DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 78

Cảnh Phong cười hì hì đi vào phòng. Lý Cường nói: " Có phải phong tử ngươi muốn cùng đi với ta không?"

Cảnh Phong kinh ngạc nói: " Di, tiểu phong tử ngươi thật là lợi hại, ta còn chưa nói mà sao ngươi biết?"

Lý Cường nghĩ thầm: " Điều này thật hay a, một lão phong tử, một sư tôn Tán Tiên, có hai người này theo bên người thì thật là náo nhiệt a."

Hấn cười nói: " Hoan nghênh ngươi cùng đi, với ta bằng hữu càng nhiều càng tốt."

Cảnh Phong vui vẻ lắc đầu nói: " Thiên Hoành sư thúc tổ muốn đi Hắc Thủy Đảo thăm bằng hữu, ta nghĩ cùng đi với các ngươi sẽ tốt hơn, lần này ta định đi xa một chút, hà hà, lão phong tử ở tại Thiên Lại Thành nhiều năm như vậy đến nỗi muốn điên rồi, bây giờ rốt cuộc có thể đi ra ngoài điên một trận a."

Lý Cường cười mắng: " Mụ nội nó, lão phong tử, ngươi không định đi khắp nơi đánh nhau đó chứ?"

Cảnh Phong hi ha cười nói: " Không nhất định, đánh nhau cũng là một loại phương pháp tu hành đó."

Lý Cường cũng không có biện pháp nào đối với hắn, nói: " Quên đi, ngươi thích đánh cứ đánh, tùy ý ngươi." Rồi lại nói: " Lão phong tử, hai người bằng hữu này của ta ngươi nhất định phải an bài cho tốt, tốt nhất phái Thiên Lại Thành đệ tử hộ tống, để cho bọn họ thuận lợi trở lại Tây đại lục."

Cảnh Phong gật đầu, ngoắc lại mấy ngân y võ sĩ, phân phó vài câu. Lý Cường kéo Tạp Ba Cơ Lão Đa và Trạch Cố, nói: " Lão Đa, Trạch Cố không biết sau này có còn cơ hội gặp mặt các ngươi nữa không, các ngươi phải tự mình bảo trọng đó."

Tạp Ba Cơ Lão Đa cảm động nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi cũng phải bảo trọng. Ai, ta đã già rồi, không thể giúp được ngươi cái gì, mong đại thần phù hộ người thiện tâm như ngươi."

Trạch Cố cũng nói: " Sau này đại ca có gì cần ở huynh đệ, bất luận ở nơi nào, huynh đệ nhất định toàn lực hỗ trợ."

Lý Cường hiểu được sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp lại hai người bọn họ nữa, những năm tháng tu chân rất nhanh sẽ trôi qua, nhưng bọn họ lại không có được thời gian như vậy.

Lý Cường từ biệt hai người, cùng Cảnh Phong trở lại bên ngoài chánh điện nơi Kỳ Quân Sát nghỉ ngơi.

Thiên Hoành, thành chủ và đông đảo đệ tử cũng đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lý Cường đến, đều cũng tiến lên nghênh đón. Thiên Hoành nói: " Lão đệ, ngươi và tiền bối đi bây giờ chứ? Chúng ta cũng sẽ rất nhanh chuẩn bị xuất phát rồi."

Lý Cường có chút trầm ngâm, nói: " Ta có một nhóm bằng hữu bị thất lạc, ta muốn đi tìm bọn họ trước, sau đó ta sẽ rất nhanh rời khỏi Thản Bang Tinh."

Thành chủ nói: " Đệ đệ, Thiên Lại Thành cũng là nhà của ngươi, sau này nếu ngươi muốn tiềm tu, Thiên Lại Thành hoan nghênh ngươi trở về."

Lý Cường cười gật đầu, nói: " Tốt, nếu sau này Thiên Lại Thành có việc cần hỗ trợ, nhất định phải cho ta biết, ta sẽ hết sức giúp đỡ."

Lan Hinh tiến lên dịu dàng nói: " Quái nhân tiền bối, ba tỷ muội chúng ta cũng muốn đi ra ngoài tu chân, tiền bối có thể nói chúng ta nên đi đâu mới tốt?"

Lý Cường nghe nàng hỏi thì gãi gãi đầu, nói: " Tiểu muội muội, chuyện này…ân, ta cung không biết rõ ràng, ngươi hỏi lão ca đi."

Thiên Hoành nói: " Mấy người các ngươi đi Tây đại lục trước, học hỏi chút phong thổ nhân tình…"

Lý Cường đột nhiên nhớ tới một việc, nói: " Ba Đạt Tinh sẽ có một trận đại quyết đấu, lão ca các ngươi cũng có thể đến xem."

Cảnh Phong nhất thời hưng phấn, kêu lên: " Thật vậy? Ta đi! Ta đi! Ba Đạt Tinh ở nơi nào?"

Ánh mắt Thiên Hoành sáng ngời, còn chưa kịp nói chuyện, Kỳ Quân Sát đột nhiên xuất hiện, chỉ nghe hắn hét lên: " Đồ nhi ngoan! Đồ nhi ngoan! Ở nơi nào có đại quyết đấu? Lão nhân gia ta cũng đi, haha, để cho đồ nhi ngoan của ta tận mắt chứng kiến sự lợi hại của sư tôn."

Trong lòng Lý Cường mừng thầm, cười cười nói: " Đó là đương nhiên, sau khi làm xong chuyện ở Mãng Nguyên, chúng ta phải đi Thiên Đình Tinh, sau đó phải đi Ba Đạt Tinh, lão nhân gia đi theo đệ tử là được, a a, sư tôn đương nhiên cứ để cho đệ tử làm chủ là được a."

Kỳ Quân Sát có chút sửng sốt, cười cười nhìn Lý Cường, nói: " Sao ta cứ nghĩ, có cảm giác có gì không đúng đây?"

Lý Cường vội vàng nói: " Đúng mà! Đúng mà! Lão nhân gia không nên nghĩ ngợi nhiều a, lão nhân gia chính là Tán Tiên, còn có thể có cái gì sai chứ?"

Thành chủ nói: " Chúng ta cũng muốn đến Mãng Nguyên tìm tổ thúc công, không biết lão nhân gia có còn ở đó không, chỉ có thể từ từ đi tìm."

Kỳ Quân Sát bị nàng xóa đề tài, ý nghĩ liền bị chuyển qua Mãng Nguyên, hỏi: " Mãng Nguyên là địa phương nào?"

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Lão nhân gia không biết địa phương này sao?"

Kỳ Quân Sát tức giận nói: " Sao ta phải biết chứ?"

Thật ra Kỳ Quân Sát khi đang ở một tinh cầu khác thì bị cao thủ Phật tông bắt được đem đến Thản Bang Tinh giam giữ ở Huyền Băng Tầng tại Oan Hồn Hải, đương nhiên hắn không biết rõ tình huống nơi này. Đây là một chuyện làm cho hắn cảm thấy không có chút mặt mũi, cho nên nghe được câu hỏi của Lý Cường, hắn nhất thời cảm thấy rất khó chịu, lời nói dĩ nhiên cũng trở nên ngang ngạnh. Lý Cường không muốn chọc giận hắn, hì hì cười nói: " Lão nhân gia trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, học thức hơn người, đệ tử đương nhiên hiểu được điều đó, ngài là Tán Tiên a."

Thiên Hoành mấy người cũng cười thầm, Lý Cường này dùng những lời như thế, dù cho là ai cũng không biết làm sao mà trả lời.

Kỳ Quân Sát cũng không biết là nên cao hứng hay là tức giận, bây giờ hắn đã biết đồ nhi ngoan này của mình cũng khó đối phó, trong lòng vừa nghĩ, có được đồ nhi như vậy cũng không tệ, ngay chính hắn cũng không thích thu được một đệ tử nhu nhược vô dụng. Hắn ha ha cười nói: " Cũng là đồ nhi ngoan hiểu rõ lão nhân gia ta nhất a."

Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa là cười rộ lên, có một cặp thầy trò như vậy quả thật là vô cùng tương xứng.

Lý Cường hỏi: " Hắc Tự Tiều ở nơi nào? Lão phong tử biết không? Bằng hữu của ta có lẽ ở nơi đó chờ ta, chúng ta đi Hắc Tự Tiều tìm thử xem."

Cảnh Phong gật đầu nói: " Nơi này ước chừng ta biết được một chút, nhưng cũng chỉ là phương hướng, lâu lắm không có đi qua."

Kỳ Quân Sát cười hì hì nói: " Có phương hướng là được, lão nhân gia ta sẽ mang theo hai tiểu tử các ngươi đến đó rất nhanh thôi."

Mọi người nhìn bộ dáng của Kỳ Quân Sát thật sự không thể hình dung được hắn lại là một Tán Tiên, bề ngoài nhìn hắn chỉ là một mỹ thiếu niên, tựa hồ ngây thơ trong sáng, nhưng khi hắn mở miệng hay ngậm miệng cũng tự xưng mình là lão nhân gia, cảm giác thật là tức cười. Thật ra Kỳ Quân Sát bây giờ cũng có nỗi khổ không nói nên lời, thời gian hắn tu thành Tán Tiên cũng rất ngắn, trong thời gian này hắn không cách nào khống chế chính dung mạo bên ngoài của mình, càng đáng sợ chính là còn có thêm một loại tâm tình như là một thiếu niên, khiến cho tính cách của hắn cũng hoàn toàn biến hóa.

Thiên Hoành nói: " Phòng ngự của Thiên Lại Thành còn cần phải tu kiến thêm một lần nữa, để ngừa cừu gia tìm tới cửa, nhưng tạm thời hẳn là không có, sư tôn phong bế Thiên Lại Thành suốt mấy trăm năm, cho dù có cừu gia bây giờ cũng không còn biết là ai nữa. Lần này các đệ tử ra ngoài tu hành, phải cẩn thận một chút. Sau này lão đệ có nhìn thấy đệ tử của Thiên Lại Thành, xin hãy chiếu cố cho chúng. Đây là tín vật của Thiên Lại Thành, chỉ cần đệ tử nhìn thấy, nhất định sẽ nghe lệnh của lão đệ."

Hắn đưa cho Lý Cường một khối kết tinh thể màu lam. Lý Cường cầm lấy nhìn, bên trong có một hình ảnh thu nhỏ của Thiên Lại Thành, tinh xảo vô cùng, hắn truyền vào một ít chân nguyên lực, bên trong liền truyền ra một nhạc thanh thật nhu hòa.

Thiên Hoành cười nói: " Ta sẽ đi Ba Đạt Tinh, đến lúc đó sẽ đi tìm lão đệ."

Lý Cường nói: " Tốt!" Rồi hắn cáo biệt cùng thành chủ, Phiêu Duyên mấy người, các đệ tử của Thiên Lại Thành cũng tiến lên hành lễ, Hoàng Nghiên nói: " Tiền bối…chúng ta cũng định đến Ba Đạt Tinh, đến lúc đó ba tỷ muội vãn bối cũng sẽ đến tìm ngài, hì hì, tiền bối sẽ không cảm thấy phiền toái chứ? Đây là quần áo do ba tỷ muội vãn bối may, tặng cho tiền bối, xem như là một chút tâm ý của chúng vãn bối."

Nàng đưa cho Lý Cường mấy bộ quần áo, tất cả đều dùng ngân tử y liêu để may, còn có hải da thú đặc sản của Oan Hồn Hải may thành đai lưng, chế tác thật là xinh đẹp tinh tế.

Lý Cường cầm trong tay, hắn biết đây là dùng tâm ý để may ra, chỉ cần nhìn thấy từng mũi kim thật tinh tế kỹ lưỡng là có thể hiểu được, các nàng thật sự rất chân thành. Trong lòng Lý Cường âm thầm cảm động, cười nói: " A a, ta sẽ không nói cảm ơn nữa, tâm lĩnh ý tốt của các tỷ muội ngươi. Các ngươi ra ngoài tu hành cần phải cẩn thận. Nói thật ra, tu vi tu chân của các ngươi cũng đã rất cao rồi, tại thế tục giới hẳn là không có ai dám chọc vào các ngươi, nhưng nếu gặp phải người tu chân lợi hại, ta tặng cho các ngươi một chữ."

Đừng nói là Hoàng Nghiên các nàng, ngay cả Kỳ Quân Sát và Thiên Hoành mấy người cũng rất tò mò, một chữ? Là nghĩa gì?

Lý Cường cười nói: " Đánh không lại, thì chỉ có một chữ: Chạy. Tuyệt đối không nên ương ngạnh, nếu muốn trả thù thì hãy để sau này, chạy trước để giữ mạng rồi hãy nói."

Cảnh Phong nghe được những lời này, hắn cười nói: " Ai, còn tưởng rằng ngươi có biện pháp gì tốt chứ, cách này thật là uất ức xấu hổ quá, lão phong tử chỉ có một chữ " Đánh", đánh cho thấy mẹ hắn, haha…haha…haha.."

Lý Cường tức giận nói: " Thất phu chi dũng (cái dũng của người ngu), không biết tự lượng sức mình. Các ngươi đừng thèm nghe hắn, hắn muốn nổi điên cứ để hắn làm một mình."

Cảnh Phong bị Lý Cường nói một câu làm cho hắn á khẩu, Kỳ Quân Sát mừng rỡ ha ha cười to, vừa vỗ tay vừa dậm chân, hắn nhìn thấy đệ tử ngoan này của mình giáo huấn người so với chính mình cũng không thua kém chút nào. Hắn là một người không hề có một chút cố kỵ, quả nhiên muốn làm gì thì làm, mọi người bị hắn làm đến nỗi bật cười ha hả. Hoàng Nghiên nhịn cười dịu dàng nói: " Phong gia gia là người có khí khái anh hùng, tiểu nữ tử chúng ta thật sự là học không được đâu, hì hì…"

Cảnh Phong nhất thời lại đắc ý: " Tiểu nha đầu, Phong gia gia thương các ngươi cũng đáng, cũng là các ngươi hiểu được cách làm người của Phong gia gia, haha…"

Trận cười này đã làm xóa đi cảm giác thương cảm khi ly biệt, Kỳ Quân Sát nói: " Đi thôi, đừng có dây dưa lằng nhằng như đàn bà nữa."

Hắn mỗi tay nắm một người, giữ chặt Lý Cường và Cảnh Phong, phóng lên không trung, hỏi: " Phong tử, phương hướng nào?"

Cảnh Phong chỉ ngón tay sang một hướng, nói: " Hướng đó."

Lý Cường lúc này mới hô lên một câu: " Sau này gặp lại mọi người!" Không đợi phía dưới trả lời, bọn họ đã biến mất phía xa.

Hắc Tự Tiều là một tiểu đảo trên Oan Hồn Hải, là một con đường yết hầu nằm giữa Thản Bang đại lục và Tây đại lục, tất cả tàu thuyền đều phải đi qua nơi này, mỗi một lần Khủng Cụ Phong dừng lại, đều có những chiếc thuyền chuyên môn vận chuyển nhân viên bán hàng và các loại hóa vật bổ cấp, còn có những người thợ chuyên môn tu sửa thuyền bè, bởi vậy, chỉ cần Oan Hồn Hải yên tĩnh trở lại, ở nơi này chính là một địa phương vô cùng náo nhiệt.

Diện tích của Hắc Tự Tiều không lớn lắm, trên đảo có nhiều động đá nhỏ thiên nhiên, nhờ người tu kiến sửa sang lại, tiểu đảo có hình dáng như một hình tròn bị khuyết một lỗ hổng, các tàu thuyền có thể tiến vào lỗ hổng đó để tránh sóng gió, mảnh khuyết nơi bờ biển tạo thành bến đậu của tiểu đảo có hình dáng như là mã đầu (bến tàu) do thiên nhiên làm ra, trải qua sự tu kiến của con người càng thêm hoàn hảo.

Sắc trời âm u, nơi mã đầu có những tiệm cơm, những khách sạn tạm thời dừng chân đều cũng nổi lên ánh sáng cho tinh thạch chiếu ra, trên mã đầu có tinh thạch do năng lượng chiếu ánh sáng màu xanh tỏa ra sáng rực. Ở ngay mã đầu có chừng hai, ba người đang đi lại, nhìn Hắc Tự Tiều lúc này có vẻ rất yên lặng an tường. Lúc này có một chiếc Tiến Chu tiến vào mã đầu, nhất thời phá tan sự yên lặng, rất nhiều người đã chạy lại gần.

Đang trong lúc mọi người còn đang lo tranh đoạt sinh ý, ở cách đó không xa, từ không trung lặng lẽ hạ xuống ba người.

Cảnh Phong nói: " Nơi này biến hóa thật là ghê gớm, lão phong tử còn nhớ kỹ, trước kia nơi này rất lạnh lẽo hoang vắng, bây giờ lại có nhiều thương gia cửa hàng như vậy, ai! Thế sự thay đổi nhiều a!"

Trong lòng hắn cảm khái vạn phần, Kỳ Quân Sát không khỏi cười nói: " Phong tử, người tu chân sao có nhiều cảm khái như vậy, nếu ai cũng giống như ngươi, hắc hắc, lão nhân gia ta thật muốn đeo thêm dây thòng lọng vào cổ a."

Lý Cường cười hì hì nói: " Lão nhân gia nếu đeo dây lên cổ a, thì phải tìm loại đao nào và loại dây nào mới được? Sợ rằng muốn chết được cũng khó đó."

Kỳ Quân Sát đá nhẹ Lý Cường một cước, cười mắng: " Mụ nội nó, ngươi thật là! Thành tâm đối đãi một chút với lão nhân gia ta đi, không biết lớn biết nhỏ. Được rồi! Mau đi tìm bằng hữu của ngươi đi."

Cảnh Phong ở một bên cười hắc hắc, Kỳ Quân Sát lại nói: " Phong tử cười cái gì? Ai, đồ nhi ngoan này của ta chỉ là nói giỡn với sư tôn của hắn, ngươi dám cười cái gì?"

Cảnh Phong vội vàng thu lại gương mặt tươi cười: " Tiền bối, ta không có a. Tiểu phong tử, ta cùng ngươi đi tìm xem."

Lý Cường cười nói: " Sư tôn thật là bá đạo a, chuyện nhỏ mà cũng không cho người ta cười, được rồi, chúng ta đi lên mã đầu thôi."

Ba người chậm rãi từ trong chỗ tối đi ra. Vừa rồi còn đang rất ồn ào, khi ba người đến gần thì đã từ từ trở nên yên tĩnh. Lý Cường đột nhiên phát hiện, ba người bọn họ thật sự là quá nổi bật, Kỳ Quân Sát và hắn đều mặc quần áo do ngân tử y liêu của Thiên Lại Thành chế tác, kiểu dáng cũng không thường gặp tại Thản Bang đại lục và Tây đại lục, mà cả người Cảnh Phong lại có vẻ rách nát thì càng kỳ lạ. Đám người tự động tách ra nhường đường, mọi người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhìn Lý Cường và Cảnh Phong thì không có phản ứng gì, nhưng sự tuấn mỹ của Kỳ Quân Sát làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Một ít người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, Kỳ Quân Sát đột nhiên mắng: " Con mẹ nó! Câm miệng hết đi!"

Trong lòng Lý Cường biết bất hảo, những người này quả thật chẳng biết chết sống, dám nghị luận bàn tán về dung mạo của Kỳ Quân Sát, hắn nghe được rất rõ ràng, hơn phân nửa đám người đều suy đoán Kỳ Quân Sát có phải là nữ nhân hay không, những lời thốt ra quả thật là rất quá đáng. Cả ba người đều là tu chân cao thủ, những người đó có nói nhỏ thế nào, bọn họ đều nghe được hết sức rõ ràng.

Mọi người nghe được tiếng mắng của Kỳ Quân Sát thì đều ngẩn ngơ, có người kêu lên: " Đây là con cái nhà ai, há mồm lại mắng chửi người a."

Tiếng nghị luận " ông ông" nhất thời vang lên thành một mảnh. Cảnh Phong nhỏ giọng nói: " Hắc hắc, không phải là muốn đập cho họ một trận chứ, đây là người thường a."

Lời nói của hắn có ý tứ, Lý Cường và Kỳ Quân Sát đều cũng hiểu được, người tu chân của tu chân giới vốn khinh thường người tu chân nào khi dễ người thế tục, huống chi là một Tán Tiên, đương nhiên ngươi có động thủ thì cũng không ai quản ngươi, chỉ nhìn xem tu dưỡng của ngươi đến bậc nào thôi.

Kỳ Quân Sát lắc đầu, nói: " Lão nhân gia ta sao lại tức giận chứ. Đồ nhi ngoan, hãy nhìn xem bằng hữu ngươi có ở đây không? Nếu không thì chúng ta đi thôi!"

Lý Cường thở ra một hơi, hắn chỉ sợ Kỳ Quân Sát sẽ động thủ, phải biết rằng nếu lão nhân gia hắn động thủ, nơi này sợ rằng không còn ai sống sót. Hắn vội vàng đi tới mã đầu nơi tàu thuyền đang đậu để tìm kiếm.

Đám người bắt đầu chậm rãi tản ra, nhưng vẫn còn có người đang tụ tập tiến lại gần, Kỳ Quân Sát đã rất bực mình, Cảnh Phong âm thầm nói: " Tiền bối, chúng ta đi về phía trước, đừng đứng ở chỗ này nữa. Hắc hắc, ai kêu tiền bối lại làm cho mình xinh đẹp đến như vậy, giống như lão phong tử ta, cam đoan sẽ không ai để ý tới."

Kỳ Quân Sát tức giận đến không có cách nào khác, hậm hực nói: " Con mẹ nó ai mà biết lại trở thành như vậy, lão nhân gia ta…khái…bỏ đi, tức giận cũng đã vô dụng, đi thôi!" Hai chữ cuối cùng hắn lớn tiếng phát ra.

Ánh mắt Lý Cường đảo qua một vòng, nơi vùng bờ biển của Hắc Tự Tiều không phát hiện ra Phi Câu Liên, chỉ toàn là Tiến Chu, còn có một ít loại chu thuyền khác, hắn biết Triệu Hào bọn họ không có ở đó, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, rồi lại nghĩ, dựa vào thực lực của Triệu Hào bọn họ, chắc có lẽ sẽ không thể gặp chuyện không may, dù cho có gặp người tu chân thì cũng có thể ứng phó.

Kỳ Quân Sát đi tới bên cạnh Lý Cường, nói: " Không tìm được sao, không bằng hỏi thêm một chút xem coi bọn họ có tới hay không, nếu còn chưa tới, còn có thể chờ một chút, nếu đã tới, chúng ta truy theo tiếp là được."

Hắn nhìn thấy thần sắc thất vọng của Lý Cường là đã biết kết quả, hắn dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú, nói mấy câu khiến cho Lý Cường bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm: " Như thế cũng được, nơi này là chố yết hầu hiểm yếu, nếu bọn họ vẫn chưa đi tới nơi này thì vẫn có thể đợi được bọn họ."

Cảnh Phong nói: " Chúng ta tìm một tiểu điếm, thuận tiện ăn một chút gì, a a, đã lâu không có thưởng thức thức ăn của thế tục rồi."

Lý Cường nghe vậy không khỏi cười nói: " Phong tử vẫn còn thích vậy sao, ân, như vậy đi, chúng ta đi một vòng nhìn xem, nơi này ta vẫn còn rất xa lạ."

Ba người theo cuối đường đi tới.

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Di, những người này làm gì mà đi theo chúng ta?"

Cảnh Phong cũng bắt đầu không nhịn được nữa, xoay người lại nói: " Uy, mấy người các ngươi có phải sống chán rồi không, cút cho ta!" Mặc dù trong miệng thốt ra lời độc ác, nhưng cũng không có động thủ, hắn biết những người này không thể chịu nổi nếu bị đánh.

Những người này thuộc đủ mọi nghề nghiệp, bọn họ nghe được Cảnh Phong la mắng, bước chân có chút chần chờ, nhưng lại lập tức hướng tới ba người tiến tới. Lý Cường thật sự cảm thấy tò mò, nói: " Chúng ta hình như không có mạo phạm bọn họ nha, như thế nào mà mỗi người họ đều nhìn chúng ta với ánh mắt cừu địch như vậy."

Kỳ Quân Sát cũng cảm thấy kỳ quái, cười nói: " Nhìn chúng cũng không phải muốn cướp bóc, lão nhân gia ta xem cũng không hiểu."

Một loạt bước chân hỗn loạn vang lên, chợt nghe ở phía xa có người đang kêu to: " Cái..kia..nữ tử đang ở nơi nào? Đừng cho nàng chạy a!"

" Còn đang trên mã đầu, còn ở đó kìa! Mọi người mau tới!" Nhất thời trên mã đầu trở nên rối loạn.

Một hán tử mặc áo bào đen, tay cầm thứ tích thương, tách khỏi mọi người đi tới, phía sau hắn đi theo hơn mười người có bộ dáng đả thủ(đánh nhau), có không ít người hướng hán tử áo đen hành lễ, gọi hắn là Hắc đại gia. Tên kia nhìn ba người Lý Cường từ trên xuống dưới, quay đầu hỏi một thuộc hạ: " ba người này ở đâu tới? Ngươi xem, ở đâu có nữ tử? Mẹ kiếp! Ngươi dám trêu chọc Hắc gia sao!"

Ở bên cạnh chạy tới một người, một nam tử gầy ốm nhỏ con, cười gian xảo: " Hắc gia, ngài nhìn nàng xem, trong ba người này liếc mắt một cái là biết ngay, nàng dám chắc là nữ giả nam trang, nam nhân mà lại có người xinh đẹp như vậy sao?"

Lý Cường nhìn Cảnh Phong, hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên. Kỳ Quân Sát giận dữ: " Hai người các ngươi, hai con thỏ nhỏ đáng chết, cũng dám cười lão nhân gia ta…" xem tại TruyenFull.vn

Lý Cường cười đến không thở nổi, ấp úng nói: " Haha…haha…ngài, lão nhân gia ngài…hahaha…trách không được có nhiều người vây bắt…"

Cảnh Phong càng khoa trương, dứt khoát ngồi bệch trên mặt đất, tay vỗ dưới đất nghe tiếng " binh binh" vang lên, một hồi lâu mới cười ra tiếng, tiếng cười này thật là đặc biệt vô cùng: " Oa…hahaha…chi chi….haha!" Nhìn bộ dáng của hắn đúng là đang học theo Kỳ Quân Sát.

Mọi người đều choáng váng, làm sao lại có hai người điên thế này? Hắc đại hán kia quát: " Uy, tiểu nha đầu kia, ngươi không biết quy củ của Oan Hồn Hải sao? Nữ tử đi ra biển, cần phải tế cho hải thần, nếu bị phát hiện thì đừng trách chúng ta. Bắt nàng lại, đưa đến tế điện hiến tế cho hải thần!"

Lý Cường và Cảnh Phong lại cười vang một trận điên cuồng như vừa phảng phất nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

Cảnh Phong thật vất vả mới có thể ngưng cười, thở hổn hển nói: " Bây giờ phải làm sao bây giờ…ác…ác ác…hahaha.."

Lý Cường lắc đầu: " Phong tử, nước mắt của ta cười đến tuôn ra rồi nè, đừng có làm cái trò đó nữa, muốn cười chết ta sao!"

Chợt nghe Kỳ Quân Sát lạnh lùng nói: " Cười vui như vậy sao? Hừ, hừ!"

Trong lòng Lý Cường cả kinh, thầm kêu bất hảo, vội vàng ngưng tiếng cười, nhấc chân đá Cảnh Phong té ngã qua một bên để ngưng lại tiếng cười của hắn, rồi lại quay sang nhìn hắc y đại hán quát: " Ngươi, đám hỗn đản này không muốn sống, dám vô lễ như thế, xem ta giáo huấn các ngươi!"

Cảnh Phong vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ tới tính cách của Kỳ Quân Sát ngay cả bọn họ cũng không hiểu rõ ràng, nghĩ thầm: " Không phải vì vậy mà hắn đại khai sát giới đó chứ?" Rồi hắn vội vàng đứng dậy, nói: " Con mẹ nó, nhìn cái gì vậy, tất cả đều cút hết cho ta."

Lời nói của Cảnh Phong đã hàm chứa chân nguyên lực, hắn là cao thủ của Thiên Lại Thành, lại tinh thông âm luật, một tiếng này đã làm chấn động hơn mười mấy người.

Đám người lập tức bối rối, hắc đại hán kia tựa hồ cũng có luyện qua võ công, hắn lui về phía sau mấy bước, giơ thứ tích thương trong tay, hét lớn: " Các huynh đệ, tiến lên, giết chết bọn họ!"

Kỳ Quân Sát đột nhiên ha ha cười rộ lên điên cuồng, trong lòng Lý Cường không khỏi kêu khổ, hắn vội nói: " Sư tôn, chúng ta đi thôi, xem ra bằng hữu của đệ tử không có ở chỗ này."

Hắn nháy mắt nhìn Cảnh Phong, Cảnh Phong cũng khuyên nhủ: "Tiền bối, bỏ đi, mấy tên này không đáng để tức giận, chúng ta đi thôi."

Kỳ Quân Sát nhàn nhạt nói: " Hai người các ngươi đứng lại đó không được nhúc nhích, lão nhân gia ta chỉ có một thời gian không ra ngoài, hình như thế giới đã thay đổi, hắc hắc, muốn cùng chơi với lão nhân gia ta, được! Lão nhân gia ta phụng bồi!"

Một đạo thanh quang bao bọc Lý Cường và Cảnh Phong vào bên trong, Lý Cường chợt phát hiện mình không có cách nào rời khỏi được vòng thanh quang này, trong lòng Cảnh Phong thầm nghĩ: " Những người này thật thảm rồi."

Trên mặt Kỳ Quân Sát đột nhiên hiện ra một nụ cười kỳ lạ, chậm rãi đi tới trước người hắc đại hán, nói: " Tiểu tử, lão nhân gia ta là nam hay nữ xem ngươi hình như rất hứng thú muốn biết a, thôi thì trước tiên để lão nhân gia xem thử tiểu tử ngươi là nam hay nữ được không?" Theo lời hắn thốt ra, một cỗ áp lực lạnh như băng chậm rãi tản ra, những người đang vây bắt hắn có cảm giác như không thở nổi.

Lý Cường vội vàng quát: " Đám người các ngươi đúng là chẳng biết chết sống gì cả, mau cút nhanh lên cho ta!"

Tay của hắc đại hán kia bắt đầu run rẩy kịch liệt, Kỳ Quân Sát cười nói: " Đồ nhi ngoan, những người này không đáng giá cho các ngươi cứu, hắc hắc!" Trong lúc hắn nói chuyện, hắc đại hán kia đột nhiên cảm giác được trên người chợt nhẹ đi, cỗ áp lực kinh khủng kia hình như tiêu mất, bọn họ lập tức giơ lên thứ tích thương trong tay.

Lý Cường không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng hiểu được những người này coi như xong đời.

" Binh binh bàng bàng" Loạn thương cùng bắn ra, trong tiếng oanh minh của thứ tích thương truyền ra một trận cuồng tiếu: " Haha, hahaha, đồ nhi ngoan, đã nhìn thấy chưa? Lưu chúng lại chỉ để hại người…Haha..!" Hắn xuất một chiêu, tất cả thứ tích thương đều bay lên bầu trời, hắn nhẹ nhàng khẽ nói: " Toái!"( Vỡ)

" Bá bá" một trận âm thanh liên tục vang lên thanh thúy, tất cả thứ tích thương đều cũng nổ thành phấn mạt, phiêu phiêu sái sái rơi xuống. Kỳ Quân Sát niểng đầu, suy nghĩ một chút nói: " Lão nhân gia ta làm sao sửa trị loại đồ vật các ngươi đây?"

Đám người kia đã bị dọa đến sợ choáng váng, khi nghĩ đến chuyện muốn chạy trốn thì đã phát hiện, thân thể hoàn toàn không còn nghe chỉ huy, không cử động được nữa.

Lý Cường hét lớn: " Sư tôn, đệ tử có biện pháp! Đệ tử có chủ ý sửa trị bọn họ!"

Kỳ Quân Sát cảm thấy hứng thú, nói: " Ai yêu, đồ nhi ngoan của ta có biện pháp, nói thử nghe một chút xem."

Đọc truyện chữ Full