Tác Phỉ Á và Lộ Tây chỉ dựa vào ý chí cầu sinh mãnh liệt mới có thể kiên trì đến tận bây giờ, nếu không cả hai đã sớm biến thành thi thể lạnh băng nằm dưới đất rồi.
Một tên Phong hệ Võ Tôn đưa lưng về phía Địch Áo đang chuẩn bị ra chiêu tối hậu kết thúc tính mạng hai nữ nhân ngoan cường này, trận chiến đã kéo dài ngoài dự tính, nếu lâu thêm chút nữa bọn hắn sẽ lâm vào tình thế bất lợi. Bỗng nhiên hắn cảm giác phía sau truyền đến một cỗ nguyên lực dao động cường hãn, theo bản năng nhanh chóng lách sang một bên, đồng thời trở tay phóng ra một đạo thanh mang bay ngược ra sau.
Ngay cả Phá Không Trảm của Duy Mai Nhĩ cũng không thể tạo ra tác dụng, công kích trình độ này căn bản không cần phải để ý làm gì. Địch Áo để cho thanh mang tùy ý đánh lên trên người mình, đầu ngón tay ngưng tụ ra một đạo quang cầu màu trắng rời khỏi tay, lặng yên bắn về phía gã Phong hệ Võ Tôn kia. Sau đó Địch Áo tăng nhanh tốc độ lên vài phần, trực tiếp xông về phía gã Địa hệ Võ Tôn.
Cái tên Phong hệ Võ Tôn kia lúc này mới quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Địch Áo trực tiếp đón nhận công kích của mình nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Một kích kia mặc dù không đủ để đánh bại cường giả Võ Tôn, nhưng ít ra cũng có thể làm cho đối phương chậm lại, không ngờ lại hoàn toàn vô dụng. Tên Phong hệ Võ Tôn kia chợt có cảm giác không ổn, nhiêu đó cũng đủ cho thấy thực lực của đối phương hiển nhiên vượt xa hắn.
Lại còn đạo quang cầu quái dị kia nữa, trước giờ hắn đánh nhau không ít thế mà chưa từng thấy loại bí kỹ này. Tên Phong hệ Võ Tôn kia đành phải thả ra một đạo Phong Nhận đón đỡ rồi xoay người bay về phía Tác Phỉ Á và Lộ Tây. Chỉ cần đồng bọn của hắn quấn lấy Địch Áo, sau khi thành công đánh chết hai nữ nhân ngoan cố này, bọn hắn có thể tiến hành vây công gã đối thủ đáng ngờ này. Từ trên lý luận thì hắn đã lựa chọn chính xác, nhưng thật ra hắn đã đánh giá thực lực đồng bọn mình quá cao.
Gã Địa hệ Võ Tôn thấy Địch Áo chạy nhanh tới biết mình khẳng định trốn không thoát, hắn liền quát lớn một tiếng, nhấc chân đạp mạnh xuống đất bắn ra từng đạo kình khí lạnh thấu xương.
Một đường chạy tới đây, Địch Áo đã chịu mấy lần đả kích, mặc dù nhờ có Đại Luân kỳ lạ trong cơ thể hỗ trợ chống đỡ, nguyên lực chiến giáp không có bị ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng lực xung kích lại không thể nào triệt tiêu hết, nếu tiếp tục ngạnh kháng Liệt Địa Kích của đối phương, Địch Áo rất có thể sẽ bị thương tổn.
Nhưng tình hình hiện tại Địch Áo đã không có khả năng lựa chọn, tình huống Tác Phỉ Á đã nguy trong sớm tối, cho dù là tranh thủ thêm một giây thời gian cũng có thể thay đổi chiến cuộc hoàn toàn.
Địch Áo bắn ra một đạo quang cầu lần nữa, nhất định phải giải quyết gã Địa hệ Võ Tôn trong thời gian ngắn nhất. Bởi vì thời gian vô cùng cấp bách làm cho Địch Áo không có thời gian buông thả Phong Thuẫn, hoàn toàn sử dụng phương pháp liều mạng chạy thẳng tới đây.
Gã Địa hệ Võ Tôn cực kỳ kinh ngạc, địch nhân ngay cả Duy Mai Nhĩ cũng không cản được đã có thể đoán ra thực lực đại khái rồi. Nhưng cường giả như vậy không nên liều mạng với một Địa hệ Võ Tôn như hắn mới đúng, Phong hệ võ sĩ cao cấp có vô số biện pháp đùa bỡn võ sĩ hệ khác kia mà?
Sau một lát, quang cầu màu trắng trực tiếp xuyên qua hàng rào kình khí vô hình, gã Địa hệ Võ Tôn thả ra Liệt Địa Kích không thể nào gây ảnh hưởng cho đạo quang cầu kia. Tên kia đâu ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống quỷ dị này, chỉ kịp nghiêng thân thể sang một bên né tránh đạo quang cầu quỷ dị.
Cùng lúc đó vô số kình khí của Liệt Địa Kích cũng đánh lên người Địch Áo phát ra tiếng nổ vang chói tai. Thân thể Địch Áo rốt cuộc thừa nhận công kích đến cực hạn không nhịn được nữa há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng kết quả của gã Địa hệ Võ Tôn thê thảm hơn Địch Áo nhiều lắm, đạo quang cầu kia va chạm với nguyên lực chiến giáp nhất thời tỏa ra ánh sáng chói mắt, lực chấn động quá mạnh đánh gã Địa hệ Võ Tôn bay lên khỏi mặt đất. Nhưng đối với Địa hệ Võ Tôn thì đau đớn cỡ này còn không tính vào đâu, để cho hắn sợ hãi là nguyên lực chiến giáp lại run rẩy kịch liệt, hiển nhiên đã chuẩn bị sụp đổ tới nơi rồi.
Địch Áo bị Liệt Địa Kích đánh vào cũng mất tự chủ lui về sau một bước, nhưng chỉ dừng lại trong chớp mắt, Địch Áo đã lộn một vòng bay lên cao tiếp tục hướng tới gã Địa hệ Võ Tôn.
Thân thể tên kia còn đang lơ lửng trên không trung, còn chưa kịp hạ xuống đất đã thấy Địch Áo lao đến với tốc độ chóng mặt. Nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán, hai tay vung lên tạo ra một tảng đá cứng rắn ném về phía Địch Áo.
Nhưng mà gã Địa hệ Võ Tôn trong lúc vội vã sử dụng nguyên lực ngưng tụ ra tảng đá không có bao nhiêu lực công kích, dựa vào sức nặng và tốc độ nhìn qua miễn cưỡng có chút khí thế. Địch Áo không trốn không tránh dùng hai tay che đầu nhào tới, "ầm" một tiếng, tảng đá bị Địch Áo đụng nát bấy. Ngay sau đó Địch Áo tranh thủ thời cơ phóng tới trước mặt gã Địa hệ Võ Tôn.
Lại một đạo quang cầu rời khỏi tay, khoảng cách gần như vậy hiển nhiên gã Địa hệ Võ Tôn tránh không thoát, đành phải trơ mắt nhìn quang cầu đánh lên trên người của mình, kèm theo thanh âm nổ vang là một luồng ánh sáng bừng lên chói lòa. Gã Địa hệ Võ Tôn ngã gục xuống đất, miệng không ngừng tuôn trào máu tươi, mắt thấy là không sống nổi rồi.
Từ lúc Địch Áo xông về phía gã Địa hệ Võ Tôn và đánh gục đối phương, trước sau chỉ là dùng thời gian mười mấy giây mà thôi. Tốc độ nhanh đến mức những người khác không kịp cho ra phản ứng nào hữu ích.
Gã Phong hệ Võ Tôn mới vừa giao thủ với Địch Áo đã nhìn ra thảm trạng của đồng bọn, da thịt trên mặt mất tự chủ giật giật mấy cái. Thật ra hắn không thèm đặt quang cầu của Địch Áo vào trong mắt, dù sao từ hình dáng bên ngoài thì thứ này uy lực chỉ có hạn. Nhưng bởi vì hắn vội vã xông qua đánh chết Tác Phỉ Á và Lộ Tây trong lúc vô tình tránh thoát Địch Áo công kích. Giờ phút này không nhịn được toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nếu như lúc này hắn để cho quang cầu đánh trúng mình thì hậu sự khó lường rồi.
Thân hình Địch Áo tiếp tục di chuyển về phía gã Hỏa hệ Võ Tôn, mục đích của hắn rất rõ ràng. Trước tiên giải quyết những đối thủ có tốc độ không bằng mình, sau đó sẽ quay lại đối phó hai gã Phong hệ Võ Tôn kia.
Duy Mai Nhĩ nghe phía sau kêu thảm nhưng không có cách nào quay đầu lại. Bởi vì lúc này Lao Lạp đã nhảy lên không trung, đối mặt "nữ nhân cuồng bạo trong truyền thuyết" này, Duy Mai Nhĩ tuyệt đối không dám xem thường.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài thước, Duy Mai Nhĩ đập mạnh Phong Dực bay lên trời cao, đồng thời thả ra một đạo Phá Không Trảm bắn về tới Lao Lạp.
Lao Lạp vung quyền đánh nát thanh mang, công kích trình độ này làm sao tạo thành thương tổn cho nàng được. Nhưng vấn đề là Lao Lạp không thể biến hướng ở trên không trung, Duy Mai Nhĩ cũng nhìn trúng điểm này nên tụ lực chờ sẵn. Chỉ cần thế xông lên của Lao Lạp ngừng lại bắt đầu hạ xuống đất, hắn sẽ phát động một lần công kích trí mạng.
Duy Mai Nhĩ dự tính không sai, mặc dù Lao Lạp tung quyền đánh tan Phá Không Trảm dễ dàng, nhưng thế xung phong cũng bị trở ngại. Hơn nữa Duy Mai Nhĩ đã rời khỏi vị trí ban đầu nên Lao Lạp chụp hụt, vừa bay tới vị trí nhắm sẵn trước đó là thân hình Lao Lạp bắt đầu rơi xuống đất.
Duy Mai Nhĩ cười lạnh một tiếng, hai tay liên tục huy động bắn ra hàng loạt đạo thanh mang. Giờ phút này Lao Lạp chính là một mục tiêu tuyệt hảo, nếu còn không đánh trúng thì Duy Mai Nhĩ có thể tự đập đầu chết luôn cho rồi.
Nhưng đúng lúc này, Miêu Tử bỗng nhiên vọt tới dưới chân Lao Lạp để cho nàng ngồi lên trên lưng mình. Sau đó Miêu Tử giang rộng hai cánh lướt tà tà lên trên trời, tất cả công kích của Duy Mai Nhĩ nhất thời rơi vào khoảng không.
Như vậy cũng được? Duy Mai Nhĩ trợn mắt ra nhìn, nhưng Duy Mai Nhĩ không còn đủ thời gian để kinh ngạc. Bởi vì Miêu Tử đang lao tới chỗ hắn với tốc độ cực nhanh, đối với Miêu Tử Duy Mai Nhĩ thì một con yêu thú không khó đối phó, cho dù nó thực lực có mạnh đến mấy cũng phải có giới hạn. Làm cho Duy Mai Nhĩ khẩn trương chính là Lao Lạp cưỡi trên lưng Miêu Tử. Dựa vào đầu yêu thú biết phi hành này, tính linh hoạt của Lao Lạp được đề cao không ít. Vì thế hắn sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm rất lớn.
Duy Mai Nhĩ âm thầm tính toán một hồi, may là tốc độ Miêu Tử vẫn có chênh lệch chút ít so với hắn, nhưng không thể nào đánh chết Lao Lạp trong đoạn thời gian ngắn rồi. Giờ phút này Duy Mai Nhĩ bỗng nhiên sinh ra cảm giác hối hận, nếu lúc trước đổi cho người khác tới ngăn chặn Lao Lạp hẳn là hiệu quả tốt hơn một chút. Ở trong nhận thức của Duy Mai Nhĩ, Địch Áo mới là địch nhân quan trọng nhất, về phần Lao Lạp chỉ là dã nha đầu có man lực hơn người mà thôi. Khi chiến đấu một đối một, hắn có vô số biện pháp xử lý gọn đối thủ.
Tốc độ một gã Võ Tôn cao cấp buông thả bí kỹ là vô cùng đáng sợ, từng đạo Phá Không Trảm từ trong tay Duy Mai Nhĩ bay ra liên tiếp. Đồng thời Duy Mai Nhĩ không ngừng biến ảo vị trí để tránh bị Lao Lạp nắm được quỹ tích di động của mình.