DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 133

Đoàn kim quang chẳng những đánh xơ xác luồng sáng, hơn nữa còn làm nổ một cái lỗ lớn ở vòng quang mạc màu vàng phía trước. Chỉ trong nháy mắt, Đại Viêm Linh Thú đã thư thả xuống tới, nó phát ra một tiếng kêu dài chói tai, ánh sáng trên người bắn ra bốn phía, thoát khỏi trói buộc, đồng thời hất Lý Cường ra khỏi lưng, cấp tốc hướng xa xa bay đi.

Đại Nam Phong Ngự và Kiền Thiện Dong không truy theo Đại Viêm Linh Thú, đồng thời hướng Lý Cường đánh tới. Trong mắt bọn họ, Tu Thần Thiên Tiến Chương so sánh với thần khí, thần khí thật sự không đáng là gì, học xong Tu Thần Thiên Tiến Chương thì tự mình có thể tu luyện thần khí.

Lý Cường kinh hãi kêu lên một tiếng, liều mạng bỏ chạy. Hắn mặc dù kinh hoảng, nhưng linh trí rõ ràng, vừa chạy vừa lấy ra ngọc đồng giản ghi Tu Thần Thiên Tiến Chương, thoáng vận công, đem chấn nát bấy.

Công lực Kiền Thiện Dong cao thâm, tranh trước một bước thuấn di ra phía trước hắn.

Kinh nghiệm chạy trốn của Lý Cường thập phần phong phú, hắn không chạy thẳng, mà là lên trên xuống dưới, qua trái qua phải, hai bên bay loạn. Kiền Thiện Dong cũng bị làm cho hồ đồ, hắn cứ nghĩ tự tay muốn bắt Lý Cường mà cũng không có nghĩ tới việc dùng pháp bảo.

Trong lòng Đại Nam Phong Ngự hối hận cực kỳ, tự mình biết rõ Lý Cường có cổ quái, nhưng lại không thử xem hắn, nếu sớm bắt được hắn, vốn không cần tranh Đại Viêm Linh Thú và Thiên Thần Chi Nộ, có Tu Thần Thiên Tiến Chương, Kiền Thiện Dong làm sao dám đấu với mình? Mắt nàng nhìn thấy Lý Cường sẽ vọt tới bên người Kiền Thiện Dong, đột nhiên yêu kiều quát một tiếng: " Bay hướng trái!"

Lý Cường đang bay đến choáng đầu hoa mắt, nghe vậy liền chạy sang bên trái. Kiền Thiện Dong chụp hụt, tức giận mắng: " Xú bà nương lại tới đảo loạn!" Hắn đưa tay bắn ra năm đạo kim tuyến bao bọc Lý Cường. Thân thể Lý Cường đột nhiên trầm xuống, giống như một con cá đang lưu động bị rơi xuống. Kiền Thiện Dong hắc hắc cười nói: " Coi ngươi có thể chạy đi đâu?" Cổ tay hắn có chút trầm xuống, năm đạo kim tuyến giao xoa xoay quanh quấn chặt.

Đại Nam Phong Ngự khua tay xuất oanh hoàn trong tay mình, năm đạo ánh sáng bắn nhanh, đánh vào trên kim tuyến phát ra " ba ba" tiếng vang thanh thúy. Lý Cường biết hai người này đối với mình đều không có ý tốt, hắn vận kình lực hướng phía xa bay đi. Đột nhiên, chỉ cảm thấy kim quang chớp động, hắn thuấn di một đoạn khá xa.

Lý Cường vừa mới thở dài một hơi, đột nhiên phát hiện Đại Nam Phong Ngự xuất hiện trước mắt, sợ đến quát to một tiếng: " Ai nha…"

Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Tiểu tử chạy rất nhanh, đừng chạy, mau đi theo ta thôi!"

Lý Cường nghĩ thầm: " Không chạy mới là lạ, bị các ngươi bắt được ta làm gì có cuộc sống tốt chứ?" Hắn lại quay đầu bỏ chạy, trong miệng còn reo lên: " Ngươi là tiên nữ…còn truy theo con người như ta…trong lòng không trong sạch a."

Thanh âm Kiền Thiện Dong vang lên: " Hừ hừ, ngươi là người thường? Quá chê cười rồi, mau theo ta đi thôi." Hắn ngăn trở đường đi của Lý Cường.

Đại Nam Phong Ngự chận đường lui phía sau, mắng: " Kiền Thiện Dong! Ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan, hắn sẽ không đi với ngươi đâu!" Hai người bọn họ đều trong lòng cố kỵ, không dám hạ độc thủ, chưa có Tu Thần Thiên Tiến Chương, ai cũng không nỡ hủy diệt Lý Cường.

Trong lòng Lý Cường cũng đã nóng nảy, nói: " Uy! Hai vị thần tiên đại nhân, hai người các ngươi rốt cuộc là ai lợi hại hơn?"

Kiền Thiện Dong nói: " Đương nhiên là ta lợi hại rồi! Theo ta đi, cam đoan ngươi không nếm khổ!"

Đại Nam Phong Ngự nói: " Đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, đương nhiên là bổn tiên tử lợi hại!"

Lý Cường hướng bên cạnh lướt qua, lạnh lùng nói: " Các ngươi đánh một trận thử xem, ai lợi hại hơn thì ta đi với người đó!"

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đều là lão hồ ly, làm sao lại trúng kế của Lý Cường, hai người đồng thời cười nói: " Ngươi đừng mơ tưởng!" Lời còn chưa dứt thì cùng xuất tay chụp vào Lý Cường.

Vẫn là Kiền Thiện Dong lợi hại, một vòng kim quang bắt giữ Lý Cường, hai người lập tức biến mất. Đại Nam Phong Ngự chậm một bước, tức giận mắng to một câu, vội đuổi theo.

Đây là một tinh cầu xa lạ, trên mặt đất hoang vu tán lạc vô số nham thạch thật lớn, không có thực vật, không có không khí, một vành tinh cầu hình nửa mặt trăng lóe lên nhàn nhạt bạch quang, tinh quang đầy trời có vẻ đặc biệt rõ ràng sáng lạn. Trong lòng Lý Cường kêu khổ: " Đây là địa phương nào chứ?"

Kiền Thiện Dong đứng ở trên một tảng đá cách đó không xa, hắn biết Lý Cường trốn không thoát, cho nên cũng không vội ra tay. Hắn nói: " Tiểu tử kia, giao ra Nghịch Thiên Bảo Kính và Tu Thần Thiên Tiến Chương."

Lý Cường nhìn về phía hắn, chỉ thấy kim quang trên người Kiền Thiện Dong tán đi, lộ ra thân hình ẩn giấu. Vóc người hắn dài, nhìn không ra tuổi tác, tiên giáp trên người là màu đỏ, giống như là ngọn lửa hùng hùng thiêu đốt, kỳ lạ nhất là hắn đeo một cái mặt nạ màu đỏ, mặt nạ phảng phất như có tính mạng, khi hắn tươi cười liền lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Chung quanh yên tĩnh, Lý Cường giật mình, đá vụn dưới chân phát ra tiếng " ca ca" rồn rột. Hắn cắn răng nói: " Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu." Hắn lộ ra bộ dáng không biết gì cả.

Lý Cường lấy trong thủ trạc ra một bộ quần áo mặc vào. Kiền Thiện Dong nói: " Tiểu tử kia, ngươi đại khái không có nhìn qua sự lợi hại của ta…."

Lý Cường mặc xong quần áo, cắt đứt lời hắn nói: " Ta có thấy qua, ngươi là tiên nhân mà, ta chỉ là một người tu chân nho nhỏ, đánh không lại ngươi thì rất bình thường thôi, ngươi có cái gì huyền diệu nào?"

Kiền Thiện Dong bị Lý Cường làm cho nói không ra lời, tay hắn xuất ra một đạo sét đánh, đánh văng Lý Cường lên không trung.

Kiền Thiện Dong hung hăng cười nói: " Hay, trước tiên cho ngươi nếm thử thủ đoạn của tiên gia…uy! Sao ngươi không đánh trả?" Hắn xuất ra một đạo sét đánh thứ hai, trong lòng mắng to Lý Cường giảo hoạt.

Lý Cường có thần dịch lực hộ thể, mặc dù lực tiến công không đủ, nhưng dùng để phòng hộ thân thể là cũng đủ. Hắn từ trên không trung rơi xuống tới, nện mạnh trên một tảng đá lớn, khối nham thạch " oanh" một tiếng nổ tung, đá vụn bay lên chung quanh, bụi mù bay ra mù mịt.

Kiền Thiện Dong nói: " Tiểu tử, đã biết lợi hại rồi chưa? Đem đồ vật giao ra đây, ta sẽ không giết ngươi, nếu không…hừ hừ!" Hắn nảy sinh lòng độc ác, rồi nhìn về phía không trung, Đại Nam Phong Ngự cho tới bây giờ còn chưa xuất hiện.

Hắn lại nói: " Uy, tiểu tử, đứng lên, đừng có giả chết, ngươi có thần dịch lực hộ thể, muốn giả chết gạt ai…di? Tiểu tử thúi! Địa hành thuật cũng không có hữu dụng đâu…muốn chạy…" Hai mắt hắn đột nhiên bắn ra kim quang, gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất.

Lý Cường dưới mặt đất cấp tốc chạy trốn, hắn tu luyện Địa hành thuật cũng không tệ, lại có Hấp Tinh kiếm vụ trợ giúp, so với thuật địa độn của người tu chân tầm thường không biết phải nhanh hơn bao nhiêu lần. Lý Cường phỏng chừng mình đã độn thổ dưới đất hơn một giờ, hắn tưởng là đã thoát được rồi, xoay người lặng yên trồi lên mặt đất, vừa thoát được nửa người thì chợt nghe bên tai có tiếng quát nhẹ: " Kết!" Hắn đột nhiên phát giác mình bị dính chặt dưới đất không thể nhúc nhích nữa.

Kiền Thiện Dong đang ở bên cạnh hắn, mặt nạ trên mặt hiển lộ vẻ sáng lạn, hắn đắc ý cười nói: " Ngươi chạy cũng nhanh lắm, hắc hắc, nhưng ngươi đã quên, ta không phải là người tu chân..ta là tiên nhân cao hơn một tầng, như thế nào? Bây giờ đưa Nghịch Thiên Bảo Kính và Tu Thần Thiên Tiến Chương cho ta."

" Đừng có mơ tưởng, đừng đưa cho hắn!"

Đại Nam Phong Ngự lơ lửng giữa không trung, cả người lóe ra kim quang. Kiền Thiện Dong nhìn Lý Cường, trên mặt nạ lộ ra thần sắc quỷ dị, hắn nói: " Ngươi đừng có lộn xộn, xem ta làm sao giáo huấn xú bà nương này!" Hắn đột nhiên thuấn di qua trước người Đại Nam Phong Ngự, lạnh lùng nói: " Ngươi nháo đủ rồi chưa?" Trong lời nói tràn ngập sát khí. xem tại TruyenFull.vn

Lý Cường nghe như trong lời nói có vẻ gì đó, tựa hồ quan hệ của hai người thật không tầm thường.

Đại Nam Phong Ngự nói: " Ngươi đừng tưởng muốn độc chiếm Tu Thần Thiên Tiến Chương!"

Lý Cường nghe vậy khẩn trương, nếu hai người này liên thủ đối phó với mình, sợ rằng ngay cả khớp xương của mình cũng đừng mong còn lại, hắn hét lớn: " Uy, thả ta đi ra! Đừng có làm ta nóng nảy, đừng nói cái gì mà Tu Thần Chương, hay Tu Thỉ Chương gì đó, các ngươi cũng đừng hòng có được, mẹ kiếp! Lão tử sẽ đem nó hủy diệt!"

Đại Nam Phong Ngự yêu kiều quát: " Ngươi dám!" Thân hình nàng vừa động, Kiền Thiện Dong lập tức ra tay, hai người nhất thời xông vào đánh nhau.

Lý Cường ngầm thở dài một hơi, hắn sờ bùn đất đang hóa thành kim thạch bên người, lặng lẽ vận đủ thần dịch lực, có chút chấn động, rất nhanh bùn đất quanh thân thể đã bị tán ra.

Kiền Thiện Dong vốn vẫn xem thường Lý Cường, mặc dù hắn tu thần chỉ được ngắn ngày, thần dịch lực vẫn hỗn tạp không thuần, nhưng dù sao thần dịch lực so với tiên linh khí vẫn là một tầng cao, chút cấm chế ấy vẫn không giam được Lý Cường.

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự tranh đấu suốt mấy ngàn năm, đều rất quen thuộc với thủ đoạn của đối phương, đánh nhau đặc sắc vạn phần, dần dần hai người đánh lên tới trời cao. Lý Cường càng nhìn thấy bóng người ngày càng nhỏ đi, trong lòng đắc ý: tiên nhân thì thế nào? Cũng trúng mưu kế của lão tử, tốt nhất hai người các ngươi cứ đánh nhau tới hai bên cùng bị thương, lão tử mới có đường sống.

Hắn cố gắng hồi tưởng chuyện ngẫu nhiên thuấn di vừa rồi, vận đủ công lực, rồi đột nhiên kim quang chợt lóe, hắn rốt cuộc đã học xong tâm huyền thuấn di bấy lâu mơ tưởng.

Đại Nam Phong Ngự tâm linh tinh tế, nàng vừa đánh vừa chú ý Lý Cường, thấy Lý Cường đột nhiên biến mất, trong lòng không khỏi mừng thầm, cười duyên nói: " Bổn tiên tử không đánh nữa, thất lễ!" Rồi liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Kiền Thiện Dong a a cười to: " Đại Nam Phong Ngự…a a..đi hay a.." Hắn chỉ đắc ý được một chút, liền đột nhiên phản ứng, cúi đầu nhìn xuống thì đâu còn nhìn thấy bóng dáng Lý Cường. Hắn tức giận hét lớn: " Xú bà nương! Tiểu tử đáng chết! Ta quyết sẽ không buông tha cho các ngươi!" Hắn còn tưởng Đại Nam Phong Ngự giở trò, cố ý hấp dẫn hắn đánh nhau, nhân cơ hội để cho Lý Cường bỏ chạy.

Thuật thuấn di của Lý Cường lúc linh lúc không, hắn liên tục không ngừng phi hành thuấn di, thuấn di phi hành, cuối cùng chính hắn cũng không biết mình đã chạy bao xa, hắn đã hoàn toàn bị lạc trong biển vũ trụ. Trong không trung na di, tốc độ nhanh chóng vô cùng, hơn nữa là hắn không ngừng na di, công lực hao tổn thật lớn, nếu không phải hắn tu luyện Thiên Tiến Chương thì sợ rằng đã không chịu được nữa, cứ như thế hắn cũng sẽ hoàn toàn kiệt lực.

Thật ra, làm kiểu na di hồ đồ như Lý Cường thì ngay cả tiên nhân cũng rất kiêng kỵ, trong tinh không vũ trụ có nhiều điều không thể xác định, nếu không cẩn thận na di qua hằng tinh mặt trời, thì tự mình chết như thế nào cũng không sao biết được. Sự lớn mật ngu ngốc của Lý Cường làm cho Đại Nam Phong Ngự ở phía sau truy theo cũng giật mình không nhỏ, nàng cảm thấy người này đúng là làm loạn, trên người không có Định Tinh Bàn mà cũng dám ở trong vũ trụ chạy loạn, thật sự là gan lớn vô cùng.

Cũng không hiểu là đã chạy được bao lâu, Lý Cường cảm thấy phía sau có sự uy hiếp đã lớn hơn rất nhiều. Nhìn cảnh sắc chung quanh, Lý Cường thiếu chút nữa đã khóc ra tiếng, hắn đã chạy vào trong một vòng khí quyển, xa xa tựa hồ còn có một đám sao rơi. Trong lòng hắn vừa động: nếu trốn trong ngôi sao rơi, vậy hai tiên nhân biến thái này sẽ không tìm được mình nữa.

Hắn cố lấy thần dịch lực, trong thời gian ngắn na di qua một ngôi sao thật lớn, đó là một viên đá vụn và băng vỡ cấu thành lưu tinh thể, hắn chui thẳng vào bên trong, lập tức khoanh chân vận công, đắm chìm trong cảnh giới của Nhất Phạm Thiên.

Đại Nam Phong Ngự cầm Định Tinh Bàn gắt gao truy theo, nàng nắm chắc sẽ tìm được Lý Cường trước Kiền Thiện Dong. Dần dần, cảm giác ngày càng gần, nàng cười nói: " Ta xem ngươi chạy được đi đâu!" Đột nhiên, thần sắc nàng đại biến, bởi vì Lý Cường hoàn toàn mất tích, ngay cả một tia cảm giác cũng tìm không được. Nàng ngạc nhiên nói: " Di, hắn làm sao làm được?" Nàng đứng ở không trung, trầm tư nhìn lưu tinh đang bay xa xa xẹt qua.

Đại Nam Phong Ngự liên tục dùng thần thức tìm tòi, kỳ quái là dĩ nhiên cũng không có một chút dấu vết. Quanh nàng đều là những tảng đá đang bay nhanh di động, làm nàng tức giận đến bổ ra một đạo kim quang, đánh xơ xác một khối đá lớn đang di động qua người.

Kim quang chớp động, Kiền Thiện Dong truy tới, hắn quát hỏi: " Tiểu tử kia đang ở nơi nào?"

Đại Nam Phong Ngự đang tức giận nói: " Bị bổn tiên tử đánh cho thịt nát xương tan, chết rồi!"

Kiền Thiện Dong trong lúc nhất thời khó có thể chịu được câu này, không khỏi giận dữ nói: " Ngươi…ngươi…ngươi thật hỗn đản!" Hắn giơ lên hai tay quát to: " Ta không tha cho ngươi! Đi!" Tảng thiên thạch đang bay đột nhiên dừng lại, theo tiếng hét lớn của hắn, giống như mũi tên nhọn bắn về phía Đại Nam Phong Ngự.

Hai người lại ra tay đánh nhau. Trong lòng Kiền Thiện Dong hiểu được mặc dù tu vi của Đại Nam Phong Ngự kém mình một chút nhưng mình cũng không làm gì được nàng. Đại Nam Phong Ngự cũng không chút sợ hãi, cũng nhấc lên một tảng thiên thạch đối kháng với hắn, trong lòng vẫn nghi hoặc: Vậy tiểu tử kia đến cuối cùng là đã chạy đi đâu rồi?

Lý Cường khôi phục cực nhanh. Cảnh giới Nhất Phạm Thiên của Tu Thần Thiên Tiến Chương là vô thượng pháp môn dùng để khôi phục trúc cơ, chỉ ngắn ngủn hơn nửa giờ, Lý Cường đã hoàn toàn khôi phục, hắn trợn mắt hướng ra ngoài thiên thạch nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có từng trận đá vụn bay mù, còn có đạo đạo kim quang lóe ra, hắn biết hai tiên nhân nọ còn đang đánh nhau.

Lý Cường vừa thoát ly cảnh giới Nhất Phạm Thiên thì lập tức đã bị Đại Nam Phong Ngự nhận ra. Nàng không chút phản ứng vừa đánh vừa lui, dẫn dụ Kiền Thiện Dong ra xa. Lý Cường cũng không biết mình đã bị phát giác, nhìn thấy hai tiên nhân biến mất trong tầm mắt, hắn trầm tĩnh lại, lại nghĩ đến tình cảnh của mình thì không khỏi sầu lo trong trái tim, làm sao mới có thể trở lại Phong Duyên Tinh là điều khó khăn lớn nhất hiện giờ của hắn.

Trong lòng Đại Nam Phong Ngự mừng thầm, nàng biết Lý Cường đang trốn trong viên lưu tinh đó, chỉ cần thoát khỏi Kiền Thiện Dong, với thủ đoạn của mình, tên tiểu tử kia còn không giao ra Tu Thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính hay sao. Nàng dụ Kiền Thiện Dong ra mặt sau của một tinh cầu, dịu dàng nói: " Kiền đại ca a, chúng ta dừng tay có được không? Bổn tiên tử đã mệt mỏi, không đánh nữa!"

Kiền Thiện Dong nói: " Không đánh cũng được, nhưng ngươi nói cho ta biết, tiểu tử kia ở đâu?"

Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Ta cũng không biết, tiểu tử kia chạy thật là nhanh, bổn tiên tử chỉ có chút sơ ý là đã bị hắn chạy thoát, hì hì, Thánh Thành có nhiều người tu chân như vậy, ngươi là chủ nhân chính thức của bọn hắn, để cho bọn họ giúp ngươi tìm là được rồi."

Kiền Thiện Dong hừ nói: " Bọn họ? Một đám phế vật! Bị ngươi phiền đến rối loạn, báo hại cả ta cũng bị liên lụy. Đại Nam Phong Ngự, ngươi đừng tưởng trêu chọc được ta, hừ hừ, ngươi có chủ ý quỷ quái gì tưởng ta sẽ không biết?" Trên mặt nạ hắn lại nổi lên hồng quang.

Đại Nam Phong Ngự nói: " Ngươi đừng quản ta làm gì, bổn tiên tử muốn đi bằng vào ngươi có ngăn cản được sao." Trên người nàng đột nhiên toát ra kim quang, toàn thân đều ẩn trong kim quang, nói: " Cáo từ!" Một đạo kim quang xẹt qua, nàng liền biến mất trong không gian.

Kiền Thiện Dong biết nàng đang làm trò quỷ, nói: " Tưởng bỏ rơi được ta? Hừ! Nằm mộng đi!" Hắn quỷ dị cười, theo sát biến mất tại không trung.

Lý Cường trải qua sự na di điên cuồng, đã nắm chắc huyền khiếu trong đó, hắn nhận chuẩn xác một ánh sáng của tinh cầu xa xa, vận thần dịch lực toàn thân, rồi đột nhiên kim quang chớp động hắn lại vừa na di một khoảng cách khá xa. Mắt nhìn thấy ngôi sao đó rất gần, lại na di liên tực thêm vài lần.

Lý Cường tuyệt vọng phát hiện, mục tiêu hắn vừa định vốn không thể tới được, trong lòng không khỏi nhịn được cuống quýt kêu khổ: " Xong đời rồi, lần này đúng là lão tử đã lạc đường…thảm rồi, bị vây trong vũ trụ khôn cùng, thật đúng là một đường chết thôi."

Một đường na di, Lý Cường phát hiện mỗi tinh cầu đều không thể đến gần, đang ở một nơi không có cách nào tưởng tượng sự giới hạn, Đại Nam Phong Ngự chạy tới. Nhìn Đại Nam Phong Ngự đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Lý Cường lại vui vẻ nở nụ cười: " Hài..! Chào tiên tử!"

Đại Nam Phong Ngự bị phản ứng này của hắn làm cho hoảng sợ, tiểu tử lại không hề bỏ chạy. Vừa nghĩ thì nàng chợt nở nụ cười: " Tiểu tử, sao không chạy nữa? Tiếp tục chạy đi."

Trong lòng Lý Cường thầm mắng: " Lão tử nếu biết đường thì đã chạy rồi, ngươi là tiên tử, lão tử cũng không thèm chấp nhất ngươi. Ai, chọc vào thần tiên quả nhiên là chơi không vui chút nào." Hắn biết bị lạc trong vũ trụ cũng không thể đùa giỡn bậy, đừng nói là về Phong Duyên Tinh, cho dù muốn biết mình đã chạy tới đâu thì cũng chỉ có Đại Nam Phong Ngự này có biện pháp. Hắn bất đắc dĩ nói: " Không chạy nữa, dù sao chạy cũng không được, không thoát được ngươi."

Đại Nam Phong Ngự cười lạnh nói: " Ân, nếu không chạy nữa thì hãy giao ra Tu Thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính, bổn tiên tử tha cho ngươi một mạng."

Hai tay Lý Cường xòe ra, nói: " Thứ nhất, ta không có Nghịch Thiên Bảo Kính, thứ hai Tu Thần Thiên Tiến Chương đúng là ta tu luyện, nhưng là…ngọc đồng giản đã bị ta hủy diệt rồi." Hắn trả lời rất kiên quyết.

Kinh nghiệm của Lý Cường cũng rất phong phú, ngay từ đầu hắn đã quyết đoán tiêu hủy Thiên Tiến Chương, hắn biết mình phải giữ lại chỗ dựa, nếu không thì không có cách nào cùng tiên nhân tranh đấu. Đại Nam Phong Ngự rất căm tức: " Cái gì?"

Vẻ mặt Lý Cường vô tội nói: " Ai biết các ngươi cần cái thứ đó, sớm biết thì ta đã lưu lại rồi, ai nha, thật sự là xin lỗi vậy." Hắn vừa nói vừa quan sát Đại Nam Phong Ngự, xem nàng có phản ứng gì.

Khi đàn bà nổi giận thì rất là đáng sợ, nữ tiên nhân nổi giận thì không phải là đáng sợ nữa, mà là kinh khủng. Đại Nam Phong Ngự đánh ra một đạo kim quang, Lý Cường phun ra Hấp Tinh kiếm đối kháng, kim quang chạm vào Hấp Tinh kiếm vụ nổ vang, Lý Cường quay cuồng bị đánh văng ra hơn một ngàn thước, Hấp Tinh kiếm cũng bị chấn lui vào trong cơ thể, lúc đó hắn mới biết mình kém hơn tiên nhân không biết là bao xa.

Hắn có chút ngưng thần, liền khôi phục trở lại.

Trong lòng Lý Cường biết Đại Nam Phong Ngự không dùng toàn lực. Hấp Tinh kiếm là bảo khí của tu chân giới, nhưng so sánh với tiên nhân còn kém quá xa. Hắn cắn răng xuất Thái Hạo Toa ra, mặc dù mới tu luyện ngắn ngày nhưng dù sao cũng là tiên khí, uy lực so với Hấp Tinh kiếm lợi hại hơn rất nhiều. Đại Nam Phong Ngự có chút sững sờ, nàng không nghĩ tới Lý Cường cũng có tiên khí: " Tiểu tử, tiên khí của ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng, mau giao ra hai đồ vật đó, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không bổn tiên tử sẽ giam cầm ngươi!"

Lý Cường đột nhiên hỏi: " Kiền Thiện Dong kia chạy đi đâu rồi?" Hắn thu hồi Thái Hạo Toa, quyết định đấu trí không đấu lực, không đánh nữa.

Thần sắc Đại Nam Phong Ngự vừa động: " Tiểu tử, cảm giác thật ra rất nhạy cảm a, đi!" Nàng thả ra một vòng kim quang bao Lý Cường, hai người đồng thời biến mất. Qua không được mười phút sau, Kiền Thiện Dong cũng đã truy tới nơi đây, hắn tức hận mắng: " Xú bà nương, chạy nhanh như vậy, hừ!" Hắn lại tiếp tục truy theo.

Lý Cường không thể không thừa nhận, tiên nhân thật là lợi hại, mình chạy suốt nửa ngày mà cũng chạy không xa, mà nàng mang theo mình lại đến được một tinh cầu vô danh. Đại Nam Phong Ngự tạm thời không để ý tới Lý Cường, nàng lấy ra Định Tinh Bàn cẩn thận nhìn một chút, tiện tay lấy ra một chút pháp bảo cổ quái, nói: " Tiểu tử, đừng có chạy loạn, đợi bổn tiên tử bố trí Đại Na Di trận pháp." Nàng quyết tâm trước tiên che mắt Kiền Thiện Dong, nếu không thật sự không có thời gian giải quyết tên tiểu tử giảo hoạt này.

Đại Nam Phong Ngự ném ra bảo bối trong tay, liên tục bắn ra vài đạo tiên linh khí, một kim quang cầu thật lớn xuất hiện. Lý Cường tò mò hỏi: " Trên tay ngươi là vật gì vậy?"

Đại Nam Phong Ngự bĩu môi, nói: " Ngay cả Định Tinh Bàn mà không biết cũng dám chạy loạn, tiểu tử, sau này muốn chạy trong tinh không, phải có cái này đó."

Lý Cường lặng lẽ ném một kiện quần áo trên mặt đất, hắn cũng không muốn để cho Đại Nam Phong Ngự đủ thời gian giải quyết mình, cơ hội duy nhất của hắn chính là Kiền Thiện Dong, chỉ có hai người bọn họ không ngừng tranh đấu mới xong.

Đại Nam Phong Ngự vỗ vỗ tay, cười duyên nói: " Bổn tiên tử coi ngươi làm sao truy? Tiểu tử, đi vào!"

Lý Cường giả vờ tỏ ra bộ dáng hồ đồ: " Đại mỹ nữ…bên trong có nguy hiểm hay không đó?"

Đại Nam Phong Ngự cười mắng: " Tiểu tử thúi, cái gì mà đại mỹ nữ, khó nghe muốn chết, phải gọi tiên tử. Mau đi vào, hắn đuổi tới đó."

Lý Cường cố ý kéo dài thời gian, hắn hỏi: " Cái này sẽ đưa đi đâu? Tiên tử thật lợi hại, tùy tiện là có thể làm ra một cái Truyền Tống Trận, bội phục a! Bội phục!" Ngoài miệng nói vậy nhưng hắn vẫn đứng bất động. Đôi mắt đẹp của Đại Nam Phong Ngự nhìn trừng trừng, nàng còn chưa hiểu được ý đồ trì hoãn của Lý Cường, chỉ trực giác nghĩ tiểu tử này không có ý tốt. Nàng nắm được áo của hắn, kéo hắn vào trong kim quang cầu, chỉ nghe Lý Cường kêu to: " Không nên động tay động chân, ngươi là tiên tử, không phải lão phụ a!"

Đại Nam Phong Ngự bị hắn nói đến tức giận vô cùng, chỉ cười lạnh, người này há mồm là nói hưu nói vượn, nàng nhịn không được là muốn giáo huấn hắn nhưng nàng nhận ra Kiền Thiện Dong sắp tới rồi, đành đẩy hăn vào trong kim quang cầu, quát: " Đi!" một tiếng nổ sét đánh, hai người đã rất nhanh biến mất.

Tiên khí chế tạo ra Na Di đại trận thật không giống bình thường, Lý Cường có chút chịu không được, cảm giác so với ngồi máy bay trên địa cầu còn kích thích hơn rất nhiều, hơn nữa thời gian lại rất lâu, nếu không phải hắn cực lực vận thần dịch lực, đã sớm không thể chịu nổi. Cả người Lý Cường tựa như bị vô số gai nhọn đâm thủng khó chịu cực kỳ, hắn không cách nào có thể tưởng tượng, chỉ có thể liều mạng kháng cự.

Trong lòng Đại Nam Phong Ngự rất là kinh ngạc, tiểu tử này thật sự là ngoài tưởng tượng. Nàng cố tình làm cho hắn phải chịu chút đau khổ, loại tiên khí này có tên là Tinh Diệu, chuyên môn dùng để na di khoảng cách xa viễn, trừ phi có thực lực ngoài Tán Tiên mới có thể đi nếu không người tu chân bình thường không có khả năng kháng cự được tốc độ kinh khủng như thế. Huống chi Đại Nam Phong Ngự còn đặc ý triệt đi sự phòng hộ của Tinh Diệu dành cho Lý Cường, loại áp lực này càng thêm lớn hơn.

Hai mắt Lý Cường gắt gao nhìn chằm chằm Đại Nam Phong Ngự, kim quang trong mắt ngày càng thịnh, ánh mắt hàm chứa sự phẫn nộ và bất khuất. Đại Nam Phong Ngự bị hắn nhìn đến nổi gai ốc, trong lòng càng thêm tò mò, người tu chân như vậy thật quá ít thấy, người tu chân mà nàng gặp không có quật cường như hắn vậy. Thật ra, Lý Cường tu luyện Thiên Tiến Chương thì đã không thể xem như là người tu chân nữa. Cấp bậc của hắn còn lợi hại hơn cả tiên nhân, nhưng do thời gian tu luyện quá ngắn, căn bản không có cách nào chống lại tiên nhân như Đại Nam Phong Ngự.

Cứ như vậy một đường điên cuồng đại na di, cũng không biết chạy qua bao nhiêu tinh cầu, Đại Nam Phong Ngự thật sự là không rõ vì sao Kiền Thiện Dong vẫn có thể truy sát phía sau. Nàng không có nhận thấy được Lý Cường đang làm trò quỷ, với khoảng cách na di xa như vậy, với thực lực của nàng cũng cảm thấy không chịu nổi.

Vào một ngày, hai người chuyển qua một tinh cầu. Lý Cường rơi trên mặt đất, không nói một lời lập tức khoanh chân ngồi xuống, hắn tranh thủ thời gian điên cuồng luyện công. Trong lòng hắn hiểu được nếu muốn tự mình làm chủ, không có thực lực hết thảy cũng vô dụng. Đại Nam Phong Ngự cũng có chút mệt mỏi, lần này na di làm nàng hao tổn công lực rất lớn, bởi vì dẫn theo một người, công lực của nàng tiêu hao lớn hơn nhiều so với Kiền Thiện Dong, nàng rõ ràng với công lực bây giờ tranh đấu cùng Kiền Thiện Dong là đã lực bất tòng tâm.

Hai người vừa ngồi xuống, đều yên lặng không nói gì. Đại Nam Phong Ngự suy nghĩ thật lâu, đột nhiên lộ ra tươi cười phi thường sáng lạn, Lý Cường trợn mắt, nhìn thấy không khỏi rùng mình, nhịn không được nói: " Tiên tử đại nhân, ngươi mỉm cười làm cho người ta…sợ hãi đó, giúp đỡ chút được không? Mặc dù ngươi cười rất dễ nhìn, nhưng đừng cười nữa được không?"

Sắc mặt Đại Nam Phong Ngự lạnh lẽo: " Tiểu tử, đem giao tất cả đồ vật của ngươi ra đây, để bổn tiên tử kiểm tra một phen, hừ, người đừng tưởng tàng trữ được vật gì, nói cho ngươi biết, ta cái gì cũng biết, ngươi có hai thứ, một là trữ vật thủ trạc, một là trữ vật giới chỉ rất hiếm thấy, còn muốn ta nói thêm gì sao?"

Lý Cường cả kinh nổi gai ốc, nhịn không được hét lớn: " Ngươi..ngươi có thể nhìn thấy xuyên qua luôn sao? Mụ nội nó, lão tử không phải là thiệt thòi lắm sao!" Cũng không biết hắn đã nghĩ đến đâu rồi.

Đọc truyện chữ Full