DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 102: Chung nan đào thoát

Đám dân chúng sau khi nghe được giọng nói trên không trung sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, la hét thảm thiết, tản ra phốn phía, điên cuồng bỏ chạy.

Năm tên đạo sĩ mặc dù không như đám dân chúng, sợ đến mức bỏ chạy, nhưng mức độ hoảng sợ trong lòng bọn họ cũng không hề kém so với đám dân chúng đã bỏ chạy kia.

Trần Nhược Tư lúc này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn qua hắn, có vẻ vô cùng tỉnh táo. Hắn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hắn cảm thấy trong cơ thể mình có cỗ năng lượng đang sôi trào, không ngừng đi ra phía ngoài cơ thể hắn, không đến một lát, năng lượng đi ra ngoài cơ thể hắn, ở xung quanh thân thể hắn hình thành một cái quang cầu lấp lánh kim sắc quang mang.

Trần Nhược Tư thấy vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong đầu thầm nghĩ: "Trừ khi năng lực của ta tăng cao, Ngọc Lân giáp cũng biến thành có linh lực, nó có thể nhận biết nguy hiểm đến gần sao?"

Trần Nhược Tư phán đoán vô cùng chính xác, đúng thật là Ngọc Lân giáp cảm ứng được nguy hiểm năng lượng từ ngoại giới đến gần mà đưa ra phòng ngự trước. Trần Nhược Tư lúc này, năng lực đã tăng lên một cấp bậc, chỉ là hắn không biết mà thôi. Lấy năng lượng hiện nay của hắn, đối phó với đám tiểu yêu ma còn không cần tốn sức lực, nhưng muốn đối phó với địch nhân đang đến trước mắt, sợ rằng có chút khó khăn.

Cuồng phong gào thét giận dữ, năm tên đạo sĩ nọ không kịp phát ra tiếng nào đã bị cuồng phong cuốn bay về phía sau, nháy mắt không thấy tung tích.

Trần Nhược Tư có quang cầu bảo vệ, chỉ bị thổi bay về phía sau vài bước, nhưng hắn lại nghe được những tiếng "phanh, phanh…."của đá vụ, gạch ngói trong gió đập vào quang cầu bao bọc bên ngoài thân thể hắn.

Trong chốc lát, gió đột nhiên ngừng lại, ba đạo ánh sáng từ trên trời phóng xuống, dừng lại ở vị trí cách trước mặt Trần Nhược Tư khoảng hơn một trượng, sau khi xoay vài vòng từ từ dừng lại, theo đó , ba đạo ánh sáng hóa thành ba người áo đen nhìn không rõ khuôn mặt.

Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra, trong lòng cảm thấy có chút kinh hoảng, thầm nghĩ: "Người tới có thể là loại nào, quỷ hồn, chẳng lẽ bọn chúng đúng là quỷ hồn trước đó đã thổi qua người ta, sao ta lại xui xẻo thế này nhỉ? Tiền chưa kiếm được lại gặp phải quỷ."

Trần Nhược Tư nhìn chằm chằm ba tên nọ, ho khan vài tiếng, lấy hết can đảm nói: "Các ngươi muốn làm gì, ta không sợ các ngươi, còn không mau mau cút đi, bằng không, ta sẽ không khách khí với các ngươi."

Một tên hắc y cười lớn, nói với hai tên bên cạnh: " ha ha ha, ngươi nghe thấy không, thằng bé con này nói muốn chúng ta cút đi, các ngươi sợ không?"

Một tên hắc y khác, vui vẻ cười nói: "sợ, chúng ta rất sợ, ta thấy chúng ta hãy mau rời đi càng sớm càng tốt, tránh cho ảnh hưởng đến tính mạng."

Trần Nhược Tư biết rằng bọn chúng đang chế nhạo mình, hắn cũng cảm thấy mờ mịt lúng túng, không biết nên làm thế nào mới tốt, trong đầu đã có ý niệm bỏ chạy.

Tên hắc y mở miệng đầu tiên, nói: "tiểu tử, ngươi tên Trần Nhược Tư, trước đây ngươi đã từng đi qua Minh Tộc chưa?"

Trần Nhược Tư ngẩn người, biết rằng ba người trước mắt này là người Minh Tộc, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ: "chẳng lẽ bọn chúng đã điều tra ra là ta đã phá hủy bức tượng thánh giữ Minh Tộc Khốn Tiên Trận của tộc bọn chúng, phiền toái rồi, ta nên làm thế nào đây?" Trần Nhược Tư con ngươi đảo đảo, lại nghĩ lại: "Ta lúc đó là tinh thần linh hồn thể, bọn chúng căn bản là không biết đến sự tồn tại của ta, sao có thể nhận ra ta chứ, xem ra bọn chúng đang thử ta mà thôi."

Trần Nhược Tư cười, đáp: "Ta là Trần Nhược Tư, chỉ có điều ta từ trước tới nay chưa hề đi đến Minh Tộc, khắp thiên hạ này, người cùng tên cùng họ rất nhiều, ta thấy các ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi."

Một tên hắc y nói: " hắn đã có năng lực ngăn cản cuồng phong chúng ta gọi ra, nhất định là có chút bản lĩnh, mặc kệ hắn là phải hay không, trước hết cứ bắt về rồi nói sau, thà rằng tin là hắn, tuyệt đối không thể thương tiếc coi thường được, chúng ta ra ngoài đều đã khá lâu rồi, nếu có thể bắt một người trở về, tốt xấu gì cũng có thể đưa cho Đế Khai hộ pháp một cái lý do."

Hai tên hắc y còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trần Nhược Tư sau khi nghe bọn chúng nói như vậy, biết rằng bản thân tai kiếp khó thoát, hắn thầm hít vào một ngụm khí, hai tay khua khoáng vài cái, làm một số động tác, giả vờ một bộ dáng muốn liều mạng, nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến bỏ chạy về hướng nào.

Ba tên hắc y nhân thấy Trần Nhược Tư dường như không hề sợ hãi bọn chúng, bọn chúng cảm thấy có vài phần kinh ngạc, sửng sốt tại chỗ, nhất thời cũng quên đi tấn công.

Trần Nhược Tư trong lòng cười lạnh vài tiếng, quay người co chân bỏ chạy.

Đợi đến khi Trần Nhược Tư chạy được hơn một trượng, ba tên hắc y nhân mới lấy lại tinh thần, ba tên bọn chúng đồng thời cười lớn, than thở: "Trong loài người, người có bản lãnh lá gan đều nhỏ như vậy, huống chi là những người chẳng có bản lĩnh gì." Ba tên bọn chúng, thân thể xoay tròn một vòng, người hóa thành lưu quang, theo hướng Trần Nhược Tư đã bỏ chạy, bay nhanh đuổi theo.

Trần Nhược Tư càng chạy càng nhanh, càng chạy càng có tinh thần, hắn dường như cảm giác được trong không khí có loại năng lượng nào đó, liên miên không dứt truyền vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy thân thể mình trở nên mỗi lúc một nhẹ nhàng.

Ba tên hắc y nhân, vốn hóa thành lưu quang, tốc độ phi hành không hề chậm, nhưng chỉ có thể theo sau Trần Nhược Tư, dường như không thể vượt qua tốc độ bỏ chạy của hắn.

Một tên hắc y nhân nói: "tên tiểu tử kia rốt cuộc có phải là nhân loại không vậy, sao tốc độ bỏ chạy của hắn lại nhanh đến vậy nhỉ, ngay cả chúng ta cũng đuổi theo không kịp. Cho dù là hạ tiên hay tán tiên, so với chúng ta đều chậm hơn rất nhiều."

Một tên hắc y nhân khác nói: "Minh Vương không phải đã nói rồi sao? Tiểu tử Trần Nhược Tư là tên nhân loại rất đặc biệt, tốc độ bỏ chạy của hắn nhanh như vậy, không phải là đã chứng mình hắn có điểm đặc biệt sao? Xem ra hắn nhất định là người chúng ta muốn tìm không sai rồi, chúng ta nếu có thể bắt được hắn, trở về nhất định sẽ được trọng thưởng, mọi người tăng tốc, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy thoát."

Hai tên hắc y con lại đồng thanh đáp: "Vâng!"

Trên bầu trời không trăng không sao, trời cũng trở nên càng thêm tối.

Trên đường chỉ còn vài ngọn đèn trước cửa một số cửa hàng chiếu ra ánh sáng mờ lên mặt đất.

Trần Nhược Tư chạy trối chết trên đường, từng cái cửa hàng ở hai bên người hắn vùn vụt trôi qua, hắn không hề chú ý đến điều đó, hắn chỉ chú tâm bỏ chạy.

Ba đạo lưu quang, thong thả lơ lửng phía sau hắn, đuổi theo không bỏ.

Trần Nhược Tư chạy qua vài con đường, xuyên qua vài con hẻm, chạy đến cửa thành vẫn chưa đóng. Ngọn đuốc trên tường thành đang cháy , ánh đuốc chiếu sáng cả cổng thành. Binh sĩ thủ thành, đều ôm trường thương, dựa vào tường thành đang ngủ ngon giấc.

Trần Nhược Tư lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn lại, thấy ba đạo lưu quang, không có ở phía sau, hắn mới thở nhẹ một hơi, hắn tưởng rằng đã bỏ rơi được ba tên Minh Tộc, trong lòng đang vui sướng, đang muốn quay lại trở về khách sạn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ, trong lòng một lần nữa lo lắng, hắn vỗ mạnh đầu mình, thầm nghĩ: "Không xong, Minh Tộc rất giỏi ẩn mình trong đất, bọn chúng định từ dưới đất đuổi theo." Hắn nghĩ đến đây, chuyển bước chạy ra ngoài thành.

Trần Nhược Tư bỏ chạy được vài trượng, lúc này, hắn cảm thấy mặt đất chấn động càng thêm mạnh mẽ, còn có âm thanh "long long" truyền vào tai hắn. Trần Nhược Tư trong lòng biết rằng có chạy nữa cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn chúng, hơn nữa hắn cũng đã mệt, cả người không còn nửa điểm khí lực, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, trong lòng nghĩ: "Nếu như tiếp tục chạy như thế này, cũng sẽ mệt chết, chẳng thà cùng bọn chúng đánh một trận, nói không chừng còn có một tia hi vọng."

Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, chậm rãi hít thở, hô hấp đã dịu lại một chút.

Trời càng lúc càng tối, sao và mặt trăng vẫn không xuất hiện, nếu như không có ánh sáng yếu ớt truyền ra từ cổng thành, Trần Nhược Tư sợ rằng đưa tay mình ra cũng chẳng nhìn thấy được.

Trần Nhược Tư trong lòng bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy cảm ứng lực của bản thân cũng trở nên linh mẫn hơn, hắn dựa vào âm thanh "long long" truyền đến tai, mơ hồ cảm giác được dưới đất có ba cỗ năng lượng khác nhau, đang tới gần hắn.

Trần Nhược Tư đưa tay vào trong túi mình lấy ra một tấm linh phù, sau khi niệm chú ngữ xong, đem nó ném lên không trung. Tấm linh phù đó, ở phía trước cách đỉnh đầu hắn khoảng hai mét, mới dừng lại nằm yên ở đó, trong nháy mắt phát ra kim sắc quang mang, chiếu sáng quang cảnh xung quanh Trần Nhược Tư. Kỳ thật, mục đích của Trần Nhược Tư ném ra tấm linh phù chỉ là để chiếu sáng cho mình mà thôi.

Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, ở cảnh vật xung quanh, hắn cảm giác được có ba cỗ năng lượng đang di động về phía hắn dường như đột nhiên biến mất, mà âm thanh chấn động dưới đất cũng ngừng lại. Trần Nhược Tư lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Qua một lúc lâu, thanh âm "long long" chấn động mặt đất lại tiếp tục truyền đến, ngay sau đó, ba làn khói đen từ từ bay lên, tiếp đó ba làn khói đen này biến thành ba tên mặc hắc y, đứng cách Trần Nhược Tư khoảng một trượng, nhìn chăm chăm vào hắn.

Đọc truyện chữ Full