"Không thành vấn đề, thưa bệ hạ." Địch Uy trả lời dứt khoát lưu loát vô cùng, ngay cả Tháp Sâm Đặc ở một bên cũng phải buồn bực hừ lạnh một tiếng. Mặc dù Địch Uy tính tình cổ quái, tàn nhẫn thích giết chóc, nhưng có một vài thứ không thể phủ nhận. Đó là chỉ cần Quân Đồ Minh hạ lệnh Địch Uy liều mạng đi làm một chuyện, cuối cùng Địch Uy sẽ cho ra một đáp án thỏa mãn lòng người, cho dù là bản án nằm trong kho mấy chục năm, Địch Uy cũng có biện pháp tra ra manh mối.
"Bệ hạ, liên quân bên kia xử lý thế nào?" Một lão giả áo đen chợt hỏi một câu. Kể từ khi biết tin liên quân bắt đầu đẩy mạnh, Quân Đồ Minh phản ứng rất là kỳ quái, chẳng những không điều động quân đội nghênh chiến, mà còn bảo tập trung quân lực hết lòng phòng thủ. Điều này hiển nhiên không giống với tính cách cường thế của Quân Đồ Minh biểu hiện ra từ trước tới giờ.
"Có ích lợi gì không?" Quân Đồ Minh cười cười nói: "Bọn họ dám đánh vào đây là tốt nhất, vấn đề là bọn họ không dám. Nếu bọn họ thích sống ở ngoài đó, vậy thì để cho bọn họ sống vài tháng là được."
"Bày ra tư thế yếu nhược?" Lão giả áo đen nhất thời hiểu ra vấn đề.
Không có ai thấy trong mắt Địch Uy lóe lên thần sắc lo âu, quả nhiên đúng như hắn dự liệu. Khải Mạn chết căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Quân Đồ Minh.
Quân Đồ Minh bên này án binh bất động, nhưng liên quân lại kiềm chế không được. Mặc dù lương thảo, tiếp liệu có thể thu thập từ các tiểu công quốc chung quanh, nhưng ở đây vẫn là lãnh thổ của đối phương, đóng trại đợi chờ lâu quá khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ.
Thi Lạc Tư triệu tập mọi người thảo luận và nghiên cứu kế hoạch, quyết định phái một nhóm người tiến vào cảnh nội Nguyệt Ảnh đế quốc hoạt động. Nếu ngươi đã không ra, vậy thì đánh tới khi ngươi chịu đi ra mới thôi, Thi Lạc Tư không tin Quân Đồ Minh có thể bỏ mặc làm ngơ tất cả.
Từng tiểu đội do võ sĩ cao cấp tạo thành tiềm nhập vào trong Nguyệt Ảnh đế quốc, những người này gánh vác nhiệm vụ rất đơn giản, đó là tận lực phá hư. Chỉ cần là kiến trúc nằm trong tầm mắt sẽ biến thành mục tiêu của bọn họ, cố gắng làm cho Nguyệt Ảnh đế quốc lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Mạc Lâm mang theo nhóm Phong hệ Thánh giả từ đế đô cũng tham gia vào hành động lần này. Địch Áo cũng không ngoại lệ, lúc này là ngày thứ ba Địch Áo bước vào cảnh nội Nguyệt Ảnh đế quốc. Đôi khi bọn họ gặp qua một vài đợt chống cự nhưng không quá mãnh liệt, điều này hiển nhiên không hợp tình hợp lý. Nếu Quân Đồ Minh thật sự lâm vào khốn cảnh, hắn vẫn có thể dẫn dắt binh mã chạy ra ngoài quyết một trận tử chiến mới đúng.
Quỷ dị hơn nữa chính là Hải Khiếu quân đoàn vốn trú đóng ở biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc không biết chạy đi đâu mất tiêu, nhìn qua giống như là trốn tránh liên quân vậy. Nhưng chỉ cần là người có đầu óc đều hiểu rằng đối phương đang cố ý mờ ám điều gì đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nguyệt Ảnh đế quốc phản ứng càng bình thản, quân đội tiên phong của liên minh lại càng không dám xâm nhập quá sâu, bởi vì không ai biết được phía trước đang có thứ gì chờ đợi bọn họ.
"Đại nhân, phương hướng đông nam có một thôn trấn." Một gã võ sĩ dò đường chạy vòng trở lại báo cáo với Địch Áo.
"Tìm kiếm chung quanh thôn xem gì khác thường không?"
Địch Áo càng xâm nhập vào trong lãnh thổ đối phương, trong lòng lại càng cảm thấy bất an, giống như đang có một con hung thú ẩn trong bóng tối nhìn trộm mình vậy.
Một giờ sau, gã võ sĩ lại quay về lần nữa: "Ước chừng có bảy mươi gia đình, đã dò xét chung quanh cẩn thận, hoàn toàn không có mai phục."
"Có thể bắt đầu rồi." Địch Áo gật đầu bổ sung một câu: "Đốt nhà hủy dụng cụ thôi, bỏ qua đám dân chúng bình thường."
Gã võ sĩ ngạc nhiên nhìn Địch Áo, cho dù Địch Áo không nói thì bọn họ sẽ không gây phiền toái cho dân chúng bình thường. Coi như là chiến tranh giữa các công quốccũng không bao giờ khai đao tàn sát dân chúng tầng dưới chót, bởi vì không có những người này sau khi chiếm đoạt lãnh địa lấy ai đi mở rộng phát triển?
Địch Áo mỗi lần hành động đều dặn dò cẩn thận, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đám dân chúng bình thường không tạo thành phiền toái cho bọn họ. Nếu trường hợp đó xảy ra thì thuận tay chém mười người tám mạng cũng không thành vấn đề.
Địch Áo thấy ánh mắt ngạc nhiên của gã võ sĩ nhưng không nói gì, hắn dĩ nhiên biết ở trong tình huống bình thường những binh lính kia sẽ không gây tổn hại cho bá tánh bình dân. Nhưng Địch Áo biết nếu để tùy ý cho bọn họ tùy ý giết chóc, sớm muộn gì cũng có một ngày đám võ sĩ này giết đỏ cả mắt, khi đó ở trong mắt bọn họ giết một người cũng y như giết một con gà, tâm lý biến chất sẽ gây ra nhiều phiền toái ngoài ý muốn. Địch Áo không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh.
"Ngươi đang lo lắng gì vậy?" Lao Lạp chợt quay đầu sang hỏi Địch Áo.
Địch Áo cười cười không nói, loại chuyện này không có biện pháp giải thích với Lao Lạp, chẳng lẽ phải nói cho Lao Lạp lỡ may tâm lý chém giết ăn sâu vào trong đầu óc thì rất khó dung nhập vào trong xã hội bình thường, thậm chí sẽ biến thành tai họa cho xã hội?
Mặc dù sau khi giành được thắng lợi mới suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng Địch Áo không hi vọng từ trong tay mình ra đời một nhóm người như vậy. Hơn nữa, Địch Áo không có oán hận gì với thế giới này, thù hận duy nhất chỉ có một mình Quân Đồ Minh mà thôi, dĩ nhiên, có lẽ nên tính thêm Địch Uy nữa là hai.
Từ sâu trong nội tâm Địch Áo luôn hướng tới cuộc sống điền viên yên tĩnh, nhưng mà mọi chuyện thường không như mong muốn. Một khi đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió thì phải tự tay chấm dứt nhân quả rồi mới có thể tính tiếp những chuyện khác. Kể từ khi Địch Áo hoàn thành hai lần tiến hóa thì hắn đã biến thành mục tiêu của Quân Đồ Minh, hoàn toàn không có con đường lựa chọn nào khác.
Địch Áo suất lĩnh tiểu đội tiến tới gần thôn nhỏ, màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng vùng đất lộ ra khí tức mờ mờ ảo ảo.
Địch Áo nhắm mắt cảm thụ nhưng không nhận ra bất kỳ nguyên lực dao động đặc thù nào, phất phất tay ra hiệu cho đám võ sĩ ở phía sau xông tới. Kèm theo ánh lửa bừng sáng lên, khắp cái thôn nhỏ nhất thời bị phá vỡ không khí yên tĩnh, thanh âm thất kinh gào khóc vang lên bốn phía, trong đó còn có tiếng kêu thảm thiết, hẳn là do một vài thôn dân không cam lòng ra tay kháng cự.
Tình huống như thế đã tốt lắm rồi, tiểu đội của Địch Áo hoạt động cách phạm vi Hải Khiếu quân đoàn không xa. Mặc dù lúc trước Hải Khiếu quân đoàn không có phản ứng gì, nhưng không ai dám bảo đảm bọn họ vẫn lặng yên như thế. Cho nên mỗi lần hành động đều phải tốc chiến tốc thắng, Địch Áo không thể yêu cầu thủ hạ không được giết một người thôn dân, đã có chiến tranh chắc chắn phải có tử vong, đây là đạo lý rất bình thường.
Chỉ cần không phát sinh thảm kịch tàn sát toàn thôn là tốt lắm rồi. Địch Áo chỉ có thể tận lực hạn chế giết chóc mà thôi.
Thanh âm gào khóc tiếp tục vang lên, Miêu Tử vốn nằm dưới chân Lao Lạp bỗng nhiên đứng lên, dõi mắt vào trong màn đêm gầm thét đe dọa, hai chân trước bất an cào cào bùn đất.
Vẻ mặt Lao Lạp cũng dần dần nghiêm túc lại, nhíu mày nhìn về ánh thôn xóm đang bị ngọn lửa thiêu rụi.
Địch Áo nghĩ rằng mình vừa bỏ sót điều gì đó, ngưng thần cảm giác lần nữa nhưng vẫn không phát hiện thứ gì khác thường, không khỏi nghi hoặc nhìn sang Lao Lạp: "Tại sao?"
Lao Lạp cũng nghi ngờ, nhỏ giọng nói: "Ở đây không nên có loài vật này, khó nói ..."
Địch Áo nghe mà không hiểu ra sao: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Địch Áo còn chưa dứt, Miêu Tử đã mở rộng hai cánh, há miệng nhe răng chuẩn bị tư thế công kích, cùng lúc đó sắc mặt Lao Lạp đột nhiên biến đổi, nói gấp: "Mau gọi bọn họ rút về."
Nhưng mà đã chậm, mặt đất giữa thôn bỗng nhiên nổ tung, một bóng đen thô to bằng ba người ôm từ dưới đất chui lên, thoáng một cái đã cắn nuốt hai tên võ sĩ gần đó vào trong, rồi nhanh chóng chìm xuống đống bùn đất đen thui kia. Từ khi bóng đen xuất hiện đến lúc hoàn toàn biến mất còn chưa tới một giây, thậm chí những võ sĩ khác không nhận ra bên mình vừa tổn thất hai gã đồng bạn.
Địch Áo vội vàng phát hiệu lệnh rút lui, mặc dù các võ sĩ không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn từ từ rút về. Chẳng qua là ở trong quá trình này bóng đen thoáng hiện lần nữa, một gã võ sĩ theo đó biến mất.
Lúc này đã có mấy võ sĩ phát hiện tình huống dị thường, hô quát xông tới vị trí bóng đen biến mất. Địch Áo muốn ngăn cản nhưng không kịp, mặt đất bên đó bỗng nhiên xuất hiện một cái hố lớn nuốt chửng toàn bộ võ sĩ đứng trong phạm vi đó, mấy tên kia sợ hãi nhảy lên né tránh nhưng bị một lực lượng vô hình kéo lai, thân hình rơi xuống thẳng tắp trực tiếp lún xuống đống bùn đất, màn đêm lại trở về yên tĩnh rất nhanh.
Những gã võ sĩ khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, dựa theo mệnh lệnh của Địch Áo xếp hàng từ từ lùi về phía sau.
Thế nhưng bóng đen không có đình chỉ động tác, liên tiếp hiện ra cắn nuốt các thôn dân rồi chìm xuống đất, chỉ qua thời gian vài lần hô hấp đã có vài chục thôn dân bị nó nuốt mất.
Sắc mặt Địch Áo rất khó coi, dù sao đều là người của hắn, tự dưng không minh bạch tổn thất như vậy đúng là oan ức khó nhịn mà.
Địch Áo quay đầu nhìn về phía Lao Lạp: "Đó là con gì?"
Lao Lạp nhíu mày nói: "Nếu như ta không nhìn lầm hẳn là chủng loại Mạch."
"Cái gì?" Địch Áo nghe không rõ nên hỏi lại.
Thần sắc Lao Lạp vô cùng phức tạp, chậm rãi nói: "Loại yêu thú này chỉ xuất hiện ở phía bắc biển Nạp Gia Lạp, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Động vật sống ở biển lại có thể hoạt động dưới lòng đất?" Địch Áo hoài nghi Lao Lạp nhìn lầm, cho dù là người không có kiến thức cũng biết quái vật hùng bá biển cả bò lên trên đất bằng cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Dù sao đó là hai hoàn cảnh sinh thái hoàn toàn khác nhau.
"Ta cũng không rõ ràng lắm." Lao Lạp lắc đầu nói: "Ta chỉ biết loài vật này rất khó đối phó, ta từng thấy ở trên Đồ Đằng bộ lạc, đây là lần đầu tiên thấy được một con còn sống."
"Không biết coi như xong." Địch Áo cũng không có quá coi trọng việc này, thứ này khi dễ Cực Hạn võ sĩ còn được, nhưng cho dù tốc độ hay lực sát thương cũng không thể so sánh với Địch Áo. Buồn bực nhất là hắn không thể nhận ra loài này tồn tại, nếu không tiểu đội của hắn sẽ không bị tổn thất vô ích như thế.
Địch Áo trực tiếp thả ra Phong Dực bay về phía thôn nhỏ, Lao Lạp im lặng nhìn theo bóng lưng Địch Áo, suy nghĩ một lát rồi chạy theo sau. Miêu Tử thấy hai người đã có động tác hiển nhiên không chịu rơi lại phía sau, hai cánh nhanh chóng mở ra đuổi theo Địch Áo.
Địch Áo không dám khinh thường chút nào, vừa bay đi vừa ngưng tụ quang cầu nơi đầu ngón tay, sau đó từ từ gia tăng uy lực. Nhưng bất ngờ chính là bóng đen kia không có xuất hiện trong phạm vi chung quanh hắn, mà chỉ mon men ra xa truy đuổi những thôn dân đang sợ hãi chạy trốn. Địch Áo vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ con này có thể phán đoán thực lực của người ta?
"Mạch không có mắt, chỉ dựa vào thính giác để bắt thức ăn." Lao Lạp chợt mở miệng giải thích.
Địch Áo chợt hiểu ra, tùy tiện đi vài bước trên mặt đất cố ý phát ra tiếng vang nặng nề, sau đó liền thấy ở phía xa có gò đất đội lên nhanh chóng lao đến vị trí Địch Áo.
Địch Áo ngưng tụ quang cầu đã to ra gấp đôi nắm đấm, khi gò đất chạy tới gần mười thước, Địch Áo đột nhiên bay lên bắn quang cầu ra ngoài.
Mặt đất lặng lẽ mở ra, một bóng đen nhảy lên đón đỡ đạo quang cầu kia, "ầm" một tiếng nổ vang trời, quang cầu bạo liệt phát ra ánh sáng chói lòa, theo đó là từng mảnh tứ chi cụt lủn, nội tạng rời rạc bay múa đầy trời, mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí.