DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 69

Lý Cường cười nói: " Di, tại sao không ai nói gì vậy? Bộ không ai nghe hiểu được a? Không phải chứ, thành chủ nãi nãi?"

Thành chủ thiếu chút nữa là bị hắn hù chết, nói: " Làm sao ngươi lại biết ngôn ngữ này? Ai nha, đừng có kêu nãi nãi(bà bà) nữa, kêu khó nghe muốn chết, kêu thành chủ là được rồi. Chúng ta vào nội đường nói chuyện, những người khác lui xuống hết đi, Văn lão cùng đi với ta."

Vẻ mặt Lan Hinh tò mò, nhỏ giọng nói: " Sư tỷ, chúng ta cùng đi nghe quái nhân này nói chuyện một chút, có được không?"

Thành chủ tựa hồ rất sủng ái đệ tử này, nói: " Đứa nhỏ này…thôi được rồi, ngươi và sư tỷ của ngươi cùng đi đi."

Lan Hinh lôi kéo Phiêu Duyên vui vẻ cười nói: " Cũng là sư tôn tốt nhất. Sư tỷ, chúng ta đi." Rồi nàng hướng tới nội đường chạy đi trước.

Văn Thu Ly phân phó các võ sĩ mang theo những người thi kiểm tra lui ra ngoài trước, lúc này mới theo thành chủ đi vào nội đường.

Trạch Cố có vẻ quan tâm nhìn Lý Cường liếc mắt một cái rồi xoay người đi theo ngân y võ sĩ, hắn cũng tự biết mình lực bất tòng tâm.

Bố trí trong nội đường cũng rất có ý tứ, ở giữa phòng có một cái bàn, bên trên đặt những vật có hoa văn màu trắng rất tinh xảo, ở trong phòng có hai cái bồn thực vật màu trắng có những chuỗi trái cây màu vàng lủng lẳng. Lý Cường hiểu được người của nơi này dường như rất thích màu trắng, phóng mắt nhìn quanh đã cảm thấy thật lóa mắt.

Thành chủ mời Lý Cường ngồi lên chỗ cái bàn, nàng đối với thực lực mà Lý Cường vừa biểu hiện cảm thấy rất kinh ngạc, vô hình đối với hắn có một niềm kính sợ. Lý Cường cũng là người làm lão Đại, hơi có chút khách khí rồi cũng ngồi xuống. Văn Thu Ly cũng kéo một chỗ ngồi rồi bắt đầu bắt chuyện, gọi Phiêu Duyên và Lan Hinh cùng ngồi xuống.

Lý Cường rất thoải mái vặn eo một cái, lần này tranh đấu pháp bảo, hắn cũng không có tốn bao nhiêu chân nguyên, cơ bản đều là do Thái Hạo Toa xuất lực. Bây giờ hắn biển hiện ra bộ dáng tinh lực thật dư thừa nhưng lại làm cho thành chủ phải nhủ thầm trong lòng, cho dù là người tu chân đạt Xuất Khiếu kỳ trải qua lần tranh đấu vừa rồi, dám chắc cũng đã sức cùng lực tận nhưng quái nhân này cũng không hề có vẻ gì là mệt mỏi, tựa như chưa có chuyện gì từng phát sinh. Nàng càng cảm thấy tò mò hơn.

Văn Thu Ly nhìn thành chủ đang trầm tư, nói: " Huynh đệ là người ở nơi nào, sao lại đến Thiên Lại Thành?"

Lý Cường mỉm cười: " Trước tiên thanh minh một điểm, ta bị các ngươi bắt tới, chứ không phải chủ động tới, trước đây ta cũng chưa từng nghe qua ai nói về Thiên Lại Thành. Về phần ta ở nơi nào tới, có thể nói…à, chúng ta là đồng hương đó."

Lan Hinh kinh ngạc nói: " Đồng hương? Quái nhân ngài là người đồng hương với chúng ta? Sư tỷ…chúng ta vẫn luôn sống ở Thiên Lại Thành a, nơi này không phải là quê quán của chúng ta đó sao? Sao hắn lại nói là đồng hương của chúng ta?" Nàng vừa mở miệng đã thẳng thắn gọi Lý Cường là quái nhân, Lý Cường bị nàng nói đến dở khóc dở cười, ho khan một tiếng: " Bộ ta rất quái lạ sao? Tiểu nha đầu thật không lễ phép." Khẩu khí của hắn giống y như một lão nhân gia.

Phiêu Duyên kéo Lan Hinh: " Tiền bối, đừng kỳ quái, Hinh muội luôn có tính tình như thế."

Lý Cường lại không khỏi cười khổ, vừa mới là quái nhân bây giờ lại thăng cấp thành tiền bối rồi. Thành chủ bị hai ái đồ nói đến nỗi thấy ngại, bèn lên tiếng: " Thật là xin lỗi, tiểu đồ không hiểu sự, xin hỏi ngài họ gì?" Ngữ khí của nàng đột nhiên trở nên phi thường khách khí, làm Lý Cường cũng cảm thấy không được tự nhiên, bèn đáp: " Đừng khách sáo, ta họ Lý, gọi là Lý Cường…hà hà..chào mọi người!" Hắn vòng tay thi lễ.

Văn Thu Ly và mọi người cũng vòng tay thi lễ nhưng trong lòng lại nói thầm: " Đây là làm cái gì a?"

Lý Cường cười nói: " Thành chủ, có phải cho đến bây giờ các ngươi cũng không có ra ngoài không? Thực lực của các ngươi mạnh như vậy nhưng sao tại Thản Bang đại lục ta lại không hề nghe nói qua về Thiên Lại Thành?"

Hắn nói như vậy vốn là lời thật lòng, ở tại nơi này, chỉ cần vài ngân y võ sĩ đi ra ngoài, cũng có thể làm chấn động người tu chân của địa phương. Người tu chân ở Thản Bang đại lục cho đến bây giờ không có đi qua Thiên Lại Thành, vậy chỉ có một giải thích, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng ra ngoài.

Thành chủ trầm ngâm hồi lâu, nàng mới nói: " Chúng ta ở đây ẩn thân tiềm tu, bởi vì còn có một nguyên nhân khác, cho nên người của Thiên Lại Thành không thể rời khỏi nơi này, xa nhất chỉ có thể đi đến Lũy Cốt Than. Ai, chúng ta ở chỗ này ẩn cư cũng đã rất lâu, lần này cũng bất đắc dĩ…Thiên Lại Thành đang bị thiếu người, không thể làm gì khác hơn là xuất ra hạ sách này."

Trong lòng Lý Cường không đồng ý với cách làm của Thiên Lại Thành, hắn suy nghĩ một chút, nói: " Thành chủ có chuyện gì, ta nguyện ý hỗ trợ, nhưng ta có yêu cầu nho nhỏ, mong thành chủ đồng ý."

Lời này nói ra vượt ra ngoài ý muốn của thành chủ, ngay cả Văn Thu Ly cũng nhịn không được bật thốt: " Thật tốt quá, như vậy chúng ta sẽ nắm chắc hơn!"

Hắn nói không đầu không đuôi, Lý Cường nghe được thấy hồ đồ: " Cái gì mà nắm chắc?"

Thành chủ dù sao vẫn trầm tĩnh hơn, nàng nói: " Tiểu huynh đệ nguyện ý giúp chúng ta, điều này chúng ta có cầu cũng không được, nhưng ngươi có yêu cầu gì trước tiên hãy nói, không biết Thiên Lại Thành có làm được hay không."

Lý Cường có vẻ chắc chắn: " Các ngươi dám chắc sẽ làm được. Ta chỉ vì hành thương và thuyền viên của Tiến Chu cầu tình, bọn họ vốn không muốn lưu lại, các ngươi có thể thả bọn họ rời đi không?"

Văn Thu Ly sửng sốt rồi không ngừng cười khổ, vẻ mặt của thành chủ cũng sững sờ. Trong lòng Lý Cường không khỏi quýnh lên: " Không được sao?"

Phiêu Duyên cướp lời nói: " Tiền bối không biết, Thiên Lại Thành đã bị phong bế rất nhiều năm rồi, không có cách nào ra vào, đợi đến khi Khủng Cụ Phong dừng lại, chúng ta mới có thể phá vỡ phong bế, nhưng trước mắt chỉ có thể vào mà không thể ra, xa nhất chỉ có thể ra tới Lũy Cốt Than…"

Lý Cường nghi hoặc nói: " Vậy các ngươi làm sao khống chế được đám cướp biển? Không phải là bọn chúng lại tự mình chạy tới Lũy Cốt Than đó chứ?"

Văn Thu Ly nói: " Là Cảnh Phong trưởng lão của chúng ta trước tiên dùng âm thanh mê hoặc đám cướp biển đến Lũy Cốt Than, sau đó lại bức bách họ tìm thêm người đến."

Lý Cường nghe vậy ngây người ra, quả thật là không thể đi ra ngoài, thiếu chút nữa đã làm hắn ngất xỉu, thật vất vả mới trấn định lại được. Hắn thất thần hỏi: " Có biện pháp nào mới có thể đi ra ngoài?"

Thành chủ nói: " Cũng khó mà cũng không khó. Ở bên dưới Thiên Lại Thành có Vạn Tái Huyền Băng Tầng, ở bên trong có người lưu lại một gian mật thất, bây giờ đã bị trầm vào trong băng tầng đó, nơi đó có lưu lại phương pháp phá giải, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo nhưng người của Thiên Lại Thành cũng không có cách nào đi xuống. Lần này tìm nhiều người đến đây là muốn huấn luyện bọn họ tu chân, bố trí một trận pháp, là muốn lợi dụng uy lực của trận pháp đưa người xuống dưới. Trận pháp này phải có rất nhiều người thao túng, người của Thiên Lại Thành bây giờ không đủ."

Lý Cường cảm thấy khó thể tin được: " Huấn luyện bọn họ? Như vậy cần phải có thời gian rất dài."

Thành chủ cười khổ nói: " Nơi này có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng chỉ có thời gian là không thiếu. Trải qua lâu như vậy thì cũng không sợ phí thêm thời gian."

Lý Cường ôm đầu, không biết làm thế nào mới tốt. Lan Hinh nhìn thấy Lý Cường ngồi ôm đầu rầu rĩ, tiểu cô nương mềm lòng khuyên nhủ: " Quái nhân..a không, tiền bối…đừng có gấp, đợi huấn luyện những người này là ra được rồi."

Lý Cường rên rỉ: " A nha nha…chết rồi..thật sự là chết rồi..phiền não chết ông nội ta luôn a…" Hắn nói thầm trong miệng, ai nghe cũng không hiểu, bất quá mọi người đều cũng nhìn ra là hắn rất gấp gáp đến bốc hỏa.

Một hồi lâu, hắn ngẩng đầu nói: " Ta đi…ta xuống tìm mật thất gì đó! Ai, vì ta thật sự là không có thời gian chờ đợi nữa."

Người trong phòng đều bị Lý Cường làm sợ ngây người, Văn Thu Ly ấp úng nói: " Ngươi…ngươi muốn đi xuống? Huyền Băng Tầng có Băng Tinh Phách, không có pháp bảo chí dương chí cương, đi vào sẽ…sẽ thành băng thi đó…a, được rồi! Ngươi có Thiên Hỏa!" Nói tới đó hắn đột nhiên nhớ tới việc Lý Cường có Thiên Hỏa, đó là vật chí dương chi bảo, có lẽ có thể ứng phó, hắn quay đầu nhìn về phía thành chủ.

Thành chủ cũng liền tỉnh ngộ, có Huyễn Tật Thiên Hỏa, có lẽ thật sự có thể xuống được mật thất. Trong mắt nàng nhất thời thả ra ánh sáng, hưng phấn nói: " Nếu có thể thành công, chúng ta có thể đến Mãng nguyên tìm sư tổ rồi."

Bốn người trong phòng nhìn Lý Cường với ánh mắt bất đồng, thành chủ và Văn Thu Ly đầy chờ mong, Phiêu Duyên và Lan Hinh lại hàm chứa sự nghi hoặc. Hai nàng dù sao cũng biết rất ít, không rõ ràng lắm uy lực của Thiên Hỏa, đối với việc Lý Cường đi xuống mật thất trong lòng vẫn không dám tin tưởng, vì mật thất này, Thiên Lại Thành đã chết mất hai mươi mấy tu chân cao thủ, đều là bị khốn trong Băng Nhãn.

Lý Cường cười hỏi: " Băng Tinh Phách là vật gì vậy? Cho tới bây giờ ta không có nghe nói qua, bộ rất lợi hại sao?"

Thành chủ thở dài: " Băng Tinh Phách…ai, chính là nguyên anh của người tu chân trong Thiên Lại Thành biến ảo, bi thảm là chính nó đã bị mất đi ý thức, bởi vì hấp lấy tinh hoa của Vạn Tái Huyền Băng, kết thành Băng Tinh Phách, nó công kích hết thảy những sinh vật tới gần, phi thường lợi hại."

Lan Hinh le lưỡi nói: " Trách không được sư tôn lại không cho Hinh nhi đi xuống dưới, nguyên lai lợi hại như vậy a."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm quái dị: " Cao thủ kia ở nơi nào, để cho Phong tử(người điên) gặp mặt một chút a…"

Văn Thu Ly có chút xấu hổ nói: " Chính là Cảnh Phong trưởng lão của chúng ta..Uy! Phong tử ngươi kêu réo cái gì, mau đến đây đi." Một bóng đen hiện ra, một lão nhân xuất hiện trong nội đường.

Người này có đặc điểm rất hiếm thấy trong số người tu chân, một đầu tóc rối bời bời xõa trên vai, cái đầu thật lớn, thân thể cũng vậy, người mặc hắc y thật là trái nghịch với thế giới đầy màu trắng này. Trên người hắn, gương mặt hắn rất đáng sợ, hai con mắt thật to, lông mi cơ hồ nhìn không thấy, chỉ thấy hai chân mày phía trên, da tay lớp lớp không phải vết sẹo mà chính là vết nhăn.

Thành chủ khẽ cau mày: " Cảnh trưởng lão, vị này là Lý Cường tiểu huynh đệ, hãy chào hỏi đi!"

Cảnh Phong hú lên quái dị: " Lý Cường? Ha ha…rốt cuộc tìm được ngươi rồi!"

Lý Cường nghe được cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm mình bằng hữu tuy nhiều nhưng không quen biết hắn a.

Văn Thu Ly mắng: " Lão phong tử ngươi, không cho ngươi làm bậy đó..vị tiểu ca này không thể xúc phạm được đâu."

Vẻ hưng phấn trên mặt Cảnh Phong làm cho Lý Cường cảm thấy kỳ lạ, hắn không ngừng xoa xoa tay, tinh quang lóe lên trong mắt, trên khóe miệng nhếch một nụ cười thú vị.

Lý Cường đột nhiên sinh ra một loại cảm giác có nguy cơ rồi đột nhiên vận công lực lên chuẩn bị. Cũng quả nhiên Cảnh Phong vươn tay ra, nói: " Đến đây! Làm quen một chút nào."

Lý Cường đã có tâm lý đề phòng, mắt thấy lão phong tử này vươn tay tới, như mơ hồ ánh lên một màn ngân quang. Lý Cường không chút phản ứng trên nét mặt, vận tử diễm đến bàn tay mà không phát ra, cũng giơ tay đón lấy tay hắn.

Lan Hinh cười hì hì nói: " Phong gia gia lại muốn làm chuyện xấu rồi, hi hi…"

Cảnh Phong đã nhìn thấy trên tay Lý Cường tỏa lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tử quang lóe lên, trong lòng mừng thầm, cười quái dị nói: " Ha ha, ta thích!"

Tay hai người chạm vào nhau " ba", chỉ nghe Cảnh Phong lớn tiếng kêu lên quái dị: " Oa oa! Tiểu tử thúi khó chơi a!" Rồi hắn bị kích bay ra ngoài khoảng ba thước xa, không ngừng xoa mạnh đôi tay.

Lý Cường cũng lui nhẹ về sau, chỉ cảm thấy một đạo hàn khí chạy vào lòng bàn tay, trong lòng khẽ động, tinh phách của Hỏa Tinh từ cánh tay chạy đến lòng bàn tay, chút hàn khí ấy đã biến mất vô tung. Trong lòng hắn nghĩ thầm, phải làm cho lão Cảnh Phong này chịu một chút đau khổ, đứng dậy nói: " Để tiểu tử tới giúp ngươi xoa xoa một chút a…"

Cảnh Phong không hổ là lão phong tử, nghe vậy cười to nói: " Tốt! Tốt! Trở lại đây!" Hắn không có ý nghĩ dùng pháp bảo để đấu, trong lòng thầm nghĩ, với công lực của ta còn không áp chế được ngươi sao? Hắn cấp tốc thúc dục chân nguyên, độ ấm trong phòng nhất thời giảm xuống.

Cả người Cảnh Phong bốc lên hàn khí, từ cánh tay tới lòng bàn tay lóe sáng lòe lòe. Văn Thu Ly lại càng hoảng sợ, vừa định nói chuyện thì đã thấy thành chủ lắc nhẹ đầu, trong lòng chợt hiểu được thì ra thành chủ có ý xem thử công lực chân thật của Lý Cường.

Lý Cường đã biết đối thủ có công lực thuộc hàn tính, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, vươn hai tay áp vào hai tay Cảnh Phong. Lần này Cảnh Phong thật là thê thảm, chỉ nghe hai tiếng " phốc xích" " phốc xích", hai luồng khói từ tay hắn bốc lên, lần này hắn thật sự là muốn phát điên rồi. Trên mình Lý Cường có Hỏa Tinh đâu phải dễ dàng chạm tới, tinh phách của nó chính là hấp thu năng lượng của Thiên Hỏa, bá đạo vô cùng.

" Ặc..ặc…"

Người trong phòng đều sợ ngây người. Công lực của Cảnh Phong mọi người đều đã rõ ràng, đó là Xuất Khiếu sơ kỳ! Ngoại trừ mấy vị tiền bối ẩn tu, chỉ kém thành chủ một chút, tại Thiên Lại Thành được xem là cao thủ thứ hai, bị Lý Cường nắm chặt bàn tay mà chỉ biết ặc ặc kêu loạn. Thật ra đây không phải là vấn đề về công lực cao thấp mà là do Lý Cường có tinh phách của Hỏa Tinh hỗ trợ, hắn căn bản là không có dùng chân nguyên lực để tỷ thí mà là trực tiếp dùng Hỏa Tinh tranh đấu, lần này Cảnh Phong không nếm phải khổ sở mới là lạ.

Cảnh Phong khi bị Lý Cường nắm chặt hai tay thì trong lòng đã cảm thấy hối hận, chỉ một lát thì sắc mặt hắn đã đỏ bừng, cắn răng điên cuồng gào thét: " Ác…tiểu tử thúi buông tay..buông tay! Ác…ác…"

Lý Cường cười nói: " A a, nguyên lai lão nhân gia ngươi thật là cao hứng a, kêu giống tiếng gà như thế a, lão nhân gia ngươi dám chắc là đang rất vui vẻ phải không, ta cũng từ khi nhìn thấy lão nhân gia là đã thấy rất thích, đã muốn biểu đạt cho lão nhân gia ngươi thấy tâm tình sùng kính của ta, ngươi thật là tấm gương cho ta, là ta…làm sao ta có thể buông ra được lão nhân gia ngươi chứ?" Hắn thao thao bất tuyệt nói không ngừng, không chịu buông tay.

Cảnh Phong đã không còn nói ra lời nữa, toàn lực vận chân nguyên chống cự. Dần dần khói trắng tiêu tán, trong phòng thoảng lên một mùi thịt cháy khét. Thành chủ cũng đã không còn trầm tĩnh được, tức giận nói: " Được rồi, Cảnh trưởng lão còn không mau buông tay ra đi, đừng làm phiền tiểu huynh đệ nữa."

Trong lòng Cảnh Phong kêu khổ, nếu có thể buông ra thì lão đã buông rồi, tay hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau, hắn luyện chính là hàn băng công lực, bị nhiệt lượng trên tay Lý Cường làm tiêu hao rất nhanh, đã không còn chịu đựng được nữa.

Lý Cường cảm thấy là đã đủ, cười nói: " Lão nhân gia cảm thấy tốt hơn rồi chứ?"

Cảnh Phong nói không ra lời, chỉ cuống quýt gật đầu.

Lý Cường lại cười nói: " Còn muốn tiểu tử xoa cho ngươi nữa không?"

Trong lòng Cảnh Phong rất tức giận nhưng lại không dám tiếp tục quật cường, vội vàng lắc đầu.

Lý Cường đến lúc này mới buông hai tay, cười hì hì nói: " Xin ra mắt phong tử lão nhân gia." Hắn làm một lễ gặp mặt của người tại Thản Bang đại lục.

Cảnh Phong cuống quýt lui về phía sau, chỉ một lần tranh đấu này đã làm hắn tiêu hao hết ba phần công lực để dùng bảo vệ cho cánh tay. Một hồi lâu hắn mới hồi phục lại, vận công khôi phục lại cánh tay, hừ hừ nói: " Ta là lão phong tử, ngươi là tiểu phong tử, không biết dùng vật gì chơi lão nhân gia ta, thật là kỳ quái…"

Phiêu Duyên và Lan Hinh đã bị hai người bọn họ làm cho hoảng sợ. Cảnh Phong ở Thiên Lại Thành uy phong tám diện, thỉnh thoảng lại tìm một đệ tử đến tỷ thí, tại Thiên Lại Thành có thể nói ai gặp cũng sợ, hắn rất là điên cuồng, có khi để tới bảy, tám đệ tử công kích hắn, đánh nhau đấu pháp bảo là hắn thích nhất, tất cả mọi người trong thành hắn cũng từng tỷ thí qua, ngoại trừ thành chủ cho hắn một lần đau khổ, không ngờ lần này Lý Cường lại cho hắn nếm khổ lần nữa.

Phiêu Duyên cười nói: " Phong gia gia, lần này người đã gặp đối thủ rồi, sau này tỷ muội cháu sẽ không chơi với gia gia nữa, có tiền bối ở đây, hai người sẽ có thể đùa chơi với nhau rồi đó."

Lan Hinh vỗ tay cười nói: " Đúng vậy, Phong tử đánh nhau với quái nhân, Phong gia gia sẽ rất vui vẻ đó."

Cảnh Phong không phục, nói: " Hừ, hừ! Chờ ta có được một Băng Tinh Phách sẽ trở lại tỷ thí với hắn thôi."

Thành chủ nói: " Cảnh trưởng lão, ngươi không thể xuống Băng Nhãn lần nữa đâu, Thiên Lại Thành không thể mất thêm ngươi."

Cảnh Phong không đồng ý với lời nói đó, nhưng trước mặt Lý Cường không thể cãi lại câu nói của thành chủ, chỉ trầm mặc không nói.

Văn Thu Ly nói: " Nếu tiểu huynh đệ đi xuống Băng Nhãn, chúng ta cũng phải có một cao thủ cùng đi, dù sao tiểu huynh đệ cũng không quen với tình huống bên dưới, còn có ít cấm chế cũng phải cần người của chúng ta mở ra, ta..cảm thấy lão Cảnh tương đối thích hợp."

Cảnh Phong không dám tin tưởng, nói: " Cái gì? Tiểu phong tử ngươi muốn đi xuống Băng Nhãn? Haha, thành chủ…người…người vô luận thế nào cũng phải cho lão phong tử ta đi xuống dưới, sẽ không có ai quen thuộc tình huống ở dưới bằng ta. Uy, tiểu phong tử, với công lực của ngươi có lẽ có thể đi được, nếu có hứng thú chúng ta có thể thử một chút, xem xuống phía dưới công lực của ai sẽ lợi hại hơn."

Lý Cường sờ sờ đầu, trong lòng cười khổ: " Hay a, ta bây giờ lại trở thành tiểu phong tử rồi, mụ nội nó, coi ai sợ ai a."

Hắn đột nhiên cười to nói: " Được! Không hổ là phong tử, vậy lão tử cũng điên cuồng với ngươi một lần, bồi tiếp ngươi đi xuống địa ngục, hahaha…" Hắn có vẻ hào khí xung thiên, lộ hẳn ra một gương mặt điên cuồng khác của hắn.

Mấy người trong phòng kinh hãi không thôi, thành chủ âm thầm lắc đầu, không khỏi nghĩ tới đã có thêm một phong tử như Cảnh trưởng lão, hai người đều điên cuồng như nhau.

Phiêu Duyên là đại đệ tử của Thiên Lại Thành, cũng là người thừa kế của thành chủ, biết được nhiều tình hình, nàng có chút lo lắng nói: " Sư tôn, không biết Hợp Âm Xoa của Huyền Vực Mật Thất đã chế tác như thế nào rồi. Phải giống như âm luật của Không Âm Xoa mà tổ tiên đã làm mới được a. Lần trước hợp âm không thành công, đã có năm vị sư thúc không thể trở lên, chúng ta thật không thể chịu nổi thất bại thêm nữa đâu."

Thành chủ cười khổ nói: " Không có biện pháp nào khác, Thiên Lại Thành không có cao thủ luyện khí, chỉ có phương pháp luyện chế, hiệu quả dĩ nhiên là không lý tưởng. Cơ hội đánh vỡ Huyền Vực mật thất cũng không được mấy lần, đánh không vỡ thì là không vỡ, ai…đợi chút nữa chúng ta đi đến chỗ Thiên Hoành sư thúc tổ xem thử, không biết lão nhân gia đã chế tác như thế nào rồi, luyện khí không phải là chuyên môn của ông ấy a."

Lý Cường vừa nghe đến việc luyện khí, liền nói: " Ta có thể đi xem không? Có lẽ có thể giúp đỡ." Hắn không chút khiêm nhường, bây giờ trình độ luyện khí của hắn đã rất cao, bởi vì có Thiên Hỏa và Hỏa Tinh trợ giúp, huống chi hắn là cao thủ của Trọng Huyền Phái, những môn phái tu chân bình thường làm sao có thể so sánh.

Cảnh Phong trưởng lão nhìn Lý Cường từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: " Phong tử lão đệ, mặc dù không biết ngươi dùng cái gì làm khó lão phong tử ta, hắc hắc, nhưng luyện khí không phải là trò đùa đơn giản, đến lúc đó làm ra sự chê cười thì đừng nói lão phong tử ta không khuyến cáo ngươi..lão Văn, người trẻ tuổi bây giờ không biết cái gì là khó khăn a, cái gì cũng dám vỗ ngực cam đoan, lão phong tử ta thật sự là không còn chuyện gì để nói."

Lời nói này của hắn quả thật là quá khi dễ người, nói xong còn liếc mắt lén lút nhìn Lý Cường coi hắn có phản ứng gì không, nào ngờ Lý Cường làm như không nghe thấy, căn bản là không hề để ý tới.

Thật ra trong lòng Lý Cường cũng hơi tức giận, lão già này nói chuyện không để cho người ta chút mặt mũi nào, nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng, cười nói: " Ta là tiểu phong tử mà, làm thêm chút chuyện điên cuồng thì cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. A a, vừa mới nghe được một tràng lời khuyên đứng đắn của lão nhân gia, nghiêm chỉnh dạy bảo, ta thật sự là cảm thấy giật mình, nguyên lai phong tử cũng có lúc không bị điên a…thật là may mắn ngươi cũng có lúc khôi phục lại như người bình thường."

Lan Hinh nhịn không được bật cười ra tiếng: " Sư tỷ, Phong gia gia lần này đúng là đã gặp đối thủ. Hì hì! Thật là vui quá, có thể nhìn hắn đấu với Phong gia gia. Nào, thử xem ai lợi hại hơn."

Thành chủ quát: " Hinh nhi, không có lễ phép, không cho nói chuyện như vậy với trưởng bối."

Lan Hinh làm mặt quỷ, trốn phía sau Phiêu Duyên, liên thanh nói: " Được! Được! Được! Hinh nhi không nói, không nói nữa!"

Cảnh Phong kỵ nhất là người ta nói hắn là người bình thường, hắn bị mấy câu nói của Lý Cường làm khó chịu cực kỳ, hừ hừ nói: " Muốn đi thì đi, để khi ngươi bị chê cười xem thế nào. Ta cũng không tin tiểu phong tử ngươi lại biết luyện khí, ta…nếu ta có thể nhìn thấy…ta..ta…mụ nội nó, ta..sẽ gọi ngươi là cha…hừ..hừ.."

Lý Cường xoa lỗ tai, cười nói: " Phong tử lão nhân gia, ngươi nói cái gì? Sẽ gọi ta là cha? Không dám nhận đâu…haha…không dám nhận!"

Văn Thu Ly nhìn thấy đã cảm nhận bất hảo, Lý Cường này lời nói gai góc, Cảnh phong tử căn bản không phải là đối thủ của hắn, nói thêm nữa không chừng hắn thẹn quá thành giận, nếu lại tiếp tục đánh nữa, muốn can gián chắc không thể nào, vì vậy hắn vội vàng đi tới xoa dịu: " Chúng ta phải đi tới chỗ Thiên Hoành sư thúc tổ nhìn xem Hợp Âm Xoa chế tác như thế nào rồi."

Thành chủ cũng đứng dậy: " Được, chúng ta đi thôi."

Cảnh Phong đem lời nói vừa đến bên mép nuốt trở lại, nghĩ thầm, đợi lát nữa ngươi cái gì cũng xem không hiểu, coi thử phong tử ta làm thế nào chỉnh ngươi? Ha ha, không cho ngươi nếm khổ thì không được a.

Nghĩ tới đó không nhịn được cười lên một trận, mọi người nghe được đều sửng sốt, thầm nghĩ không hổ là phong tử, không biết vì điều gì mà tự nhiên lại cười lên như vậy.

Đọc truyện chữ Full