DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 264

Thanh Đế không nghĩ tới vừa rồi Lý Cường còn nói dù là ai cũng không cứu, nhưng trong chốc lát lại biến quái như vậy. Hắn không khỏi nhăn mặt nói: " Chẳng lẽ vừa rồi ta nói đều là nói nhảm hay sao? Ở chỗ này cứu người...cơ hồ là chịu chết! Kiền Thiện Dong đáng giá ngươi mạo hiểm như vậy?"

Lý Cường liếc mắt về hướng Kiền Thiện Dong, cảm thấy hắn còn có thể kiên trì: " Sư tôn, Kiền Thiện Dong là bằng hữu của ta, không có hắn...ta vốn không tới được Hâm Ba Giác, hắn đáng giá cho ta đi cứu!" Hắn như đinh chém sắt tỏ vẻ muốn cứu người, không giải thích gì thêm. Trong lòng Thanh Đế mặc dù có điểm căm tức nhưng hắn không muốn trong lúc này phát sinh tranh chấp với Lý Cường, như vậy thật quá bất lợi.

Thanh Đế nhàn nhạt nói: " Ngươi làm sao cứu?"

Xích Minh chen lời: " Ngài không phải nói dùng thủ đoạn công kích có thể rồi sao?"

Lúc này Thanh Đế mới phản ứng lại, hai tiểu tử này ngay từ đầu đã lừa hắn, xem ra bọn họ quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hắn bất đắc dĩ nhắc nhở: " Trước tiên phải có điều kiện, người được cứu không thể phản kháng chút nào, nếu không, người còn chưa cứu đi ra...các ngươi cũng sẽ bị kéo đi vào."

Lý Cường nhìn Thanh Đế, đột nhiên cười rộ lên: " Sư tôn, Kiền Thiện Dong là La Thiên Thượng Tiên của tiên giới các ngươi, ngài làm lão đại như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn, không sợ thủ hạ tâm hàn hay sao? Hà hà, nếu lão nhân gia lười biếng, vậy thì dạy cho đệ tử, ta đi cứu, lão nhân gia tới chỉ đạo."

Thanh Đế nhìn thấy không cách nào ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là nói: " Nếu muốn cứu, ngươi đi cứu đi, ta nói cho ngươi làm thế nào."

Lý Cường đổ chính là Thanh Đế không dám mạo hiểm để mình bị hãm đi vào, nhưng cứu người phải được Thanh Đế ủng hộ, dù sao hắn có kinh nghiệm phong phú. Lý Cường nháy mắt với Xích Minh, cẩn thận bay về phía Kiền Thiện Dong.

Xích Minh ngồi trên mặt đất căn bản không chịu đứng dậy, hắn xấu xa nói: " Nghe nói lúc cứu người, thì người càng ít càng tốt, sư huynh, ta van ngươi cứ đi cứu, ta ở chỗ này hóng gió."

Lý Cường quay đầu lại cười mắng: " Hỗn tiểu tử, lão tử không phải đi trộm người, ngươi hóng gió cái gì a...ách" Nói xong cảm thấy lời này khong ổn, liền không nói thêm nữa, quay đầu nhìn chằm chằm địa phương Kiền Thiện Dong bị hãm.

Thanh Đế chuyển thân đi tới bên cạnh Lý Cường, khẩn trương quát: " Cẩn thận một chút, nơi này là Hâm Ba, không thể sơ ý khinh thường." Hắn thật sự sợ Lý Cường bị hãm tiến vào Cổ Thần cấm chế, nếu Lý Cường bị hãm đi vào, chìa khóa mở ra Cổ Thần Tàng không có, Cổ Thần Tàng liên quan đến sinh tử của bọn họ, hắn một chút cũng không dám khinh thường.

Trong lòng Lý Cường âm thầm buồn cười, hắn nghiêm trang nói: " Sư tôn, ta sẽ rất cẩn thận." Có Thanh Đế hộ giá, Lý Cường biết lần này đi cứu người nắm chắc khá lớn.

Cơn lốc nhiệt hoành hành bên thân Lý Cường, hắn cẩn thận dùng Cửu Diễn Lưu hộ thân, mỗi phân tấc trong đó hắn đã nắm chặc, không thể theo gió mà đi, cũng không thể mạnh mẽ phá vỡ cơn lốc nhiệt. Hắn dùng linh huyền do Thanh Đế chỉ dạy ngưng trụ thân hình, theo cơn lốc nhiệt bay về phía trước, gặp phải Huyễn Tật Thiên Hỏa thì dùng Hỏa Tinh ra thu thủ. Trải qua đoạn đường tiến tới này, hắn đã dần dần quen được với hoàn cảnh nơi này.

Từ Thiên Đoán Thạch bay ra không tới năm trăm thước khoảng cách đã rõ ràng nhìn thấy Kiền Thiện Dong đang liều mạng giãy dụa, kim mang của Thiên Thần Chi Nộ liên tục lóe ra không ngừng. Lý Cường đột nhiên cảm thấy áp lực chung quanh vô cùng lớn, cơn lốc nhiệt đột nhiên tiêu mất, bốn phía có một cỗ hấp lực vô hình, lén lút kéo mình về phương hướng của Kiền Thiện Dong.

Thanh Đế trầm giọng nói: " Ngàn vạn lần không nên giãy dụa, buông lỏng một chút thì áp lực sẽ biến mất trong chốc lát."

Trong lòng Lý Cường đối với chuyện cứu người cũng không có mười phần nắm chắc, bất quá hắn không cách nào trơ mắt nhìn Kiền Thiện Dong bị lâm vào Cổ Thần cấm chế, mặc dù khi mới gặp Kiền Thiện Dong thì hai người là oan gia đối đầu, nhưng từ sau khi quen thuộc hắn, Lý Cường cảm thấy hắn chính là một tiên nhân đáng làm bằng hữu.

Dần dần, áp lực càng lúc càng lớn, tất cả thanh âm như bị bình tế, bốn phía an tĩnh đến dọa người. Nếu không có Thanh Đế nhắc nhở, Lý Cường sợ rằng sẽ nhịn không được mà giãy dụa, loại yên tĩnh này giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết.

Lý Cường động cũng không dám động, thậm chí không dám quay đầu nhìn Thanh Đế. Tựa hồ qua thời gian rất lâu, đột nhiên một tiếng oanh minh, hắn lại lần nữa nghe được tiếng sét đánh cuồng bạo.

Thanh Đế nhỏ giọng nói: " Ổn định! Ổn định thân hình!"

Lý Cường ngầm kinh hãi, với thực lực của Thanh Đế mà cũng phải cẩn thận như thế, nói rõ, hắn cũng không phải khoa trương uy lực của Cổ Thần cấm chế. Lý Cường cũng nhỏ giọng nói: " Chúng ta có nên nhắc nhở hắn một chút hay không?" Hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như đang làm gì lén lút, Xích Minh nói đúng, hắn chính là giống như đang ngóng gió. Bạn đang đọc chuyện tại

Kiền Thiện Dong tiến tới một mình, trong lòng hắn phi thường không phục khí, có Thiên Thần Chi Nộ và thực lực đến gần Thiên Quân, hắn cảm thấy mình nắm chắc tiến đến, nghe nói Cô Tinh cũng một mình sấm đi vào, hắn càng không phục khí.

Kiền Thiện Dong cự tuyệt sự trợ giúp của Thiên Chân, một mình hưng phấn tiến đến, nhưng hắn không có nghĩ đến, Cô Tinh có thể sấm vào, cũng không phải chỉ dựa vào vận khí và thực lực, mà còn có người chỉ điểm qua. Kiền Thiện Dong dựa vào Thiên Thần Chi Nộ một đường cuồng trùng, vì tránh né một đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa, hắn xúc động Cổ Thần cấm chế, bị vững vàng hấp trụ.

Đợi khi Kiền Thiện Dong tỉnh táo lại bắt đầu giãy dụa thì hắn mới phát giác đại sự không hay, hấp lực của Cổ Thần cấm chế quái dị tuyệt luân, vô luận hắn giãy dụa như thế nào đều không thể tránh thoát đi ra, cho dù có Thiên Thần Chi Nộ cũng không hữu dụng. Hắn bắt đầu bối rối, mắt nhìn Cổ Thần cấm chế sẽ bao phủ lấy mình, hắn mới đột nhiên hiểu được, Thanh Đế nói là lời thật, tự mình đích xác không nên mạo hiểm tiến vào.

Ngay khi Kiền Thiện Dong tuyệt vọng chuẩn bị buông tha, đột nhiên nhìn thấy Thanh Đế và Lý Cường hướng mình bay tới. Lý Cường đến cứu mình hắn không cảm thấy kỳ quái, kỳ quái chính là Thanh Đế không ngờ lại chịu lại đây cứu giúp, hắn kích động đến con mắt cũng thả ra ánh sáng.

Bên tai Kiền Thiện Dong vang lên tiếng truyền âm của Lý Cường: " Kiền đại ca, chúng ta tới cứu ngươi, Thiên Thần Chi Nộ phải thu trở về, ta phải công kích ngươi, mới có thể cho ngươi thoát ly Cổ Thần cấm chế, ngươi không thể có một chút phản kháng...nếu không chúng ta cũng bị hãm đi vào, có thể làm được không?"

Kiền Thiện Dong vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới Thanh Đế và Lý Cường lại đến cứu mình, hắn cuống quýt gật đầu, truyền âm nói: " Được, ta hiểu được rồi, còn có gì phải chú ý nói cho ta biết." Trong lòng Lý Cường thầm khen, người này đích xác không đơn giản, tới hoàn cảnh này còn tỉnh táo được như thế.

Thanh Đế nhỏ giọng đề điểm Lý Cường vài câu, hướng bên cạnh bay đi, hắn cần tách ra lực đánh sâu vào.

Lý Cường truyền âm nói: " Kiền đại ca, ta phải bắt đầu rồi, ngươi cẩn thận!" Hắn thử bắn ra Cửu Diễn Lưu, một mạt kim quang giống như tia chớp bổ về phía Kiền Thiện Dong. Một tiếng nổ vang, cả người Kiền Thiện Dong loạng choạng, dựa vào tu vi thâm hậu, hắn mạnh mẽ tiếp được đòn nghiêm trọng này, nhất thời cảm thấy thân thể căng thẳng, tựa hồ Cổ Thần cấm chế lại một lần hấp mình đi vào. Trong lòng hắn có chút bối rối, nhịn không được muốn giãy dụa, nếu không bởi vì tuyệt đối tín nhiệm Lý Cường, hắn nhất định sẽ không cam tâm bị động bị đánh.

Thanh Đế truyền âm nói: " Phải liên tục công kích, không thể ngừng!"

Lý Cường cắn răng liên tục bổ ra Cửu Diễn Lưu, đồng thời truyền âm nói: " Kiền đại ca đừng nhúc nhích! Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!" Hắn tự mình ngẫm lại cũng buồn cười, Cổ Thần cấm chế nơi này thật sự biến thái, phương pháp cứu người cũng quá cổ quái, đánh người mà không cho hoàn thủ.

Kiền Thiện Dong bị Cửu Diễn Lưu đánh đến cả người loạn mạo quang hoa, tiên giáp của hắn chống đỡ không được, bắt đầu phát ra tiếng " ca bá ca bá" thanh âm rạn vỡ, nhưng hắn cũng rõ ràng cảm giác được Cổ Thần cấm chế nhẹ động rồi.

Thanh Đế truyền âm cho Kiền Thiện Dong: " Ngu ngốc! Không cho ngươi giãy dụa chống cự, không có nghĩa là ngươi không thể dùng phòng hộ. Bộ dáng này của ngươi, không đợi chạy ra Cổ Thần cấm chế...đã bị đánh chết rồi, Cửu Diễn Lưu chính là thần khí!"

Kiền Thiện Dong nghe được dở khóc dở cười, vội vàng kháp động linh huyền, trên người lập tức nhấp nhoáng quang hoa màu hồng trắng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: " Sớm không nói, để cho Cửu Diễn Lưu đánh cho hộc máu mới nói, ai, Thanh Đế muốn cho ta nếm mùi đau khổ a."

Từng đạo kim quang của Cửu Diễn Lưu liên tục không ngừng nện lên trên người Kiền Thiện Dong. Lý Cường càng đánh càng lạnh tâm, không biết lúc nào mới có thể cứu ra Kiền Thiện Dong, sợ không cẩn thận làm cho hắn bị kéo tiến vào trong Cổ Thần cấm chế. Đột nhiên, Kiền Thiện Dong hướng ra phía ngoài bắn ra, Thanh Đế quát khẽ: " Dừng lại!"

Lý Cường cả kinh, càng vốn không kịp thu hồi Cửu Diễn Lưu đang bổ ra. Hắn cực lực khống chế, kim mang Cửu Diễn Lưu bay sát bên người Kiền Thiện Dong mà qua. Đột nhiên, trên thân Lý Cường căng thẳng, bị Cổ Thần cấm chế hấp trụ, thân thể không chịu khống chế phác bay ra ngoài. Hắn không khỏi kêu lên một tiếng quái dị: " Mẹ kiếp! Lão tử thất thủ rồi..."

Thanh Đế cả kinh hét lớn: " Không nên giãy dụa! Không nên chụp hắn!" Câu nói phía sau là nói với Kiền Thiện Dong.

Kiền Thiện Dong nhìn Lý Cường từ bên người xẹt qua, nhịn không được đưa tay ra bắt, bị Thanh Đế hét lớn một tiếng, sợ đến rút tay lại, trơ mắt nhìn Lý Cường bị Cổ Thần cấm chế cuốn lấy.

Trong lòng Lý Cường đột nhiên dũng khởi một loại cảm giác quen thuộc phi thường, tựa như vừa đến Hâm Ba thì chính là cảm giác như về đến nhà, hắn vội vàng kêu lên: " Đừng động thủ, chờ một chút!"

Thanh Đế nghe vậy ngẩn ra, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ hắn có khả năng hóa giải Cổ Thần cấm chế?" Hắn quay đầu nói với Kiền Thiện Dong: " Ngươi đi tới khối Thiên Đoán Thạch mà đợi."

Kiền Thiện Dong lại một lần cãi mệnh lệnh của Thanh Đế, hắn năn nỉ: " Ta...ta muốn ở chỗ này chờ hắn đi ra...ta, ta không có cách nào trốn sang một bên..."

Thanh Đế không nhịn được nói: " Ngươi ở chỗ này giúp không được gì, đợi ở đây có tác dụng gì?"

Kiền Thiện Dong vẫn như cũ treo ở không trung, kiên quyết không chịu rời đi.

Lý Cường mặc dù bị Cổ Thần cấm chế hấp trụ, nhưng không có dấu hiệu bị lâm vào, hắn kỳ quái giãy dụa một chút, hấp lực tựa hồ có chút yếu bớt. Trong lòng hắn có chút không dám tin tưởng, phải biết rằng công lực của Kiền Thiện Dong lợi hại hơn mình rất nhiều. Đột nhiên hắn cảm thấy trên trán nóng lên, Thần Cuộc Chiến Hồn bắn ra một đạo sóng gợn nhìn không thấy.

Lý Cường mặc dù nhìn không thấy, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được Thần Cuộc Chiến Hồn ba động, trong phút chốc hắn bị Cổ Thần cấm chế nuốt sống.

Thanh Đế và Kiền Thiện Dong đều cũng ngây dại, hai người bọn họ đều cũng không nghĩ đến Lý Cường cứ như vậy mà vô thanh vô tức tiêu mất. Thanh Đế hận hận trừng Kiền Thiện Dong liếc mắt một cái, quay đầu bay trở về Thiên Đoán Thạch. Kiền Thiện Dong ngơ ngác nhìn nơi Lý Cường biến mất, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng nội cứu và áo tang, một hồi lâu hắn mới hắn mới thất thần bay đến trên Thiên Đoán Thạch.

Xích Minh hỏi: " Sư ca ta đâu?"

Thanh Đế trở lại Thiên Đoán Thạch thì lập tức nhắm mắt tĩnh tọa, căn bản không để ý tới câu hỏi của Xích Minh. Nhìn thấy Kiền Thiện Dong quay lại, Xích Minh giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, chụp lấy hắn cuống quýt đặt câu hỏi, Kiền Thiện Dong chỉ là lắc đầu, không biết nói làm sao mới tốt.

Xích Minh gấp đến độ hai mắt lóe hồng quang, hống kêu lên: " Chẳng lẽ hắn hãm tiến vào? Ngươi nói thật đi a..." Vô luận Xích Minh quỷ hãm quỷ kêu thế nào, Kiền Thiện Dong giống như một cây cột gỗ ngây ngốc bất động.

Thanh Đế đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: " Sư ca ngươi không có việc gì, chúng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn."

Kiền Thiện Dong lúc này mới có phản ứng. Xích Minh lẻn đến bên Thanh Đế, mừng rỡ kêu lên: " Sư tôn...ngài, ngài không có gạt ta đi?"

Thanh Đế gật đầu nói: " Ta không cần phải lừa ngươi."

Kiền Thiện Dong đột nhiên hiểu được, Thanh Đế trở lại Thiên Đoán Thạch, thì đã dùng tâm thôi toán qua. Hắn tự oán tự giận nói: " Lão đệ hãm đi vào, ai, đều cũng trách ta không cẩn thận."

Thanh Đế quét mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: " Nể tình Lý Cường, hừ, ta không xử phạt ngươi, nhưng sau này ngươi không cần về tiên giới nữa...vận khí ngươi không tệ, có bằng hữu như Lý Cường, còn có Nguyên Cổ Thượng Nhân giúp ngươi cầu tình, ngươi không phải sống rất khoái hoạt tại Phong Duyên Tinh hay sao? Ngươi cứ tiếp tục ở nơi đó khoái hoạt đi."

Trong lòng Kiền Thiện Dong biết Thanh Đế đã bỏ qua cho mình, hắn cung kính thi lễ nói: " Dạ, Kiền Thiện Dong tuân lệnh."

Thanh Đế khẩu khí vừa chuyển, trong lời nói trở nên ôn hòa ấm áp: " Sau này Lý Cường còn có thể ở lại giới này lăn lộn, ngươi biết nên làm cái gì."

Kiền Thiện Dong trong lòng mừng rỡ, chỉ cần biết mình làm tốt hơn, Thanh Đế sẽ hoàn toàn tha thứ cho mình, xem bộ dáng Lý Cường thật sự là phúc tinh trong vận mệnh của mình. Hắn cũng không dám vọng tưởng trở về tiên giới, đi tranh thủ vị trí của Thiên Quân nữa.

Sau khi Lý Cường bị hấp tiến vào trong Cổ Thần cấm chế, đầu tiên nhìn thấy chính là vạn trượng Huyễn Tật Thiên Hỏa, hắn sợ đến vội vàng mang Cửu Diễn Lưu hóa thành một màn hào quang màu vàng bảo vệ toàn thân, lần này ngay cả Hỏa Tinh cũng không dám xuất hiện.

Lý Cường khó thể tin nhìn Huyễn Tật Thiên Hỏa trước mắt, quay đầu lại nhìn, phía sau cũng là Huyễn Tật Thiên Hỏa, quang mang màu tím chói mắt đâm vào mắt hắn chói lòa. Hắn biết đại sự không hay, tự mình không sợ lửa, nhìn thấy thiên hỏa như vậy cũng thúc tay không cách nữa. Đây là thiên hỏa dã tính lợi hại nhất, năng lượng to lớn hoàn toàn tự mình không thể hóa giải.

Huyễn Tật Thiên Hỏa phát ra tiếng oanh minh long long, Lý Cường ngẩng đầu nhìn sang, cúi đầu nhìn xuống, rồi lại nhìn chung quanh một mảnh biển lửa, một đoàn đoàn thiên hỏa màu tím chung quanh phiêu đãng, hắn vừa lắc mình né tránh, vừa tính toán làm sao có thể chạy thoát. Dần dần, hắn tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, đầu tiên hắn xác định một điểm, nơi này không phải là địa phương hung hiểm nhất, bởi vì đến trước mắt còn không nhìn thấy được chướng ngại gì. Ngoại trừ né tránh thiên hỏa bay tới, hắn tạm thời không dám lộn xộn.

Thiên Hỏa màu tím bắt đầu tụ tập về phía hắn, trong lòng Lý Cường âm thầm kêu khổ, hắn thử bay ra phía trước, liên tục hiện lên vài đoàn thiên hỏa, cũng thấy không còn cách tránh né đại hỏa phô thiên cái địa. Cửu Diễn Lưu phá vỡ một hỏa tường, trong phút chốc thiên hỏa bốn phía giống như nước thủy triều dũng tập lên thân. Đây là đặc tính của Huyễn Tật Thiên Hỏa, một khi gặp phải trở ngại lập tức bao vây lên.

Lý Cường chơi lửa đã rất lâu, phản ứng cực nhanh, lập tức gọi về hỏa tinh, đem thiên hỏa bố trí ra bên ngoài. Hắn dùng chính là biện pháp dùng lửa khắc lửa. Trong chớp mắt, thiên hỏa bao vây bên ngoài lui về phía sau, còn có cực nhỏ bộ phận thiên hỏa bị thiên hỏa bọc ngoài thân của hắn đồng hóa. Lý Cường thở dài một hơi, tạm thời giải quyết được uy hiếp của thiên hỏa, nhưng làm thế nào mới đi ra ngoài được?

Một đường bay đi, có Thiên Hỏa hộ thân, hỏa thế bên ngoài đã không cách nào ảnh hưởng Lý Cường, bất quá thời gian dài hắn cũng cảm thấy ăn không tiêu. Huyễn Tật Thiên Hỏa có áp lực vô hình, hỏa thế lớn như vậy, Lý Cường cảm giác ngày càng cố hết sức, hắn đứng ở một địa phương tương đối trống trải, lẳng lặng suy tư nghĩ đường ra.

Lý Cường nhớ tới lúc tiến vào thì Thần Cuộc Chiến Hồn ba động, hắn giật mình tự hỏi một lúc lâu, cảm thấy đáng giá thử một lần. Người khác sợ xúc động Cổ Thần cấm chế, nhưng mình dường như có điểm đặc thù, có lẽ là tác dụng của Thần Cuộc Chiến Hồn.

Hắn đột nhiên nhớ lại bi văn ghi chép thần dụ ở Tử Hồn Tinh, vội vàng lấy ra. Hắn đã biết thần chi văn tự là phải dùng thần thức đi thể ngộ, rất nhanh, hắn dùng thần thức tìm hiểu một lần, trong lòng không khỏi nhịn được thầm mắng chính mình ngu ngốc. Đoạn thần chi văn tự này, có ghi lại biện pháp làm thế nào tiến vào Cổ Thần Tàng.

Nguyên lai, có Thần Cuộc Chiến Hồn, Lý Cường căn bản không cần cẩn thận tiến vào, chỉ cần tùy tiện xúc động Cổ Thần cấm chế, tự nhiên sẽ bị truyền đưa đến bên cạnh Cổ Thần Tàng. Vừa rồi hắn bị Cổ Thần cấm chế hãm trụ, lại không dám giãy dụa, kết quả bị tống tới bổn nguyên Cổ Thần cấm chế, lực lượng chi nguyên của Hâm Ba tất cả Cổ Thần cấm chế- Tức Tịnh Viên. May mắn hắn góp nhặt không ít thiên hỏa, nếu không dù là có thực lực của Thiên Quân cũng chịu không được bao lâu, sớm muộn sẽ bị thiên hỏa của Tức Tịnh Viên hóa thành tro tàn.

Lý Cường rốt cuộc tìm được nơi mấu chốt, hắn đánh ra thần linh huyền, đó là mới học được từ ngọc đồng giản. Thần linh huyền ra tay thì không gian chung quanh nhất thời vặn vẹo lên, trước mắt hiện ra vô số đạo quang mang chói mắt, ước chừng không tới vài phút, Lý Cường phát giác mình đang đứng trên một bình đài trống trải, hoàn cảnh phi thường quen thuộc, nghiễm nhiên chính là điện phủ nơi Tử Hồn Tinh.

Đại điện trống rỗng không có bất luận kẻ nào, cũng không có dấu hiệu của tính mạng, bầu trời đại điện quay cuồng chính là mây lửa huyết màu đỏ, ba mặt đại điện đều có trụ tử thật lớn, chỉ có một mặt hướng tới thai giai, mặt đất không ngờ là dùng Mặc Hỏa Tử Vân trải đầy. Lý Cường biết không thể phi đi tới, chỉ có thể từng bước mà đi, hắn suy nghĩ một chút, không hề do dự, chậm rãi dọc theo thai giai hướng lên trên đi đến.

Bắt đầu thì Lý Cường còn chậm rãi hướng lên trên đi, rất nhanh hắn nhịn không được, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, dần dần, giống như mũi tên rời dây cung hướng lên trên cuồng tiêu. Chạy chừng hai mươi phút, rốt cuộc xuất hiện bình thai thứ hai.

Nơi này đồng dạng có một đại điện trống trải thật lớn, hai bên trái phải đều là trụ tử màu đen, phía trước vẫn là thai giai. Trong lòng Lý Cường thở dài, nếu người bình thường đi tới nơi này, bao nhiêu thai giai thế này cũng đủ cho hắn tốn từ mười năm đến tám năm đi tới, hắn quả thật không nghĩ ra sao lại có nhiều Mặc Hỏa Tử Vân Tinh như thế trải trên mặt đất.

Lý Cường còn không biết, đại điện thứ nhất chính là lần đầu tiên mở ra Cổ Thần Tàng, bây giờ hắn đang ở ngay nơi Cổ Thần Tàng bị mở ra lần thứ hai, dọc theo thai giai đi tới chính là lần cuối cùng mở ra Cổ Thần Tàng, nếu còn đi tới chính là Cổ Thần Tàng do Cô Tinh mở ra. Hắn đi qua đại điện, tiếp tục hướng trên chạy đi, lần này tốc độ nhanh hơn, không tới mười phút thì tới rồi.

Lý Cường bước trên đại điện, trong lòng lại dũng khởi cảm giác quen thuộc. Hắn không chút suy tư đi đến những cây trụ, đó là trụ tử màu đen thật lớn, mỗi trụ tử đường kính khoảng chừng trăm thước, đi tới phía dưới trụ tử, người chỉ như một con kiến nho nhỏ, trụ tử như đính trên trời, căn bản nhìn không thấy cuối.

Một trận ba động, Lý Cường bước vào giữa những cây trụ, Cổ Thần cấm chế bên trong đối với hắn không hề phản ứng, hắn biết Thần Cuộc Chiến Hồn có thể hoàn toàn hóa giải Cổ Thần cấm chế nơi đại điện này. Hắn đi tới trung gian những cây trụ, chứng kiến một cây trụ tử màu tím thật lớn đang súc đứng ngay giữa trung ương. Lý Cường đi về phía trước vài bước, đứng phía dưới trụ tử, xuất thần nhìn lên.

Đang trong lúc xuất thần, Lý Cường đột nhiên cảm thấy Thần Cuộc Chiến Hồn trên trán nổi lên ba động, ngay sau đó một cây trụ tử màu tím thật lớn cũng chớp lên. Lý Cường nhất thời bị một cỗ hấp lực khổng lồ khiên dẫn, trong lòng hắn không có một tia ý niệm phản kháng, theo cỗ hấp lực nọ, cả người bay lên.

Trụ tử màu tím đằng khởi từng trận khói lam, quang hoa màu tím lóe sáng lên, cả cấm chế của Cổ Thần Tàng bị Lý Cường xúc động.

Thanh Đế mang theo Xích Minh và Kiền Thiện Dong còn đang trong thông đạo gian nan phi hành, ba người cách nhau rất gần. Xích Minh truyền âm nói: " Sư tôn, sư ca ta làm sao lại đột nhiên mất tích vậy, chẳng lẽ Cổ Thần cấm chế đối với hắn không hữu dụng hay sao?"

Trong lòng Thanh Đế tiêu táo bất an, vừa rồi mặc dù hắn thôi toán Lý Cường không có việc gì, nhưng tiến thêm từng bước thôi toán lại không có kết quả. Bây giờ hắn chỉ nghĩ nhanh chóng đến Cổ Thần Tàng một chút, đường đi có nhiều chuyện xấu xảy ra, hắn lần đầu tiên cảm thấy lòng có dư mà lực không đủ, có một loại cảm giác bất đắc dĩ rất sâu.

Nhìn thấy Thanh Đế không trả lời câu hỏi của hắn, trong lòng Xích Minh rất khó chịu, hắn lại truyền âm nói: " Sư tôn..."

Thanh Đế không nhịn được truyền âm: " Tiểu tử kia, đi theo sư tôn là được, sao lại hỏi nhiều vậy?"

Xích Minh bị á khẩu trợn trắng mắt, hắn tức khí bay đi, cảm thấy thật sự nhàm chán, lại truyền âm cho Kiền Thiện Dong: " Lão Kiền, ngươi không phải đi cùng Thiên Chân sao? Như thế nào chỉ còn một mình ngươi?"

Kiền Thiện Dong cũng đầy bụng tâm tư, hắn cũng không đáp câu hỏi của Xích Minh, chỉ cắm đầu chạy đi. Xích Minh không khỏi nổi giận, nhưng ở chỗ này hắn không dám phát tác, chỉ thở dài, vẫn như trước thành thật theo sát hai người phi hành về phía trước.

Cơn lốc nhiệt đột nhiên yếu bớt, qua không tới năm phút, chung quanh đột nhiên trở nên thập phần tĩnh lặng. Thanh Đế sắc mặt đại biến, hắn quát to: " Nhanh! Cẩn thận phòng hộ!"

Kiền Thiện Dong và Xích Minh mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hai người đều rất nghe lời, Xích Minh xuất Yếp Khải Long Trượng ra tay, đỉnh long trượng tuôn ra một đoàn tinh hoa bảo vệ toàn thân hắn. Kiền Thiện Dong hai tay bao thân, kim quang Thiên Thần Chi Nộ từ hai vai mọc lên.

Một đoàn quang mang màu đỏ sậm chói mắt từ phía xa sáng lên, dần dần khoách triển ra. Thanh Đế hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: " Toàn cấm chế ba động?" Hắn lập tức đình chỉ phi hành, Kiền Thiện Dong và Xích Minh theo sát dừng lại. Xích Minh hỏi: " Cái gì là toàn cấm chế ba động?" Quang mang màu đỏ sậm rất nhanh kéo dài lại đây, nhanh như thiểm điện đem cả Thiên Động chiếu sáng. Xích Minh nhịn không được nói: " Cảm giác thật là kỳ quái a."

Thanh Đế không thể tư nghị nhìn hồng quang ba động, thì thào lẩm bẩm: " Là ai? Là ai khải động tất cả cấm chế."

Cùng thời gian, hồng quang chói mắt lóe sáng, Thanh Đế quát to: " Không nên giãy dụa, để cho cấm chế tống chúng ta ra ngoài!"

Kiền Thiện Dong bối rối dùng Thiên Thần Chi Nộ hộ thể, chỉ thấy hồng quang chớp động trước mắt, một cỗ áp lực tuyệt đại tễ trứ thân thể, tựa như một tòa núi lớn áp ở trên người. Hắn nghe theo lời Thanh Đế nói, không dùng Thiên Thần Chi Nộ đến ngăn cản. Ngay sau đó, cảm thấy trước mắt tối sầm rồi sáng ngời, hắn phát hiện mình đã huyền không đứng bên ngoài thái không trung của Hâm Ba.

Kiền Thiện Dong phát giác khối bóng đen bên trên Hâm Ba đang nhanh chóng thu nhỏ lại, bốn phía thỉnh thoảng nổ lên một đoàn đoàn loang loáng, đám Cổ tiên nhân đang trong đoàn loang loáng hiển xuất thân hình, hắn nhìn thấy Thanh Đế, Nguyên Cổ Thượng Nhân và Bác Tụ Thượng Nhân đều bị quăng đi ra, Thiên Chân, Thiên Thú và Vụ Tinh Hàn Nữ cũng từ chỗ khác phi lại đây. Nhìn một vòng, duy nhất không có phát hiện Xích Minh và Lý Cường hai người, hắn vội vàng bay tới.

Thanh Đế hỏi: " Là ai khải động cấm chế?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân trầm mặc không nói. Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Đáng tiếc, chỉ kém một bước là có thể tiến vào Cổ Thần Tàng, Cổ Thần cấm chế hình như là do mở ra Cổ Thần Điện lần thứ ba phát ra, nhưng ai có thể tới đó nhanh như vậy? Ta không tin có ai nhanh hơn được so với ta."

Thanh Đế nói: " Nguyên Cổ, ngươi có thể thôi toán ra không? Ta thử vài lần, đều không thể biết, tựa hồ như bị Thần Cấm nào đó ngăn cản."

Nguyên Cổ Thượng Nhân lắc đầu nói: " Ta cũng thôi toán không ra, những chuyện có liên quan đến Cổ Thần đều cũng rất khó suy đoán..." Đang khi nói chuyện, càng ngày càng nhiều Ba Nạp Cổ tiên nhân vây lên.

Xa xa, một nhóm lớn Hắc Thánh Vệ cũng hướng nơi này tới. Thanh Đế nhíu mày, nói: " Bọn họ muốn làm gì?"

Đọc truyện chữ Full