DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Vương
Chương 527: Nghiêm Bằng

Đường Tiêu không hề có hứng thú với tranh chấp giữa đôi nam nữ trẻ tuổi và cha con Địch thị, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện hắn có Thiên Diệp thảo vạn năm là được rồi. Nhưng Đường Tiêu thật sự cảm thấy phiền toái với đôi nam nữ vừa đến này, nếu bọn hắn không đến, hiện tại có lẽ hắn đã bắt đầu giao dịch với Địch Phong rồi.

- Bất kể ngươi là ai, lần đầu tiên đến đây mua thuốc, phải tuân thủ quy củ của nơi này.

Địch Phong rất kiên trì nói với nam tử kia.

- Ngươi thực sự không nhận ra ta? Ngươi có biết Nghiêm thành chủ không? Hắn là thúc phụ của ta!

Nam tử trẻ tuổi càng lúc càng tức giận, tựa hồ vì nguyên nhân mất mặt trước nữ tử bên cạnh.

- A? Thân thích của Nghiêm thành chủ? Cái này…..không cần linh thạch nữa.

Trong ánh mắt Địch Phong lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cũng có chút bất ngờ, đại khái không nghĩ tới thân thích của Nghiêm thành chủ sẽ xuất hiện trong nhà hắn.

Xem ra tên nam tử này có thể chỉ là bà con xa của Nghiêm thành chủ, lúc này cố ý lôi Nghiêm thành chủ ra để hù dọa người khác, nhưng Địch Phong hiển nhiên cũng không muốn chọc vào phiền toái.

- Hừ! Mau lấy những dược thảo kia cho Hà muội ta! Nàng chính là đệ tử chân truyền của Ngũ sư tổ Phi Vân tông, Phi Vân tông là một trong những chi nhánh lớn nhất của Vân Vụ tông, ngươi có thể đắc tội được không?

Tên nam tử thấy uy hiếp có hiệu quả, lại tiếp tục uy hiếp Thu Phong thêm mấy câu.

Phi Vân tông xác thực là tông phái chi nhánh của Vân Vụ tông, nhưng không được xem là chi nhánh thân cận nhất, mà là tông phái bị Vân Vụ tông thâu tóm trước đây mấy năm, nam tử trẻ tuổi này rõ ràng muốn trấn trụ Địch Phong, cho nên mới lôi Vân Vụ tông ra uy hiếp. Địch Phong do dự một lát, lúc này đã không thể xách hòm gỗ mang về phòng trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng hắn vẫn quay người đi về phía hòm gỗ, xách hòm gỗ đến trước mặt mọi người, sau khi mở hòm gỗ ra, giới thiệu với ba người về dược thảo bên trong: 

- Mấy cây này đều là dược thảo trên vạn năm hái được lần này, đây là một cây Huyền Minh thảo có gần hai vạn năm, đây là cây Thiên Diệp thảo có lịch sử một vạn hai ngàn năm.

- Dược thảo vạn năm!

Nữ tử kia nhìn chằm chằm vào dược thảo bên trong hòm gỗ, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, phải biết rằng dược thảo vạn năm bên trong Tiên thảo chi thành, có thể đều bị Vân Vụ tông lũng đoạn thu mua, đệ tử ở Vân Vụ tông giống như nàng bình thường rất khó thu mua được.

- Không cần nói nữa, ngươi báo tổng giá trị đi, những dược thảo này chúng ta lấy toàn bộ. 

Nam tử trẻ tuổi thấy nữ tử tâm động như thế, vội vàng mở miệng cắt đứt lời giới thiệu của Địch Phong, hơn nữa khẽ vươn tay, hóa thành một linh phù đại thủ, vươn về phía hòm gỗ.

Sắc mặt Đường Tiêu trầm xuống, một linh phù đại thủ từ phía hắn cũng đồng dạng bay ra, đập tan linh phù đại thủ của nam tử trẻ tuổi, hơn nữa ôm hòm gỗ đặt trước mặt mình, sau đó bắt đầu đánh giá mấy cây dược thảo bên trong.

- Ta chính là cháu ruột của Nghiêm thành chủ Nghiêm Bằng, nếu không bán những dược thảo vạn năm này cho Hà muội, to gan giao dịch với người bên ngoài, ta sẽ lấy danh nghĩa của Nghiêm thành chủ tịch thu những dược thảo này! Tốt nhất ngươi đừng tự tìm phiền toái!

Nam tử trẻ tuổi tựa hồ nhìn ra tu vi của Đường Tiêu không thua kém mình, nhưng vẫn lấy thân phận của mình ra đe dọa Đường Tiêu.

- Tự tìm phiền toái?

Đường Tiêu tức giận hừ lạnh: 

- Nghiêm thành chủ là thứ gì chứ?

- Ngươi dám nói Nghiêm thành chủ là cái thứ gì! Không muốn sống nữa sao!

Mang Nghiêm thành chủ ra hù dọa, nhưng lại bị người này coi khinh, Nghiêm Bằng càng không nhịn được, giận tím mặt.

- Vị đạo hữu, những dược liệu vạn năm này, Phi Vân tông chúng ta có trọng dụng, kính xin đạo hữu thành toàn, chúng ta nguyện bỏ ra giá gấp đôi giá Vân Vụ Tông thu mua.

Ngôn từ của nữ tử trẻ tuổi vẫn còn khách khí khi nói với Đường Tiêu, nhưng ngữ khí lại có vẻ rất bất thiện, bên trong mơ hồ có ý tứ lấy tông phái ra cưỡng chế Đường Tiêu.

Địch Phong nghe được lời nữ tử kia nói liền nhíu mày, thu mua giá gấp đôi Vân Vụ tông, đối với hắn không có lực hấp dẫn nào hết, nếu lén lút bán ra, chí ít có thể bán với giá gấp 10 lần.

- Những dược thảo vạn năm này đối với ta đồng dạng cũng vô cùng hữu dụng, hơn nữa ta đến trước các ngươi một bước, toàn bộ chỗ dược thảo vạn năm này ta đã đặt mua hết, nhị vị muốn thu mua dược thảo vạn năm, kính mời đi nơi khác.

Đường Tiêu bình thản trả lời nữ tử kia.

- Hà muội ta khách khí với ngươi như vậy, ngươi còn càn quấy, rõ ràng rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!

Sắc mặt Nghiêm Bằng đầy lạnh lùng, nghiêm nghị trách cứ Đường Tiêu, xem bộ dạng chắc chắn muốn động thủ rồi.

Đường Tiêu không để ý tới hắn, hỏi Địch Phong giá cả của những dược thảo vạn năm này, khi Địch Phong đang muốn mở miệng nói gì đó, Nghiêm Bằng đứng sau lưng Đường Tiêu đột nhiên rút ra một cây trường mâu màu bạc, trực tiếp đâm về phía hậu tâm Đường Tiêu, xem dáng vẻ muốn xuống tay trước để đánh lén cường sát Đường Tiêu, sau đó cướp lấy những dược thảo vạn năm này.

Đường Tiêu không né tránh, mặc cho ngân mâu kia đâm trúng vào hậu tâm của hắn, tuy đều là Địa Nguyên tứ cấp, nhưng công kích của võ giả Địa Nguyên tứ cấp khác trong mắt Đường Tiêu căn bản chỉ như con sâu con kiến lay cây, căn bản đều không đáng để hắn tận lực né tránh và ngăn cản.

Thấy ngân mâu đâm trúng hậu tâm đối phương, trong lòng Nghiêm Bằng vô cùng vui mừng, xem ra cuối cùng cũng trút được ác khí trong lòng, nhưng không ngờ ngân mâu giống như đâm vào sắt đá, rõ ràng không cách nào đâm vào thân thể Đường Tiêu, điều này khiến cho Nghiêm Bằng cả kinh, chẳng lẽ trên người đối phương có mặc bảo giáp phòng ngự vô cùng cường hãn?

- Ngươi vì những dược thảo này mà động thủ giết người?

Đường Tiêu vốn cũng không muốn gây chuyện ồn ào ở đây, hơn nữa hắn căn bản không xem trọng đôi nam nữ trẻ tuổi này, nhưng Nghiêm Bằng hết lần này đến lần khác ra sức khiêu khích, hơn nữa ra tay ngoan độc, trực tiếp muốn giết chết hắn.

Cho nên, Đường Tiêu sẽ không lưu hắn lại.

- Nếu ngươi thức thời thì để dược thảo vạn năm lại, nếu không Nghiêm gia ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!

Nghiêm Bằng thấy đánh lén không có kết quả, tựa hồ có chút chột dạ, trường mâu màu bạc liên tiếp đâm ra, sau đó lại lôi Nghiêm gia ra, ý đồ bức bách Đường Tiêu khuất phục.

Đọc truyện chữ Full