DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Vương
Chương 6: Chu Kiền

Khánh Đô phu nhân nuông chiều con mình đã quen, một mặt vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của con mình một mặt cũng muốn tăng cường liên hệ với hoàng cung cho nên không ngừng tạo áp lực cho Đường Uyên cuối cùng Đường Uyên trong lúc quay về kinh thành bẩm báo công tác cho hoàng thượng đã thúc đẩy mối hôn nhân này.

Đương nhiên Đường Tiêu cùng với Dực Thai công chúa đều chưa tới tuổi hôn phối hiện tại cũng chỉ là ước định mà thôi.

Chu hoàng đế có công chúa gả cho Trấn quốc hầu Đường gia cũng không phải là đại sự gì, nhưng trước kia Dực Thai công chúa và con trai trưởng của Hưng Quốc Hầu Từ Tiều hình như đã có hảo cảm với nhau, ở trong Thai kinh thành cũng có tin đồn rằng Dực Thai công chúa sẽ gả cho Từ gia, lần này Dực Thai công chúa và Đường gia thành thân, tương đương với việc giáng một cái tát cho Từ gia.

Hưng quốc hầu Từ Cương dĩ nhiên sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với Trấn Quốc hầu Đường Uyên, nhưng con trai trưởng Từ gia Từ Tiều bị đoạt người trong lòng, muốn xông vào trong Đường phủ đánh chết Đường Tiêu, Từ Cương vì để ngăn cản chuyện không may đã đem Từ Tiều mang vào trong quân, tiểu đệ của hắn Từ Minh không nuốt trôi cục tức này, giả truyền khẩu dụ của Dực Thai công chúa đem Đường Tiêu lừa gạt tới gặp ở Đông Thai sơn ngọn núi tư gia của Hoàng gia, cho nên cuối cùng mới xuất hiện một màn giết người diệt khẩu.

Tuy nhiên xảo hợp chính là, thiếu gia Đường Tiêu tuy chết rồi nhưng sát thủ Đường Tiêu đã nhập hồn vào Từ Minh biến khéo thành vụng, thay huynh sát nhân không thành lại bị Đường Tiêu giết chết.

Cùng với Từ Minh ra tay còn có hai thiếu niên khác một người là con của Hồ Hầu Hoàng Ích, Hoàng Quyền, một người là con của Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt, Hồ Câu, cả hai đều là bộ hạ của Từ Cương, Hoàng Quyền cùng với Hồ Câu cùng với Từ Minh lớn lên từ nhỏ với nhau kế hoạch sát nhân là do cả ba mưu đồ.

Vì để che bắt mọi người ba người mấy tháng trước đã vắng nhà, cố ý đến phía bắc trong sơn trang bế quan một tháng, cố gắng vượt qua Nhân Nguyên Cấp hai võ giả, nhưng thực ra là để tránh cho án mạng bị bại lộ nếu như án mạng bị bại lộ bọn họ sẽ dính phải khả năng bị bắt giam.

Mấy vị tiểu chủ nhân ở trong Hưng Quốc sơn trang cũng chỉ biết ba vị tiểu chủ nhân mấy ngày trước ra ngoài du sơn ngoạn thủy cho nên không nghĩ tới việc báo cáo cho Hầu phủ.

Tất cả chuyện này là chân tướng, hiện tại Đường Tiêu vẫn chưa biết.

.....

Đường Tiêu sau khi tiến vào trong kinh thành, phát hiện ra Thai kinh thành có rất nhiều người bàn tán về mình, Đường Tiêu càng tin tưởng mình là danh nhân ở trong này rồi, tuy nhiên Đường Tiêu tạm thời không nghĩ ra lý do nào thích hợp để nghe ngóng thân phận của mình

Tại sao không có người chủ động chào hỏi với mình, nhân duyên của mình kém như vậy sao?

- Đường huynh tại sao huynh lại chạy loạn ở trên đường như vậy?

Vào thành nửa canh giờ cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng ở bên cạnh Đường Tiêu, một vị phú gia công tử đi tới trươc mặt hắn, duỗi nắm tay mập mạp khẽ kéo nhẹ ngực Đường Tiêu một cái.

Vị phú gia công tử này hơi béo, vẻ mặt ngu ngơ, động tác của hắn biểu lộ có ve rất quen thuộc với Đường Tiêu.

Thanh niên mập mạp này chính là con của Tiễu Hồ Hầu Chu côn, Chu Càn, ở trong Chu gia cũng có thể gọi là họ hàng xa của Chu hoàng đế, tuy nhiên gia tộc của bọn họ lấy buôn bán làm chủ trong triều chỉ đảm nhiệm một chức quan nhàn tản, mà sinh ý của Chu gia toàn bộ dựa vào hậu đài là Đường gia Chu Càn với vị Đường Tiêu thiếu gia trước kai cũng là bạn bè với nhau hai người thân thiết vô cùng, quan hệ vô cùng thân mật.

Nói khó nghe một chút là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Đường Tiêu mặc dù đối với thế giới này tràn ngập cảnh giác từ trong miệng tên mập này hắn cũng đoán ra điều gì đó, có lẽ có thể lấy được thân phận của mình thông qua miệng của hắn.

- Ngươi không phải là muốn mời ta uống rượu sao? Đừng nói là muốn trốn nợ đó.

Đường Tiêu làm ra một vẻ thân mật khẽ huých một quyền với tên mập này.

Tên mập Chu Kiền sờ sờ đầu của mình, bị Đường Tiêu nói những lời này khiến cho hắn hồ đồ sau một hồi hắn lại kéo tay của Đường Tiêu:

- Đi thôi hai huynh đệ chúng ta đi tới Bạn Nguyệt Lâu uống rượu.

Đường Tiêu theo Chu Kiền lên trên xe ngựa, sau khi ngồi xuống Chu Kiền nhìn Đường Tiêu từ đầu đến chân lộ ra vẻ tươi cười:

- Đường huynh không phải đi tới chỗ nào đó đánh dã thực chứ, tại sao lại chật vật như vậy?

- Ai cần ngươi lo.

Đường Tiêu liếc nhìn Chu Kiền, chẳng lẽ lại nói với hắn không phải đánh dã thực mà là đi giết người.

- Ha ha ha..

Cái miệng béo của Chu Kiền cũng toét ra cười.

Trên đường đi Chu Kiền nói năng không ngừng, trong lời nói lộ vẻ vô cùng thân mật với Đường Tiêu, thần thái thoải mái vô cùng, Đường Tiêu ngẫu nhiên trả lời hắn vài câu, trong lòng càng vững tin, tên mập này cùng với chủ nhân của thân thể này quan hệ hẳn là bạn bè.

Mặt khác tên mập này cũng không có tâm cơ quá lớn cho dù Đường Tiêu nói ra điều gì sai lầm, hắn cũng không hoài nghi. Truyện được copy tại

Sau đó hai người đi tới một tiệm quần áo, Chu Kiền cẩn thận mua một bộ quần áo sách sẽ cho Đường Tiêu thay đổi hai người tuy là bạn bè nhưng dù sao thân phận và địa vị bất đồng, Chu gia lấy buôn bán làm chủ, ở trên quan đạo phải nhờ vào Đường gia, Chu Kiền ngẫu nhiên cũng chủ động nịnh nọt Đường Tiêu một chút là điều dĩ n hiên.

Sau khi tiến vào trong Bạn Nguyệt Lâu, Đường Tiêu muốn tìm một gian phòng, thức ăn và rượu vừa được mang lên, Đường Tiêu để hai mỹ nữ bồi tửu cho ra ngoài, nói là có chuyện mật đàm với Chu Kiền, Chu Kiền thấy Đường Tiêu lộ vẻ thần bí thì cho rằng khẳng định có chuyện tốt ví dụ như Đường Tiêu phát hiện một mỹ nữ ở nhà dân bên cạnh chẳng hạn.

Chủ đề mà hai người trước kia thảo luận đa phần là những chuyện này.

- Ta bị mất trí nhớ.

Đường Tiêu đem người không phận sự đuổi ra khỏi phòng, sau khi cửa phòng đóng lại, hắn hạ giọng nói với Chu Kiền.

- Mất trí nhớ?

Chu Kiền ngạc nhiên mà nhìn Đường Tiêu, đề tài này vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

- Ừ ta chỉ nhớ trước khi ta mất trí nhớ có một lão đầu cầm côn gỗ gõ lên đầu ta một cái, nói là làm phép muốn ta mất trí nhớ trong vòng một năm, nếu như ta trong vòng một năm có thể tìm lại trí nhớ, thì sẽ ban thưởng cho ta một tuyệt sắc mỹ nữ ở Cửu Châu đại lục.

Đường Tiêu soạn sẵn một câu chuyện bậy bạ rồi nói ra.

Lấy tuyệt sắc mỹ nữ làm cớ, đương nhiên tên mập háo sắc này sẽ không nghi ngờ nữa.

- Còn có chuyện tốt như vậy sao? ha ha lão nhân kia không ngờ tới rằng sau khi ngươi mất trí nhớ lại gặp ta nhanh như vậy, hai người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên với nhau, muốn tìm lại trí nhớ của ngươi nhờ vào ta còn không dễ dàng sao?

Đọc truyện chữ Full