"Địch Áo làm chuyện gì xấu xa?" Theo tiếng nói, cửa phòng Ca Đốn mở ra, ngay sau đó Ca Đốn và hai Vũ nương xuất hiện ngoài cửa.
Từ thần thái để nhận xét, Ca Đốn tự nhiên hơn Lôi Mông nhiều lắm, lúc đi ra cửa hắn vẫn ôm trải ôm phải không thèm quan tâm ánh mắt của người khác. Còn bộ dạng Lôi Mông nhăn nhăn nhó nhó y như một đứa con nít.
"Hắn?" Lôi Mông chỉ lên trên xà nhà nói: "Hắn trốn ở phía trên kia."
Ca Đốn ngẩng đầu lên nhìn, rồi lắc đầu nói: "Đứa ngốc, Địch Áo sợ đầu heo chết như ngươi gặp chuyện không may, cho nên ở trên đó canh gác nguyên một đêm, cho dù ngươi không cảm tạ hắn cũng không thể phát lửa giận lên trên người hắn chứ?"
"Ngươi..." Lôi Mông cứng họng, lại còn cố gắng chống chế: "Ngươi tốt hơn ta bao nhiêu? Ngày hôm qua say đến mức đi đường cũng không vững, ta là heo chết, ngươi cũng thế thôi."
"Lại đánh chủ ý lên người ta rồi?" Ca Đốn cười hắc hắc, đột nhiên hất hai Vũ nương ra, dùng sức vỗ vỗ cửa phòng Lôi Mông: "Đi ra ngoài, đi ra hết cho ta "
Cửa mở ra, hai Vũ nương cười hì hì đứng ở trong đó, đến khi tầm mắt của các nàng rơi vào trên người Lôi Mông, nụ cười lại càng vui vẻ hơn.
"Hai người các ngươi, ngày hôm qua không phải là lười biếng đó chứ? Có làm cho Lôi Mông thiếu gia của chúng ta hài lòng không?" Ca Đốn nghiêm mặt hỏi: "Bằng không tại sao Lôi Mông thiếu gia của chúng ta lại giận dữ như vậy, thấy ai cũng muốn cắn một phát?"
"Đại nhân, chúng ta không có dám lười biếng chút nào mà." Vũ nương bên trái vội vàng nói.
"Đúng thế, đúng nha !"
"À? Ta đây không tin." Ca Đốn nói: "Nói một chút, tối hôm qua các ngươi đã làm những gì?"
"Ca Đốn~!" Lôi Mông giận dữ rống lên một tiếng, sau đó vội vã chạy tới, bộ dạng tựa hồ là thật sự giận dữ.
"Được rồi, đừng trêu Lôi Mông nữa." Địch Áo nói: "Da mặt hắn mỏng."
"Da mặt hắn mỏng?" Ca Đốn thở dài nói: "Hắn chỉ mỏng ở mỗi phương diện này thôi, là bởi vì không có kinh nghiệm. Nếu như làm được mấy lần, ha hả, chờ hắn chín mùi, ngươi sẽ biết tên này rốt cuộc vô sỉ đến cỡ nào."
Đến khi bọn hắn ra khỏi hành lang, Lôi Mông đã sớm ngồi vào bàn, thấy Địch Áo và Ca Đốn đi ra liền trực tiếp quay đầu lại.
Hai Vũ nương đi theo sau Ca Đốn rất cơ trí, vội vàng đi tìm tiểu nhị, sau đó rất nhanh, bọn họ đã mang lên một bữa ăn sáng đầy đủ.
Ca Đốn vẫn đang ngó chừng Lôi Mông, còn Lôi Mông một mực tránh né tầm mắt những người khác. Mặc dù hắn đã dùng bộ mặt căng thẳng đầy căm hờn phát ra lời cảnh cáo, nhưng việc này hù dọa không ngã Ca Đốn. Ngay cả Cực Hạn võ sĩ thực lực vượt xa, hắn cũng không sợ, làm sao lại sợ một gã Lôi Mông?
"Đúng rồi, Lôi Mông, ngươi nhận được lễ vật chưa?" Ca Đốn đột nhiên hỏi.
"Lễ vật gì?" Lôi Mông buồn bực hờn dỗi nói.
"Xong xong, Lôi Mông, ngươi thua thiệt lớn." Ca Đốn nói: "Trong cuộc đời mỗi người đàn ông chỉ có một cơ hội này thôi, ngươi…"
Địch Áo vội vàng đá Ca Đốn một cước ở dưới đáy bàn, sau đó cố ý nói sang chuyện khác: "Mấy ngày này, chúng ta nên làm những gì?"
"Ngươi có ý gì?" Ca Đốn sửng sốt.
"Bởi vì Bái Tác Tư cản đường những người khác nên mới phải gặp phải biến cố này, nhưng cho dù là Hào Uy Nhĩ hay là mấy gã Quang Mang võ sĩ thuộc hạ hắn chỉ thanh đao ở trong tay người khác đao mà thôi. Ca Đốn, ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Lặc Tư Bá tước?" Ca Đốn chậm rãi ngồi thẳng lên, hừ lạnh một tiếng: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."
Lôi Mông ngồi ở một bên cũng phải hít vào một hơi lạnh, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Địch Áo. Đầu óc hắn rất thanh tỉnh, tự nhiên nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Địch Áo. Tâm tình hắn vừa vội vừa tức, mọi chuyện đã qua, Hào Uy Nhĩ đã chết, những gã võ sĩ kia cũng đã bị trừng phạt, cuối cùng bọn họ nên tìm cho Tác Luân một địa phương an cư lạc nghiệp mới đúng. Tại sao Địch Áo lại nhắc tới Lặc Tư Bá tước? đây là Bá tước lĩnh chân chính, thủ hạ nhất định sẽ có cường giả thực lực tương ứng với thân phận hắn. Người ta tùy tiện phái ra một Cực Hạn võ sĩ cũng có thể đánh cho ba người bọn họ chịu không nổi.
Địch Áo nhún vai bất đắc dĩ, đây là chuyện không có cách nào khác, cho dù hắn không nói, Ca Đốn cũng sẽ triển khai hành động. Ví dụ như lần trước, Ca Đốn sẽ bỏ rơi Lôi Mông, một mình lẻn vào Đôi Tháp trấn cố gắng ám sát Hỏa Hồ Chu Địch Ti.
Nếu như Ca Đốn đi một mình chính là tự tìm đường chết, còn không bằng ba người cùng nhau nghĩ biện pháp.
"Hai vị…" Lôi Mông bỗng nhiên duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, nói ra từng câu từng chữ: "Rốt cuộc các ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Ba người không nói gì thêm nữa, tửu quán hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Ca Đốn cũng mở miệng: "Không phải chỉ là một Bá tước thôi sao?" Hắn cười lên dữ tợn: "Nếu như là ở ..." Nói tới đây, không biết Ca Đốn nhớ ra cái gì đó bỗng nhiên ngậm miệng lại, nhưng vẻ mặt khinh thường vẫn còn đọng lại như cũ.
"Mấy từ đó mà ngươi cũng có thể nói được?" Lôi Mông không biết nên nói gì cho phải, mặc dù hắn biết rõ trong tình huống này không nên đả kích Ca Đốn, nhưng nếu để cho hai người ở trước mặt này muốn làm gì thì làm, hậu quả chắc chắn là không chịu nổi: "Nếu như không coi Bá tước vào đâu, vậy thì chúng ta đây? Chẳng qua là Quang Mang võ sĩ bé nhỏ không đáng kể mà thôi, ngay cả thu thập loại người như Hào Uy Nhĩ cũng phí một phen trắc trở, chúng ta lấy cái gì đi đối phó một vị Bá tước?"
"Không có chuyện gì là tuyệt đối." Địch Áo thản nhiên nói: "Hơn nữa, không phải là chúng ta đi tìm gã Bá tước kia gây phiền toái ngay bây giờ, chúng ta tới giết người, không phải là đi chịu chết."
Lôi Mông không ngừng gãi gãi đầu, trước kia hắn vẫn cho rằng chuyện thống khổ nhất là gặp được tên điên Ca Đốn, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được còn có một chuyện thống khổ hơn nhiều, đó chính là đồng thời đối mặt hai kẻ điên.
"Thế nhưng trước lúc đó, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là an trí Tác Luân cho tốt, và cả hai mẹ con Ngã Lệ." Địch Áo nói.
Ánh mắt Lôi Mông lộ ra thần sắc vui sướng, hắn cho rằng Địch Áo mới vừa nói những lời kìa chỉ là vì an ủi Ca Đốn chứ không phải là thật lòng muốn đi đối phó một vị Bá tước, nhưng một câu cuối của Địch Áo lại đẩy hắn vào vực sâu tăm tối.
"Sau đó chúng ta mới có khả năng yên tâm vạch kế hoạch hành động, dù sao chuyện này quá mức nguy hiểm, không thể liên lụy tới bọn họ."
"Ngươi cũng biết nguy hiểm?" Lôi Mông rên rỉ một tiếng.
"Chuyện nguy hiểm ta từng làm rất nhiều." Địch Áo cười mị mị nói.
"Địch Áo." Ca Đốn chần chờ nói: "Ta biết ngươi vì ta mới nói như thế, nhưng vẫn nên thôi đi, không thể để cho mọi người bởi vì ta mà mạo hiểm quá lớn."
"Sau đó thì sao? Ngươi tự mình đi làm?" Địch Áo nói.
Ca Đốn mặc nhiên không nói, trên thực tế ngày hôm qua nhắc tới quá khứ Bái Tác Tư, một nửa bởi vì uống quá nhiều rượu, còn có một nửa là lưu lại cho Địch Áo và Lôi Mông ám hiệu rằng sau này mỗi người sẽ đi một ngả.
"Thật ra ta không hoàn toàn vì ngươi, từng có một vị trưởng bối nói với ta một câu." Địch Áo nhìn Ca Đốn nhàn nhạt: "Thân là võ giả sẽ phải kiên quyết tiến về phía trước, làm chuyện mình muốn làm, làm cả chuyện những người khác không dám làm, như vậy mới có khả năng rèn luyện ý chí của mình, trở thành cường giả chân chính."
"Chúng ta không nói chuyện này nữa có được không?" Lôi Mông cầu khẩn: "Không quản các ngươi muốn đi làm cái gì, dù sao trước tiên cũng phải an bài nhóm Ngã Lệ cho tốt đã."
"Được." Địch Áo gật đầu, hắn lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, ta nói cho các ngươi biết, chúng ta phát tài rồi."
"Phát tài? Phát tài cái gì?" Ca Đốn hỏi.
"Mặc dù thời gian Hào Uy Nhĩ làm thành chủ không dài nhưng vơ vét được không ít, hiện tại hắn đã chết, những thứ kia..."
Lôi Mông đột nhiên ném cái bánh bao lên trên bàn, nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
"Lôi Mông, ngươi làm gì đó?" Ca Đốn kêu lên.
"Đi đến nhà Hào Uy Nhĩ." Lôi Mông xoay người ngoắc ngoắc ngón tay: "Các ngươi đang lo lắng gì vậy?"
"Chờ đến lúc nhà ngươi phản ứng, nhà Hào Uy Nhĩ không còn thừa nổi một cọng lông." Ca Đốn nói: "Địch Áo nói cho chúng ta biết đã phát tài, ngươi còn không hiểu ý tứ của hắn?"
"À?" Lôi Mông dừng lại chỉ chốc lát, sau đó xám xịt quay trở về.
"Hắc hắc, lần nào tên này được nữ nhân làm cho dễ chịu đều có biến hóa không nhỏ." Ca Đốn đưa tay quệt miệng nói: "Cơ trí thường xuyên giắt trên khóe miệng đâu rồi? Đầu óc đâu? Bị mất hết rồi hả?"
Hôm nay Lôi Mông rõ ràng đang ở vào thế hạ phong, hắn nhìn trái nhìn phải, làm bộ như không nghe thấy Ca Đốn nói.
"Địch Áo, chúng ta thu vào bao nhiêu?" Ca Đốn buông tha Lôi Mông, quay đầu nói với Địch Áo.
"Mấy ngàn kim tệ, có không ít khế đất và châu báu."
"Mấy ngàn? Rốt cuộc là mấy ngàn?"
"Cụ thể ta cũng không biết." Địch Áo nói: "Thật ra tối ngày hôm qua ta không nghĩ tới đi tới xem xét nhà Hào Uy Nhĩ, là Ngải Phất Lí nhắc nhở ta, nói chuẩn xác là hắn lật sạch nhà Hào Uy Nhĩ rồi mới cố ý đến đây tìm báo cho chúng ta."
"Ngải Phất Lí?" Ca Đốn trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Hắn có ý gì? Muốn cùng đi với chúng ta?"
Ca Đốn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với tiền tài, phải biết rằng ban đầu hắn chỉ vì mấy trăm kim tệ đã dám tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Hỏa Hồ Chu Địch Ti.
"Không sai."
"Hắn không có giấu đi một phần chứ?" Ca Đốn hỏi.
"Chắc là không, nếu muốn cùng đi với chúng ta, hắn lại cất giấu một khoản thì đúng là quá ngu xuẩn." Địch Áo nói: "Huống chi, hắn sẽ giấu ở chỗ nào? Không sợ bị chúng ta phát hiện hay sao?"
"Ngươi đáp ứng?"
"Ừ." Địch Áo suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải nói rõ việc này hơn: "Ta đã nghĩ qua, tính cách Tác Luân có chút hèn yếu, bất kể muốn làm cái gì, hắn cần phải có một trợ thủ đầy đủ kinh nghiệm."
"Vậy thì cứ mang hắn theo." Ca Đốn nói.