Ca Đốn và Tuyết Ny rèn luyện ở trên chiến trường lâu như vậy, kinh nghiệm đương nhiên là có. Sau khi tiểu đội trưởng trong nhóm tử trận, hai người bọn họ thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí kia, ít nhất so sánh với mấy tiểu binh vừa ra chiến trường thì bọn họ mạnh hơn nhiều.
Một tình huống khác chính là có một tiểu đoàn nào đó bị toàn diệt, số binh lính còn sót lại tạm thời tụ tập lại tổ chức thành một tiểu đoàn mới dĩ nhiên cũng cần một tiểu đội trưởng. Tuyết Ny được tấn thăng lên làm tiểu đội trưởng dựa vào tình huống đó, Thủy hệ võ sĩ có năng lực khống chế trận chiến rất tốt, do đó có thể giảm bớt tổn thất xuống thấp nhất.
"Vậy các ngươi thì sao?" Địch Áo cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
Tác Phỉ Á cười cười không trả lời trực tiếp vấn đề Địch Áo vừa hỏi. Nhưng Địch Áo lập tức hiểu ra, đoán chừng Tác Phỉ Á đã trở thành tiểu đội trưởng, nhưng Lôi Mông và Y Toa Bối Nhĩ thì hơi khó rồi.
Quả nhiên ánh mắt Lôi Mông trở nên vô cùng buồn bực, oán hận nói: "Đây có cái gì mà ngại ngùng, ngoại trừ ta ra, các nàng đều là tiểu đội trưởng."
Địch Áo nở nụ cười châm chọc: "Điều này cho thấy thực lực tiểu đoàn của ngươi không tệ nha!"
"Mụ nội nó !" Lôi Mông tức giận mắng lớn: "Lão tử ngay cả cơ hội ra chiến trường cũng không có, làm sao mà có tổn thất được chứ." Bạn đang đọc truyện được copy tại
Địch Áo buồn cười vô cùng, nếu đổi hắn thành Thi Lạc Tư sợ rằng cũng không thể nào yên tâm ném Lôi Mông ra tuyến đầu tiên nổi. Mặc dù đã có đám người Cổ Lạp Gia Tư âm thầm bảo vệ Lôi Mông, nhưng không ai dám bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu. Hơn nữa Lôi Mông là Địa hệ võ sĩ nên khả năng chạy trốn rất thấp, nếu như hắn là Phong hệ võ sĩ có lẽ còn có một chút dư âm lựa chọn.
Ngày hôm sau Địch Áo được Thi Lạc Tư bổ nhiệm vào vị trí ám sát như trước kia, bây giờ song phương đã hứng thú với hành động tàn sát này rồi. Đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi, chỉ cần một phương bắt đầu xuất thủ thì hành động trả thù sẽ vĩnh viễn tiến hành đi xuống, cho đến khi một phương triệt để hỏng mất mới thôi. Trong quá trình này, rất khó nói ai chiếm được tiện nghi.
Song phương vẫn chưa sử dụng Thánh giả tiến hành tru diệt cũng có đạo lý riêng, nếu như chém giết võ sĩ cấp thấp của đối phương không còn một mống, vậy thì sau khi chiếm đoạt biên giới lấy ai đi thủ vệ lãnh thổ? Dĩ nhiên, cho dù không xuất động Thánh giả mỗi ngày trên chiến trường đều có võ sĩ chết đi theo con số hàng ngàn. Bây giờ chỉ đợi xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng rồi. Phe nào không nhịn được xuất động Thánh giả nghĩa là bên đó đã lâm vào tình trạng bị động.
Thế nhưng xét thấy thực lực Địch Áo đã tiếp cận Thánh giả, cho nên Thi Lạc Tư yêu cầu hắn ra tay cứu viện khi thấy võ sĩ bên mình nguy cấp. Dưới tình huống bình thường Phong hệ võ sĩ chịu trách nhiệm ám sát sẽ không đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng Địch Áo hiển nhiên là một ngoại lệ. Đây là vì Thi Lạc Tư còn chưa rõ ràng lực chiến lực của Lao Lạp và Miêu Tử đã đề cao đến trình độ nào, nếu không rất có thể sẽ trực tiếp ném cho Địch Áo một gánh nặng hơn nữa.
Từ đó các võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc hoảng sợ phát hiện cơn ác mộng của bọn họ đã quay trở lại.
Cảnh nội Nguyệt Ảnh đế quốc, trong một trấn nhỏ cách biên cảnh bắc bộ không xa, cánh cửa một căn nhà cũ nát đã mở rộng. Tất cả mọi người từ trong đi ra đều mang thần sắc vội vã, tựa hồ có chuyện gấp gáp cần bọn họ đi xử lý.
Một trận gió nhẹ thổi quá, thân ảnh Địch Uy xuất hiện ở trước cửa, mấy gã thanh niên liếc thấy Địch Uy nhất thời lộ ra thần sắc khẩn trương, một mực cung kính cúi đầu đứng chờ ở hai bên.
Ở trong trang viện này, Địch Uy chính là tồn tại cao nhất, mấy người trẻ tuổi không dám nhìn Địch Uy chút nào. Bởi vì danh tiếng tàn ác, tính khí thất thường của Địch Uy ai nấy đều biết, nghe nói ở trong Sư Tâm đế quốc, nơi nào có Địch Uy đại nhân tự mình trấn giữ là cách một đoạn thời gian cần phái một người phụ trách mới, về phần người phụ trách trước đó đi nơi nào đã không cần thiết suy đoán nữa rồi. Bọn họ không muốn chỉ vì sai lầm nhỏ nhặt nào đó mà đắc tội tên hung thần này.
Tâm tình Địch Uy có lẽ rất tốt, vừa nhìn thấy mấy người trẻ tuổi liền cười cười chào hỏi, sau đó cất bước tiến vào trong viện lưu lại mấy người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn tràn đầy nghi hoặc.
Một người trẻ tuổi đợi đến lúc thân ảnh Địch Uy biến mất sau cánh cửa mới nghi ngờ hỏi đồng bạn của mình: "Ta có nhìn lầm không? Đại nhân vừa mới cười với ta?"
"Ta cũng nhìn thấy, nhưng đây chưa chắc là chuyện tốt." Một người khác lo lắng nói.
"Mấy ngày này chúng ta tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt đại nhân, có lẽ đại nhân sẽ quên mất chuyện ngày hôm nay đi." Một người khác lập tức tán thành.
Địch Uy đã đi vào trong sân không có nghe được thủ hạ mình nghị luận điều gì. Nếu không, rất khó nói hắn sẽ sinh ra cảm giác quái dị như thế nào.
Trong đại sảnh phương viên mười thước vuồng chồng chất tài liệu cao như núi, một nhóm người đang phân loại, tập hợp đủ loại tin tức tình báo. Nhìn thấy Địch Uy đi vào nhưng không có ai lên tiếng chào hỏi, mà vẫn tiếp tục tiến hành công việc của mình.
Coi như là người tính tình cổ quái nhưng chỉ cần đạt tới địa vị nhất định, bên cạnh sẽ có một vài thuộc hạ trung thành. Người nơi này có thể coi như là tâm phúc Địch Uy, bọn họ không cần phải lo lắng mình sẽ bị chết bất đắc kỳ tử như những người ở bên ngoài. Chỉ cần bọn họ làm tốt chuyện của mình, Địch Uy sẽ không trút lửa giận xuống đầu bọn họ.
Địch Uy mới vừa ngồi xuống đã có người đưa một phần danh sách vào tay, bên trên ghi lại những chuyện sắp phát sinh mấy ngày tới, thứ tự trước sau dựa vào mức độ quan trọng của sự việc.
Thần Phạt là một tổ chức khổng lồ, mỗi ngày đều có thư tín từ các nơi trong đại lục bay về nơi này. Mặc dù những tin tình báo này đã trải qua tập hợp bước đầu nhưng tụ tập lại một chỗ vẫn nhiều đến mức vừa thấy là nhức đầu chóng mặt. Đôi khi muốn phân biệt rõ ràng thêm một bước phải dựa vào chỉ thị của bề trên, phần danh sách trong tay Địch Uy đã được trải qua sắp xếp chi tiết, chuẩn bị nộp lên cho Quân Đồ Minh.
Địch Uy tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ lại một điểm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đứng gần nhất: "Phần danh sách này là nguyên kiện, hay là phân ra rồi?"
"Đã phân loại, đại nhân, bản nguyên kiện đã đưa lên trước đó hai ngày rồi." Người nọ nhẹ giọng hồi đáp, người nơi này không bao giờ nói lớn, bao gồm cả Địch Uy trong đó để tránh ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Ánh mắt Địch Uy có vẻ bất đắc dĩ, lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu vì thủ hạ của mình làm việc hiệu suất quá cao, trên tài liệu ghi lại rõ ràng là Lan Bác Tư Bản đã tự mình ra khỏi thành nghênh đón Địch Áo. Kỳ quái hơn chính là Hoắc Phu Mạn còn đích thân cử hành yến hội, Phổ Tư Lợi đại diện cho Thiên Không Thành cũng có mặt ở đó. Như vậy lăn qua lăn lại, coi như là thằng mù cũng có thể nhìn ra Địch Áo có vấn đề.
Hơn nữa năng lực tình báo của Thần Phạt vô cùng cường hãn, phía dưới tình báo còn chú thích một vài hàng chữ nho nhỏ có liên quan di tích Bất Hủ Vương. Địch Uy đã có thể tưởng tượng ra sau khi phần tình báo này nằm trong tay Quân Đồ Minh sẽ dẫn đến hậu quả gì rồi. Chẳng lẽ lão gia hỏa Lan Bác Tư Bản kia không biết động não sao? Đúng là tiết lộ Địch Áo đã hoàn thành hai lần tiến hóa ra ngoài sẽ đề cao sĩ khí rất lớn, nhưng vấn đề là nguy hiểm từ đó sẽ gia tăng không ít.
Một người bị đè nén quá lâu, một khi bạo phát đúng là không chừa thủ đoạn nào mà. Cơ trí như Lan Bác Tư Bản cũng không thể ngoại lệ.
Địch Uy đưa tay vuốt vuốt mi tâm, sự tình đã tiến hành đến trình độ này đã không có dư âm vãn hồi, chỉ đợi xem Quân Đồ Minh sẽ phái ai tới thi hành nhiệm vụ rồi tính tiếp. Hi vọng không phải là hai cái tên biến thái kia là tốt rồi, nếu quả thật là như vậy, trừ phi Địch Áo đi theo Lan Bác Tư Bản ngày ngày không rời, nếu không chỉ có thể thắp nhang cầu phúc cho hắn mà thôi.
Kinh ngạc hồi lâu, Địch Uy bỗng nhiên thả xấp tài liệu xuống, cầm bút viết gì đó rồi bỏ vào phong thư đưa cho người bên cạnh: "Giao lên trên, càng nhanh càng tốt."
"Vâng, đại nhân." Người nọ nhẹ giọng đáp, cầm lấy phong thư nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
"Hi vọng sẽ có một chút tác dụng." Địch Uy thở dài buồn bã, hắn chỉ có thể làm nhiêu đó mà thôi.
Biên cảnh nam bộ Sư Tâm đế quốc, trên chiến trường vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Địch Áo và Lao Lạp lại đi lên gò núi nhỏ trước kia đánh giá tình hình chiến trường.
Thành thật mà nói, sau khi thành công ám sát mấy cường giả Võ Tôn liên tiếp, Địch Áo đã mất đi hứng thú với công việc này. Đó không còn là chiến đấu nữa, mà hoàn toàn nghiêng về hình thức giết chóc, đối phương không có cường giả Võ Tôn nào ngăn cản được Địch Áo và Lao Lạp liên thủ công kích. Đáng buồn hơn nữa chính là bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.