DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Vương
Chương 390: Trở về một ngày

- Không có biện pháp khác sao

Đường Tiêu hơi buồn bực vạn nhất hắn không tiến vào Thiên Nguyên được thì chẳng phải vĩnh viễn không trở lại được Áo Bỉ Đảo rồi sao?

- Tình huống hiện tại chỉ có thể như vậy tuy quay trở về Áo Bỉ Đảo không thể nhưng có thể du lịch một ngày ở đó.

Áo Bỉ lão ma suy nghĩ một chút rồi nói với Đường Tiêu. 

- Du lịch một ngày? Làm thế nào được?

Đường Tiêu liền hỏi Áo Bỉ lão ma một trước, cho dù về một ngày cũng được nhìn Áo Bỉ Đảo một phen.

- Tình huống trước mắt lão ma phải mượn lực ý niệm của ngươi ở trong hồ lô dừa mở một bí cảnh chi ma, liên thông tới bí cảnh của Áo Bỉ Đảo dảo, đem thần hồn trí nhớ của ngươi tạm thời truyền qua, sau đó ở bên kia một ngày, một ngày sau ngươi sẽ trở về.

Áo Bỉ lão ma nói ra phương pháp của mình.

Phương pháp này so với truyền thông từ xa của máy tính cũng không khác nhau lắm, mỗi cái như một mạng lưới có thể điều khiển từ xa.

- Vậy thì mau mở bí cảnh chi ma đi.

Đường Tiêu không chờ được nữa.

- Đây không phải là chuyện đùa mở bí cảnh chi ma phải được thiên giới cho phép, chúng ta cứ vậy mà mở bí cảnh chi ma một khi kinh động tới thiên giới thì đám người đó sẽ nổi giận.

Áo Bỉ lão ma nhắc nhở Đường Tiêu một phen.

- Thế nào cũng không được lão ma ông thực sự quá vô dụng.

Đường Tiêu thực sự cảm thấy phiền toái rồi.

- Mẹ nó, lão ma ta chỉ nói mở bí cảnh chi ma sẽ bị đuổi giết nhưng không nói mở bí cảnh chi ma ở trong hồ lô dừa sẽ bị đuổi giết, nếu như sợ lão ma ta vô dụng ngươi diết tìm người khác đi. 

Hiển nhiên Áo Bỉ lão ma vừa rồi định khoe khoang trước mặt Đường Tiêu một phen nói cho hắn biết hồ lô dừa của lão lợi hại cỡ nào kết quả bị Đường Tiêu chế nhạo một phen cảm thấy rất mất mặt. 

- Ta biết lão ma ông không gì không làm được trên đời này còn có chuyện khiến cho Áo Bỉ lão ma phải bó tay sao? Tuyệt đối không có.

Đường Tiêu vội vàng khen Áo Bỉ lão ma vài câu .

Áo Bỉ lão ma cũng thật dễ dụ nghe thấy Đường Tiêu nói mấy lời nịnh nọt liền nhanh chóng đổi giận thành vui. 

Áo Bỉ Đảo Đường Tiêu nhất định phải đi, cho dù chỉ một ngày.

- Nếu như thân thể của ngươi bên kia còn thì ngươi có thể trực tiếp khống chế được nó nếu như thân thể bên kia không còn thì thần hồn trí nhớ có thể tùy thời bất kỳ ở địa phương nào đi dạo một phen.

Áo Bỉ lão ma nói với Đường Tiêu một phen.

- Ừ.

Đường Tiêu gật nhẹ đầu tâm tình của hắn trở nên trầm trọng, thân thể bên kia của hắn có lẽ đã sớm thành tro tàn rồi.

- Lão ma ta công lực có hạn, bí cảnh chi ma tiêu hao rất nhiều hồn lực về sau có khả năng phải mê man mọt thời gian, đoạn thời gian đó không thể giúp ngươi, chính ngươi phải tự giải quyết cho tốt.

Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà dặn dò một phen.

- Lão ma ông sẽ mê man bao lâu?

- Ít thì ba bốn ngày nhiều thì mười ngày.

Áo Bỉ lão ma tính toán rồi nói.

- Ừ đã biết.

Đường Tiêu sau khi quyết định cũng không chần chừ nữa, thừa dịp ban đêm rời khỏi phòng, tìm kiếm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

- Lão ma ông có thể bắt đầu.

Đường Tiêu dùng thần thức truyền vào hồ lô dừa rồi nói với Áo Bỉ lão ma. 

Áo Bỉ lão ma ở bên trong hồ lô dừa tế ra hơn mười tấm giả ý niệm mượn ý niệm thực của Đường Tiêu xoay tròn kết thành một đạo trận pháp không bao lâu sao, ở trong đạo trận pháp phát ra từng đốm nhỏ màu đen nhìn kỹ sẽ phát hiện nó là một vòng xoáy hắc ám nhỏ.

- Vào đi.

Áo Bỉ lão ma dùng tay khẽ vẫy, sợi hồn lực của Đường Tiêu ở trong hồ lô dừa đi vào trong vòng xoáy đó.

Cửa ra vào quá nhỏ, ngay cả một thần hồn cũng không thể đi qua chỉ có một sợi linh hồn trí nhớ là có thể xuyên qua đó.

Hắc ám hắc ám vô tân.

Hỗn độn.

Mùi hương.

Bách Thảo ?

Thân thể vẫn còn sao?

Hơn mười vạn năm nếu như thân thể vẫn còn chỉ có một khả năng là Bạc Hà bảo tồn thân thể của hắn.

- Bạc Hà?

Đường Tiêu cảm thấy mình đang ở trong Bách Thảo cốc hắn vô ý thức nhìn bóng người trước mặt hồ hô một tiếng, hắn muốn ngồi dậy nhưng lại nhũn ra không thể ngồi được.

Tuy nhiên hắn có thể xác thực hiện tại hắn không phải ở trong trạng thái vô hình, thân thể của hắn vẫn còn.

- Là ta Huyền Nhi ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh.

Nước mắt của Dực Thai công chúa rơi ra như mưa, nàng đã trông coi thân thể lạnh như băng của hắn một năm rồi, vốn cho rằng hắn sẽ không thể nào tỉnh lại không ngờ một canh giờ trước, thân thể của hắn đột nhiên có động tĩnh, sau đó băng trên người từ từ tan ra, từ từ tỉnh dậy.

Tuy nhiên sau khi tỉnh lại Đường Tiêu cũng không phải gọi tên của nàng khiến cho Dực Thai công chúa thoáng đau lòng. 

Còn nữa nhìn bộ dạng già nua hiện tại của Đường Tiêu khiến cho nàng tan nát cõi lòng.

- Là ngươi, ngươi không phải không ở đây sao?

Đường Tiêu cố gắng tụ tập một số thần trí suy yếu, cuối cùng lắc đầu.

- Miêu tử mau nhìn xem hắn bị sao vậy?

Dực Thai công chúa đành phải cầu viện người cách nàng không xa Thạch Miêu vương.

Thạch Miêu vương nhảy tới gần đó, thò tay dò xét trán của Đường Tiêu cẩn thận cảm ứng. 

- Hắn làm sao vậy?

Dực Thai công chúa hỏi Thạch Miêu vương một câu. 

- Trong thân thể của hắn không có thần hồn, là xác chết đứng dậy.

Thạch Miêu vương buồn bực mà thu tay về. 

- Ngươi chớ nói nhảm hắn vừa rồi còn nói được.

Dực Thai công chúa hướng về phía Thạch Miêu vương mà phản đối.

- Ngươi mới là xác chết đứng dậy.

Đường Tiêu lúc này thật sự tỉnh lại, linh hồn trí nhớ của hắn hoàn toàn khống chế được thân thể này.

-Lão công ngươi đã tỉnh lại?

Dực Thai công chúa ứa nước mắt ra mà nói.

- Khóc cái gì mà khóc, hơn mười van năm trôi qua bệnh khóc vẫn chưa sửa sao?

Đường Tiêu kỳ quái mà nhìn Dực Thai công chúa. 

Truyền tống của Áo Bỉ lão ma đã có hiệu lực chưa? Nếu như có hiệu lực bây giờ đã tới Áo Bỉ Đảo rồi sao, tại sao mười vạn năm trôi đi Dực Thai công chúa vẫn còn sống? Nếu như không có hiệu lực thì thật bực mình có khi tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Hoặc là tốc độ thời gian có vấn đề, tốc độ của hắc ám hư không so với trong thế giới hiện thực thì nhanh hơn rất nhiều, nếu như vậy thì tốt nhất.

Vấn đề này cần phải hỏi Áo Bỉ lão ma một phen.

- Cái gì mà hơn mười vạn năm?

Dực Thai công chúa lau nước mắt mà hỏi Đường Tiêu.

- Ngươi ở trong hắc ám hư không muốn ngu ngốc rồi sao?

Thiếu nữ áo vàng nhếch miệng mà nhìn Đường Tiêu, trong lòng thầm suy nghĩ, tiểu thảo ngu ngốc hi sinh cuối cùng cũng không vô ích, tên Đường đại ngốc này cuối cùng cũng cứu được về từ hắc ám hư không rồi. 

Đọc truyện chữ Full