DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu U Long Giới
Chương 345: Cực Lạc Tịnh Thổ

Chiến Thần Vô Song cưỡi trên chiến xa do Hỏa Diễm Thần Câu kéo trực tiếp vượt qua Đại Lục, tới đỉnh đầu phía Tây của Đại Lục, thậm chí đi qua cả Chiến Thần Đế Quốc nhưng cũng không dừng lại chút nào. Chiến tranh của thế giới nhân loại đã bắt đầu tiến hành rồi, đối với điều này Chiến Thần Vô Song mặc dù không biết, nhưng hắn vẫn có thể đoán được. Sau khi đối phó với mình, Bạch Khởi nhất định sẽ đối phó với toàn bộ Chiến Thần Đế Quốc và thủ hạ Chiến Thần Điện mà mình vừa mới thành lập nhưng hắn vẫn không quan tâm nhiều đến những chuyện này.

Trong mắt của Chiến Thần Vô Song, nhân loại nhỏ bé chém giết lẫn nhau căn bản không hề có gì đáng để ý, chiến tranh giữa bọn họ chẳng qua chỉ là trận đánh nhau giữa các con kiến. Người thu hút sự chú ý thật sự chỉ có một, đó chính là Bạch Khởi. Có thể còn có những thứ khác như Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhưng cũng không đáng nhắc đến, chỉ cần giết chết được Bạch Khởi vậy thì tất cả phân tranh tự nhiên có thể dẹp yên, nhân loại nhỏ bé lẽ nào dám phản kháng lại các Chư Thần sao? Cho dù bọn họ có muốn cũng không có năng lực mà làm.

Cho nên hiện tại mục tiêu quan trọng của Chiến Thần Vô Song không phải là cái khác mà chính là giết chết Bạch Khởi. Đây là nỗi đau khổ trong lòng của Chiến Thần Vô Song, là chuyện nhất định phải làm, chỉ cần giải quyết được chuyện này, tất cả vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa. Chiến Thần Điện không cần xây dựng lại, Chiến Thần Đế Quốc cũng không cần xây dựng lại, chỉ cần giết chết được Bạch Khởi, tất cả mọi thứ đều có thể trở lại như cũ.

Bây giờ trước mặt Chiến Thần Vô Song chỉ có hai con đường, một là quay về phá vỡ Quang Minh phong ấn, phong ấn của Quang Minh Thánh Vực người khác không rõ nhưng Chiến Thần Vô Song lại rất rõ, việc phong ấn ban đầu mặc dù hắn không có tham gia, nhưng vị trí cụ thể và cách đánh vỡ hắn lại rất hiểu rõ, giữa mười hai Chủ Thần không có bí mật gì quá lớn, chuyện này hắn biết.

Đương nhiên nếu hắn lựa chọn con đường này, đánh thức chín vị còn lại trong mười hai Chủ Thần, bọn họ liên thủ có thể dễ dàng giết chết Bạch Khởi và Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Chuyện này không có gì là khó, dù sao thực lực của Bạch Khởi đối phó với hai vị Chủ Thần đã có chút khó khăn rồi, nếu đối phó với ba nhất định sẽ chết. Còn Khiếu Nguyệt Thiên Lang có thể đối phó với một vị Chủ Thần thì cũng coi như nó có bản lĩnh lớn rồi. Bọn họ có chín người, thêm Chiến Thần Vô Song nữa là mười người, bọn họ liên thủ Bạch Khởi nhất định sẽ chết.

Nhưng Chiến Thần Vô Song không muốn làm như vậy, thả chín Chư Thần khác ra thật sự là một lựa chọn rất hay, có thể giết chết được Bạch Khởi nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích tương lai của hắn. Đại Lục lớn như vậy, mười vị Chủ Thần phân phối thế nào? Cái gọi là "một vị hòa thượng có cái ăn, ba vị hòa thượng không có nước uống" chính là đạo lý như vậy. Mọi người cần phần lớn lực tín ngưỡng để đề cao bản thân mình, nhưng Đại Lục lớn như vậy, lại nhiều người như vậy, nếu thật sự phải chia cho mười người, hắn có thể được chia bao nhiêu chứ?

Đây không phải là tình cảnh mà Chiến Thần Vô Song muốn nhìn thấy, cho nên hắn lựa chọn con đường còn lại, hắn quyết định tới Tây phương tìm một người, tìm người đó xuất hiện giúp đỡ, mặc dù nói như vậy cũng đồng dạng phải đối phó với rất nhiều thứ, nhưng nếu so sánh với việc đánh thức chín vị Chủ Thần dậy thì còn tốt hơn nhiều.

Chiến xa do Hỏa Diễm Thần Câu kéo xuyên qua nơi Quang Minh che phủ, tới một sơn cốc u ám bí mật, sau khi xuyên qua sơn cốc tới một vùng âm u phía trên Đại Lục, phía sau sơn cốc này lại là một vùng bị mây đen bao trùm, che khuất ánh sáng, chỗ nào cũng tiêu điều xác xơ và tỏa ra luồng khí hôi hám, nơi này nằm ở tận cùng của Tây phương Đại Lục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nếu có người nhìn thấy nơi này nhất định sẽ giật mình kêu to:

- Vong Linh Đế Quốc.

Đúng vậy, nơi này chính là Vong Linh Đế Quốc, là thế giới Tử Linh. Nơi này chỉ có hai loài sinh vật, một là sinh vật đã chết và một loại là Vong Linh Pháp Sư, ở đây bất cứ thứ gì còn sống đều không thể tồn tại, trừ phi là đem sinh mạng của mình dâng tặng cho các Vong Linh Pháp Sư của Minh Vương.

Xuyên qua vùng hư không của Vong Linh Đế Quốc, Hỏa Diễm Thần Câu của Chiến Thần ở trên trời để lại một luồng ánh sáng, dẫn đến sự khủng hoảng của Vong Linh Đế Quốc. Tất nhiều Vong Linh Pháp Sư đều khẩn trương lên vì ánh sáng của hỏa câu là kẻ thù của Tử Linh. Trong Vong Linh Đế Quốc ngoại trừ quỷ hỏa u lam, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không có cách nào xuất hiện, nhưng lúc này đột nhiên lại có một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, sao có thể không khiến bọn chúng hoảng sợ cho được?

Vô số Vong Linh Pháp Sư thao túng các bộ xương rồng, còn có xương cốt của Phi hành Ma thú bay lên trời, truy tung luồng ánh sáng kia. Khi nhìn thấy luồng ánh sáng này chiếu vào Vong Linh Chi Thành, bọn họ bắt đầu khẩn trương xoay quanh bầu trời của Vong Linh Chi Thành, chỉ đợi các Đại Tế Ty trong Vong Linh Chi Thành, còn có các Tử Linh Kỵ Sĩ hiệu triệu sẽ lập tức bao vây kẻ tấn công.

Cho nên không dám tùy tiện bao vây kẻ địch, đó là vì ở Vong Linh Đế Quốc có quy định và đẳng cấp rất nghiêm ngặt. Vong Linh Chi Thành là thành mà Vong Linh Chi Vương ở. Ở đây không cho phép bất cứ ai tiến vào, ngoại trừ là Tử Linh Kỵ Sĩ và Tử Linh Tế Ty hoặc là Vong Linh Ma Dị Sư ra còn không không cho phép bất cứ ai vào, cho dù đó là những Vong Linh Pháp Sư có thể thao túng Cốt Long cũng không thể tiến vào nơi này.

Hỏa Diễm Thần Câu chậm rãi hạ xuống trước trung tâm Tử Linh Điện, vững vàng đứng ở vị trí trung tâm của Tử Linh Điện, trong nháy mắt khi nó rơi xuống hàng ngàn Tử Linh Kỵ Sĩ đều cầm vũ khí mặc áo giáp nặng xông ra, trong đó tên Tử Linh Kỵ Sĩ thủ lĩnh toàn thân giấu trong áo giáp chỉ để lộ ra nhãn thần u lam chậm rãi nói:

- Ngươi là ai? Sao lại dám tới xâm phạm vào Vong Linh Đế Quốc.

Tên Tử Linh Kỵ Sĩ này có thể là vì đã chết lâu rồi, thanh âm có chút khàn khàn cứng ngắc, rất lâu mà vẫn không nói, nên tạo cho người ta cảm giác hắn rất khó nói nên tiếng.

- Ta? Ha ha, ta tới tìm Vong Linh Đế Vương, hắn đang ở đâu? Còn không kêu hắn mau ra đây gặp ta!

Chiến Thần Vô Song cười ha ha, sau đó cao giọng nói, căn bản không phản ứng với lời nói của tên thủ lĩnh Tử Linh Kỵ Sĩ, phảng phất như bỏ qua không nhìn thấy đối phương vậy.

- Giết…

Những Tử Linh Kỵ Sĩ đã không còn quy củ gì nữa, ngươi đã không nghe lời ta, ta sẽ giết ngươi, thôn tính linh hồn của ngươi. Đây chính là quy củ của Vong Linh Đế Quốc. Những Tử Linh Kỵ Sĩ nghe thấy lời này lập tức triển khai công kích với Chiến Thần Vô Song.

- Dừng tay…

Bỗng nhiên một thanh âm hơi khàn khàn lại vừa du dương từ đó vang lên, một người trung niên thân cao khoảng ba mét bộ dạng có chút cứng ngắc từ trong Tử Linh Điện đi ra, trên người hắn là bộ áo giáp do bạch cốt tạo thành, trên đầu đội một vương miện u ám, đi ra hạ lệnh như vậy.

Những Tử Linh Kỵ Sĩ nghe xong lời này liền lập tức dừng tay, sau đó lần lượt lui bước như thủy triều, ngay sau đó đã lập tức biến mất vô hình vô ảnh.

- Chiến Thần Điện Hạ, không biết ngài tới Vong Linh Đế Quốc của ta làm gì? Hồi đầu mười hai vị Chủ Thần các ngài đã lập khế ước với chủ nhân của ta là Minh Vương Cáp Địch Tư các hạ, các ngài không thể xâm nhập Vong Linh Đế Quốc, cho dù ngài là Chủ Thần cũng không được, đây là chỗ của chúng tôi.

Vong Linh Đế Vương đi tới, sau khi hơi cúi người với Chiến Thần Vô Song chậm rãi nói như vậy.

- Yên tâm đi, lần này ta tới đây không phải vì muốn gây chuyện với các ngươi, ta có chuyện cần tới Cực Lạc Tịnh Thổ tìm Minh Vương Cáp Địch Tư thương lượng, ngươi giúp ta tới Cực Lạc Tịnh Thổ thông báo trước cho hắn, ta phải đích thân đến.

Chiến Thần Vô Song sau khi nghe xong lời này thì cao giọng nói.

Phải biết rằng Cực Lạc Tịnh Thổ chính là cái gọi là Minh Giới, nhưng Cực Lạc Tịnh Thổ là Minh Giới nhưng Minh Giới lại không phải là Cực Lạc Tịnh Thổ. Nói chính xác thì Cực Lạc Tịnh Thổ là một nơi của Minh Giới, là nơi mà Minh Vương ở, được gọi là nơi vong hồn vĩnh hằng an nhạc, yên vui, cho nên được gọi là Cực Lạc Tịnh Thổ.

Vì vậy Chiến Thần Vô Song phải đích thân chạy tới đây để nhờ Vong Linh Đế Vương mở cửa của Cực Lạc Tịnh Thổ cũng là có nguyên nhân. Phải biết rằng trước đây nhân gian Đại Lục vốn thông với Minh Giới, có một thông đạo nối giữa Minh Giới và nhân gian, nhưng thông đạo này sau này vì mười hai vị Chủ Thần bất mãn với Minh Vương, giữa họ có một vài mâu thuẫn vì vậy đã bị mười hai Chủ Thần liên thủ tăng cường mười hai loại sức mạnh phong ấn, phong bế triệt để. Nơi này căn bản không có cách nào tiến vào, trừ phi ngươi đồng thời công kích sức mạnh của mười hai vị Chủ Thần, nếu không có muốn ra cũng không được, cho dù có sự cường hãn giống như Minh Vương có thể đối phó được với bốn, năm nhân vật Chủ Thần thì không có cách nào thông qua nơi này tiến vào nhân gian.

Minh Giới vốn đã bị phong ấn, nhưng mấy vạn năm trước khi Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư làm một cuộc thí nghiệm, tình cờ lại mở được một cái khe, để một số người của Minh Giới có thể tiến vào nhân gian. Vì vậy dẫn đến Thiên Tai Vong Linh, sau này mười hai Chủ Thần liên thủ phong ấn cái khe này lại một lần nữa, mới khiến người của Minh Giới không có cách nào tự do ra vào, đồng thời liên thủ khiến Minh Vương lúc đó phải vội vàng quay về Minh Giới Cực Lạc Tịnh Thổ, từ đó mới có thể khiến Thiên Tai Vong Linh lúc đó dừng lại. Nhưng phong ấn này do còn thiếu sức mạnh sát phạt của Ma Thần Đại Hắc Thiên và sức mạnh của Vận Mệnh Chi Thần cho nên vẫn chưa hoàn thành, trong Vong Linh giới vẫn có một số kẻ có thực lực rất mạnh có thể thông qua nơi này tự do thông hành, đồng thời còn có thể đem theo người xuyên qua nơi này tới Minh Giới và nhân gian.

Cho nên Chiến Thần Vô Song mới tìm Vong Linh Đế Vương để kêu hắn mang mình tới Minh Giới. Đương nhiên với sức mạnh của Chiến Thần Vô Song từ bên ngoài có thể phá hư phong ấn, nhưng nếu không thỏa thuận trước với Minh Vương chuyện này hắn sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên hắn mới tìm Vong Linh Đế Vương.

Nghe xong lời này Vong Linh Đế Vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi cúi người xuống nói:

- Xin lỗi Chiến Thần đại nhân, chuyện này tôi không dám tùy ý quyết định, tôi phải đi xin chỉ thị của Minh Vương Bệ Hạ.

- Được…

Chiến Thần Vô Song khẽ gật đầu nói, nói xong nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi, hắn cũng biết địa vị của Vong Linh Đế Vương ở Minh Giới cũng không cao lắm, có một số chuyện hắn vẫn không thể tự mình quyết định, cho nên hắn mới chậm rãi chờ đợi, nửa năm còn đợi được chẳng lẽ đợi thêm một chút lại không được sao? Chiến Thần Vô Song tin rằng Minh Vương nhất định sẽ gặp mình, vì hắn bức thiết mong muốn được rời khỏi Minh Giới, cái nơi quỷ địa dịch kia, mặc dù hắn ở Minh Giới xưng hùng xưng bá, nhưng nơi này ngoại trừ là Tử thi và Vong linh ra còn ai cũng không thích. Nơi đó sao có thể so sánh với thế giới phồn hoa tràn ngập ánh sáng của Đại Lục Thiên Ân chứ?

Quả nhiên chỉ trong chốc lát Vong Linh Đế Vương đã từ trong đó bước ra, lộ rõ vẻ cung kính khúm núm nói với Chiến Thần Vô Song:

- Chiến Thần đại nhân mời ngài đi với tôi… Minh Vương Bệ Hạ của chúng tôi đã đồng ý gặp ngài.

Nói xong Vong Linh Đế Vương đã phất tay mở một cái khe, đi vào đó trước, Chiến Thần Vô Song cũng nhanh chóng trực tiếp đi vào theo, sau khi xuyên qua hắc động bọn họ tới thế giới u ám. Trên thế giới này ở đâu cũng có linh hồn dạt trôi, còn có xương khô chất cao như núi, dòng sông do máu tươi tạo ra không ngừng chuyển động, trong đó có vô số oan hồn kêu khóc, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Chiến Thần Vô Song bất giác có chút u sầu trong lòng nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, sắc mặt không đổi cùng Vong Linh Đế Vương tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ chốc lát Chiến Thần Vô Song đã tới một nơi bị che phủ ánh sáng, diện tích khoảng chừng một trăm dặm vuông, vị trí vào cổng có hàng trăm cường giả Minh Giới trấn thủ, tại đây trên đền thờ ở giữa còn viết bốn chữ:

- Cực Lạc Tịnh Thổ.

Cái gọi là Cực Lạc Tịnh Thổ chính là hành cung của Minh Vương, đối với chuyện này Chiến Thần Vô Song đã đi tìm hiểu, liếc mắt nhìn thoáng qua như chỗ không người bước vào, người bên cạnh cũng không dám ngăn cản, từ từ tránh ra. Xem ra trước đó bọn họ đã nhận được tin tức về Chiến Thần Vô Song, không dám ngăn cản, nếu không thì dựa vào tính cách của chiến sĩ Minh Giới sợ là Chư Thần có đến bọn họ cũng càng ngăn cản, nếu không giết chết bọn họ đừng có ai nghĩ đến chuyện sẽ tiến vào Cực Lạc Tịnh Thổ.

- Ha ha, Chiến Thần lão huynh chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau? Tám vạn năm hay là bảy vạn năm? Ta đã không nhớ rõ nữa rồi.

Khi Chiến Thần Vô Song vừa mới bước vào Cực Lạc Tịnh Thổ, nhìn thấy cảnh tượng chim hót hoa thơm trước mặt, đang chấn động thì đột nhiên một thanh âm hào sảng vang lên bên tai của Chiến Thần Vô Song. Điều này khiến Chiến Thần Vô Song đầu tiên là sửng sốt, sau đó xoay đầu nhìn thấy một bộ trường bào màu đen, Minh Vương khoảng chừng bốn mươi tuổi nở một nụ cười bước ra.

Phải biết rằng Minh Vương xưa này đều nổi danh là âm ngoan bá đạo. Trước đó khi Chiến Thần Vô Song nhìn thấy tên này, hắn luôn có vẻ mặt lạnh giá không biểu lộ gì, đột nhiên lúc này lại xuất hiện với biểu hiện như vậy khiến Chiến Thần Vô Song không có cách nào thích ứng. Cho dù hắn hiểu rõ, đại khái là vị Minh Vương này ở Minh Giới thời gian lâu quá, muốn đi khỏi đây nhưng đáng tiếc lại không có cách nào, nghe nói có mình đến, biết là cơ hội đến rồi, cho nên mới biểu hiện như vậy.

Nói đúng ra, Minh Giới vô cùng đơn điệu, ở đâu cũng là linh hồn tử thi, là người đương nhiên không chịu nổi. Minh Vương bị giữ ở đây đã mấy vạn năm đương nhiên là muốn ra ngoài, nhưng phong ấn đã bị các Chủ Thần liên thủ phong bế, mặc dù từ ngoài Chiến Thần Vô Song có thể công phá, nhưng ở trong muốn công kích thì với thực lực của Minh Vương cũng không có cách nào lay động. Mà cái khe đó cường giả đi qua nhiều lắm cũng chỉ là những kẻ có cấp bậc Đấu Đế, muốn đánh vỡ phong ấn căn bản là kẻ ngốc nói nhảm, cho nên hắn muốn ra ngoài vẫn phải dựa vào mình.

Nghĩ tới đây tâm tình của Chiến Thần Vô Song rất tốt, vốn trong lòng hắn ít nhiều có chút bồn chồn với chuyện này, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Minh Vương tâm tình của Chiến Thần Vô Song ổn định hơn rất nhiều, hắn cảm thấy đối với chuyện mình sắp nói càng nắm chắc hơn

- Đúng vậy, hơn tám vạn năm không gặp Minh Vương rồi, nói ra chúng ta cũng là quen biết đã lâu, hôm nay ta tới muốn mang đến cho ngươi một chuyện tốt, đồng thời cũng nhờ lão ca giúp đỡ.

Chiến Thần Vô Song mỉm cười rồi nói như vậy.

- Ồ? Đem tới cho ta một chuyện tốt à? Còn muốn ta giúp đỡ?

Minh Vương là loại người gì chứ? Nghe thấy lời này trong lòng đã vô cùng hào hứng, nhất thời mỉm cười, từ chối cho ý kiến, nhìn thoáng qua Chiến Thần Vô Song đang ở trước mắt tự định giá rồi cười nói:

- Đi, ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong hãy nói. Ngài chưa bao giờ tới Minh Giới đúng không. Mặc dù Minh Giới lạnh lẽo, nhưng Minh Vương Thần Điện của lão ca ta lại không lạnh lẽo, hôm nay ngươi hãy đi xem với ta.

Nói xong Minh Vương Cáp Địch Tư kéo theo Chiến Thần Vô Song về phía tòa Thần Điện màu đen ở vị trí chính giữa. Thần Điện màu đen này cao khoảng trăm mét, khí thế rộng rãi, trên mặt có vô số điêu khắc tinh xảo, xung quanh Thần Điện này có vô số nữ tử xinh đẹp, mặc dù bọn họ vẫn thiếu chút sinh khí, mới nhìn đã biết là người chết, nhưng chỉ cần không quan sát kỹ vẫn không nhận ra điều gì cả. Hơn nữa rất nhiều người còn xinh đẹp hơn các cô gái ở thế giới nhân loại, dù sao những nữ nhân có thể tới đây đều là những mỹ nữ do Minh Vương tuyển chọn, nữ nhân ở đây có thể gọi là quốc sắc thiên hương.

Nhưng bây giờ Chiến Thần Vô Song cũng không có tâm tình mà thưởng thức những mỹ nữ ở Minh Giới, cho nến sau khi liếc nhìn một chút cũng không nhìn nữa mà cùng với Minh Vương tiến vào trong cung điện. Hai người vừa ngồi xuống Minh Vương lập tức đã kêu người bắt đầu bày yến tiệc, sau đó ngồi ở đó liếc nhìn Chiến Thần Vô Song mỉm cười rồi nói:

- Vừa rồi Chiến Thần nói mang đến cho ta một chuyện tốt, không biết là chuyện gì?

- Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là thả ngươi ra ngoài mà thôi. Ta có thể giúp ngươi mở phong ấn bên ngoài, để ngươi có thể tự do ra vào nhân gian và Minh Giới, thủ hạ của ngươi cũng có thể từ khe đất này đi ra, không biết chuyện này có phải chuyện tốt không?

Chiến Thần Vô Song không do dự nói, một câu nói giống như miếng mồi tung ra đầu tiên.

Lời nói này khiến nhãn thần của Cáp Địch Tư sáng ngời, quan sát tỉ mỉ Chiến Thần Vô Song, sau đó suy tư trong giây lát, trên mặt cũng không biểu hiện quá vui vẻ, ngược lại còn trầm ngâm, cuối cùng hỏi:

- Ngươi vừa mới nói muốn nhờ ta giúp đỡ? Nói vậy lần này ngươi tới đây là muốn làm một cuộc trao đổi với ta? Đã như vậy thì ngươi hãy nói rõ ra đi, ngươi muốn ta giúp gì mới chịu mở phong ấn?

Sự thẳng thắn của Minh Vương trước đây Chiến Thần Vô Song cũng đã từng lĩnh giáo qua, lần này cũng không có gì quá mức kinh ngạc, chỉ mỉm cười rồi nói:

- Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta giết một người mà thôi.

- Người nào? Chiến Thần Vô Song nhà ngươi cũng không đối phó nổi sao?

Minh Vương cũng không vội vàng đồng ý, ngược lại còn tiếp tục hỏi. Hắn không phải là người dễ kích động, không dễ dàng đồng ý Chiến Thần Vô Song. Hắn phải hỏi cụ thể là chuyện gì mới có thể quyết định được, huống hồ thực lực của Chiến Thần Vô Song hắn cũng biết, mặc dù không bằng mình nhưng là thân là một trong mười hai Chủ Thần đã có thể nói là một trong những người mạnh nhất thế giới này rồi. Người thế nào mà ngay cả hắn cũng không giết nổi mà phải nhờ đến mình?

- … Là một con người.

Chiến Thần Vô Song có chút xấu hổ nói, sắc mặt có chút ửng đỏ, dù sao thân đường đường là một Chiến Thần mà lại không phải là đối thủ của một con người, còn phải nhờ người khác giúp đỡ thật sự không phải là chuyện gì đáng tự hào. Nếu không phải bây giờ không có cách nào, bản thân mình không phải là đối thủ của Bạch Khởi thì tuyết đối sẽ không đi khắp nơi nhờ người giúp đỡ, thậm chí chạy tới Minh Giới để tìm Minh Vương giúp đỡ mình.

Đọc truyện chữ Full