DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 41

Thời gian ở Thản Bang đại lục có chút kỳ quái, Lý Cường từ khi đi ra khỏi Hắc ngục, cẩn thận tính toán một chút, phát hiện ban ngày có tới ba mươi bốn giờ, ban đêm chỉ có từ sáu đến tám giờ, hỏi Mạt Bổn làm sao mà phân ra năm ra tháng thì chính hắn cũng hồ đồ không biết, không khỏi làm gì khác hơn là nhập gia tùy tục tính toán lộn xộn bực tức mà thôi.

Nhìn lại thời gian, phỏng chừng Khảm Khảm Kỳ bọn họ đã trở về. Hắn nhìn lại một chút cảnh sắc chung quanh, vách đá màu nâu đỏ không biết bị cái gì đập vào mà trở nên trơn nhẵn bóng loáng, ở dưới hạp cốc có những khe nứt thật dài, mép khe cực kỳ trơn nhẵn, hơn nữa lại rất sâu, những khối đá rải rác cũng như thế.

Lý Cường cười nói: " Địa phương này trước kia nhất định là bị nước biển xói mòn mới có thể như vậy. Bất quá những khe nứt này không biết làm sao mà hình thành thật làm người ta nghĩ không ra."

Triệu Hào sờ vào mặt ngoài nham thạch, cười nói: " Thật không biết phải cần bao nhiêu năm tháng mới có thể làm cho nó bóng loáng được như thế."

Hắn vận chút chân nguyên lực kích lên tảng đá " lộng" một tiếng vang nhỏ, tảng nham thạch vỡ ra một khe nứt, Triệu Hào kinh nghi nói: " Thật là chắc chắn a, vậy mà không bị vỡ nát."

Nạp Thiện quái dị kêu lên: " Sư ca, thật là khoa trương quá đi, lão nhân gia ngươi chỉ vỗ nhẹ một chưởng, tảng đá đã bị vỡ bung ra, so với thiết chùy còn cứng hơn, vậy mà vẫn chưa hài lòng a."

Lý Cường cười nói: " Nạp Thiện, đừng có hâm mộ nữa, chỉ cần ngươi chăm chỉ huấn luyện, cũng sẽ lợi hại được như hắn. Nga, Triệu Hào, ngươi nghĩ nên xây phòng ốc ở nơi nào mới tốt?"

Nạp Thiện hận không được lập tức có được bản lãnh của Triệu Hào, nghĩ thầm nếu lão tử có thể một quyền đánh sập một căn nhà, vậy biết bao uy phong, ai dám giỡn mặt với ta a. Nghĩ đến đó tâm tư hắn vui vẻ không nhịn được cười hắc hắc ra tiếng.

Nạp Nạp Đôn đứng trên một tảng đá lớn, nhìn quanh khắp nơi rồi chỉ một tảng nham thạch trơn nhẵn gần đó, nói: " Ta xem nơi đó dường như khá tốt, địa thế hơi cao, lại bằng phẳng, dùng làm doanh địa rất tốt."

Triệu Hào nhảy đến bên người hắn nhìn tới, gật đầu nói: " Không sai, ta tán thành ý kiến Nạp Nạp Đôn, sư tôn, ngài xem thế nào?"

Lý Cường đang ngẩn người nhìn những thực vật phía xa, Nạp Thiện tò mò hỏi: " Sư tôn…lão đại..có chuyện gì cổ quái sao?"

" Thực vật nơi này thật kỳ quái a, các ngươi hãy nhìn kỹ, tất cả đều nằm dài trên đất, tại sao không sinh trưởng lên cao? Chẳng lẽ là…" Lý Cường bước nhanh tới đám thực vật phía trước, Nạp Thiện tò mò theo sát.

Đám thực vật này giống như là dây nho, bám dài vào nham thạch trên mặt đất, rậm rạp như hé ra một tấm thảm màu xanh biếc trên đất, không có lá cây. Lý Cường đưa tay bứt thử, nhưng lại không bứt ra được, hắn ngạc nhiên nói: " Sao lại dai thế." Hắn lại dùng lực lôi kéo, chỉ nghe một tiếng " bính" thanh thúy. Trong lòng Lý cường rất giật mình, lực đạo của hắn rất mạnh, ngay cả cương ti cũng giật đứt, không ngờ chỉ kéo được đám thực vật ra khỏi tảng đá.

Triệu Hào kéo một cây vận công bức thử, cái cây đó dài cỡ ngón út, nhưng dưới thần lực của Triệu Hào, phát ra tiếng chói tai rồi gãy đoạn, Triệu Hào lắc đầu nói: " Thật không dám tin tưởng, sao lại có loại dây leo dai cứng như thế, cho dù là loại dây chắc chắn phổ biến nhất cũng không dai đến như vậy, thật sự là mở rộng nhãn giới a."

Nạp Thiện ở một bên cố dùng hết sức cũng không làm gãy nổi một cây, ủ rũ nói: " Mẹ nó, không ngờ nó lại chắc chắn như vậy, nơi này cũng đâu có quái vật ăn thịt người, dai chắc như thế để làm chi."

Lý Cường giật mình, đúng vậy, loại cây này dai chắc đến như vậy nhất định là có nguyên nhân, vậy đó là gì?

Triệu Hào chỉ ngón tay ra hạp khẩu, cười nói: " Bọn họ đã trở về. Ân, có đến hai phi bản."

Trong hạp cốc mọi người cùng hoan hô, những người này đang gấp gáp vận chuyển vật dụng mua được, còn có người đã dọn sạch sẽ một cái sân. Truyện được copy tại

Phi bản dừng lại, mọi người lập tức đi tới, Khảm Khảm Kỳ và Thản Ca chạy lại chỗ Lý Cường.

Bọn họ hai người đã mua tất cả tài liệu kiến trúc, lại còn có rất nhiều thực vật và vật dụng phẩm, phỏng chừng đủ để trú ngụ một đoạn thời gian dài mà không cần lo lắng thiếu thốn. Đương nhiên, Thản Ca cũng đã xài hết số tiền đang có.

Thản Ca đi tới bên cạnh Lý Cường nói: " Lão đại, lần này thu hoạch không nhỏ, bằng hữu của ca ca đệ ở Phong Nam Thị cấp cho chúng ta một phi bản, đồng thời còn nghe được một ít tin tức, đợi một lát chúng ta thương lượng một chút."

Lý Cường vui vẻ vỗ vai hắn, cười nói: " Tốt, quan hậu cần tự xuất mã thật là có khác a."

Trên tay cầm dây thực vật vừa rồi bị Triệu Hào bứt đứt, Lý Cường hỏi: " Thản Ca, ngươi làm sao phát hiện ra đại hạp khẩu này, sao trong đây lại có loại thực vật….cổ quái như vậy?" Trong khoảnh khắc hắn cũng không tìm ra được từ ngữ để diễn tả.

Thản Ca sửng sốt, nói: " Có chuyện gì không ổn sao? Hạp cốc này là do ở thật lâu trước kia cùng mấy bằng hữu đi ra chơi thì phát hiện ra, bởi vì nơi này gần Oan Hồn Hải, cho nên ấn tượng đặc biệt sâu sắc."

Hắn nói tiếp: " Bất quá khi ta đến là ban ngày, cũng không biết được tình huống ban đêm ra sao, mong là không có vấn đề gì."

Lý Cường lắc đầu, trong lòng càng thêm bất an, chính hắn cũng không biết là tại sao. Hắn làm người luôn luôn cẩn thận, biết ở nơi này còn rất nhiều điều mình không biết, bèn nói: " Phòng ốc tạm thời không nên tu kiến, tối nay mọi người nên cẩn thận một chút, trước tiên ta sẽ lập một phòng ngự trận, mọi người và vật cũng ở trong đó, chờ xem thế nào."

Nạp Thiện nhỏ giọng nói: " Lão đại lá gan càng ngày càng nhỏ, ta thật không tin, có nhiều người thế này còn sợ quái vật gì đó sao?"

Triệu Hào kỵ nhất là người khác đối với sư tôn hắn bất kính, quát: " Ngươi nói cái gì?" Nạp Thiện càng hoảng sợ, vội vàng nói: " Không..a.. không…ta cái gì cũng không có nói a…"

Nạp Nạp Đôn nhớ lại lúc trước còn trong Hắc ngục Lý Cường từng lập một cái phòng ngự trận để chế tạo vũ khí, bọn họ muốn đi vào để gọi hắn nhưng rốt cuộc không ai đi vào được, quả thật là phòng hộ rất tốt, liền gật đầu nói: " Cẩn thận vẫn là tốt nhất, Thản Bang đại lục có rất nhiều đồ vật đệ cũng không biết rõ ràng."

Sắc trời dần dần tối đen, Lý Cường chỉ huy mọi người ngồi bên cạnh phi bản rồi bắt đầu vội vàng bày trận. Hắn có một loại dự cảm kỳ quái, nhìn bầu trời càng lúc càng tối, kêu lên: " Mọi người ngồi cho vững, được rồi, không cho phép thì không được tùy tiện di động. Nạp Thiện ngươi cũng ngồi xuống, không được đi loạn. Triệu Hào lại đây giúp ta."

Mọi người nghe ngữ khí của Lý Cường liền có cảm giác bất an, tất cả đều thắc thỏm ngồi xuống, không ai dám lộn xộn, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hô hấp. Triệu Hào cũng học được một ít trận pháp, biết Lý Cường bày chính là Quy Nguyên Trận, phòng ngự lực tương đối cường mãnh, muốn bày trận cũng khá khó khăn, vội vàng bước lên, hai thầy trò chia nhau bày trận.

Nạp Thiện ngồi đến nhàm chán, mắt nhìn chằm chằm vào hạp cốc phía xa xa. Hoàn cảnh có vẻ đặc biệt yên tĩnh nên âm thanh Lý Cường và Triệu Hào bày trận có vẻ lớn tiếng " binh binh ba ba", âm thanh nhộn nhạo trong hạp cốc làm tăng thêm vẻ âm trầm đáng sợ. Nạp Thiện sờ sờ cánh tay, đột nhiên thấy nổi da gà, cảm giác được gió thổi qua mặt, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, nhịn không được nhỏ giọng nói: " Hắc, gió hay."

" Tí tách tí tách" bầu trời bắt đầu có vài giọt mưa rơi xuống, giọt mưa vừa lớn vừa thưa thớt, rớt trên tảng đá tạo nên vô số hoa dạng. Gió cuốn giọt mưa tạt vào mặt, sự lạnh lẽo làm người ta khó chịu, đám người đang ngồi một trận tao động.

Nạp Nạp Đôn quát: " Tất cả đều ngồi yên, đừng khẩn trương."

Khảm Khảm Kỳ, Hàn Tấn, Ba Lạp, Triệu Trì mấy người đồng thời ước thúc mọi người, bây giờ quyết không thể loạn động.

Cảm giác Lý Cường càng lúc càng bất an, hắn không ngừng thúc giục Triệu Hào, trước khi trời hoàn toàn tối đen, hai thầy trò chung quy cũng phải hoàn thành một tòa Quy Nguyên đại trận. Lý Cường kêu lên: " Triệu Hào, ngươi khởi động ngoài trận, ta khởi động bên trong, nhanh lên."

Triệu Hào vận xuất tất cả chân nguyên lực khởi động trận pháp chuyển động, tất cả mọi người không dám tin tưởng nhìn, một vòng bạch quang từ từ sáng lên. Lý Cường phát hiện chân nguyên lực của mình không đủ khởi động nội trận, nhìn thấy Triệu Hào đã sử dụng tất cả công lực, biết hắn không thể giúp được mình, chỉ có thể cố gắng hết sức vận hết chân nguyên lực còn lại. Hồng quang trong nội trận chậm rãi sáng lên, hắn hiểu được còn lại khoảng nửa giờ thì trận pháp này mới có thể tự mình vận chuyển.

" Hô…" Lại một trận gió mát xẹt qua, thổi ra một luồng khí lạnh vào mọi người. Nạp Thiện không dám khen gió hay như hồi nãy nữa, vì bây giờ thật quá lạnh.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, chỉ trong chốc lát, mọi người đều ướt đẫm. Gió lạnh thổi qua, mọi người đều phát run lên. Thản Ca sắc mặt trắng xanh, hắn không hề nghĩ đến nơi này lại hung hiểm như vậy.

Xa xa mơ hồ truyền đến một âm thanh là lạ, cứ từng hồi từng hồi, làm cho lòng người phát run, gió thổi càng lúc càng lớn. Triệu Hào đã hoàn toàn khởi động xong ngoại trận, nhảy tới bên cạnh Lý Cường, hai người đồng thời ra tay. Trong phút chốc, hồng quang đại thịnh, đem phương viên trăm thước xung quanh chiếu sáng rực. Nước mưa bị ánh sáng chiếu rọi, tỏa ra luồng bạch quang nhè nhẹ, nước mưa rơi xuống đất nổi bong bóng, vụ khí bay lên, khắp nơi một mảnh mang mang.

Từ một nơi khác của đại hạp khẩu truyền đến một trận gầm gừ, thanh âm càng lúc càng lớn, oanh oanh long long giống như hàng vạn con ngựa đang phóng tới. Mọi người hoảng sợ bất an nhìn ra, nhìn không thấy đó là đồ vật gì đang kêu. Trên trán Lý Cường đã tuôn mồ hôi, chỉ còn khoàng vài giây nữa trận pháp mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng.

Âm thanh nọ càng lúc càng lớn, tiếng kêu bén nhọn chói tai, tựa như tiếng dao cắt thủy tinh. Rất nhiều người chịu không được thanh âm kinh khủng như thế, dùng sức bịt kín lỗ tai lại. Nạp Thiện nhắm nghiền mắt hét lớn: " Mẹ nó, là thanh âm gì vậy, muốn đau chết người ta."

Đột nhiên chung quanh yên tĩnh im lặng, chỉ nghe Lý Cường kêu to: " Đại công cáo thành, haha…"

Mọi người kêu lên hoan hô, bật người đứng dậy, Nạp Thiện mở mắt ra nhìn, không khỏi than thở sự kỳ diệu của phòng ngự trận, sau khi trận pháp khởi động thì mưa to và cuồng phong không tiến vào được, còn thanh âm bên ngoài còn rất nhỏ, không chú tâm cũng không nghe được. Triệu Hào miễn cưỡng xếp bằng ngồi xuống, trên tay cầm lấy tiên thạch Lý Cường vừa cho hắn, nhắm mắt khôi phục. Vừa rồi cơ hồ hắn phải tận dụng tất cả chân nguyên lực nên đã sức cùng lực tận.

Cả phòng ngự trận lóe lên hai luồng sáng hồng bạch, cảnh sắc xung quanh so với vừa rồi càng nhìn thấy rõ. Ngoài trận cuồng phong lẫn mưa to quay cuồng không ngừng, trong trận mọi người còn đang sửa sang lại quần áo bị ướt khi nãy. Sự tin tưởng của mọi người dành cho Lý Cường càng tăng nhiều, chỗ ngồi này so với một gian phòng ốc càng an tâm hơn. Mọi người an tâm thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, bây giờ mới phát hiện, đại hạp khẩu bây giờ mới thật sự là tráng quan và hùng vĩ.

Nạp Thiện chỉ ra bên ngoài kêu lên quái dị: " Lão đại, đó là đồ vật gì vậy?"

Chỉ thấy một bạch tuyến (sợi chỉ trắng) từ xa xa đại hạp cốc bay nhanh đến, thuận theo con đường dưới đáy cốc lướt nhanh tới. Tại cường đại phòng hộ của phòng ngự trận mà mọi người cả người kịch chấn. Lý Cường nghĩ giống như là một chiếc xe chiến đấu tốc độ cao giống như đang lăng không xẹt qua bên người. Trong lòng hắn hiểu được, nếu không phải đang ở trong trận pháp, chỉ với bạo âm vừa rồi đã có thể chấn động hôn mê hơn phân nửa người đang ở đây.

Nạp Nạp Đôn cũng kêu lên: " Lại tới một cái…mọi người nhìn kỹ xem đó là đồ vật gì vậy…"

Mọi người cũng cố gằng nhìn chằm chằm sợi bạch tuyến, có người đã ôm lấy lỗ tai.

Liên tục bảy sợi bạch tuyến xẹt qua, làm cho mọi người đều hoa mắt, thứ tiếng kêu bén nhọn chói tai này làm cho phòng ngự trận cũng không thể hoàn toàn ngăn trở. Nạp Nạp Đôn hỏi: " Các ngươi có ai thấy rõ nó không? Đó là đồ vật gì vậy?"

Mọi người lắc đầu không đáp. Nạp Thiện nói: " Thấy không rõ, thật sự là quá nhanh. Căn bản là nhìn không kịp nó, chỉ cảm thấy là một bạch tuyến đã làm mắt của ta lóa lên rồi…thật dài…" Hắn bắt đầu nói năng lộn xộn.

Lý Cường vẫn cẩn thận nhìn trừng, hắn cũng nhìn không rõ, bất quá hắn không chịu sự ảnh hưởng của bạo âm, có thể tỉnh táo mà nhìn. Hắn nói: " Ta không thấy bạch tuyến đó là cái gì, Hàn đại ca, ngươi có nhìn được không?"

Công phu của Hàn Tấn trong mọi người xem như cũng tốt, nhãn lực cũng không tệ, nhưng hắn lắc đầu nói: " Thấy không rõ…quá nhanh rồi"

Nạp Nạp Đôn nghi ngờ nói: " Hình như bạch tuyến chỉ đi đến khe nứt, không có đi nơi khác.Ngươi xem, hình như vừa rồi từ nơi nào, hình như là…nó không phải quái vật..lão đại, ngươi xem.."

Lý Cường suy nghĩ một chút nói: " Để ta đi xem thử, sau này trú ngụ lâu dài ở đây, không tìm rõ xem là cái gì thì không được."

Nạp Thiện kêu to: " Lão đại đừng đi! Lại nhìn thử lần nữa…"

Lý Cường cười nói: " Nhìn nữa cũng nhìn không rõ đâu, mọi người cũng đừng cử động, ta không có việc gì đâu."

Đám người Nạp Nạp Đôn khẩn trương nhìn Lý Cường, biết rõ một khi hắn hạ quyết tâm thì không dễ dàng ngăn trở. Lý Cường mặc Lan Uẩn chiến giáp vào, đi ra khỏi phòng ngự trận.

Ra khỏi trận mới biết được nước mưa cuồng bạo như thế nào, tựa như bầu trời là một cái miệng lớn đang trút nước xuống ầm ầm. Người trong phòng ngự trận nhìn thấy một màn kỳ dị, chỉ thấy Lan Uẩn chiến giáp của Lý Cường kim quang tỏa sáng nhàn nhạt, nước mưa căn bản không thể đến gần hắn một thước, đoàn kim quang trong hạp cốc tối đen tựa như một cái đèn sáng ngời, có vài khổ tù nhịn không được đã quỳ xuống.

Sau khi Lý Cường xuất trận mới phát hiện, bạo âm bên ngoài vô cùng lớn, quả thực là kinh tâm động phách. Lại thêm một sợi bạch tuyến lướt tới, tiếng rít bén nhọn chói tai làm Lý Cường kinh động, hắn vội vàng ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu thúc giục nguyên anh chống đỡ âm thanh chói tai đó.

Người trong trận đột nhiên nhìn thấy Lý Cường ngồi xuống, đều bị kinh sợ không thôi. Triệu Hào bị tiếng kêu sợ hãi của mọi người hoán tỉnh, trợn mắt nhìn lên cũng giật mình không ít, khi nhìn kỹ lại thì trong lòng mới nhẹ nhõm, cười nói: " Không có chuyện gì, sư tôn hình như bắt đầu luyện công đó."

Lý Cường đưa tâm thần chìm nhập vào trong nguyên anh, kích thích tiểu vũ trụ chuyển động, hắn kỳ quái nhìn thấy Thái Hạo Toa treo lơ lửng trên đỉnh đầu nguyên anh, chậm rãi chuyển động, nhìn nó như bị một đồ vật gì đó giữ lại, chuyển động rất thong thả. Tử Viêm Tâm trong nguyên anh vì hấp thu Thiên Hỏa, biến thành màu tím đậm, tán xuất ra một lực lượng quái dị tựa như một vòng hỏa kính.

Vì chống đỡ chấn động của âm thanh, Lý Cường đưa chân nguyên lực tiến vào Lan Uẩn chiến giáp. Hắn cảm giác như đã tận lực, bèn cố gắng thúc dục nguyên anh sinh thêm chân nguyên lực, từ lúc đó năng lượng của Tử Viêm Tâm bắt đầu khởi động.

Năng lượng của Tử Viêm Tâm rất nhanh tiến vào trong nguyên anh, trải qua sự thôi động của tiểu vũ trụ phát triển thật nhanh. Thái Hạo Toa chấn động rất nhỏ, bạo âm bên ngoài không đủ lực để nó phản kích, Lý Cường cẩn thận không kích động nó, hắn biết bây giờ là không thể động được vào nó.

Mọi người phát hiện trên thân Lý Cường đột nhiên sáng rực lên, đó là một ánh sáng màu tím đậm rất đẹp bao phủ, mỗi lần một bạch tuyến xẹt qua, ánh sáng màu tím đó lóe ra chói mắt.

Nạp Thiện tán thưởng than: " Lạ thật, lão đại như bị cháy sáng vậy, đây là bảo bối gì a, thật là đẹp mắt."

Hai mắt Ô Á cũng trợn lên, lẩm bẩm: " Lợi hại…lợi hại…quá lợi hại rồi.."

Trời dần dần hừng sáng, cơ hồ đồng thời mưa to đột nhiên đình chỉ, ngoại trừ mặt đất còn ươn ướt, còn tất cả như chưa từng phát sinh chuyện gì. Lý Cường từ trên mặt đất bật lên, thu hồi chiến giáp, một đêm tu luyện làm cho hắn thu hoạch không nhỏ. Đi tới chỗ bạch tuyến xẹt qua khe nứt, hắn đưa tay kéo lên, phát hiện cực kỳ khó khăn. Một đạo bạch tuyến lại có năng lượng lớn như vậy, hắn suy nghĩ có lẽ nơi này có sự phản ứng của hiện tượng vật lý thì phải, thật là không thể tưởng tượng được.

Triệu Hào đưa mọi người xuất trận, nói: " Sư tôn, địa phương này không thích hợp trú ngụ, bọn họ có thể chịu không được những âm thanh như thế, hay là nên thay đổi chỗ khác?"

Thản Ca cũng nói: " Đúng vậy, đệ cũng không có nghĩ đến lại có loại đồ vật này xuất hiện, đệ tán thành ý kiến của Triệu Hào."

Lý Cường cười hì hì nói: " Nơi này tốt lắm, cực tốt, là nơi để luyện công cho nên ta quyết định ở lại đây trú ngụ. Không cần triệt phòng ngự trận, ta phỏng chừng trận pháp này có thể giữ được một thời gian lâu thì năng lượng mới bị tiêu hao. Triệu Hào ngươi dạy mọi người làm sao ra vào phòng ngự trận."

Lý Cường nhìn Nạp Nạp Đôn nói: " Đem mọi người chia thành tổ, ta tính thế này, chín người một tiểu tổ, chia làm chín tổ, Hàn Tấn, Triệu Trì, Nạp Thiện, Khảm Khảm Kỳ, Thản Ca, Mạt Bổn, Bí, Ba Lạp, và Ô Á mỗi người lĩnh một tổ, ngươi và Triệu Hào tổng phụ trách, lập tức bắt đầu huấn luyện, trong thời gian ngắn nhất phải có khả năng tự bảo vệ, vũ khí trang bị do ta và Thản Ca giải quyết."

Mạt Bổn không dám tin tưởng Lý Cường lại dám cho hắn làm đầu lĩnh của một tổ. Hắn thương cảm yếu ớt nói: " Lão đại, đệ…đệ cũng phải lĩnh một tổ sao? Lão đại, đệ…chỉ là một thương nhân…"

Lý Cường cười nói: " Ta cũng từng là một thương nhân, Mạt Bổn, nếu chuyện gì ngươi muốn làm, thì nên đi học cách để làm. Đừng sợ, hết thảy đều có mọi người đứng sau lưng hậu thuẫn cho ngươi, nên buông bỏ ý bảo thủ mà đi làm đi."

Mạt Bổn nghĩ đến cừu hận của mình, cắn răng nói: " Được, đệ liều mạng thôi."

Lý Cường gật đầu: " Như vậy được rồi. Mặt khác, ngươi còn phải phụ trách dạy mọi người ngôn ngữ ở đây, phải dạy cả ta nữa, làm thầy khó lắm đó."

Mạt Bổn kích động nói: " Ta nhất định học giỏi bản lãnh, dạy cho mọi người thật giỏi ngôn ngữ ở đây."

Nạp Nạp Đôn và Triệu Hào lập tức phân tiểu đội. Nạp Thiện rất là đắc ý, lại có người để chỉ huy nữa. Cảm giác làm lão đại lại trở về, hắn chạy đi lựa chọn chính tổ viên của mình.

Thản Ca đi tới bên cạnh Lý Cường nói: " Bây giờ Bang Kỳ Ninh quốc đang chiêu binh, đệ nghe bằng hữu của ca ca ta nói, cuộc chiến lần này rất quy mô, bọn họ chuẩn bị giao dịch vũ khí, người trong dân gian đối với vũ khí phòng hộ nhu cầu rất lớn, lão đại, chúng ta có cần nhúng tay vào không?"

Lý Cường trầm ngâm nửa ngày, một hồi lâu nói: " Chúng ta thiếu tiền a. Được rồi, đại đấu giá khi nào bắt đầu?"

Thản Ca nói: " Còn có hơn năm mươi ngày nữa. Ở Phong Nam Thị có một nơi nếu chúng ta đến có thể kiếm được tiền."

Lý Cường hỏi: " Phong Nam Thị có địa phương chế tác khải giáp không? Ngươi phải hiểu rõ phương pháp, như vậy ta mới có thể làm ra hộ cụ thật tốt, vũ khí ta có thể tự mình luyện chế."

Thản Ca cũng đã không thấy kỳ quái nữa, năng lực của Lý Cường bây giờ hắn đã mười phần rõ ràng, tuyệt đối lợi hại. Hắn cười nói: " Có. Lão đại phải đi phường vũ khí, chính là nơi các vị chế tác cao thủ về hưu, đến lúc đó chúng ta có thể tìm người để giải quyết."

" Ta không muốn bị lôi cuốn vào cuộc chiến tranh của Bang Kỳ Ninh quốc và Thản Đặc quốc. Chỉ là chuẩn bị tốt vũ khí trang bị, đợi đến khi Khủng Cụ Phong dừng lại thì sẽ đi Tây đại lục tìm Hải Hồn Mã Não, sau đó mới có thể rời khỏi nơi này."

Thản Ca hỏi:" Có phải giống như những người lúc trước, rời khỏi bằng Truyền Tống Trận gì đó?" Trong mắt hắn một trận mê võng, trong lòng nảy ra chủ ý, có nên cùng lão đại rời khỏi hay không.

Khảm Khảm Kỳ đưa đội viên hắn tự chọn đi tới, cười nói: " Lão đại, có thể tìm cách kiếm phi dực hay không a, đệ muốn huấn luyện bọn họ thành Thiên Kích Binh, thế nào?"

Lý Cường giật mình nói: " Ai, chủ ý này tốt a, tốt nhất là mọi người đều có phi dực. Ân, Thản Ca, chúng ta trước tiên tìm thử một bộ, để ta xem thử coi có thể luyện chế hay tu cải gì không."

Thản Ca nói: " Không thành vấn đề."

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: " Lão đại, còn có một việc, nơi Phản Thọ Thương Hành, đang ỏ khắp nơi điều tra lai lịch chúng ta, nghe nói bọn họ phi thường tức giận, muốn tìm chúng ta trả thù…tất cả hành đội dưới đất đều đã được thông cáo, một khi phát hiện chúng ta thì phải báo cáo với họ, bằng hữu của đệ khuyên chúng ta nên cẩn thận một chút."

Mạt Bổn vừa nghe nhắc đến Phản Thọ Thương Hành thì con mắt lại đỏ hồng, bất quá hắn không tỏ ra cử chỉ gì, chỉ là trên người đột nhiên xuất hiện tia sát khí.

Lý Cường nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: " Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ đi tìm bọn họ rất nhanh thôi. Hắc hắc, chúng ta chậm rãi chơi đùa với bọn họ đi."

Đọc truyện chữ Full