DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu U Long Giới
Chương 327: Khiêu chiến

Những người khác ngoại trừ cô gái kia đều đưa mắt liếc nhìn nhau. Phải nói rằng bọn họ đã ở cùng với nhau trong một thời gian lâu như vậy, giữa bọn họ mặc dù không phải hòa thuận lắm, nhưng về cơ bản vẫn có cảm tình, tự nhiên Bạch Khởi muốn gạt bỏ một người trong số họ đi, bọn họ đương nhiên không muốn. Sau khi liếc mắt nhìn nhau một thanh niên đầu bóng loáng, là Đấu Linh có tu vi khoảng chừng Bát Tinh đi ra, cúi người nói với Phân Hội Trưởng:

- Hội Trưởng đại nhân, chúng tôi cũng cảm thấy chuyện này thật sự có chút qua loa. Những người có thể đến đây đều là những người đã trải qua hơn chục trận chiến, là những thiên tài được tuyển chọn ra trong mấy trăm vạn Đấu giả khắp nơi trên cả nước, có thể đạt được bước này thật sự không hề dễ dàng. Nếu ngài tùy tiện gạt bỏ Bân Tát Lý chúng tôi cũng thấy không phục.

Đối với chuyện này Bạch Khởi chỉ mỉm cười, Bạch Khởi căn bản không để ý đến bọn họ, chỉ là hiếu kỳ muốn xem xem những thiên tài của Bất Diệt Hoàng Triều rút cục là như thế nào mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra tu vi của bọn họ mặc dù rất khá nhưng so với Độc Cô Chiến Thiên mà nói không đáng một xu. Dù sao Độc Cô Chiến Thiên mười sáu tuổi đã có tu vi Cửu Tinh Đấu Linh, mười bảy tuổi đã đột phá, tiến vào cấp bậc Đấu Tông, cho đến năm hai mươi tuổi bây giờ đã đường đường là một Đấu Vương cường giả, bọn họ so với Độc Cô Chiến Thiên căn bản chẳng là gì.

Đương nhiên nếu so sánh tốc độ của bọn họ với Ma Thần Đại Hắc Thiên bọn họ càng không đáng một xu. Ma Thần Đại Hắc Thiên bây giờ đã dùng thời gian ba năm để tu luyện thành tiêu chuẩn Bát Tinh Đấu Đế, tốc độ khiến người khác nhìn thấy phải nghẹn họng. Cho dù là Bạch Khởi cũng phải chấn động, không thể không thừa nhận là Đại Hắc Thiên là người có tốc độ tu luyện biến hóa nhất mà Bạch Khởi đã từng thấy, những kẻ được gọi là thiên tài này không đáng để xách giày cho Đại Hắc Thiên.

- Vậy ngươi có ý gì?

Sắc mặt của Phân Hội Trưởng ít nhiều có chút khó coi, nếu là bình thường hắn cũng có thể dung túng cho những thiên tài này, nhưng hôm nay thì khác, người hôm nay đến là Bạch Khởi. Bạch Khởi là ai chứ? Là một đại cường giả có tu vi thậm chí còn cao hơn cả Thái Thượng Trưởng Lão, về địa vị là Nhiếp Chính Vương của Bất Diệt Hoàng Triều, ai cũng biết Bạch Khởi chính là Hoàng Đế Bệ Hạ tương lai, nắm giữ hơn mười tỉ con dân Bất Diệt Hoàng Triều, nắm giữ sự sống chết của ngàn vạn đại quân. Hắn có thể tới đây hoàn toàn là đã nể mặt Đấu Giả Công Hội, Đấu Giả Công Hội sao có thể mang phiền phức đến cho Bạch Khởi được chứ.

- Phải… ý của ta là đấu một trận công bằng, kẻ nào thắng thì làm vương.

Thanh niên đầu bóng loáng do dự một lát rồi nói ra như vậy. Mặc dù hắn cũng nhận ra sắc mặt của Phân Hội Trưởng có vẻ không dễ coi cho lắm nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra.

Hầu hết những thiên tài này đều có một chứng bệnh, tự cho mình là thiên tài, địa vị rất cao, bọn họ không muốn cùng ở một chỗ với những người tầm thường. Cho dù là đối diện với Đại nhân vật như Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội, bọn họ vẫn rất khó vứt bỏ tư thái này, mặc dù biết không nên nói như vậy, nhưng vẫn không kìm được nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Ngươi…

Không riêng gì Phân Hội Trưởng mà thậm chí ngay cả lão già điên cũng không kìm được chỉ vào tên thanh niên đầu bóng loáng há miệng mắng to. Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ tán thưởng khí khái của tên thanh niên này, vì khi hắn còn trẻ cũng có bộ dạng như vậy. Nhưng bây giờ đang đối mặt với Bạch Khởi, hắn đương nhiên không dám có tâm tư như vậy. Theo hắn thấy, tên thanh niên này không phải là cao ngạo, tự phụ mà là ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Bạch Khởi xua tay ngăn cản, Bạch Khởi mỉm cười đứng dậy, liếc nhìn thanh niên đầu bóng loáng đang ở trước mặt, sau đó hơi nghiền ngẫm nói:

- Ngươi nói đi, muốn tỷ thí như thế nào? Với ai?

- Với Bân Tát Lý, ngươi đương nhiên tỷ thí với Bân Tát Lý, cho dù ngươi muốn giành lấy vị trí của hắn vậy thì ngươi phải chiến thắng thực lực của hắn, nếu không thì chúng ta sẽ không thừa nhận ngươi.

Tên thanh niên ngạo nghễ nói như vậy, khi hắn nói những tên khác ở bên cạnh cũng gật đầu, xem ra bọn chúng đều có chung một suy nghĩ.

- Vậy sao? Ồ… Tới đây đi.

Bạch Khởi mỉm cười, liếc nhìn thanh niên tóc vàng Bân Tát Lý đang ở trước mặt, nhàn nhạt cười nói. Dù nói thế nào rút cục Bạch Khởi đã cướp vị trí của người ta, người ta mới khiêu chiến với mình, huống hồ với tu vi của mình cũng cảm thấy xấu hổ khi ức hiếp một người bạn nhỏ như vậy… Mặc dù… tuổi của tiểu bằng hữu kia còn lớn hơn Bạch Khởi, nhưng tu vi của hắn… trong mắt của Bạch Khởi giống như một đứa trẻ mới học đi vậy, không đáng nhắc đến.

Bân Tát Lý hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra, cầm lấy vũ khí của mình, cầm lấy trường kiếm nhắm thẳng vào Bạch Khởi, sau đó ngạo nghễ nói:

- Bân Tát Lý ta không ức hiếp người không có vũ khí trong tay, cầm lấy vũ khí của ngươi, đấu một trận công bằng đi. Ta phải cho ngươi biết rằng, ngươi không nên đến đây, đây không phải là chỗ mà ngươi có thể đến. Ngươi… không có tư cách thay thế ta.

- Ha ha… đối phó với ngươi không cần vũ khí.

Bạch Khởi cười khinh khỉnh nói, không vì lời nói của Bân Tát Lý mà tức giận, vì điều này Bạch Khởi thấy hoàn toàn không đáng để ý. Bân Tát Lý trước mắt giống như chỉ là một con kiến mà thôi, căn bản không thể tạo ra thương tổn gì cho con voi, thậm chí ngay cả khiến con voi chú ý hắn cũng không có tư cách.

- Cuồng vọng!

Bân Tát Lý biến sắc lạnh giọng nói, nói xong cũng không do dự, cầm vũ khí xông tới, trường kiếm trong tay mang theo đấu khí màu lục xông về hướng Bạch Khởi, mục tiêu chỉ thẳng vào vị trí trái tim của Bạch Khởi. Còn Bạch Khởi chỉ cười nhàn nhạt, sau đó vung tay lên. Cả người Bân Tát Lý được gọi là thiên tài Lục Tinh Đấu Linh bay đi, thậm chí Bạch Khởi còn không di chuyển chút nào khỏi vị trí của mình.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy trong mắt hai đại lão của Đấu Giả Công Hội chỉ hơi ngơ ngẩn, sau đó thư thái. Dù sao Bạch Khởi cũng là nhân vật có thể so sánh với Thái Thượng Trưởng Lão, đối phó với một Đấu Linh nhỏ bé đương nhiên chỉ cần phất tay một cái là được, đâu cần phải khó khăn gì? Như vậy há không phải là chuyện nhỏ xé ra to sao?

Nhưng mấy người xung quanh, những người vừa rồi mới yêu cầu Bân Tát Lý và Bạch Khởi tỷ thí, cái đám gọi là "thiên tài" kia sắc mặt đều biến đổi, vẻ mặt kinh hãi nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, nhãn thần như không dám tin nhìn về hướng Bạch Khởi. Cho dù là thiếu nữ đang cầm vũ khí huy vũ cũng không kìm được dừng lại động tác của mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt.

Những người này tự hỏi thực lực của mình có mạnh hơn Bân Tát Lý, nhưng phải nói rằng mạnh thì cũng có mạnh, nhưng không nhiều lắm. Mặc dù có thể đánh bại Bân Tát Lý, nhưng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Đặc biệt là mấy nam nhân muốn đánh bại Bân Tát Lý tuyệt đối cũng phải khó khăn một phen, sao có thể dễ dàng như vậy được.

Nhìn thấy động tác của Bạch Khởi bọn họ không khỏi có chút sợ hãi nghĩ rằng:

- Nếu hắn muốn đối phó với mình há không phải cũng chỉ làm đơn giản như vậy là đã giải quyết được rồi sao?

Nghĩ tới đây nhãn thần của bọn họ nhìn về hướng Bạch Khởi hoàn toàn biến đổi, cả đám trở nên kính nể vô cùng, không dám nói thêm nửa câu. Trong nhãn thần nhìn về hướng Bạch Khởi chỉ có sự cuồng nhiệt và sùng bái, còn về phần Bân Tát Lý không có ai để ý đến hắn, kẻ yếu không đáng được đồng tình.

- Ha ha, Phân Hội Trưởng, ta đã xem qua những thiên tài này rồi, trong lòng ta đã có tính toán. Được rồi, ta còn có một vài chuyện cần phải quay về trước, các ngươi đang bận, đợi năm ngày sau ta sẽ lại đến.

Bạch Khởi mỉm cười, nhàn nhạt nói, nói xong xoay người rời khỏi đó.

Nhưng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên phía sau Bạch Khởi, chủ nhân của thanh âm là thiếu nữ nãy giờ không mở miệng, thậm chí từ trước đến giờ cũng không liếc nhìn Bạch Khởi mà chỉ đứng ở đó không ngừng luyện tập, lúc này thiếu nữ này nói với thanh âm lộ rõ vẻ lạnh lùng:

- Chờ một chút…

- Sao hả? Còn có chuyện gì sao?

Bạch Khởi quay đầu lại mang theo nụ cười ấm áp nói, đối với bộ dạng lạnh lùng của thiếu nữ này, Bạch Khởi ít nhiều nhìn thấy một chút bóng dáng của Độc Cô Chiến Thiên trên người nàng, cho nên lộ rõ vẻ khoan dung. Hơn nữa… còn trẻ mà đã có thể đạt được đến tu vi như vậy, nàng ta đích thực là một thiên tài thật sự, chí ít so với mấy người bạn bên cạnh không biết mạnh hơn bao nhiêu.

- Ta muốn khiêu chiến với ngươi… Lãnh Tình ta… muốn khiêu chiến với ngươi!

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, vươn trường kiếm đang cầm trong tay chỉ về phía Bạch Khởi, động tác này khiến đồng bạn của nàmg ít nhiều có chút lo lắng, cũng có chút chờ đợi, nhưng lại khiến cho hai lão đại của Đấu Giả Công Hội bất giác nhíu mày.

Nếu như là Bân Tát Lý lúc nãy bọn họ không để ý lắm, thì bây giờ Lãnh Tình trước mặt ngược lại lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của bọn họ. Mặc dù không hy vọng nàng có thể chiếm được vị trí số một nhưng ít nhất nàng có tư cách tiến vào trước vị trí thứ ba. Dù sao với tuổi của nàng, với tu vi của nàng trên Đại Lục này tuyệt đối là là số một, huống hồ Lãnh Tình lại vô cùng nỗ lực, khiến người ta ngưỡng mộ.

Nhưng nàng khiêu chiến với Bạch Khởi có chút không lượng sức mình. Với tu vi của hai người cũng không dám có chút nửa phần bất kính trước mặt Bạch Khởi, thậm chí ngay cả tư cách để Bạch Khởi động thủ cũng không có, huống hồ là Lãnh Tình. Dù sao hai người bọn họ cũng là Cửu Tinh Đấu Vương, còn Lãnh Tình mặc dù là thiên tài, tiền đồ tương lai rất sáng lạn, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ là một Đấu Tông nhỏ bé mà thôi.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, cho nên coi như xong đi.

Bạch Khởi cười lãnh đạm, đưa ra một đáp án khiến người ta không phải rất vừa ý nhưng cũng không thể không phục.

- Đúng vậy… Lãnh Tình quay về luyện tập đi, đừng hồ đồ.

.

Phân Hội Trưởng cũng lập tức nói lời khuyên bảo, những người thân thiết trong đó đều có thể nhìn ra.

Nhưng đáng tiếc là lời nói của hai người lại không thể làm suy nghĩ của Lãnh Tình thay đổi. Sau khi Lãnh Tình nghe thấy lời này sắc mặt vẫn không thay đổi, phảng phất giống như không để ý đến lời nói của hai người, chỉ liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sắc mặt vẫn lạnh lùng như vậy, ngữ khí tràn đầy sự kiên định nói:

- Không… mặc dù ta biết ta có thể không phải là đối thủ của ngươi nhưng ta vẫn muốn khiêu chiến với ngươi, muốn trở thành kẻ mạnh không thể sợ hãi, không thể lui bước, chỉ có không ngừng khiêu chiến với cường giả mới có thể có được tiến bộ, đây là lời sư phụ ta nói với ta.

Lời nói này khiến nụ cười trên mặt Bạch Khởi càng thêm rõ nét, liếc nhìn đánh giá tiểu cô nương trước mặt mình, lộ rõ vẻ hài hước nói:

- Ngươi có một sư phụ tốt, nhưng sư phụ ngươi lẽ nào không nói với ngươi, cho dù là khiêu chiến với kẻ mạnh cũng phải chọn người sao? Chứ không phải ngươi có thể khiêu chiến với tất cả mọi người…

Lời nói này khiến sắc mặt của Lãnh Tình biến đổi, trở nên khó coi. Đại khái đối với nàng mà nói, Bạch Khởi rõ ràng biểu lộ ý khinh thường nàng, điều này khiến tính cách phải mạnh hơn của Lãnh Tình ít nhiều có chút không chấp nhận được. Lạnh lùng liếc nhìn Bạch Khởi, sau đó cầm lấy trường kiếm trong tay mình nhắm thẳng về phía Bạch Khởi lạnh lùng nói:

- Đừng nói nhiều nữa, động thủ đi.

Nói xong không đợi Bạch Khởi phản ứng giống như một mũi tên nhọn, phi như bay nhằm thẳng về Bạch Khởi. Đối với việc này Bạch Khởi chỉ cười nhàn nhạt, vung tay lên, một luồng gió mạnh đã thổi bay trường kiếm trong tay Lãnh Tình xa mấy thước rơi xuống đất, sau khi cắm xuống rồi không chịu được bắt đầu lắc lư. Nhưng mặc dù Bạch Khởi vẫn thực hiện lại động tác đối phó với Bân Tát Lý vừa rồi, nhưng không nặng tay, ít nhiều cũng có chút thương hoa tiếc ngọc. Mặc dù kiếm của Lãnh Tình bị đánh bay đi, nhưng người vẫn không mảy may bị chút thương tổn nào, chỉ là lùi về sau mấy bước.

Tình cảnh như vậy khiến Lãnh Tình ngơ ngẩn cả người, ngây ngô nhìn Bạch Khởi, vẻ mặt như không dám tin. Nàng không tin bản thân mình lại bại như vậy, bại một cách sạch sẽ không chút ướt át bẩn thỉu như vậy. Điều này khiến Lãnh Tình ít nhiều không chấp nhận được, ngơ ngẩn đứng đó, nhìn trường kiếm không ngừng hoảng động trên mặt đất, thì thào tự nói:

- Chuyện này… Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?

Trong lòng Lãnh Tình tự biết bản thân mình không bằng Bạch Khởi, nhưng dù sao đều còn trẻ tuổi, khoảng cách lẽ ra không nên quá lớn. Cho dù là không bằng Bạch Khởi nhưng ít nhất có thể duy trì một chút nhưng không ngờ kết quả lại không có gì khác biệt với Bân Tát Lý, hầu như không có năng lực phản kháng đã bị đánh bại rồi, bị đánh bại một cách đơn giản như vậy. Từ đầu đến đuôi thậm chí ngay cả y phục của đối phương cũng chưa đụng vào, kết quả như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của Lãnh Tình, khiến nàng trong lúc này không cách nào chấp nhận.

Liếc nhìn Lãnh Tình đang ở trước mặt, Bạch Khởi khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, hắn biết thiên tài mỹ nữ này sợ là cần phải có một khoảng thời gian mới có thể hồi phục lại được. Nếu nàng có thể thoát ra khỏi bóng ma của mình nhất định sẽ có được thành tích tốt hơn, nếu nàng không thể sợ là suốt đời này sẽ dừng lại ở đây, vĩnh viễn chìm đắm trong bóng ma của mình không có cách nào thoát ra được.

Mặc dù đây không phải là kết quả mà Bạch Khởi muốn thấy, nhưng không còn cách nào, người động thủ không phải là Bạch Khởi mà chính là nàng, nàng đã động thủ, không thể bắt Bạch Khởi đứng ở đó chịu đòn. Bạch Khởi không phải là người như vậy, cho dù đối phương là một cô gái hơn nữa là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng Bạch Khởi cũng không thể đứng ở đó đợi trường kiếm của đối phương đâm về hướng mình, để mình chảy máu.

Đạo lý như vậy hai đại lão của Đấu Giả Công Hội cũng rất hiểu, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười đau khổ một tiếng. Kết quả này không phải là kết quả mà bọn họ muốn thấy nhưng đối diện với kết quả như vậy bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự thật này. Ai kêu người ở trước mặt bọn họ là Bạch Khởi chứ, là người mà bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống đối, ngay cả bản thân bọn họ cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, huống hồ là cô gái nhỏ kia?

Bọn họ rất muốn giúp đỡ, nhưng đáng tiếc trong lòng mong muốn nhưng không đủ lực cũng không thể có cách nào.

- Ồ… ngươi cũng khá lắm, chí ít trong những người trẻ tuổi cũng rất giỏi rồi, nhưng khoảng cách giữa ta và ngươi quá xa, vẫn nên đừng so sánh với ta thì tốt hơn. Ta là một dị số, thực lực của ta thật sự không tưởng tượng nổi. Ngươi cứ coi như chúng ta từ trước đến nay chưa từng tỷ thí qua thì tốt hơn.

Bạch Khởi cũng muốn giúp đối phương một chút, lấy lại cho đối phương chút thể diện nhưng đáng tiếc cả người Lãnh Tình vẫn đang chìm trong sự chấn động, không nói câu nào, thậm chí lời nói của Bạch Khởi nàng cũng không nghe thấy, cả người chỉ nhìn trường kiếm đang không ngừng hoảng động.

Đối với chuyện này Bạch Khởi chỉ cười bất đắc dĩ, dành cho hai người phía sau mình nụ cười xin lỗi, sau đó xoay người rời đi. Khi hắn vừa tới cửa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền xoay đầu lại, nhìn gã thanh niên đầu bóng loáng ngốc nghếch đứng ở đó cao giọng nói:

- Có câu này ta quên chưa nói. Ta… căn bản không cần sự công nhận của các ngươi!

Nói xong cũng không đợi câu trả lời xoay người rời đi, sau khi Bạch Khởi bước ra khỏi Diễn võ trường cứ theo hướng Vương phủ của mình mà đi. Nếu đã rời khỏi, phải tới Trung Ương Đại Lục trước, đương nhiên có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, ví dụ như sắp xếp triều chính, sắp xếp chiến sự phương Bắc, sắp xếp chuyện đột phá… đều cần Bạch Khởi tới quyết định. Ngoại trừ hắn ra thật sự không có ai có bản lĩnh và quyền lực để quyết định những chuyện này cho nên Bạch Khởi sốt ruột quay về xử lý hết những chuyện này. Ngoài ra hắn còn phải chuẩn bị một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn có chuyện ăn uống. Dù sao Trung Ương Đại Lục xa như vậy muốn tới đó cũng phải mất thời gian mấy tháng, Bạch Khởi vẫn muốn chuẩn bị nhiều một chút, dù sao khó tránh khỏi không hợp với thủy thổ ở đó hoặc là có thứ gì Bạch Khởi muốn ăn mà không ăn được, có thể khó chịu vì vậy vẫn nên chuẩn bị một chút. Dù sao có không gian lớn vô hạn như Cửu U, Bạch Khởi muốn mang theo cái gì mà chẳng được, cho dù là muốn mang toàn bộ Thành Hoa Hồng vào đó, chỉ cần là Bạch Khởi muốn thì cũng không phải là không thể làm được. Đương nhiêu nếu Bạch Khởi làm như vậy sợ là phải trả cho Cửu U không ít Giao Dịch Điểm mới được…

Còn ở trong Diễn võ trường, hai đại lão của Đấu Giả Công Hội nhìn nhau thở dài, chán ghét nhìn thoáng qua Bân Tát Lý rồi lại nhìn sang Lãnh Tình ở bên cạnh, lão già điên rút trường kiếm trên đất lên, sau đó giao lại vào tay của Lãnh Tình, thở dài rồi nói:

- Thất bại trong tay hắn, ngươi không phải là bại. Hắn là một dị số… thất bại của ngươi không đáng hổ thẹn, ngươi cũng không nên chán ngán thất vọng quá.

- Đại nhân… ta thật sự kém cỏi vậy sao? Ở trước mặt hắn mà ngay cả một chiêu cũng không xuất ra được?

Trong không gian trống trải của Diễn võ trường chỉ có Lãnh Tình và hai lão đại của Đấu Giả Công Hội, những người khác đều đã đi cả rồi. Hôm nay bọn chúng đã chịu quá nhiều chấn động cần phải đi tiêu hóa một chút, cho nên khi lão già điên mở miệng đều đã rời đi.

- Ồ… Kém cỏi? Không… ngươi không hề kém cỏi… chỉ là đối thủ của ngươi quá lợi hại mà thôi. Trong đám bạn cùng tuổi với ngươi, ngươi là một thiên tài thật sự, hầu như không có ai có thể so sánh với ngươi, ngoại trừ Độc Cô Chiến Thiên được gọi là Thần Quỷ Chớ Gần năm đó, ngoài ra ngươi là người có tư chất cao nhất mà ta từng gặp.

Phân Hội Trưởng an ủi Lãnh Tình.

- Vậy… tại sao ta vẫn bại bởi hắn?

Lãnh Tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.

Đối với chuyện này lão già điên và Phân Hội Trưởng đưa mắt nhìn nhau cười đau khổ, cuối cùng lão già điên cũng nói:

- Đừng nói là ngươi, cho dù là ta và Phân Hội Trưởng có hợp lại cùng một chỗ ra tay với hắn, thì sợ là kết quả cũng không khác ngươi là bao nhiêu. Cho nên… ngươi không cần phải nổi giận, hắn là một người vô cùng đặc biệt, là một sự tồn tại đặc biệt.

- Vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Ngay cả hai người cũng không phải là đối thủ của hắn sao? Hắn… rút cục lợi hại đến vậy sao?

Lãnh Tình nghe xong lời này thần sắc đã khôi phục lại vẻ linh động, nhìn về hướng cánh cửa mà Bạch Khởi biến mất, trong nhãn thần lóe lên một tia sáng đầy phức tạp, thì thào tự nói.

.

Đọc truyện chữ Full