phát triển, đây là một viên tinh cầu trong đó.
Hắn sở dĩ nhìn trúng tinh cầu này, là bởi vì ẩn chứa linh khí sung túc, chính nó có rất nhiều thực vật cùng loại với địa cầu, cùng với sung túc sáng rỡ và dưỡng khí, nhưng không có nghĩ tới đây còn có chút quái thú cao cấp tiến hóa.
Một đám quái điểu chừng hai mươi mấy con đang xoay quanh không trung rất nhanh, mỗi một con đều dài cỡ hơn mười thước, thân thể che kín lân giáp lưu tuyến, kỳ lạ chính là chúng nó không có cánh, bộ dáng giống như là loại thằn lằn bay tại không trung.
Trên người chúng tỏa ra ngân quang nhàn nhạt, Lý Cường biết đây là do linh lực do hấp thu được linh khí phóng thích đi ra.
Kích quang của pháo đài phát huy tác dụng rất lớn, quái thú bị đánh trúng sẽ hướng xa xa mà chạy, qua một lát mới có thể phát động công kích một lần nữa.
Loại pháo đài thức pháo thai tổng cộng có ba tòa, hình thành một hình tam giác, đem những người và vật phẩm thiên di yểm hộ ở chính giữa.
Nạp Thiện và Mạt Bổn hô to gọi nhỏ đứng trên không trung tung hoành qua lại, kiệt lực ngăn cản quái thú tập kích mọi người. Quái thú biết bay này thực lực phi thường mạnh mẽ, phi kiếm chỉ có thể làm cho chúng bị thương tổn nhất định, nhưng lại không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt được chúng.
Triệu Hào quát: " Tất cả huynh đệ cùng tiến lên!" Hàn Tước Kiếm hóa thành một đạo ngân quang, hắn giành bắn đi ra ngoài trước.
Ngay sau đó, Hoa Mị Nương, Liễu Đại Việt và Thản Ca mấy người cũng cùng xông lên. Các huynh đệ của Lý Cường đều là hảo thủ quần công, quái thú trên không trung nhất thời loạn thành một đoàn.
Kích quang pháo đình chỉ xạ kích, tốc xạ pháo cũng đình chỉ lại, những con người bình thường vừa thiên di tới cũng ngẩng đầu quan sát, loại tràng diện này làm cho bọn họ cảm thấy không thể tư nghị.
Lý Cường thầm giật mình, nơi này không ngờ cũng có nguyên sinh quái thú cường hãn như vậy, nhiều người tu chân như vậy mà cũng chỉ đánh ngang tay với chúng.
Hắn nhìn thấy một quái thú trên người phiếm sáng quang mang màu đỏ nhạt, một mình đứng phía sau quần thú, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng huýt gió bén nhọn quái dị, tựa hồ đang chỉ huy đám quái thú công kích.
Quái thú này dường như có năng lực khôi phục rất đặc biệt, chỉ cần bị thương lập tức lui khỏi vòng chiến, nhưng không được tới năm phút là thương thế của chúng liền khỏi hẳn, sau đó lại gia nhập, đánh đến bây giờ không ngờ không có con nào chết, tính mạng lực tràn đầy như thế làm kẻ khác sợ hãi than không thôi.
Lý Cường lăng không hư trảo, con quái thú đứng phía sau nọ phảng phất bị một cự trảo vô hình chế trụ, kêu lên bay về phía Lý Cường.
Cả đám quái thú nhất thời tao động lên, tiến lui công kích vừa rồi đột nhiên trở nên hỗn loạn, có hai quái thú liền rống lên một tiếng vì bị thương nặng. Lập tức có năm, sáu quái thú hướng Lý Cường đánh tới, cố gắng cứu lại thủ lĩnh của chúng.
Quái thú nọ liều mạng giãy dụa, hồng quang trên người càng ngày càng sáng. Nhưng nó đối mặt chính là Nguyên Giới Chi Chủ, đây là người lợi hại nhất của thế giới này, rất nhanh, nó đã bị Lý Cường cố định tại không trung.
Bên cạnh là những quái thú đang lao tới còn cách mười thước đã bị bắn bay, chúng nó lại một lần rồi lại một lần liên tục xông lên rít gào công kích.
Lý Cường khấu chỉ bắn ra vài điểm, mấy kim quang bay ra, mấy con quái thú kia sợ hãi kêu lên quái dị, trong nháy mắt tiếp xúc được kim quang liền bị đánh rơi xuống, rơi xuống tới đất lại bay lên lần nữa.
Lý Cường cũng không có định giết chết các nàng.
Tất cả mọi người ngừng tay lại, đám quái thú kia cũng bay ngược về phía sau, Lý Cường triển hiện ra thực lực làm cho đám quái thú cảm thấy sợ hãi.
Mạt Bổn rất nhanh bay đến bên cạnh Lý Cường, nói: " Sư tôn, có thể bắt một quái thú này không, những khoa học gia đệ tử mang đến cảm thấy rất hứng thú đối với loại sinh vật này." Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Lý Cường cười nói: " Điều này rất dễ dàng." Chỉ thấy tay hắn bắn ra một đạo kim mang, kim mang giống như vật còn sống bay ra, triền vào một con quái thú xa xa.
Con quái thú nọ tựa hồ nhận thấy được không ổn, liều mạng bay tán loạn khắp nơi, nhưng đạo kim quang lúc ẩn lúc hiện đột nhiên đem nàng gắt gao trói buộc.
Lý Cường quát khẽ: " Lại đây!" Tựa như một sợi dây thừng vô hình khiên xả, con quái thú nọ từ trên không trung rơi xuống.
Mạt Bổn vui vẻ nói: " Cảm ơn sư tôn! Lão Thản, cùng ta đi bắt quái thú trở về, sư ca giúp ta ngăn trở những quái thú khác!"
Lý Cường bay đến bên người con quái thú đầu lĩnh nọ, hắn có thể cảm nhận được nó đang cực độ sợ hãi. Một trận ba động truyền đến, Lý Cường tựa hồ hiểu được quái thú đang suy nghĩ cái gì, hắn nói: " Mang theo đồng bạn của ngươi rời đi nơi này, đừng lại quấy rầy những người này nữa."
Hoa Mị Nương kinh ngạc cười nói: " Ngũ đệ, ngươi đang nói chuyện với nó hay sao?"
Lý Cường đích thật là đang nói chuyện với quái thú, hơn nữa quái thú không ngờ cũng hiểu được ý tứ của Lý Cường. Lý Cường nói: " Hình như nó có thể nghe hiểu. Hoa đại tỷ đi xem…có người bị thương hay không."
Mạt Bổn rất nhanh đã trở về, hắn chen lời nói: " Đã chết một thủ vệ, còn bị thương mười người."
Con quái thú phát ra một trận tê minh, Lý Cường hỏi: " Mạt Bổn, là các ngươi công kích trước?"
Mạt Bổn cười khổ nói: " Là..do thủ vệ kia..nổ súng trước, hắn đại khái cho tới bây giờ không có gặp qua quái vật như vậy."
Lý Cường gật đầu, nói: " Ta biết rồi." Trong lòng hắn hiểu được, nếu không phải người nơi này chủ động công kích, quái thú này có thể cũng sẽ không phẫn nộ như thế.
Hắn nói với quái thú: " Mang theo đồng bạn của ngươi lập tức rời đi, nếu sau này trở lại tao nhiễu, đừng trách ta tiêu diệt các ngươi."
Trên thân Lý Cường toát ra uy thế làm cho quái thú đầu lĩnh cực kỳ sợ hãi, nó tê minh một tiếng đình chỉ giãy dụa. Lý Cường phất tay giải trừ cấm chế, con quái thú lập tức hướng xa xa bay đi.
Chỉ chốc lát sau, quái thú tựa như biến mất tại không trung, trên mặt đất còn lưu lại hai con quái thú, một chỉ là thi thể, một là bị Lý Cường cấm chế.
Quái thú bị cấm chế đã bị Mạt Bổn và Thản Ca dời đi, còn lại cỗ thi thể kia cũng bị mọi người vây quanh, mấy khoa học gia mang đến đo chiều dài của quái thú, bắt đầu giải phẫu thi thể.
Loại quái thú này biểu hiện phòng ngự và công kích năng lực làm cho những khoa học gia phi thường tò mò.
Lý Cường âm thầm suy tư, quái thú nơi này lợi hại như thế, với thực lực của những người này rất khó sinh tồn ở đây, mặc dù những người này mang khoa kỹ từ địa cầu đến, dựa vào khoa kỹ lực lượng sau này có lẽ còn có thể đấu được với quái thú này, nhưng là bây giờ bọn họ quá yếu.
Nghĩ tới đây, Lý Cường nói: " Mạt Bổn, ta phải cấm chế kế tiếp, để cho những quái thú khổng lồ không thể tiến đến, đối với những dã thú hay con người nhỏ hơn thì không có gì ảnh hưởng, có thể tự do tiến xuất, như vậy nhân tài do ngươi mang đến có thể đứng vững bước chân ở đây."
Mạt Bổn nói: " Sư tôn, đệ tử cảm thấy mảnh đất này cũng rất tốt, ngài xem, xa xa có tảng lớn rừng rậm, còn có một con sông lớn xuyên qua phiến thảo nguyên này, chúng ta có thể ở chỗ này hình thành một thành thị đầu tiên." Hắn hăng hái nói.
Triệu Hào nói: " Chúng ta trước tiên không vội tìm nơi tiềm tu, tạm thời muốn tiềm tu có thể đi tới chỗ của sư cô, chúng ta trước tiên nên kinh doanh thành thị chỗ này, a a, ta nghĩ đây là chuyện có ý nghĩa nhất."
Lý Cường mặc dù đối với việc thành lập thành thị không có hứng thú, nhưng hắn biết, một khi thành lập xong thành thị, cả tinh cầu liền phát triển, nơi này cũng sẽ là nơi tu chân thế giới và con người thế giới thật mới mẻ.
Đối với điểm này, hắn sẽ không phản đối, Nguyên Giới nếu muốn hưng vượng, thì cần phải có một thế giới con người, đó là trụ cột của tất cả các giới.
Lý Cường cười nói: " Tùy tiện các ngươi muốn làm gì thì làm đi, còn muốn cái gì thì cứ nói cho ta biết." Hắn cho tới bây giờ cũng không hạn chế ý nghĩ và cách làm của đệ tử, với cảnh giới bây giờ của hắn, đã siêu việt những phàm trần tục sự này.
Hắn nói: " Triệu Hào, ngươi thông tri một chút, chúng ta đi địa cầu trước."
Mạt Bổn nói: " Lão Thản, ngươi phụ trách một chút trước, nơi này phải có người tu chân ở lại mới được. Sư tôn, ngài cứ cấm chế đi."
Lý Cường gật đầu, kháp động thần linh huyền. Điểm kim quang từ trong tay hắn bay ra, lên tới giữa không trung đột nhiên bạo khai, một tầng hào quang màu vàng hướng ra phía ngoài khoách triển.
Ước chừng hai mươi phút sau, Lý Cường nói: " Được rồi, a a, phương viên bảy trăm công lý đều cũng rất an toàn."
Thản Ca kéo Nạp Thiện nói: " Huynh đệ, ở chỗ này bồi ta đi, ngươi nhẫn tâm bỏ lại một mình ta ở chỗ này?"
Nạp Thiện rùng mình một cái, nói: " Lão Thản, ngươi khi nào thì trở nên ớn lạnh như vậy? Ta còn muốn trở về mang theo đám huynh đệ đến đây, nhờ người khác không được đâu."
Lý Cường mang theo mọi người trở lại địa cầu an bài xong, phân phó bọn họ nắm chặc thời gian sưu tầm Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, tìm kiếm chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa.
Hắn không chậm trễ thêm chút thời gian, lập tức trở lại Nguyên Giới, từ Nguyên Giới đi tới bầu trời của Phong Duyên Tinh.
Đánh ra linh huyền thông tri Mễ Tư Lạp xong, Lý Cường rất nhanh hướng mặt ngoài của Phong Duyên Tinh hạ xuống.
Hơn trăm khối tảng đá cực lớn đặt ở ngay sân rộng của Bất Dạ Thành, vô số người tu chân tụ tập cùng một chỗ, bảy đại tu chân môn phái chưởng môn nhân cũng đều đang đợi ở nơi này, kể cả những môn phái nhỏ của Phong Duyên Tinh cũng phái người tới Bất Dạ Thành.
Tin tức Phong Duyên Tinh muốn thiên nhập Nguyên Giới truyền bá cực nhanh, mặc dù không có bao nhiêu người tu chân có thể giải thích cái gì là Nguyên Giới, nhưng mọi người đều cũng biết nơi đó có linh khí và tư nguyên sung túc, đối với người tu chân mà nói, còn có việc gì nặng yếu hơn chuyện này?
Người tu chân nghe được tin tức như thế xong, điều thứ nhất nghĩ chính là không thể buông tha cho cơ hội như vậy, cho nên người tu chân của Bất Dạ Thành càng tụ tập càng nhiều.
Lý Cường vừa tiến đến, liền khiến cho oanh động thật lớn, người tu chân bình thường còn tương đối dường như trầm ổn, nhưng lần này cũng là một mảnh hoan hô.
Mễ Tư Lạp và Thiên Xích Âu làm bạn hai bên trái phải của Lý Cường, Mễ Tư Lạp cười nói: " Bọn họ nghe nói có tu chân tinh cầu mới, đều cũng rất hưng phấn, a a, Phong Duyên Tinh bị Hỏa Si phóng thiên hỏa cháy sạch toàn bộ, nếu muốn khôi phục…không có trăm năm công phu thì không có khả năng, bây giờ môn phái yêu cầu thiên di nhiều không kể xiết, chỉ đang đợi ngài đến bố trí truyền tống trận mới mà thôi."
Thiên Xích Âu nói: " Nhưng thật ra người tu chân của Phong Duyên Tinh đã sớm muốn tìm kiếm tu chân tinh cầu mới, tư nguyên nơi này càng ngày càng ít, vài chục năm gần đây, rất nhiều tu chân môn phái đều cũng đến những tinh cầu khác để tìm tinh thạch, các loại tài liệu luyện khí cũng cực độ thiếu thốn, có chút môn phái vì tranh đoạt tư nguyên, đã xuất hiện chuyện minh tranh ám đấu, điều này trước kia cũng không thể tưởng tượng được…xảy ra nguyên nhân này, ngay cả Thánh Thành cũng bị lôi cuốn vào."
Lý Cường gật đầu nói: " Sinh tồn tại Nguyên Giới, hoàn cảnh tu luyện so với nơi này tốt hơn nhiều lắm, lần này đi Nguyên Giới, cao thủ Nguyên Anh kỳ của các phái có thể thông qua truyền tống trận đi tới, người tu chân dưới Nguyên Anh kỳ do ta mang đi, bất quá nhân số phải khống chế trong ba ngàn người, sau này muốn đi Nguyên Giới phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới được, cho nên các phái tạm thời không nên buông tha cho trú địa của môn phái tại Phong Duyên Tinh."
Những tu chân cao thủ của các đại môn phái ở chung quanh đều cũng tiến lên vấn an, Lý Cường như trước không chút phiền toái hàn huyên cùng bọn họ, hắn bây giờ đã không giống như trước nhiệt tình kết giao bằng hữu, nhưng cũng sẽ không từ chối người muốn đến giao hảo.
Lý Cường đi tới trước sân rộng, nhìn thấy từng khối đá lớn màu xanh đang đặt trên sân rộng của Bất Dạ Thành.
Truyền tống trận này phải do Lý Cường đi cấu trúc, bởi vì có thể truyền tới được Nguyên Giới, thì phải do Nguyên Giới Chi Chủ mở ra, người khác thì không có năng lực, mạnh như Thanh Đế, Thiên Cô những Thủy Ẩn Giả cũng không có cách nào mở ra, điều này phải dùng Nguyên Giới lực để cấu trúc, nếu không truyền tống trận sẽ không có khả năng truyền người đến Nguyên Giới.
Thiên Xích Âu nói: " Tiểu sư thúc, tài liệu này là mọi người cùng đi tìm tới, đại khái an bài phương vị rất tốt, chỉ đợi tiểu sư thúc đến cấu trúc…loại truyền tống trận này tài liệu rất khó tìm, có một chút là từ những tinh cầu khác vận chuyển tới, tốn hao rất nhiều công phu, a a, Phong Duyên Tinh tuyệt đại bộ phận người tu chân đều cũng xuất lực."
Tài liệu cấu trúc truyền tống trận rất khó tìm, điều này khác hẳn những truyền tống trận bình thường, dùng tài liệu dạng gì cũng may là có Kiền Thiện Dong chỉ điểm, những điều này người tu chân sẽ không biết.
Lý Cường hỏi: " Kiền đại ca đâu không thấy?"
Mễ Tư Lạp nói: " Kiền tiền bối đi Thánh Thành rồi, người của bọn họ không ít, ước chừng còn không có chuẩn bị xong."
Lý Cường bay đến không trung, nói: " Mời người tu chân các phái lui khỏi bên ngoài phạm vi sân rộng."
Người tu chân tụ tập tại sân rộng hướng bốn phía tản ra. Trong Bất Dạ Thành, không phải cao thủ căn bản không cách nào phi hành, đây là địa phương bị Thiên Châu cấm chế.
Lý Cường biết, tại Bất Dạ Thành, tự mình không thể tùy tâm sở dục như tại Nguyên Giới, bây giờ cấu trúc truyền tống trận, phải nhờ vào thực lực chính bản thân.
Hắn làm cho một khối đá lớn cao hơn ba mươi thước, rộng hơn mười thước, dày một thước bay đến không trung, liên tục không ngừng những khối cự thạch từng khối từng khối chậm rãi mọc lên.
Loại thủ đoạn này thật sự làm cho người ta sợ hãi nghe nói, một khối cực thạch có lẽ phải có tới mấy tu chân cao thủ cùng nâng lên, nhưng cũng phải nhờ vào phi kiếm pháp bảo trợ giúp, chỉ vô thanh vô tức như vậy mà mọc lên cự thạch nặng nề như vậy, làm cho người tu chân ở đây mở rộng tầm mắt.
Cự thạch một khối lại một khối lục tục mọc lên, một cỗ kình khí vô hình hướng bốn phía bức bách, làm cho những người tu chân đứng gần đều cũng phải giữ lại y phục trên người, cuống quýt hướng phía sau thối lui.
Lý Cường lên tới giữa không trung, trên người phát ra quang hoa chói mắt. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, hẳn là phải triệt trừ phòng hộ của Thiên Châu xong, thì mới bắt đầu cấu trúc truyền tống trận, bởi vì có Thiên Châu làm trở ngại, hắn cảm thấy phải cố hết sức.
Cũng may hắn còn có thể vận dụng một chút Nguyên Giới lực, miễn cưỡng bị Thiên Châu ảnh hưởng, bây giờ phải dựa vào tu vi của bản thân đi cấu trúc truyền tống trận.
Nhiều cự thạch như thế treo ở không trung, nhìn qua có chút dọa người. Lý Cường miễn cưỡng đem khối cự thạch cuối cùng huyền đến không trung, hắn không thể không cần Cửu Diễn Lưu hỗ trợ, chỉ dựa vào cấm chế hắn đã không còn cách nào khống chế, phải dùng thần khí, mới có thể thoát được thần linh huyền khỏi tay.
Đây là một loại phương pháp khống chế rất tinh xác, thiếu đi sự trợ giúp của Nguyên Giới, Lý Cường nhất thời không có được cảm giác tùy tâm sở dục như trước.
Đem tất cả cự thạch ở không trung định vị xong, Lý Cường bắt đầu kháp động thần linh huyền, đồng thời dẫn nhập Nguyên Giới lực, những phân tấc trong đó phải nắm chắc phi thường tinh chuẩn.
Một tiếng sét đánh vang trong đám cự thạch, sa thạch bụi đất hướng ra ngoài bắn nhanh, cự thạch huyền đứng ở không trung bắt đầu xoay tròn rất nhanh, mỗi khối cự thạch đều cũng nổi lên thanh quang nhàn nhạt, trận trận tiếng gió giống như tiếng còi thổi, phát ra tiếng kêu chói tai bén nhọn.
Cự thạch xoay tròn quay cuồng tại không trung, rất nhanh liền hình thành hình tròn thanh mông mông. Bởi vì rời khỏi mặt đất chỉ có mấy trăm thước, do cự thạch hình thành truyền tống trận hình tròn có vẻ cực kỳ khổng lồ, từ trên mặt đất nhìn lên có vẻ phi thường quái dị.
Lý Cường liên tục không ngừng đem thần dịch lực đưa vào truyền tống trận, đồng thời điều động Nguyên Giới lực đến khải động, hắn phải tinh xác đưa truyền tống trận này và truyền tống trận của Nguyên Giới liên lạc cùng một chỗ.
Điều này và thông đạo của Hâm Ba Giác bất đồng, thông đạo chỉ có thể một, mà cấu trúc truyền tống trận lại không có số lượng hạn chế.
Rốt cuộc hoàn thành thần linh huyền thủ ấn cuối cùng, Lý Cường thu hồi Cửu Diễn Lưu, lui về phía sau.
Chỉ thấy một đạo bạch quang trống rỗng đâm vào trong truyền tống trận, trong phút chốc Nguyên Giới lực thành công đem hai truyền tống trận liên lạc cùng nhau.
Truyền tống trận chậm rãi đình chỉ chuyển động, trong lòng Lý Cường lúc này mới trầm tĩnh lại.
Người tu chân của Phong Duyên Tinh cho tới bây giờ không có gặp qua truyền tống trận treo ở không trung, mọi người đều cũng cảm thấy rất tò mò, người có công lực cao đều trực tiếp bay đến bên cạnh truyền tống trận quan sát, người tu chân có công lực thấp đặc ý chạy ra Bất Dạ Thành, sau đó ngự kiếm bay lên không trung quan sát.
Cả truyền tống trận do cự thạch cấu thành một hình tròn, kỳ diệu chính là mỗi khối cự thạch đều cũng không liên quan, phảng phất huyền phù trong không khí, trên mỗi một khối cự thạch đều che kín phù hào cấm chế cổ quái, như ẩn như hiện lóe thanh quang nhàn nhạt, có vẻ dị thường thần bí, đừng nói người tu chân bình thường sợ hãi than không thôi, dù ngay cả Mễ Tư Lạp và Thiên Xích Âu cao thủ như vậy mà cũng hiểu được không thể tư nghị.
Mễ Tư Lạp kinh hãi than thở: " Đây là tiên trận trong truyền thuyết hay sao? Thật sự là tráng quan, không thể tư nghị."
Có người tu chân kêu lên: " Truyền tống trận như vậy làm sao mới có thể khải động truyền tống?"
Lý Cường biết truyền tống trận như vậy có hai chủng loại phương pháp khải động, một loại là tiến vào trung tâm truyền tống trận, bằng vào tiên linh khí khải động, bất quá người tu chân còn chưa độ kiếp thì tuyệt đối không cách nào chịu được.
Một loại khác chính là truyền tống bình thường, phải ở phía dưới truyền tống trận thiết lập một điểm truyền tống.
Hắn phi thân đi tới phía dưới truyền tống trận, nơi đó còn có một chút khối đá, ước chừng có hai thước vuông.
Lý Cường tiện tay đem khối đá bãi phóng, một vòng tròn hình thành rất nhanh, hắn đứng ngay ở giữa vòng tròn, từng đạo quang mang màu vàng chói mắt từ lòng bàn tay đánh ra, tựa như vừa đốt lên một trảng đèn sáng.
Khối đá nổi lên bạch quang chói mắt, chỉ chốc lát sau, bạch quang dần dần ảm đạm xuống tới. Người tu chân tỉ mỉ phát hiện, trên khối đá đồng dạng che kín hoa văn cấm chế, lóe ra bảo quang nhàn nhạt.
" Nhưng nhìn mãi vẫn không biết dùng a, như thế nào mới có thể truyền tống?" Có người hỏi.
Lý Cường quay đầu vừa nhìn, kinh ngạc nói: " Ngươi…ngươi là Tần Ban Đồng, Tần đại ca?"
Tần Ban Đồng bị Lý Cường gọi một tiếng đại ca làm vẻ mặt đỏ bừng, hắn nghĩ không ra Lý Cường còn có thể gọi mình là đại ca.
Phong Duyên Tinh một giới người tu chân đối với Lý Cường phi thường kính trọng, đã sớm đưa hắn và Kiền Thiện Dong của Thánh Thành đặt vào địa vị ngang hàng, là tiền bối cao thủ tuyệt đối.
Tần Ban Đồng tiến lên hành lễ nói: " Huynh đệ, ai, ngươi…ngươi còn gọi ta là đại ca…thật sự là làm cho ta cảm thấy khó khăn…"
Lý Cường cười to nói: " Tần đại ca, chúng ta là lão bằng hữu, được rồi, tộc nhân của các ngươi có đi Nguyên Giới không?"
Tần Ban Đồng nói: " Tộc nhân của chúng ta toàn bộ thiên nhập Nguyên Giới, a a, huynh đệ, sau này chỉ nhờ ngươi chiếu cố." Bên cạnh hắn có một người nói: " Tộc trưởng, chúng ta còn có một ít người chưa đến."
Tần Ban Đồng gật đầu nói: " Ngươi đi thông tri một chút, để cho bọn họ lập tức chạy tới."
Lý Cường giờ mới biết, Tần Ban Đồng đã là tộc trưởng của họ, hắn cười nói: " Tần đại ca, chúc mừng, chúc mừng!"
Tần Ban Đồng ngạc nhiên nói: " Chúc mừng ta chuyện gì?"
Lý Cường nói: " Chúc mừng ngươi trở thành Tần tộc tộc trưởng."
Vẻ mặt Tần Ban Đồng đều là vui vẻ, cười nói: " Đây là tín nhiệm của tộc nhân đối với ta, trách nhiệm trọng đại a." Trong ngữ khí lộ ra tia kiêu ngạo và tự tin.
Thiên Xích Âu hỏi: " Tiểu sư thúc, truyền tống trận mở ra như thế nào?"
Tần Ban Đồng nghe xong sắc mặt đều cũng thay đổi, trong các môn phái ở Phong Duyên Tinh, Cổ Kiếm Viện là danh môn đại phái, Thiên Xích Âu là chưởng viện của Cổ Kiếm Viện, đỉnh đỉnh đại danh Kiếm tiên sinh, hắn gọi Lý Cường là sư thúc, mà mình chỉ là một tộc trưởng mới xuất môn, có thể được Lý Cường gọi là đại ca, trong lòng Tần Ban Đồng vừa là đắc ý vừa là xấu hổ.
Lý Cường gật đầu với Tần Ban Đồng, sau đó nói: " Xích Âu, dùng linh huyền mở ra, ta sẽ lưu lại linh huyền mở ra, phải có cao thủ Nguyên Anh kỳ, mới có thể vận dụng thủ ấn linh huyền này." Tay hắn hư trảo, một khối tảng đá cao chừng hai thước chậm rãi bốc lên.
Lý Cường vận chỉ như bay, tại trên tấm bia có khắc xuất linh huyền khải động, nói: " Thủ ấn linh huyền này rất đơn giản, chỉ cần có đủ công lực là có thể học hiểu."
Mễ Tư Lạp nói: " Nếu truyền tống không có đạt tới Nguyên Anh kỳ…thì có nhiều nguy hiểm?"
Lý Cường trầm mặc chỉ chốc lát, nói: " Có lẽ sẽ có người cá biệt có thể sống sót, nhưng tuyệt đại bộ phận chỉ có một con đường chết mà thôi, cho nên người không có đến Nguyên Anh kỳ, ngàn vạn lần không nên thử truyền tống, sẽ không thể đến được Nguyên Giới."
Mễ Tư Lạp không nói thêm nữa, chuyển đến phía trên tấm bia đá lưu lại văn tự cảnh cáo.
Thiên Xích Âu khen: " Vẫn là Mễ Tư Lạp nghĩ chu đáo."
Một người tu chân cao lớn nói: " Bây giờ có ai muốn cùng ta đi Nguyên Giới? Ta đến mở ra truyền tống trận." Lập tức có mười người tu chân trùng tiến đến truyền tống trận, người tu chân cao lớn lớn tiếng nói: " Lý tiền bối, cho phép ta là người thứ nhất mở ra truyền tống trận được không?"
Lý Cường cũng lớn tiếng đáp: " Ngươi mở ra đi! Nhắc lại một câu, người tu chân chưa đến Nguyên Anh kỳ, ngàn vạn lần đừng thử truyền tống!"
Theo linh huyền phóng thích, cự hình truyền tống trận chậm rãi chuyển động lên, tốc độ cũng tương đối chậm rãi, một đạo bạch quang chiếu xạ xuống phía dưới, chiếu rọi tại truyền tống điểm, hòn đá làm truyền tống điểm lóe bạch quang, dần dần, bạch quang càng ngày càng mạnh, mặt đất nhẹ nhàng động lên, bạch quang chói mắt đột nhiên chợt lóe, người trên truyền tống điểm bóng dáng đều không.
Không đợi truyền tống trận đình chỉ chuyển động, lại thêm một nhóm người tu chân trùng tiến truyền tống điểm.
Cao thủ muốn đi càng tích cực, trong lòng bọn họ rất hiểu, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào tinh cầu tại Nguyên Giới, mới có thể tìm được những địa phương tu luyện tốt một chút, nếu đi chậm, địa phương linh khí sung túc tư nguyên phong phú chỉ sợ sẽ bị người tu chân khác chiếm cứ.
Lý Cường nhìn Mễ Tư Lạp nói: " Ngươi đi mời cao thủ các phái duy trì trật tự một chút, như vậy tiếp tục sẽ hỗn loạn đó."
Cả Bất Dạ Thành náo nhiệt phi phàm, trên đường cái tất cả đều là người tu chân, đang trong lúc rối loạn, có người kêu lên: " Người của Thánh Thành đến rồi."
Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự mang theo đại đội người tu chân từ không trung hạ xuống, hắn luôn luôn rất ít xuất hiện trước mặt người tu chân, lần này thiên di Nguyên Giới, hắn phải tự thân xuất mã.
Bất Dạ Thành đang huyên náo lập tức an tĩnh xuống, Thánh Thành tại trong mắt Phong Duyên Tinh người tu chân là phi thường sùng cao, đông đảo cao thủ Thánh Thành xuất hiện như thế, để cho bọn họ rất là giật mình.
Kiền Thiện Dong đi tới trước mặt Lý Cường, cười nói: " Lão đệ, ngươi này Nguyên Giới Chi Chủ sau này sẽ có thể uy phong rồi, nhiều người tu chân đi Nguyên Giới như vậy, đối với việc phát triển Nguyên Giới có chỗ tốt thật lớn."
Lý Cường cười lắc đầu nói: " Có gì là uy phong, ta chỉ muốn cho người tu chân có được một nơi tu luyện thật tốt mà thôi."
Đại Nam Phong Ngự tiến lên chào Lý Cường, nàng có vẻ rất vui vẻ.
Lý Cường trêu chọc: " Phong Ngự đại tỷ đã ngày càng hấp dẫn.."
Đại Nam Phong Ngự yêu kiều cười một tiếng, nói: " Di, khó được nghe ngươi khích lệ hay khen người nga."
Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Ta xem Phong Ngự đại tỷ dung quang hoán phát( dung mạo rạng rỡ), nhất định là có việc vui gì đặc biệt thì phải."
Kiền Thiện Dong chen lời: " Nàng đương nhiên cao hứng rồi, sau khi thiên nhập Nguyên Giới, nàng vĩnh viễn không cần đi tiên giới nữa."
Lý Cường chợt hiểu ra, cười nói: " Phong Ngự đại tỷ đi Nguyên Giới, hẳn là không còn ai quấy rầy nữa."
Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Lão đệ, Nguyên Giới và tiên giới so sánh vẫn là thiên thu, ta cẩn thận phân tích Nguyên Giới một chút, a a, không biết ngươi có hiểu rõ không, Nguyên Giới tồn tại…đã uy hiếp đến tiên giới rồi."
Lý Cường kinh ngạc nói: " Tại sao?"