DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ấn Vương Tọa
Chương 38: Luân Hồi Thánh Nữ (Thượng + Trung + Hạ)

Dương Văn Chiêu bởi vì lá phổi bên phải bị xuyên qua mà hô hấp trở nên khó khăn, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn. Hắn chưa bao giờ cảm giác qua cái chết lại cách gần mình như thế.

Nàng là vì mặt mũi hắn, Long Hạo Thần, nhất định là vì Long Hạo Thần mà đến.

Một cái đâm cuối cùng này của Thải Nhi, đâm xuyên qua ngực phải hắn, nhưng cũng để lại trong lòng hắn một phần hi vọng. Bởi vì một kiếm này nếu như hung ác đâm sâu vào ngực và chếch đi một chút, là có thể hoàn toàn hủy đi Tinh Hải Linh Lô của hắn, nếu như đâm vào ngực trái hắn thì sẽ đâm xuyên qua trái tim của hắn.

Thích khách ở loại cảnh giới như nàng thì không thể nào đâm sai lệch được.

Cảm nhận được sát cơ lành lạnh đập vào mặt, Dương Văn Chiêu cười khổ nói : "Lục Đại Thánh Điện vốn là một nhà mà, a a..."

Thải Nhi chủy thủ trong tay khẽ động, lập tức làm Dương Văn Chiêu đau đến không nói ra được nữa.

"Cũng biết Lục Đại Thánh Điện vốn là một nhà? Hắn cùng một Thánh Điện với ngươi, không phải hắn cũng bị thương nặng sao?"

Sát khí toát ra từ trong mắt càng thêm mạnh liệt. Là con người thì đều sợ chết, nhất là thiên tài.

Dương Văn Chiêu miễn cưỡng giải thích nói : "Là chính bản thân hắn dùng kỹ năng Hy Sinh, không phải là bị ta đả thương, hơn nữa, đây chẳng qua là cuộc thi."

Thải Nhi lạnh lùng nói : "Ta bất kể, hắn chính là đang bị thương. Nếu như không phải là cuộc thi, ngươi hiện tại đã là một cỗ thi thể."

Đang lúc ấy thì lỗ tai nàng hơi động một chút, thân hình lui về phía sau, chủy thủ rút ra, lập tức một chùm máu tươi từ chỗ ngực Dương Văn Chiêu ào ào phun ra, nhưng Thải Nhi tốc độ cực nhanh, trên người cũng không có lây dính đến nửa phần.

Hắc ảnh thiểm động, sau một khắc, nàng đã biến mất ở trong bóng đêm. Ngay sau đó cái Thanh Trúc trượng kia cũng biến mất theo.

Dương Văn Chiêu miễn cưỡng thúc dục linh lực che lại miệng vết thương của mình, ánh mắt có chút cứng nhắc, thân thể nhẹ nhàng dựa vào vách tường chậm rãi hạ xuống, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu oán hận, thay vào đó chỉ là cảm giác vô lực. Hắn không nhịn được ý nghĩ, cái này có tính hay không là tai bay vạ gió? Có lẽ khi mình dùng tọa kỵ mới có thể có lực cùng nữ thích khách kia liều mạng .

Mặc dù Tinh Linh giáp đã phủ lên hầu hết bộ phận công kích, nhưng Thiên Kích Linh Lô vẫn để lại trên người hắn hơn mười đạo vết thương sâu hơn tấc, mà một kích xuyên ngực kia lại càng tổn thương nghiêm trọng, mất đi lượng máu lớn đã làm ý thức hắn có chút mơ hồ.

Ý thức dần dần khôi phục, Long Hạo Thần có chút khó khăn mở hai mắt ra. Trong cổ họng tràn đầy cảm giác khô khốc, tựa hồ lúc này đang đưa thân vào trong lò. Từ đầu đến chân cảm giác tựa hồ như bị cháy.

Hơi quay người một cái, Long Hạo Thần lập tức cảm giác được trên dưới toàn thân không chỗ nào không đau, miễn cưỡng nội thị kiểm tra, hắn lập tức khiếp sợ phát hiện ra nội linh lực lại không còn chút nào, chỉ có Thánh Dẫn Linh Lô lẳng lặng huyền phù ở bên trong lồng ngực, nhưng quang mang của nó cũng hôn ám rất nhiều.

Hảo bá đạo a "Hy sinh"! Chẳng qua là mười giây thời gian lại làm cho mình suy yếu như vậy. May mà kinh mạch bên trong thân thể cũng không có bất kỳ tổn thương nào, trong mơ hồ còn có thể cảm nhận được có một cổ khí tức thần thánh nhu hòa đang không ngừng làm dịu đi thân thể mình.

Thật ra thì hắn không biết đây là hiệu quả của Thánh Dũ thuật, năng lực trị liệu đã gần đạt tới thất giai đã kịp thời trị liệu bảo vệ kinh mạch của hắn, tránh khỏi hậu quả nghiêm trọng nhất. Lúc này hắn mặc dù suy yếu nhưng không có ảnh hưởng tới căn cơ.

Đây cũng là vì hắn có thể chất của Quang Minh chi tử, thân là kẻ có được linh lực tối thuần túy Quang Minh, Hi Sinh kỹ năng dĩ nhiên tiêu hao đáng sợ, nhưng bởi vì nội linh lực tinh thuần, tiêu hao chỉ là tiềm năng của hắn, cũng chưa thật sự thiêu đốt đến tinh huyết.

Đây cũng là nguyên nhân Long Tinh Vũ có can đảm đem cái kỹ năng Hy Sinh này đặt ở nơi phong ấn ngũ giai để cho hắn lĩnh ngộ. Vốn là Long Tinh Vũ chuẩn bị kỹ năng này cho hắn khi ở vào thời khắc nguy hiểm sẽ dùng để liều mạng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, bởi vì Long Hạo Thần đã mò tới gần trạng thái Dịch Linh Lực, thời điểm đang cùng Dương Văn Chiêu đánh nhau chết sống, cứng rắn mượn một ít cổ anh dũng chi khí, phá vỡ phong ấn ngũ giai kỹ năng trong truyền thừa giới chỉ, lấy tu vi tứ giai mà sử dụng kỹ năng này.

Nếu không phải Thánh Dũ thuật, chỉ sợ hắn ít nhất cũng phải nằm ở trên giường một tháng.

Theo ý thức hồi phục trở lại, thống khổ trên người Long Hạo Thần cũng tùy theo từ từ giảm đi, hắn mơ hồ một loại cảm giác bên trong Thánh Dẫn Linh Lô, tựa hồ vẫn còn ẩn chứa một tia linh lực thuộc về chính mình.

Mặc dù hắn không biết nên làm thế nào đem phần linh lực này dẫn động ra ngoài, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được tu vi bản thân cũng không có tiêu tán toàn bộ, khôi phục chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Khóe miệng Long Hạo Thần hiện ra vẻ mỉm cười. Cùng Dương Văn Chiêu đánh một trận, hắn mặc dù thua, nhưng lại nhẹ nhàng và tràn đầy vui vẻ.

Long Hạo Thần tin tưởng, có lần chiến đấu này, đợi đến khi linh lực bản thân khôi phục, là thật sự có thể đánh sâu vào ngũ giai.

Dương Văn Chiêu kia thật rất mạnh, hắn cũng có Linh Lô, hơn nữa còn là một công kích Linh Lô. Trong chiến đấu một chọi một, Tinh Hải Linh Lô tác dụng rõ ràng hơn so với Thánh Dẫn Linh Lô của hắn rất nhiều.

Cha đã nói không sai, cách tốt nhất để Trừng Giới kỵ sĩ tự thân thăng cấp chính là chiến đấu đến kiệt sức, ở trong chiến đấu cảm thụ cùng lĩnh ngộ. Trước khi tiến hành chung kết khảo hạch Liệp Ma đoàn, ta hẳn là có thể khôi phục lại như cũ. Theo thời gian tính toán, Lục ĐạiThánh Điện đấu loại ít nhất còn cần tiến hành chừng ba ngày, bởi vì người dự thi của chiến sĩ Thánh điện hẳn là còn có rất nhiều.

Sau khi đấu loại sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, có sáu ngày nghỉ ngơi này, ta hẳn là đủ để khôi phục tu vi, nếu có thể đột phá ngũ giai là tốt nhất. Mặc dù Hạo Nguyệt không có ở đây, không chừng ta cũng có thể ở trong trận chung kết lấy được một thứ hạng tốt.

Trận đấu này mang lại cho ta rất nhiều chỗ tốt, không hiểu sao trong lòng mình thủy chung cảm thấy đã quên mất chuyện trọng yếu nhất nào đó?

Bỗng nhiên nụ cười trên khóe miệng Long Hạo Thần cứng lại, hai tròng mắt rõ ràng đang ảm đạm chợt trợn tròn lên,trên gương mặt tuấn tú trắng bệch nháy mắt toát ra cảm xúc kịch liệt dao động.

Thải Nhi, Thải Nhi...

Long Hạo Thần chỉ cảm giác chỗ ngực mình như bị một đòn nghiêm trọng, trong giây lát tung mình ngồi dậy.

Động tác mãnh liệt dẫn tới thể nội bên trong cơ thể hắn một trân co quắp đau nhức, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn chẳng quan tâm rồi.

Đáng chết, đáng chết, ta tự nhiên lại lỡ hẹn rồi. Trong cuộc thi quá chú tâm, lực chú ý hoàn toàn ở trên người địch thủ. Ta thế nhưng thất ước, thất ước rồi.

Long Hạo Thần miễn cưỡng đứng lên, lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn bị sự lo lắng bao trùm. Một loại cảm xúc khó tả làm hắn tất cả tỉnh táo hoàn toàn biến mất. Trong đầu chỉ có thân ảnh kia trong tay cầm Thanh Trúc trượng, nhẹ nhàng gõ, hình dáng gầy yếu nhỏ nhắn.

Nàng nhất định sẽ chờ ta, nhất định sẽ chờ ta thật lâu, thật lâu, ta, thật đáng đánh...

Long Hạo Thần hung hăng cho mình một cái tát, chẳng quan tâm thân thể truyền tới những cơn đau đớn kịch liệt, miễn cưỡng đứng lên, vịn vách tường hướng phía cửa đi tới.

Muốn đi tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng, giờ này khắc này ở trong lòng hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu này.

Bóng đêm buông xuống, khi Long Hạo Thần tập tễnh bước ra tửu điếm, lập tức cảm nhận được từng đợt hàn ý đập vào mặt. Nội Linh lực trong thể nội đã khô cạn, đã không cách nào hộ thân, may là tu luyện ngoại linh lực đã làm thân thể của hắn tương đối cường tráng, mặc dù cảm giác từng đợt suy yếu kiệt lực, nhưng nội tâm hắn mãnh liệt bất chấp tất cả chèo chống từng bước đi ra tửu điếm hướng nơi ước định mỗi ngày với Thải Nhi mà đi đến.

"Kỹ năng Hy sinh" Hao tổn quá kinh người, lúc này tay chân Long Hạo Thần lâm vào trạnh thái bủn rủn, đi chưa được một bước trên người đã lốm đốm mồ hôi vã ra, dưới chân thì chẳng bám được, nhiều lần suýt nữa ngã xuống.

Mày mà tửu điếm hắn ở cách nơi ước hẹn của hắn và Thải Nhi cũng không coi là xa, lảo đảo, chậm chạp đi về phía trước. Trong lòng Long Hạo Thần lúc này tràn đầy áy náy. Cuộc thi hiển nhiên trọng yếu, nhưng ta tại sao có thể thất hẹn với Thải Nhi? Nàng sẽ thất vọng cỡ nào!

Từng bước đi về phía trước, tầm mắt Long Hạo Thần đã có chút ít mơ hồ, hàn ý ban đêm dần dần xâm nhập thân thể của hắn.

Tới rồi, tới rồi, thật ra thì con đường này không dài lắm, nhưng hắn đã đi nửa canh giờ rồi, rốt cục hắn thấy được nơi mỗi ngày gặp gỡ với Thải Nhi. Nhưng nơi đó đã không còn Thải Nhi, chung quanh hết thảy cũng trống không mà yên tĩnh.

Bịch bịch, Long Hạo Thần rốt cục không cách nào đứng vững nữa, té phát té ngã trên mặt đất. Trên bầu trời, hắn tựa hồ thấy vô số vì sao quanh quẩn chung quanh hắn.

Thải Nhi đã đi rồi, "Đúng!" Trời đã tối như thế, nàng không thể nào không đi!

Vẻ khổ sở hiện lên trên khóe miệng Long Hạo Thần, ngã ngồi dưới đất, trong lòng hắn tràn đầy hối hận. Nếu để cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn tuyệt sẽ không liều mạng cùng Dương Văn Chiêu.

Chính hắn cũng có chút giật mình phát hiện, trong lòng mình, không biết lúc nào địa vị Thải Nhi trong lòng hắn càng thêm trọng yếu hơn so với việc tăng tiến tu vi.

Ta muốn đi tửu điếm tìm nàng, hướng nàng xin lỗi.

Nhưng... Nàng sẽ tha thứ cho ta sao? Nàng không nhìn thấy đường, ở trong sự mong đợi rồi thất vọng mà rời đi, là ta làm nàng lâm vào thống khổ lớn như vậy, nàng còn có thể tha thứ cho ta sao?

Không được, ta không thể bất chấp mà đi tìm nàng, đêm đã khuya như vậy rồi, nàng nhất định bời vì ban ngày chờ đợi mệt mỏi mà đã đi ngủ. Ta có thể nào đi quấy rầy nàng?

Nàng nhất định đợi ta rất lâu, rất lâu...

Đã như vậy, ta ở đây chờ nàng. Nhất định phải chờ nàng thật lâu như nàng đã chờ ta, để cầu xin nàng tha thứ.

Nghĩ tới đây,hơi thở Long Hạo Thần dần dần trở nên lớn hơn, cảm giác mê muội mãnh liệt xông lên não, hắn chưa bao giờ cảm thấy suy yếu như vậy, cảm giác đó quyết không tốt lành gì.

Tùy thời đều có thể hôn mê lần nữa.

Không! Ta không thể ngất đi! Ta nhất định phải đợi nàng đến! Nơi này là nơi mỗi ngày nàng đều đi ngang qua.

Vừa nghĩ Long Hạo Thần vừa chống đỡ thân thể của mình chậm rãi đứng lên. Đứng vững, ít nhất có thể làm cho tinh thần hắn càng thêm tập trung.

Hắn sợ tự mình ngã ngồi ở chỗ đó, thời gian không được bao lâu sẽ hôn mê hoặc là ngủ đi mất.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Long Hạo Thần thủy chung vẫn bị bị vây trong một loại trạng thái hỗn loạn, mỗi khi thân thể của hắn chống đỡ không nổi lập tức ngã xuống chỗ đó, một cái ngã này dĩ nhiên làm hắn tạm thời tỉnh táo lại.

Sau đó lại miễn cưỡng bò dậy, như thế lặp lại.

Thải Nhi ngơ ngác đứng ở trong phòng Long Hạo Thần, có chút mờ mịt chân tay luống cuống, hắn sao không có ở chỗ này? Hắn đi cái chỗ nào rồi?

Sau khi đánh trọng thương Dương Văn Chiêu, Thải Nhi liền tìm tới nơi này. Nàng mặc dù không nhìn thấy, nhưng ngũ giác quan của nàng vô cùng nhạy cảm, một bước tiến vào gian phòng, nàng liền phát hiện Long Hạo Thần thật ra không ở chỗ này.

Trong không khí còn lưu lại hơi thở của hắn, chăn đêm bây giờ còn lưu lại hơi ấm, cái này chứng minh hắn đúng là ngủ ở chỗ này, nhưng mà đã trễ thế này hắn có thể đi chỗ nào?

Thân hình lóe lên, Thải Nhi tựa như một luồng khói xanh xuyên qua cửa sổ, một lần nữa mới xuất hiện ở trên đường phố, Thanh Trúc trượng nhẹ nhàng gõ, chậm rãi hướng tửu điếm mình ở đi tới. Lúc này, trong nội tâm nàng tràn đầy lo lắng. Sau khi không tìm được Long Hạo Thần, nàng tìm từng phòng, trong đó bao gồm cả chỗ ở của Lý Hinh đêm qua. Mỗi khi tiến đến một gian phòng, nàng lẳng lặng cảm nhận biến hóa của hơi thở nơi đó, tìm kiếm xem có chút nào thuộc về hắn không. Nhưng tất cả cố gắng đều vô ích. Hắn không có ở đây, cả tửu điếm trừ phòng của hắn ra, không nơi nào xuất hiện khí tức của hắn nữa.

Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện? Thanh Trúc trượng trong tay Thải Nhi âm thanh rõ ràng trở nên to hơn mấy phần. Kiều nhan trên gương mặt khoác lên một tầng sương lạnh, nếu như hắn thật đã xảy ra chuyện, vô luận là người nào, ta cũng nhất định không bỏ qua.

Trở về chỗ ở, khoanh chân ngồi trên trên giường, trong lòng Thải Nhi lại không cách nào bình tĩnh được. Theo lý mà nói, nơi này là tổng bộ Thánh điện liên minh, thân là thí sinh dự thi tuyển chọn thành viên Liệp Ma đoàn, khả năng hắn gặp chuyện không may là rất nhỏ.

Thời điểm trước khi mình tập kích Dương Văn Chiêu, hắn cũng hôn mê ở trong phòng của liên minh mà ? Nhưng mà hắn có thể đi đâu chứ ?

Suốt thời gian nửa canh giờ, Thải Nhi vẫn không thể tiến vào trạng thái nhập định.

Ta muốn đi tìm hắn.

Một lần nữa xuống giường, Thải Nhi cầm lấy Thanh Trúc trượng của mình, lần nữa ra khỏi tửu điếm.

Nhưng bởi vì trong lòng nôn nóng, ở trong bóng đêm mịt mù, nàng lại quên mất mang theo khăn che mặt.

Đêm lạnh như nước, gió đêm thổi vào mặt, Thải Nhi thanh tỉnh thêm mấy phần. Bởi vì cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, lúc này, sau khi hơi tỉnh táo một chút, nàng không ngừng suy nghĩ Long Hạo Thần có thể đi chỗ nào? Chỉ cần không phải bị bắt đi, hắn sẽ đi nơi nào?

Chẳng lẽ...

Trong lúc bất chợt nghĩ tới cái gì đó. Hắn có thể hay không tới đó? Nhưng mà đã trễ thế này làm sao có thể?

Mặc kệ, cho dù hắn có đến hay không, chỗ kia là nơi cuối cùng rồi.

Ngày thường nàng cùng Long Hạo Thần đi đường ước chừng mất nửa canh giờ, dưới việc sử dụng kinh công mà tung nhảy, bất quá chỉ hơn mười mấy lần hô hấp đã tới nơi.

Chóp mũi khẽ nhúc nhích, Thải Nhi mặt liền biến sắc, là mùi vị của hắn, mùi của hắn vậy mà ở chỗ này thật.

Thanh Trúc trượng dồn dập chỉa xuống đất, Thải Nhi bước nhanh về phía trước. Dựa theo hơi thở quen thuộc kia nhẹ nhàng đi tới.

Long Hạo Thần đã rất khó giữ vững ý thức của mình rồi, không ngừng lặp lại ngã xuống làm cho hắn càng trở nên suy yếu, lúc này thậm chí hắn còn không thấy rõ cảnh vật trước mắt. Nhưng hắn vẫn như cũ cắn chặt hàm răng đứng ở nơi đó, thân thể giống như con lật đật không ngừng đung đưa.

" Soạt, soạt, soạt"

" Soạt, đinh, soạt"

Thanh âm quen thuộc làm thần trí hắn miễn cưỡng thanh tỉnh mấy phần, là nàng sao? Hay là ta đã nghe nhầm.

" Long Hạo Thần." Thanh âm Thải Nhi mang theo lo lắng vang lên.

Ngay sau đó, một cây Thanh Trúc trượng dài nhỏ liền điểm vào trên người Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần vốn đứng không vững nhất thời "Bịch" một tiếng té ngã trên đất, nhưng một cái ngã này cũng làm hắn tỉnh táo hơn mấy phần.

Quần áo màu đe hơi có chút tán loạn, một bím tóc dài màu tím giống như thác nước xõa xuống khẽ vờn trên khuôn mặt hắn. Hắn thấy rõ một khuôn mặt tràn đầy lo lắng mang theo vài phần lãnh ý cùng mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.

Nước da hơi tái nhợt, hai mắt tràn đầy mệt mỏi nhưng không cách nào che giấu đi vẻ tuyệt mỹ của nàng. Là nàng...là nàng...

Ở trong trí nhớ của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung nhan của Thải Nhi. Ngũ quan cực kỳ tinh xảo cùng khí chất lạnh như băng kia trái ngược hoàn toàn với má lúm đồng tiền ôn nhu như được gọt đẽo từ ngọc tuyết, chân mày lá liễu, da thịt tựa như ngọc dù có hơi tái nhợt nhưng lại trong suốt tựa như quả vải bóc vỏ, dung nhan thanh lệ thoát tục chỉ trong mấy khắc nhìn thấy liền khắc sâu trong đầu Long Hạo Thần.

" Ngươi, ngươi có sao không?" Thấy Long Hạo Thần té ngã, Thải Nhi nhất thời có chút lo lắng, liền vội vàng ngồi xổm người xuống vươn tay ra đỡ hắn.

Trên y phục hắn có chút ẩm ướt, hiển nhiên đã bị sương đêm thấm vào. Thân thể hắn khẽ run lên từng chập, hơi thở vô cùng không ổn định.

" Thải... Nhi, Thải Nhi, ta... xin lỗi." Đột nhiên thấy Thải Nhi, trong lòng Long Hạo Thần tràn đầy vui sướng, ý thức của hắn mơ hồ, căn bản không cách nào hiểu tại sao Thải Nhi sẽ xuất hiện lúc này. Nhưng trong lòng hưng phấn không cách nào kiềm chế, hắn cầm hai bàn tay nhỏ mịn, hơi thở ngắt quãng nói : "Ta, ta...không cố ý, ta không muốn thất hẹn..., nàng chịu... tha thứ cho ta... sao?"

Bị hắn cầm hai tay, Thải Nhi trong lòng nhất thời chấn động, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được tay của hắn lạnh như băng, cùng thường ngày ấm áp hoàn toàn bất đồng.

Nàng vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, chỉ chốc lát Thải Nhi đã cảm nhận được thân thể hắn lúc này rất yếu. Hơn nữa khí lạnh sương đêm xâm nhập làm thân thể suy yếu kia gần như tới bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi.

"Ta tha thứ ngươi." Thải Nhi cúi người thật cẩn thận đỡ hắn dậy, tay phải đặt trên lưng, linh lực nhu hòa chậm rãi tràn vào bên trong thể nội Long Hạo Thần giúp hắn khu trừ hàn ý trong đó. Nếu như chậm trễ đem hàn khí này bức ra, rất có thể sẽ để lại di chứng cho hắn.

Sao nàng lại không tha thứ cho hắn chứ? Khi nàng phát hiện hắn ở chỗ này cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn suy yếu như vậy mà còn băn khoăn vấn đề ước hẹn cùng nàng, bất kể trong nội tâm nàng có bao nhiêu bất mãn, vào giờ khắc này cũng đã không còn sót lại chút gì. Huống chi hắn vốn cũng không phải là cố ý thất hẹn!

Linh lực Thải Nhi thật ấm áp! Long Hạo Thần lúc này thật sự là quá hư nhược, mí mắt nặng trĩu, rất nặng. Trước khi hắn ngủ say, trong miệng còn lẩm bẩm câu nói gì đó.

Một lát sau, Long Hạo Thần đã trở lại trong phòng của hắn.

Thải Nhi cẩn thận đắp chăn cho hắn, ngồi ở bên giường lẳng lặng nắm tay của hắn.

Lúc này, dưới sự điều trị bằng linh lực của Thải Nhi, bàn tay Long Hạo Thần đã khôi phục chút hơi ấm, không còn lạnh như băng nữa.

" Thật xin lỗi, ta không nên hoài nghi ngươi." Dung nhan thanh lệ thoát tục của Thải Nhi lộ hơi lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu. Nàng thật cẩn thận giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ trên khuôn mặt Long Hạo Thần, vuốt cái mũi cao thẳng dọc dừa, làn da tỉ mỉ cùng đôi môi vừa phải kia. Nụ cười tái nhợt trên khuôn mặt Thải Nhi dần dần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng.

Màu vàng nhàn nhạt chợt lóe lên, chủy thủ lặng lẽ xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng, chủy thủ khẽ động, ngón tay mềm mại linh hoạt giống như nghệ thuật gia, tại trên giường của Long Hạo Thần khắc lên một nhóm chữ nhỏ. Sau đó lại đem bàn tay của hắn phủ lên đó.

Sờ khuôn mặt hắn thêm một lúc, nụ cười Thải Nhi lúc này mới đỏ bừng lên. Trong lòng nàng còn văng vẳng câu nói trước khi hôn mê Long Hạo Thần đã nói : "Thải Nhi, nàng thật đẹp."

Liên minh chấp pháp phủ.

Phanh.

Thánh Kỵ Sĩ Trường tại Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng như trong liên minh địa vị gần như là một vị cửu giai đại năng - Hàn Khiếm, lúc này vẻ mặt sương lạnh đứng ở trước một cái bàn lớn, tiếng vang thật lớn lúc nãy là do hắn vỗ vào bàn mà phát ra.

" Ảnh Tùy Phong, hôm nay ngươi không có một lời giải thích rõ ràng thì đừng trách Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta trở mặt." Trong lòng Hàn Khiếm lửa giận hừng hực thiêu đốt thiêu đốt. Hắn có thể không tức giận sao? Không chỉ là hắn mà Kỵ Sĩ Thánh Điện trú đóng ở Thánh điện liên minh cao tầng cũng đều rất tức giận, thậm chí cả cái vị cửu giai bình thường đều bế quan tĩnh tu kia cũng bị kinh động rồi.

Là người có hi vọng nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện vượt vòng đấu loại thứ nhất, hơn nữa Trừng Giới kỵ sĩ Dương Văn Chiêu còn có Linh Lô, vậy mà ở ngay chỗ của mình bị trọng thương. Hơn nữa không nghi ngờ chút nào người đả thương hắn là người của thích khách Thánh điện. Vô luận là kĩ năng hay là Thiên Kích Linh Lô, tất cả dấu hiệu đều rõ ràng như ban ngày.

Trời vừa sáng, Hàn Khiếm đã hùng hổ đến đây hưng sư vấn tội rồi.

Các đại biểu trọng yếu của Lục Đại Thánh điện tất cả đều trú tại trong phủ liên minh chấp chính. Mỗi mười năm có đề cử ra một nhóm đại biểu Thánh điện uỷ viên, thống nhất phân công các hạng sự vụ của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Trong đó trọng yếu nhất có ba mươi sáu tên chủ tịch đoàn thành viên, mỗi tòa thánh điện chiếm sáu tên. Vì vậy, mặc dù Kỵ Sĩ Thánh Điện trên danh nghĩa là đứng đầu Lục Đại Thánh điện, nhưng ở trong liên minh lại không phải chiếm hoàn toàn địa vị chủ đạo.

Hàn Khiếm chính là một trong sáu vị chủ tịch đoàn thành viên, hơn nữa còn là Thánh Kỵ Sĩ Trường, thống lĩnh ba mươi sáu vị Thánh Kỵ Sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện cùng chịu trách nhiệm xử lý công việc hàng ngày của phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, địa vị to lớn chỉ dưới ba vị Thần Ấn kỵ sĩ. Mà lấy tư cách cua hắn, cho dù là trong ba vị Thần Ấn kỵ sĩ cũng chỉ có một vị có thể vượt qua hắn mà thôi.

Ngồi đối diện Hàn Khiếm tại sau bàn là một lão giả vóc dáng cao gầy, một thân áo đen hết sức bình thường, tóc ngắn hoa râm, tướng mạo cực kỳ bình thường. Cái duy nhất bất đồng chính là hai con ngươi trong cặp mắt kia. Đó là một đôi mắt vô thần, tròng mắt không có chút sinh cơ nào. Nếu như hắn nằm trên mặt đất, nhất định sẽ bị cho là đã chết.

Hàn Khiếm ở Kỵ Sĩ Thánh Điện địa vị tôn sùng, nhưng trước mặt vị này cũng không dám càn quấy. Thích khách Thánh điện hiệp khách đường đường chủ, nắm trong tay thích khách Thánh điện cường đại nhất ba mươi sáu hiệp ẩn thích khách Phó điện chủ Ảnh Tùy Phong. Đồng thời hắn cũng là người chịu trách nhiệm quản lý công việc hàng ngày của thích khách Thánh điện.

Thích khách Thánh điện cùng Kỵ Sĩ Thánh Điện bất đồng. Đã rất lâu, bọn họ càng ngày càng làm Ma tộc bảy mươi hai trụ Ma Thần nhức đầu. Bảy mươi hai trụ Ma Thần cũng là không ngừng thay đổi, mà trong quá trình sáu ngàn năm thay đổi đã có chín mươi mốt vị Ma Thần chết bởi trong tay người thích khách Thánh điện. Phần này huy hoàng những người của ngũ đại Thánh điện không cách nào bằng được.

Ảnh Tùy Phong cũng không có bởi vì Hàn Khiếm nổi giận mà sinh ra tâm tình dao động : "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta tự nhiên sẽ cho ngươi lời giải thích."

Hàn Khiếm lúc này cũng hơi bình tĩnh một chút, kéo một cái ghế lại, đặt mông ngồi xuống. Nổi giận đùng đùng nhìn Ảnh Tùy Phong.

Lục Đại Thánh điện quan hệ mật thiết với nhau, tựa như quan hệ thật tốt của ma pháp Thánh điện cùng chiến sĩ Thánh điện. Kỵ sĩ Thánh điện cùng thích khách Thánh điện quan hệ cũng là tốt nhất. Kỵ sĩ là bùa hộ mệnh tốt nhất của thích khách, mà thích khách cũng là người phụ trợ tốt nhật đối với kiểu công kích của kỹ sĩ. Một nhóm tắm trong ánh mặt trời chói chang, một nhóm đi trong sự âm u tối tăm. Nhưng bất ngờ là chúng lại tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau.

Cũng vì như thế, cao tầng kỵ sĩ Thánh điện mặc dù tức giận, cũng không có trước tiên hưng sư vấn tội, mà là đã thông báo tình huống đêm qua cho thích khách Thánh điện, để cho bọn họ tra rõ chuyện này. Sáng sớm hôm nay, Hàn Khiếm mới đi đến trước mặt Ảnh Tùy Phong.

Sắc mặt Ảnh Tùy Phong một mực bình tĩnh bởi vì chuyện này đột nhiên trở nên có chút quái dị, trầm giọng nói : "Trải qua tối hôm qua kiểm tra đối chiếu sự thật, chuyện đã có manh mối. Xuất thủ đích xác là thích khách trong Thánh điện.

Vì thế, ta đại biểu bổn Thánh điện hướng Kỵ Sĩ Thánh Điện tạ lỗi."

Vừa nói, hắn chậm rãi đứng lên, hơi khom lưng, hướng Hàn Khiếm hành lễ.

Hàn Khiếm vừa nghe lời này, ánh mắt nhất thời trừng lên, hắn cũng là chinh chiến cả đời, không biết bao nhiêu cùng Ma tộc trong chiến đấu vào sanh ra tử, một cổ khí máu tanh lạnh thấu xương nhất thời từ trên người hắn dâng lên mà ra.

" Tùy Phong, thật sự là người của thích khách Thánh điện các ngươi làm?" Lúc này, Hàn Khiếm ngược lại trở nên bình tĩnh lại, cách xưng hô cũng thay đổi, nhưng sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Hắn và Ảnh Tùy Phong quan hệ cá nhân vô cùng tốt, ngay từ lúc sáu mươi năm trước, bọn họ từng là chiến hữu cùng sánh vai chiến đấu, cùng phục vụ cho một Liệp Ma đoàn. Cho đến ba mươi năm trước, địa vị hai người ở Thánh điện của mình dần dần được tôn sùng, số tuổi cũng từ từ tăng lớn, chỗ ở bọn họ ở Liệp Ma đoàn lúc này mới giải tán, bắt đầu chấp chưởng Thánh điện sự vụ riêng.

Thế nhưng lúc này nghe Ảnh Tùy Phong, trong lòng hắn có thể nào không vội, loại này nội bộ sinh ra mâu thuẫn tăng lên sẽ làm ảnh hưởng nặng nề đến các nhân vật trọng yếu trong Thánh điện đối phương chính là liên minh tối kỵ, một cái không tốt, liền sẽ khiến nội bộ hỗn loạn, do đó ảnh hưởng uy tín cùng sự hòa thuận trong Thánh điện liên minh.

Ảnh Tùy Phong than nhẹ một tiếng nói : "Nếu là chúng ta làm, ta sao có thể không thừa nhận? Ngươi đừng vội, nghe ta đem lời nói rõ ràng. Chuyện là như vậy, chuyện này, thật ra thì cũng là bởi vì thích khách Thánh điện các ngươi dựng lên. Ta hỏi ngươi, Dương Văn Chiêu bị thương kia có phải hay không ở trong trận đấu ngày hôm qua đả thương một gã kỵ sĩ dự thi khác? Đưa đến đối phương bị thương nặng."

Nghe hắn vừa nói như thế, Hàn Khiếm nhất thời hiểu sai, sắc mặt đại biến : "Ngươi nói là, Long Hạo Thần thuê người giết người, thuê người của thích khách Thánh điện các người?"

Nếu quả thật là như vậy thì càng thêm nghiêm trọng. Không nghi ngờ chút nào, trước mắt mà nói đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện, Dương Văn Chiêu chính là tồn tại thế hệ trẻ ưu tú nhất. Nhưng riêng trong lòng Hàn Khiếm càng thêm coi trọng Long Hạo Thần.

Ngày hôm qua Long Hạo Thần mặc dù đấu thua, nhưng hắn thể hiện ra tư chất cùng thực lực, lại lần nữa làm rung động thật mạnh vị Thánh Kỵ Sĩ Trường này. Càng ngày càng phát hiện đứa bé này quả thực chính là một thiên tài Hủy Diệt giả, trên người hắn thể hiện ra quang mang, bất kỳ thiên tài nào cũng phải ngã xuống.

Huống chi cháu của hắn là Hàn Vũ đã bị hắn an bài vào bên cạnh Long Hạo Thần, làm hỗ trợ kỵ sĩ cho Long Hạo Thần. Nếu quả thật chính là Long Hạo Thần thuê sát thủ đối phó Dương Văn Chiêu. Như vậy thì Long Hạo Thần hắn cũng không cách nào che giấu. Tâm tính âm tà như thế, nhất định phải chịu nghiêm trị.

Nghĩ đến những thứ này, Hàn Khiếm có thể nào không đại kinh thất sắc.

Lần này đến phiên Ảnh Tùy Phong cau mày : "Long Hạo Thần này đến tột cùng là ai, như thế nào khiến cho ngươi chú ý nhiều như vậy? Hàn huynh, ngươi tựa hồ đối với hắn cũng có vài phần kính trọng."

Hàn Khiếm hừ một tiếng, có chút vội vàng nói : "Ngươi trước đừng động tới những thứ này, nhanh nói cho ta biết, đến cùng phải hay không Long Hạo Thần thuê sát thủ?" Long Hạo Thần có thể nói là vũ khí bí mật của Kỵ Sĩ Thánh Điện, nhất là tuổi của hắn, đã bị liệt vào độ cao cơ mật. Mặc dù hắn cùng Ảnh Tùy Phong quan hệ tốt, nhưng vì địa vị Kỵ Sĩ Thánh Điện ở Lục Đại Thánh điện, hắn cũng sẽ không dễ dàng nói ra được.

Ảnh Tùy Phong lắc đầu nói : "Dĩ nhiên là không phải, một tiểu tử hôn mê bất tỉnh như thế nào có thể thuê sát thủ. Chuyện là như vậy, Long Hạo Thần này cùng một vị thành viên Thánh điện chúng ta giao hảo.

Chuyện tình hắn bị thương, vị thành viên này của Thánh điện chúng ta sau khi biết, giận tím mặt, lúc này mới một mình xuất thủ tập kích Dương Văn Chiêu. Bất quá, coi như nàng hạ thủ lưu tình, cũng không có giết hắn."

Hàn Khiếm vừa nghe không phải là Long Hạo Thần thuê sát thủ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghe hắn nói có chút hời hợt, trong lòng tức giận : "Ngươi nói nhẹ? Ngươi biết Dương Văn Chiêu là ai sao? Đó là cháu Dương lão.

Trước không nói tầm quan trọng của hắn đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, riêng thân phận này, các ngươi người nào hướng về phía Dương lão giải thích?"

Ảnh Tùy Phong than nhẹ nói : "Thân phận của hắn chúng ta trong quá trình điều tra đã biết rồi. Nhưng là chuyện đã xảy ra, nên nhất định phải giải quyết.

Dù sao Linh Lô của hắn không có bị thương, mặc dù bị thương không nhẹ nhưng năng lực trị liệu Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi hẳn là đủ để trong thời gian ngắn làm hắn khỏi hẳn, cũng không lưu lại di chứng gì.

Nếu thật sự không được, chúng ta nguyện ý ra mặt mời mục sư Thánh điện cấp bậc Hồng Y Giáo Chủ trở lên để trị liệu. Sau đó lại bồi thường Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi một ít đồ vật, ngươi xem coi thế nào?"

Hàn Khiếm bực nào thông minh, từ lời của Ảnh Tùy Phong hắn đã hiểu rõ rất nhiều việc, sắc mặt biến đổi nói : "Nói như vậy, các ngươi là không có ý định đem tên thích khách này giao ra đây rồi? Thậm chí không có ý định xử trí hắn?"

Ảnh Tùy Phong yên lặng gật đầu : "Lão Hàn, thật xin lỗi, chuyện này thật sự xin lỗi."

Hàn Khiếm tức giận đột nhiên đột nhiên đứng lên, dùng lực vỗ cái bàn một cái : "Ảnh Tùy Phong, cái này là các ngươi khai báo cho chúng ta? Ngươi có biết hay không việc này tạo thanh hậu quả như thế nào?"

Ảnh Tùy Phong thở dài một tiếng nói : "Ta biết, nhưng mà ta không có làm. Người này đừng nói là ta, coi như là đổi lại Hiệp Giả đại nhân tới cũng sẽ không xử lý như vậy."

Hàn Khiếm hừ lạnh một tiếng : "Hắn sau khi điều trị sẽ hồi phục bình thường có phải hay không ? .

Nhưng mà, ngươi không được quên, thương thế của hắn là ai làm hại. Chuyện này nếu như chúng ta đệ trình Liên Hồi minh tiến hành chấp pháp, hắn không có cách nào trốn thoát. Ta khuyên ngươi hãy lén giải quyết chuyện này giữa hai đại Thánh điện cho tốt."

Ảnh Tùy Phong đáy mắt hiện lên một tia sáng, trong lòng thầm than, cái tiểu nha đầu này thật không làm cho người ta bớt lo a! Xem ra Kỵ Sĩ Thánh Điện chắc là không biết "Thiện bà" rồi! Nếu như đổi là nha đầu kia trọng thương, chúng ta cũng giống như thế sao? Đuối lý a!

" Hàn huynh, ngươi trước đừng tức giận. Như vậy đi. Ta biết chuyện này ngươi cũng khó khăn. Ta xin chỉ thị qua Hiệp Giả đại nhân, để tỏ thành ý nói xin lỗi, chúng ta nguyện ý đem một cái bí mật của bổn Thánh điện chuyển cáo quý Thánh điện. Bất quá, có một điều kiện."

"Bí mật?" Hàn Khiếm sửng sốt một chút.

Ảnh Tùy Phong gật đầu nói : "Tin tưởng ngươi chỉ cần biết được bí mật này rồi cũng sẽ không trách chúng ta không xử lý người này.

Bất quá, còn muốn mời Hàn huynh thề, sau khi biết được bí mật này, chỉ có thể nói cho quý Thánh điện mấy vị Thần Ấn đại nhân biết thôi, những người khác thì phải thủ khẩu như bình. Nếu như không phải là chúng ta hai người giao hảo mấy ngàn năm, chuyện này chúng ta cũng tuyệt sẽ không dễ dàng nói ra được."

Hàn Khiếm sắc mặt ngưng tụ, từ trong giọng nói nghiêm chỉnh của Ảnh Tùy Phong hắn nghe ra được bí mật này đối với thích khách Thánh điện nhất định là cực kỳ trọng yếu.

"Hảo, ta đáp ứng ngươi. Ngươi nói đi." Mặc dù hắn không có thề thật, nhưng một câu hứa hẹn này đã ngang với bất kỳ lời thề hữu hiệu nào. Ở bên trong Lục Đại Thánh điện, kỵ sĩ đối với mình ước thúc là nghiêm khắc nhất, một khi xảy ra chuyện bội tín, vô luận là người nào, cũng sẽ không còn nơi đặt chân.

Ảnh Tùy Phong yên lặng gật đầu nói : "Vô luận là một nơi nào ở Lục Đại Thánh điện, bồi dưỡng một gã chức nghiệp giả, cân nhắc tương lai tiềm lực phát triển tối trọng yếu chính là linh lực bẩm sinh bên trong, từng Thánh điện đối với bất đồng cấp bậc thiên phú cũng không có giống nhau. Thí dụ như Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi, linh lực bẩm sinh bên trong bảy mươi được gọi là Quang Chi Thiên Sử thể chất, linh lực bẩm sinh bên trong tám mươi được gọi là Thần Thánh Tí Hữu thể chất, đúng không."

Hàn Khiếm mơ hồ đã hiểu ra cái gì, cũng hít một luồng lương khí : "Ngươi là nói người đả thương Dương Văn Chiêu, linh lực bẩm sinh bên trong vượt qua bảy mươi, hơn nữa số tuổi chưa đủ lớn?" Số tuổi không lớn là chính bản thân hắn đoán được, từ Dương Văn Chiêu miểu tả tình huống cùng đối thủ chiến đấu mà xem, tu vi đối thủ hẳn là vượt qua cấp sáu.

Ảnh Tùy Phong cười khổ nói : "Nếu như chỉ là như vậy, lấy quan hệ hai đại Thánh điện chúng ta trong đó, dù sao vẫn cho nàng một chút trách phạt. Nhưng là nàng cũng là thích khách Thánh điện ta ba ngàn năm nay, duy nhất một người linh lực bẩm sinh bên trong vượt qua chín mươi luân hồi thân thể a! Tương đương với Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi Quang Hồi Minh Chi Hồi Tử thể chất. Tầm quan trọng của nha đầu này đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta thậm chí vượt qua tầm quan trọng của Thần Ấn vương tọa đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi.

Chắc ngươi không quên, ba ngàn năm trước, thích khách Thánh điện chúng ta từng xuất hiên một vị đại năng như vậy, vị kia Luân Hồi Chi Hồi Tử bằng vào tự thân thực lực cường đại cùng thiên phú, thành công đánh bại bảy người trong bảy mươi hai trụ Ma Thần.

Cuối cùng mặc dù tiếc hận bại trong tay đệ nhất Ma Thần nhưng cũng làm hắn bị thương nặng ba mươi năm không dậy nổi. Mà vị kia Luân Hồi Chi Hồi Tử linh lực bẩm sinh bên trong là chín mươi mốt. Vị này của chúng ta bây giờ bởi vì kế thừa võ hồi khí vị Luân Hồi Chi Hồi Tử năm đó, linh lực bẩm sinh bên trong từ chín mươi ba đến một trăm, là trị số max trong truyền thuyết, thậm chí có thể là một loại danh hiệu khác. Vị luân hồi Thánh nữ mới ra đời này, tương lai là để muốn khiêu chiến đệ nhất trụ Ma Thần tồn tại a!

Nàng cùng Dương Văn Chiêu của quý Thánh điện làm sao so sánh, cái gì nặng cái gì nhẹ?"

Hàn Khiếm ánh mắt lúc này cũng đã trợn tròn, có chút cà lăm nói : "Linh lực bẩm sinh bên trong... Một trăm... Ngươi, ngươi nói là sự thật? Cái này, này..."

Ảnh Tùy Phong cười khổ nói : "Loại chuyện này ta có thể lừa ngươi sao? Đây là bí mật lớn nhất của thích khách Thánh điện ta rồi.

Một vị Thánh nữ như vậy, đối với các vị đại năng Thánh điện chúng ta mà nói tuyệt đối là "ngậm trong miệng thì sợ tan, để trong tay thì sợ vỡ"

Hơn nữa, nàng từ năm tuổi bắt đầu tu luyện, đến nay chín năm, cường đại thiên phú hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, chẳng những nắm giữ Thiên Kích Linh Lô.

Hơn nữa, cùng võ hồi khí của vị Luân Hồi Chi Hồi Tử năm xưa dung hòa làm nhất lô.

Từ đó Linh Lô trong thích khách Thánh điện chúng ta có thể xếp hàng thứ nhất lục đạo luân hồi.

Ngươi không phải không biết uy lực lục đạo luân hồi. Cho nên chuyện này không phải chúng ta không muốn cho các ngươi một cái công đạo, thật sự là..."

Hàn Khiếm có chút ngốc trệ nhìn hắn, một hồi lâu sau mới từ từ cười khổ nói : "Ta hiểu rồi."

Đọc truyện chữ Full