DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 140

Cam Lăng Nhị cúi đầu nói: " Nô…tài…ách, ta gọi là Cam Lăng Nhị, hai người bọn họ là tiểu sư đệ của ta, Băng Vũ và Hải Hoanh Phân." Hai nguyên anh khôi lỗi thể kia tựa hồ như rất nhát gan, cuống quýt dập đầu nhưng lại không dám lên tiếng.

Mị nhi nhớ lại trước kia mình ở cổ bảo trốn tránh mà sống, khi gặp Lý Cường thì cũng sợ đến muốn chết, nàng không khỏi đồng tình với họ, hòa nhã nói: " Các ngươi đừng sợ nha, ca ca ta là người tốt, huynh ấy chưa bao giờ khi dễ người khác đâu."

Cam Lăng Nhị ba người nghe xong thoáng trầm tĩnh lại, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không dám lộn xộn.

Ánh mắt Lý Cường đột nhiên bắn ra kim quang đảo qua trên thân thể ba người họ, Băng Vũ vừa lúc nhìn trộm, bị kim quang trong mắt chấn nhiếp đến ngồi phệch trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy kịch liệt. Lý Cường lạnh nhạt nói: " Ba người các ngươi đều bị hạ Đinh Hồn Chú, bổn mạng nguyên bài đang nằm trong tay ai? Ân, nhất định là trong tay Bích Ngô Tử, hừ! Chút thủ đoạn đó còn dọa không được người đâu, các ngươi đứng lên đi, ta giúp các ngươi giải Đinh Hồn Chú."

Ba người không thể tin ngẩng đầu lên, trong kinh nghiệm tri thức của họ, đó là không có khả năng làm được. Ba người bọn họ đều dùng xương da của quái thú mà ngưng kết thân thể, mặc dù bị tạo thành hình người, nhưng diện mục lại dữ tợn vô cùng. Cam Lăng Nhị ngây ngốc lộ ra vẻ mặt khó tin: " Thượng tiên…cái đó..làm được sao? Úc, ta không phải..có ý tứ đó…cảm ơn thượng tiên từ bi! Cảm ơn thượng tiên từ bi!"

Đừng nói là ba người bọn họ nghi hoặc, ngay cả Mị nhi cũng kinh ngạc không thôi, nàng bay trở về trong lòng ngực Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Ca ca a, thật sự có thể giải được hay sao? Đinh Hồn Chú rất âm độc, giải không tốt thì họ sẽ thảm lắm." Nàng còn không biết Lý Cường tinh thông khôi lỗi thuật, nặng yếu là hắn cũng đã tinh thông đạo hóa giải, đây là do Kỳ Quân Sát dạy cho, hơn nữa thực lực bây giờ cũng đã đủ dùng.

Trong tay Lý Cường bay ra một khối tinh trạng bài màu lam, đó là bảo bối hắn thu được trong Đại Huyễn Phật Cảnh, sau đó hắn được Kỳ Quân Sát cấp cho ngọc đồng giản nên đã hiểu rõ, đây là một kiện bảo bối rất kỳ lạ, tên gọi là Huyễn Tinh Trấn Hồn Bài. Lúc ấy còn thu được một kiện chiến giáp và phi kiếm, với Huyễn Tinh Bài, phân biệt là Huyễn Tinh chiến giáp và Huyễn Tinh kiếm.

Huyễn Tinh Trấn Hồn Bài là một kiện pháp bảo rất kỳ quái, có thể dùng nó tu luyện khôi lỗi thể, hơn nữa tinh bài có một đặc điểm, có thể phá trừ cấm chế do người khác hạ lên trên khôi lỗi thể, cho nên Lý Cường mới có thể nắm chắc như thế. Tinh bài bay ra, từ trên bảy mũi nhọn trên tinh bài bắn ra một tinh quang màu trắng, bao phủ ba người.

Mị nhi mặc dù kiến thức uyên bác nhưng cũng chưa gặp qua pháp bảo này, nhưng nàng đã phát giác sự lợi hại trong đó, pháp bảo này hình như là chuyên môn nhằm vào linh hồn nguyên anh thể, nàng là linh kiếm thể nên có thể cảm nhận được uy lực của pháp bảo này, không khỏi âm thầm kinh hãi.

Cam Lăng Nhị bị tinh quang bắn trúng, toàn thân đều cứng ngắc, không thể nói chuyện, không thể hành động, hắn sợ hãi tới cực điểm, đây là lúc dù là người phàm cũng có thể dùng đao chém chết hắn, bởi vì nguyên anh của hắn bị giam cầm trong khôi lỗi thể. Lý Cường nhẹ giọng an ủi: " Không cần sợ, khôi lỗi thể của các ngươi mới chính thức là gánh nặng, sau khi bỏ đi, Bích Ngô Tử sẽ không còn cách nào nữa."

Theo lời hắn nói, liên tiếp một chuỗi xuyến nổ vang lên, ba người không khỏi lớn tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy vô số thịt da xương nát bay tán chung quanh, ba nguyên anh mờ mịt đứng giữa không trung. Lý Cường cười nói: " Mị nhi, muội mang theo ba người bọn họ, ta sẽ làm cho Bích Ngô Tử chịu chút đau khổ." Hắn xuất một chiêu, tinh bài bắn ra bạch quang quyện những da thịt trên mặt đất thành một đống, Lý Cường bắn ra một thiên hỏa tử hoa rất nhỏ, hét lớn một tiếng: " Đi!"

Một tiếng sét đánh vang lên, ngay sau đó, một đạo huyết quang hướng ra phía ngoài bay lên, so với tên bắn còn nhanh hơn, một đường nổ vang bay xa.

Đồng thời lúc cấm chế của ba người Cam Lăng Nhị được trừ khử thì cũng mất đi khôi lỗi thể của mình, trong lòng ba người đau khổ, cũng không dám chạy, ngơ ngác đứng thẳng nơi đó. Lý Cường hỏi: " Nguyên anh của các ngươi đều bị thương tổn rất lớn, không có khả năng tu Tán Tiên, ta có một chủ ý, không biết ba vị huynh đệ có muốn nghe không?"

Ba người cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, bởi vì Lý Cường dĩ nhiên cũng gọi bọn họ là huynh đệ. Cam Lăng Nhị nói: " Thượng tiên, chỉ cần có thể sống sót, chúng ta nghe sự phân phó của ngài." Băng Vũ và Hải Hoanh Phân cũng gật đầu đồng ý.

Lý Cường cười nói " Mị nhi, muội còn hóa hình cô không?"

Mị nhi gật đầu nói: " Ca ca, huynh muốn cho bọn họ tu linh thể, được a! Như vậy Mị nhi cũng có bạn rồi, Mị nhi còn có một chút hóa hình cô, đủ cho bốn nguyên anh dùng đó." Nàng đưa cho Lý Cường một cái bình thủy tinh nho nhỏ, hóa hình cô bên trong là một đoàn khói đen nhàn nhạt, ở trong bình phiêu phù lên xuống.

Cam Lăng Nhị ba người đều cũng biết đây là cách tốt nhất là tu thành linh thể, bọn họ chỉ có cảm giác bất an là nếu bây giờ tu thành linh thể, sau này chỉ có thể đi theo Lý Cường, cho đến khi tu thành linh kiếm thể mới có thể tồn tại độc lập. Bọn họ cũng không biết rõ con người của Lý Cường, lỡ như hắn dùng linh thể để luyện khí, bọn họ vốn không có cách nào phản kháng, bọn họ đã bị Bích Ngô Tử làm cho sợ hãi, đối với những người có thực lực mạnh mẽ trong lòng có rất nhiều cố kỵ.

Lý Cường lẳng lặng chờ ba người trả lời. Cam Lăng Nhị có chút do dự, Hải Hoanh Phân từ đầu vẫn không nói gì thì đột nhiên nói: " Ta đồng ý tu luyện thành linh thể, ai, ta không còn chịu được nữa." Sau khi khôi lỗi thể của ba người được giải trừ, nguyên anh thể bại lộ ra không trung, công lực họ không đủ nên khiến cho bọn họ phi thường khó chịu.

Mị nhi không nhịn được nữa, dịu dàng nói: " Ba người các ngươi dây dây dưa dưa, một chút cũng không sảng khoái, ca ca ta nếu muốn tiêu diệt các ngươi chỉ một cái nhấc tay mà thôi, vốn không cần nhiều công phu như vậy…" Tiểu nha đầu nhìn bộ dáng do dự không quyết của họ thì rất tức giận, Cam Lăng Nhị ba người sợ đến luôn miệng nói: " Nguyện ý tu linh thể! Nguyện ý tu linh thể!"

Lý Cường mở nắp bình, phất tay đem ba đạo hắc tuyến bắn vào nguyên anh thể ba người. Mị nhi ở một bên lớn tiếng chỉ điểm, nàng là người từng trải, đối với việc tu luyện linh thể đã có lĩnh ngộ. Cam Lăng Nhị ba người nhờ Mị nhi chỉ điểm, nhanh chóng chuyển hướng tu luyện linh thể.

Công lực Cam Lăng Nhị là cao nhất trong ba người, hắn trước hết tán hình, Mị nhi nói: " Ca ca, trước tiên cho hắn một chút Huyền Băng tinh túy, để cho hắn ngưng thể."

Lý Cường vội vàng lấy ra Huyền Băng tinh túy, lấy ra một giọt cấp Cam Lăng Nhị. Chỉ chốc lát sau, Hải Hoanh Phân và Băng Vũ cũng đã tán hình thành công, nguyên anh hóa thành một luồng khói đen liên tục tụ tán không ngừng, ba người sau khi có được huyền băng tinh túy, rất nhanh đã hình thành linh thể, bay tới lui trong không trung.

Lý Cường đem tinh bài đeo lên cổ Mị nhi, cười nói: " Bọn họ bây giờ là tiểu sư đệ của muội, sau này đi theo muội, nhớ kỹ! Không nên khi dễ người ta."

Mị nhi vui đến mặt mày hớn hở: " Hì hì, ta cũng đã làm sư tỷ rồi, Cam Lăng Nhị, Hải Hoanh Phân, Băng Vũ, lại đây! Lại đây! Bái kiến đại sư tỷ ta đi, hì hì!"

Ba người Cam Lăng Nhị cũng không nghĩ tới Mị nhi lại cao hứng như thế, bọn họ cũng mới chỉ là linh thể sơ cấp, miễn cưỡng có thể biến ảo quần áo, so với linh kiếm thể của Mị nhi còn kém quá xa, Mị nhi đã có thể sử dụng pháp bảo. Cam Lăng Nhị than thở: " Có thể được như thế này thì ta cũng đã hài lòng lắm rồi, Cam Lăng Nhị bái kiến đại sư tỷ!"

Mị nhi đắc ý nói: " Cam Lăng Nhị, ngươi là nhị sư đệ, Hải Hoanh Phân là tam sư đệ, Băng Vũ là tiểu sư đệ, được rồi, sau này chúng ta chính là sư tỷ đệ, các ngươi phải nghe lời nga."

Lý Cường buồn cười, ngoại hình của Mị nhi chỉ là một tiểu cô nương tinh nghịch, hết lần này tới lần khác lại nói lời của người lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ vui mừng, giống như một đứa trẻ vừa được một món đồ chơi yêu thích.

Lý Cường nói: " Kỳ quái, tiên trận hình như đã hoàn toàn dừng lại, chúng ta có thể xuất trận chơi đùa một lúc với Bích Ngô Tử rồi." Hắn thả ra kim quang bọc lấy bốn người Mị nhi, thoáng chốc đã na di ra khỏi trận.

Trong tiên cung đã hoàn toàn rối loạn, Bích Ngô Tử đang chuẩn bị mang theo tất cả nguyên anh khôi lỗi thể chạy trốn, đột nhiên một đạo huyết nhục tạo thành sét đánh bắn thẳng vào làm hắn té văng trên mặt đất, ngọc bài hắn nắm trên tay cũng bị nổ tan, đó là bổn mạng nguyên bài của tất cả nguyên anh. Một chút thiên hỏa đốt cánh tay hắn, Bích Ngô Tử sợ đến hồn phi phách tán, hắn từng thử qua Huyễn Tật tiên trận, biết lợi hại của thiên hỏa, liền cắn răng dùng phi kiếm chặt đứt cánh tay, ném một nô phó tới, điểm thiên hỏa thiêu tan cánh tay rồi lại đốt vị nô phó, hắn vừa kêu một tiếng liền hóa thành tro tàn.

Bổn mạng nguyên bài bị hủy, những nguyên anh khôi lỗi thể đều mất đi khống chế liền chạy trốn tứ tán. Bích Ngô Tử biết là Lý Cường giở trò quỷ, trong lòng càng thêm sợ hãi, hắn cái gì cũng không kịp mang theo, một mình liều mạng chạy trốn.

Lý Cường đi tới đại điện tiên cung, hỏi: " Bích Ngô Tử ở đâu?"

Mấy nô phó căng thẳng trả lời: " Tiên gia đã đi..thượng tiên tha mạng."

Lý Cường lắc đầu nói: " Băng Vũ, ngươi đem những người hầu trong tiên cung tụ tập lại, nếu có thể hãy thả bọn họ về nhà." Những nô phó người phàm này không nghĩ ra là Lý Cường lại thả bọn họ đi, đều cũng đứng ngây người. Băng Vũ cung kính hành lễ nói: " Dạ, thượng tiên đại nhân."

Lý Cường khoát khoát tay: " Đừng gọi cái gì mà thượng tiên hạ tiên, các ngươi cũng như Mị nhi, gọi ta là đại ca là được rồi, ta không có nhiều quy củ như vậy."

Cam Lăng Nhị bọn họ ước chừng là lần đầu tiên nhìn thấy người như thế, cảm thấy vừa giật mình lại vừa tò mò. Băng Vũ hơi lặng người một chút mới nói: " Dạ, đại..đại ca." Hắn nói xong cũng không dám nhìn Lý Cường lần nào, xoay người bay ra ngoài cửa.

Thần sắc Lý Cường ngưng trọng đi qua lại trong tiên cung, Mị nhi nhìn thấy kỳ quái, nhịn không được bay đến bên người hắn, hỏi: " Ca ca, huynh làm sao vậy?"

Lý Cường đưa tay ôm lấy Mị nhi, cười nói: " Ta đang nghĩ biện pháp làm sao mới có thể rời khỏi nơi này. Ân, được rồi, Cam Lăng Nhị, ở nơi này các ngươi có Truyền Tống Trận hay không?"

Cam Lăng Nhị nói: " Thượng tiên..ách, đại ca, Truyền Tống Trận hẳn là có…"

Lý Cường kinh hãi kêu lên: " Thật à? Ở đâu?"

Cam Lăng Nhị bị Lý Cường làm cho sợ đến bay qua một bên, sau mới phát giác là hắn đang hưng phấn, bọn họ từng bị Bích Ngô Tử hành hạ, mùi vi nguyên anh luyện thể không người nào có thể chịu được, nhất là nhưng nguyên anh còn ý thức như bọn họ, mỗi một lần bị hành hạ đều ghi xương khắc cốt.

Mị nhi yêu kiều quát: " Nhị sư đệ, nói mau! Nói mau! Truyền Tống Trận ở nơi nào?"

Thật vất vả mới có cơ hội ra được uy phong của đại sư tỷ, Mị nhi làm sao mà bỏ qua. Lý Cường dở khóc dở cười nhìn Mị nhi đang trong lòng ngực mình, bộ dáng nàng đang hoa chân múa tay nhìn thật thú vị. Mị nhi nói xong, quay đầu nhìn thấy sắc mặt đang cười cười của Lý Cường, cũng cảm thấy ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng.

Cam Lăng Nhị cười khổ nói: " Trước kia nghe lão tiên nói qua, tại bên ngoài Chiến Quyển đại lục có Truyền Tống Trận, hình như là ở phía tây, nhưng chưa có ai rời được Chiến Quyển đại lục, nơi này đã bị lão tiên cấm chế, không biết là thật hay giả."

Hải Hoanh Phân bổ sung: " Lão tiên từng nói qua, nơi này là một tinh cầu vắng vẻ hẻo lánh nhất, hắn đã cảnh cáo những người tu chân chúng ta, không cần si tâm vọng tưởng, nơi này sẽ trốn không thoát, hắn đã nói qua đã đích thân hủy diệt Truyền Tống Trận, chỉ là không cho chúng ta rời đi."

Lý Cường gật đầu nói: " Cái này không sợ, chỉ cần có thể lưu lại một chút đồ vật, ta có biện pháp khôi phục được nó. Ân, trước kia lão tiên ở chỗ nào của tiên cung, đưa ta đi xem."

Cam Lăng Nhị nói: " Chỗ lão tiên ở bị cấm chế, chúng ta không có ai mở được, ngay cả Bích Ngô Tử cũng không có cách nào, hắn đã thử qua rất nhiều lần cũng vô dụng…"

Lý Cường vui vẻ nói: " Vậy cũng tốt, có lẽ bên trong có chút đồ vật hay tin tức gì đó, mau dẫn ta đi xem."

Mị nhi cũng hưng phấn nói: " Tốt! Nhị sư đệ công lao không nhỏ, đợi một hồi sư tỷ sẽ tưởng thưởng cho ngươi, hì hì.."

Cam Lăng Nhị đưa Lý Cường và Mị nhi đi dọc theo chiếc cầu bắc qua ngọn núi nhỏ, nơi này nước suối chảy xuôi, tùng bách xum xuê, hương hoa lan tỏa, những tảng đá quái dị rải rác, hoàn toàn không có hoa mỹ như tiên cung, có vẻ thanh nhã tự nhiên. Lý Cường gật đầu nói: " Nơi này tốt, không hổ là địa phương của tiên nhân."

Vách núi có tạc ra một tòa thạch đình, đi qua thạch đình là một dòng suối trong vắt, cạnh suối có một gốc mai cổ thụ dày đặc cành lá, ở cách đó không xa có một tòa tinh xá nho nhỏ.

Cam Lăng Nhị đứng ở bên cạnh dòng suối, nói: " Từ nơi này không đi được nữa, Bích Ngô Tử từng nhiều lần cố sức đi vào, đã chết mấy nguyên anh khôi lỗi hắn mới chịu bỏ qua." Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Lý Cường híp mắt nhìn xung quanh, dùng thần thức cẩn thận xem xét, hắn phát hiện tinh xá bị hai trận pháp bao phủ, bên ngoài là phòng ngự trận còn có tính chất mê hoặc, bên trong là một trận pháp mơ hồ lộ ra sát khí.

Mị nhi nói: " Không hổ là trận pháp do tiên nhân thiết kế, ca ca, loại trận pháp này người tu chân rất khó phá giải."

Cam Lăng Nhị kinh ngạc nói: " Ngươi xem hiểu tiên trận này sao?"

Con mắt của Mị nhi trừng lên: " Ngươi nói cái gì? Sư tỷ cũng không kêu sao? Hừ!"

Cam Lăng Nhị sợ đến vội vàng nói: " Ách! Sư tỷ! Sư tỷ sao lại biết được trận pháp này?"

Mị nhi kiêu hãnh nói: " Ta là sư tỷ mà, đương nhiên biết được nhiều a. Bên ngoài chính là Bách Hồi Trận, bên trong là Tuyệt Sát trận, chỉ là cách đi vào thì ta không hiểu."

Trong lòng Cam Lăng Nhị và Hải Hoanh Phân âm thầm bội phục kiến thức uyên bác của Mị nhi, bọn họ không biết nhiều lắm, đây là Bách Hồi trận và Tuyệt Sát trận, Mị nhi nói rất chuẩn xác, hai trận pháp này luôn làm cho người tu chân không có biện pháp.

Hai trận pháp này Lý Cường cũng đã nghe nói qua, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại lấy ra một ngọc đồng giản xem xét một chút, đối với hai trận pháp này đã hiểu được không ít. Hai trận pháp này do tiên linh khí khởi động, không như người tu chân dùng chân nguyên lực khởi động, cho nên Mị nhi mới không dám khẳng định. Hắn tìm được linh huyền tương quan, cười nói: " Để ta thử xem."

Hắn kháp linh huyền, một đạo kim quang bắn ra, kim quang chạm vào trận pháp, tựa như tiến vào trong nước, Bách Hồi Trận nhộn nhạo, không khí phảng phất như cũng vặn vẹo biến hình, theo một âm thanh rất nhỏ vang lên, Bách Hồi trận tiêu tán vô tung, lộ ra Tuyệt Sát trận lóe hồng quang bên trong. Lý Cường rất hài lòng, hắn phát hiện tu luyện thần dịch lực cảnh giới so với tiên linh khí còn dùng tốt hơn rất nhiều.

Hải Hoanh Phân kinh ngạc kêu lên: " Ai nha, phá rớt, phá rớt!"

Tay nhỏ bé của Mị nhi vung lên: " Kinh hãi cái gì, không nhìn qua sao, ca ca ta còn phá trận pháp lợi hại hơn kìa, các ngươi không có nhìn thấy qua thôi."

Lý Cường phá vỡ Bách Hồi trận thì tin tưởng tăng nhiều, hắn lại kháp linh huyền, hồng quang chớp động, liên tiếp nhiều tiếng bạo nổ, trước mắt mọi người sáng ngời, một tòa tinh xá màu trắng nhũ từ trong khói xanh chậm rãi hiện ra, nơi cửa tinh xá có một ngân đỉnh cao chừng nửa người, bên trong tinh xá không chút bụi trần, trên mặt đất hiện ra bãi cỏ xanh nhạt, đó là An Hồn Thảo, phi thường trân quý.

Mị nhi bay vào trước tiên, nàng vòng quanh trong phòng một lần, thất vọng nói: " Ca ca, không có ngọc đồng giản."

Lý Cường chậm rãi đi vào tinh xá. Hắn là lần đầu tiên đi vào chỗ ở của tiên nhân, nơi này chỉ có hai chữ để hình dung, đó chính là " Giản khiết"( đơn giản thanh khiết), không có vật gì dư thừa, trong phòng rất sạch sẽ, ngoại trừ bãi cỏ trên mặt đất, cái gì cũng không có.

Cam Lăng Nhị và Hải Hoanh Phân nhìn quanh, bọn họ cũng không nghĩ tới tinh xá của tiên nhân lại hoàn toàn trống rỗng. Mị nhi nhịn không được hỏi: " Tam sư đệ, lại đây, đại sư tỷ hỏi ngươi, lão tiên kia còn có chỗ ở nào khác không? Hắn có thư phòng hay tu tuyện tràng gì không?"

Linh thể của Hải Hoanh Phân không ngừng tụ tán: " Đại sư tỷ, lão tiên chỉ có chỗ ở này, không có chỗ khác đâu."

Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, trong lòng hắn có một loại cảm giác phi thường khẩn trương, hắn đã đi đến tinh cầu này hai năm, Đại Nam Phong Ngự nếu đã thoát khỏi Kiền Thiện Dong sẽ rất nhanh tìm trở về, cho dù không có Định Linh Châu chỉ dẫn, chỉ cần mình còn ở trên tinh cầu này, nàng sẽ không khó tìm được.

Mặc dù đã tu vào cảnh giới Nhị Dục Thiên tầng thứ hai, nhưng trong lòng Lý Cường rõ ràng, so sánh với tiên nhân xa xa vẫn không đủ, hắn phỏng chừng tu vi của mình có thể chạy thoát được sự truy tung của tiên nhân, ở trước kia muốn chạy cũng không có cơ hội. Hắn lại nghĩ: " Vạn nhất tìm không được Truyền Tống Trận, hoặc là Truyền Tống Trận bị phá hư hoàn toàn, thì còn phải dựa vào tu vi của chính mình mới được, nếu không sớm muộn có một ngày sẽ gặp xui xẻo."

Lý Cường nói: " Mị nhi, muội biết Định Tinh Bàn hay không?"

Mị nhi cũng học bộ dáng Lý Cường xếp bằng ngồi trên mặt đất, nàng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt bãi cỏ, tựa hồ rất yêu thích, nàng không suy nghĩ nói: " Biết a, điển tịch ghi lại, đây là tiên khí trong truyền thuyết mà tiên nhân thường dùng, tu chân giới cũng có bất quá kém hơn rất nhiều."

Lý Cường lấy ra Định Tinh Bàn thu được tại tàng bảo thất, nói: " Đây là Định Tinh Bàn, nhưng ta chưa dùng qua, cũng không biết dùng như thế nào."

Hình dáng của Định Tinh Bàn rất quái lạ, giống như một con rùa biển, nhỏ hơn bàn tay, màu đen âm u nhìn không đẹp mắt. Mị nhi cầm qua, lật qua lật lại nhìn, nàng nói: " Ca ca, muội cũng không biết làm sao dùng, đồ vật này có hình dáng thật cổ quái."

Lý Cường nếu không từng nhìn thấy qua nơi Đại Nam Phong Ngự, hắn cũng không biết vật này trân quý thế nào. Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, nhớ kỹ Đại Nam Phong Ngự đặt Định Tinh Bàn trên lưng bàn tay, hắn thử dùng thần dịch lực hấp lấy, Định Tinh Bàn đột nhiên sáng ngời, liền đặt lên lưng bàn tay mình, nhìn vào, hắn trợn tròn mắt, vẫn không biết cách dùng.

Mị nhi từng nhìn qua pháp bảo thế này tại tu chân giới, nàng nhắc nhở: " Ca ca, dùng thần thức nhìn..nhưng nếu công lực không đủ thì đừng thử nó, coi chừng bị lạc bên trong đó."

Lý Cường vẫn cứ lo tìm cơ quan bên ngoài, nghe vậy chợt hiểu ra, cười khích lệ nói: " Vẫn là Mị nhi lợi hại, cái gì cũng biết."

Lý Cường phân ra thần thức tham tiến vào trong Định Tinh Bàn, trong phút chốc hắn nhìn thấy vô số tinh hệ, phảng phất đã đi tới sâu thẳm trong vũ trụ. Hắn kinh ngạc vạn phần, nghĩ thầm đây chính là một lập thể bản đồ vô cùng tinh tế. Hắn cẩn thận dò xét một phen, tạm thời còn chưa tìm ra được đầu mối, hắn đối với thiên văn vũ trụ nhận thức cơ hồ kém cỏi, trước kia vốn không có học qua, duy nhất có chút ấn tượng là hệ Ngân Hà, còn những nơi khác hắn không rõ.

Nhưng ngay cả hệ Ngân Hà hắn cũng không tìm được, thần thức hắn vừa động thì cả vũ trụ cũng liền chuyển động, vô số tinh hệ đập vào mặt mà đến, loại cảm giác này so với phim khoa học viễn tưởng còn quá đáng hơn, nhiều tinh hệ như thế lại súc lại trong Định Tinh Bàn, thật sự là một chuyện vô cùng phi thường không tưởng tượng nổi. Lý Cường biết hắn đã thiếu một mấu chốt duy nhất đó là tọa độ của tinh cầu hắn đang ở, còn có tọa độ của Phong Duyên Tinh, chỉ cần tìm được tọa độ này, thì mình sẽ có cơ hội thoát khốn.

Thần thức của Lý Cường vẫn ở trong tinh hệ của Định Tinh Bàn di chuyển chung quanh, hắn cảm thấy phi thường thần kỳ, chỉ cần hắn nhìn thấy một tinh cầu, thì hắn có thể lập tức đến gần, không sợ khoảng cách xa xôi. Một đường xem xét, trong lòng hắn không khỏi nhịn được cảm than, không gian nơi này thật sự là quá lớn, hắn căn bản không tới được biên giới, ngay cả phương hướng cũng mất đi, bất đắc dĩ hắn phải thu thần thức ra khỏi Định Tinh Bàn.

Lý Cường vừa mở mắt, chỉ thấy hai con mắt to của Mị nhi đang nhìn chằm chằm mình, tựa hồ như đang sững sờ, hắn đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, cười nói: " Mị nhi, sao lại phát ngốc ra a?"

Mị nhi mở miệng nói một câu làm hắn nhảy lên: " Ca ca, đã qua hơn hai mươi ngày rồi, huynh mới tỉnh lai a? Thấy được thứ gì rồi mà không nỡ đi ra."

Lý Cường than thở: " Lạc đường a!"

Mị nhi chớp mắt: " Bên trong rất lớn?"

Lý Cường đứng dậy, đi lại vài bước, nói: " Lớn không tả được, chỉ có thể nói là không có biên giới, nhìn không thấy cuối, quan trọng nhất là không xác định được chúng ta ở chỗ nào, đáng tiếc nơi này không có vật gì đánh dấu."

Mị nhi nói: " Ca ca, muội nghĩ muốn đi vào Huyễn Ma Châu, Cam Lăng Nhị bọn họ vừa lúc có thể giúp muội, mặc dù Lam Quang không ở chỗ này, có lẽ sau này Mị nhi sẽ tìm được nó, ân, ca ca cũng có thể tiến vào mà?" Nàng chờ mong nhìn Lý Cường, nếu Lý Cường có thể hóa thân đi vào thì nàng sẽ không sợ nữa.

Lý Cường lấy ra Huyễn Tinh chiến giáp và Huyễn Tinh kiếm, cười nói: " Mị nhi, hai vật này ta đã luyện chế thêm lần nữa, rất đặc biệt, muội có lẽ là mặc được rồi."

Mắt của Mị nhi nhất thời tỏa sáng, kinh ngạc kêu lên: " Chiến giáp thật xinh đẹp a, trời ạ! Trong suốt nha, hì hì, vừa lúc thích hợp Mị nhi." Nàng là linh kiếm thể, trời sinh biến hóa vạn thiên ngàn, cho nên không sợ người khác rình xem.

Tiếp nhận chiến giáp, nàng nói: " Ca ca, muội muốn tu luyện một chút mới có thể mặc, hì hì, Mị nhi lập tức tu luyện, loại chiến giáp này muội cũng lần đầu tiên nhìn thấy, ca ca, huynh có được ở đâu vậy?"

Lý Cường đưa phi kiếm trong tay cho nàng, cười nói: " Ở Đại Huyễn Phật Cảnh, a a, lúc ấy ta còn nhận không ra bảo bối này, sợ rằng chủ nhân của chiến giáp bị vây trong Huyễn Ma Châu đó, hắn học thứ gì rất cổ quái, tựa hồ có quan hệ gì đó với Linh Quỷ Giới."

Mị nhi mặc chiến giáp vào, nàng chỉ có tám, chín tuổi nên chiến giáp mặc vào người nàng vừa to vừa có vẻ nặng nề lếch thếch. Lý Cường vất vả nhịn cười, chỉ thấy Mị nhi kéo chiến giáp, bay khỏi bãi cỏ, phiêu phù đứng cách mặt đất một thước, trên người đột nhiên lam quang chớp động, nàng há mồm phun ra một đoàn vụ khí phấn sắc, bao vây quanh thân thể.

Ánh sáng của Huyễn Tinh chiến giáp nhất thời bắn ra bốn phía, nhìn thấy đang co rút lại. Ước chừng qua nửa ngày, Mị nhi hoàn toàn tu luyện xong, nàng chậm rãi đáp xuống đất. Lý Cường nhịn không được lớn tiếng quát lên: " Hay a, tiểu Mị nhi của chúng ta so với công chúa còn muốn đẹp hơn nhiều a."

Chiến giáp này đã hoàn toàn hợp thể với Mị nhi, chiến giáp tỏa ra bảy hào quang lưu chuyển chầm chậm, bên trên còn có văn sức, hai bên có hai sợi dây thật dài. Vẻ mặt Mị nhi đầy sự rạng rỡ, không còn sự khiếp đảm khi ở cổ bảo. khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nụ cười tự tin. Lý Cường trong lúc nhất thời nhìn đến ngây dại, trong lòng tràn ngập từ ái, hắn đột nhiên nhớ tới Kỳ Quân Sát đã nói, mình sẽ có cảm giác tự hào của một người cha đối với Mị nhi.

Mị nhi chuyển người, yêu kiều quát: " Ẩn!" Trong chớp mắt nàng đã mất đi tung tích.

Lý Cường kinh ngạc nói: " Di, chiến giáp này có thể ẩn hình? Không tưởng tượng nổi! Không tưởng tượng nổi a!" Chiến giáp có thể ẩn thân, Lý Cường thật không có nghĩ tới.

Mị nhi lặng lẽ bay tới cạnh Lý Cường, ai ngờ Lý Cường đột ngột đưa tay ôm lấy nàng, cười nói: " Tiểu nha đầu, không dấu diếm được ca ca đâu."

Mị nhi hiện ra, kỳ quái nói: " Ca ca, không thể nào, Mị nhi đã rất cẩn thận rồi."

Lý Cường cười lắc đầu nói: " Đây không phải là cẩn thận hay không, mà là cảnh giới tu hành khác biệt, a a, trừ phi đối thủ là tiên nhân, bình thường có ẩn hình cũng không dấu diếm được ta." Hắn có thể hiểu được các cảnh giới của Thiên Tiến Chương, có thể nói tại cảnh giới hắn đã có tu vi rất cao, chỉ là thực tế thì hơi kém chút, tình huống của hắn trước mắt so với một cao thủ thật sự còn hơi kém.

Mị nhi hưng phấn nói: " Ca ca, chúng ta vào Huyễn Ma Châu có được hay không?"

Đọc truyện chữ Full