DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 77: Tập kích

Lặc Tư Bá tước thuộc về quý tộc đời thứ nhất, đây là do căn cơ của hắn không quá vững chắc nên mới để cho Thủy Tinh thành vượt ra ngoài hắn khống chế. Cho đến mười mấy năm vận hành sau này, lực ảnh hưởng của hắn càng ngày càng yếu nhược, lúc mới bắt đầu đã phải xuất thủ thu thập những gã thành chủ bằng mặt không bằng lòng, làm cho cho tình thế và căn cơ vô cùng bất ổn. Còn bản thân Hào Uy Nhĩ chính là "quý nhân gà chó" (đời quý tộc ăn theo) điển hình rồi. Cuộc sống hắn lúc niên thiếu rất khó khăn, suốt ngày chơi bời lêu lổng, lại còn không biết chữ, hơn nữa tính tình hoàn toàn không có tu dưỡng, khi hắn còn bé cực kỳ hâm mộ giai cấp quý tộc có cuộc sống xa hoa phù phiếm, bây giờ có điều kiện như thế, dĩ nhiên hắn phải liều mạng hưởng thụ.

Thế nhưng, thái độ Lặc Tư đối với Hào Uy Nhĩ rất phức tạp, một bên thống hận Hào Uy Nhĩ kém cỏi, một phương diện khác tận lực chiếu cố Hào Uy Nhĩ. Bởi vì trước khi Lặc Tư trở thành Bá tước từng đắc tội mấy nhà quý tộc, người ta phái gia đinh tới bắt tỷ tỷ Hào Uy Nhĩ, chuẩn bị mang trở về dâm dục một phen, dùng chuyện này để trả thù Lặc Tư. Lúc ấy Hào Uy Nhĩ tự dưng nổi điên che trước mặt tỷ tỷ (thực tế là đường tỷ - chị họ), hắn bị đám gia đinh đánh cho mình đầy thương tích, ngay cả mắt cũng mù một con, cận kề cái chết vẫn không lùi bước. Mặc dù không có làm ra tác dụng quyết định, nhưng sự cố gắng đó đã trì hoãn được mấy phút, cuối cùng Lặc Tư kịp thời trở về.

Từ đó Lặc Tư Bá tước dã tâm bừng bừng không cho phép người khác can thiệp chính vụ của hắn, Bá tước phu nhân biết mình có hoàn cảnh không tốt, không được giáo dục đến nơi đến chốn, tướng mạo bình thường …vân… vân, cho nên tự ti mặc cảm, rất ít khi ra mặt yêu cầu Lặc Tư Bá tước làm cái gì cho nàng. Chỉ khi nào liên lụy đến Hào Uy Nhĩ, Bá tước phu nhân mới đổi thành một người khác hoàn toàn, nhất là khi Lặc Tư Bá tước muốn xử phạt Hào Uy Nhĩ, thậm chí Bá tước phu nhân sẽ biến thành một con sư tử mẹ tức giận, gầm thét, giương nanh múa vuốt liều mạng bảo vệ…, đến nước đó Lặc Tư Bá tước cũng phải mềm lòng, lập tức tha cho Hào Uy Nhĩ.

Đây là một loại nguyên tắc rất mộc mạc, gã đường đệ này (em họ) đã cứu nàng, cho nên nàng không cho phép bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì xúc phạm tới Hào Uy Nhĩ. Về phần Hào Uy Nhĩ đã làm những gì ở bên ngoài, thương tổn bao nhiêu người, nàng không cần phải quản. Thật ra ở trên Hào Uy Nhĩ còn có hai gã ca ca, nhưng địa vị bọn hắn ở trong lòng Bá tước phu nhân còn lâu mới có thể so sánh với Hào Uy Nhĩ.

Vì thế Hào Uy Nhĩ không hề kiêng sợ gì hết, dù sao cuối cùng mọi chuyện vẫn có thể lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ cần tỷ phu không ngã, bản thân hắn chính là bá vương, không có ai đủ sức quật ngã hắn.

Rửa mặt, thay trang phục, lại ăn vài món điểm tâm, hao phí chừng một canh giờ, cuối cùng Hào Uy Nhĩ ngồi lên kiệu rời khỏi Dạ Lai Hương.

Vừa mới tiến ra đường cái, nhóm võ sĩ đã thấy phía trước có hai người cãi lộn ở giữa đường, ngặn chặn con đường bọn hắn phải đi.

"Mụ nội ngươi, đụng phải ta còn dám mắng người? Ngươi có tin lão tử đập nát đầu ngươi như trái dưa hấu hay không?" Một người trong đó lớn tiếng la hét ầm ĩ.

Gã đại hán khác bị nắm vạt áo, thân thể bị nhấc lên mấy tấc, mũi chân phải nhón lên mới có thể chạm vào mặt đất ổn định thân hình, hắn vừa giãy dụa vừa quát to: "Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám?"

Các võ sĩ của Hào Uy Nhĩ phóng ngựa xông lên, võ sĩ đi ở trước nhất vung roi ngựa đánh xuống, quát: "Cút ngay, cút ngay cho ta."

Người thanh niên dùng sức đẩy mạnh gã đại hán đang giằng co qua một bên, sau đó xoay người dùng ánh mắt khiêu khích ngó tới đội võ sĩ.

Gã võ sĩ ở trước nhất thầm giận trong lòng, có câu "chủ nào tớ nấy", bọn họ đi theo Hào Uy Nhĩ đã quen uy phong lẫm liệt, hiện tại lên tiếng cảnh báo đã rất nhân từ rồi. Nhìn thấy đối phương lộ ra bộ dạng không cam lòng, hắn thúc ngựa xông lên dự định dạy dỗ cái tên ngu ngốc kia.

Khi khoảng cách song phương rút ngắn chừng ba thước, một đạo quang mang màu hoàng kim từ trên người Lôi Mông nở rộ, tiếp theo thân hình Lôi Mông đột nhiên di động, lao thẳng tới đội võ sĩ.

Pháo đài di động lại bắt đầu phát uy, thân thể máu thịt căn bản không có cách nào đối kháng với Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông, mấy gã võ sĩ và cả ngựa cưỡi bị đánh bay liên tiếp, sau đó nặng nề rớt xuống đất, trong nháy mắt cả đám gãy xương đứt gân hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, hoặc là mất luôn tính mạng.

Lôi Mông từ từ tăng nhanh tốc độ, nhắm thẳng vào chiếc xe ngựa ở cuối cùng, đó là chiếc xe Hào Uy Nhĩ đang ngồi.

"Địch tập kích, địch tập kích." Đám võ sĩ lúc này bắt đầu rối loạn.

Đột nhiên có hai đạo hỏa diễm hình trăng rằm xuyên qua đội võ sĩ bắn về phía Lôi Mông, còn có một gã võ sĩ dứt khoát nhảy xuống chiến mã, cất bước nghênh đón kẻ địch không hề sợ hãi.

Liệt Diễm Trảm mới vừa thành hình trên không trung, trên một tòa tiểu lâu bên cạnh, một gã thanh niên đang xem náo nhiệt mỉm bình thản, tiếp theo, tay phải hắn đưa ra trước, chậm rãi nắm lại thành quyền, sau đó một đạo quang mang chói mắt xuất hiện ở vị trí trung tâm đội võ sĩ.

"Viêm Bạo."

Gã võ sĩ mới vừa thả ra Liệt Diễm Trảm hơi kinh ngạc, còn gã võ sĩ lao tới chỗ Lôi Mông thì ngừng bước trầm tư chốc lát. Sau đó hắn sải bước tới trước, hình như không hề lo lắng đợt công kích từ phía sau.

"Ầm ầm…" Liệt Diễm Trảm đánh trúng người Lôi Mông, nguyên lực Bàn Thạch Thủ Hộ run rẩy mấy lượt, sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, cước bộ Lôi Mông càng lúc càng nhanh, vừa nhe răng cười vừa giương mắt nhìn chăm chú vào gã võ sĩ.

Trước mặt cỗ xe ngựa, gã Hỏa hệ võ sĩ phất tay lên lần nữa, bốn đạo Liệt Diễm Trảm liên tiếp bắn ra, mục tiêu của hắn lại là Lôi Mông. Viêm Bạo có vị trí công kích cách hắn rất xa, có lẽ người tập kích không có xem Hào Uy Nhĩ là mục tiêu, cho nên hắn không cần phải khẩn trương, về phần địch nhân ở trên tiểu lâu, hắn tin tưởng đối phương không sống được lâu.

Đột nhiên, một gã võ sĩ khác từ trong đội ngũ phóng lên cao, bắn thẳng về phía Ca Đốn, thân hình hắn vẽ ra một dãy tàn ảnh trên không trung, phía sau lưng hắn ánh lửa hừng hực do Viêm Bạo thả ra, cặp mắt vô cùng âm lãnh kia tập trung vào người Ca Đốn.

Ca Đốn không thèm để ý tới đối phương, chậm rãi giơ tay lên chuẩn bị thêm một lần Viêm Bạo.

Gã võ sĩ ở trên không trung đột nhiên chuyển hướng sang dãy lan can gần đó.

Phong Ưu Nhã có thể đề cao tốc độ võ sĩ trên diện rộng, còn có thể hoàn thành chuyển hướng giữa không trung, nhưng điều này phải được quyết định kỹ lưỡng trước khi thi triển Phong Ưu Nhã, tùy ý biến hóa là không thể, trừ phi có thể thi triển Phong Dực.

Mặc dù có đủ loại hạn chế nhưng Phong Ưu Nhã vẫn có thể tạo thành ưu thế rất lớn, ví như trùm thổ phỉ Phật Lang Duy hung danh nổi như cồn, mỗi một lần hắn buông thả Phong Ưu Nhã đều có thể hoàn thành năm lần lộn vòng trên không trung, đừng bảo là dùng bí kỹ công kích hắn, ngay cả khóa định vị trí của hắn đã là chuyện cực kỳ khó khăn.

Gã võ sĩ kia thoạt nhìn khí thế hung hãn, tựa hồ sau một cái nháy mắt sẽ phát động một kích trí mạng đối với Ca Đốn, nhưng hắn lộn vòng chuyển hướng đã biểu lộ dụng ý chân chính, đó là dụ địch.

Đáng tiếc đây là một hành vi vô dụng, Ca Đốn từ đầu đến cuối hoàn toàn không có ý định công kích hắn.

Ánh mắt gã võ sĩ lúc này chuyển từ âm lãnh sang tức giận, lại có cả lo lắng, sự việc có điểm không ổn... Đối với những võ sĩ khác hệ, nếu bị Phong hệ võ sĩ tác chiến cận thận là yếu điểm trí mạng, đối phương bắt buộc phải liều mạng buông thả công kích, tìm trăm phương ngàn kế ngăn trở mới đúng, trong kinh nghiệm của hắn, trước giờ chưa từng thấy võ sĩ nào ngu ngốc như thế.

Thế nhưng khoảng cách song phương vốn có hạn, hắn phóng ra Phong Ưu Nhã đồng thời cũng rút ngắn vị trí và thời gian suy nghĩ. Ở trong tình thế nguy cấp này, hắn không có biện pháp suy tư cẩn thận, chỉ có thể dõi mắt đánh giá đám người ngồi trên lầu.

Một người trẻ tuổi ngồi trong góc lẳng lặng hưởng dụng thức ăn của mình, động tác của hắn rất chậm, tựa hồ những món ăn kia có sức nặng khó thể tưởng tượng, tướng mạo người tuổi trẻ kia coi như anh tuấn, nhưng khí chất rất bình thường, rõ ràng chỉ là người đi đường không có liên quan.

Gã võ sĩ nhanh chóng dời tầm mắt sang bàn thứ hai, trên bàn có bốn người khách, hai nam hai nữ, hơn nữa đều là võ sĩ, bọn họ cũng đang trợn mắt nhìn vào bóng lưng Ca Đốn.

Con ngươi gã võ sĩ lập tức co rút lại, sau đó chuyển ngược tầm mắt về người trẻ tuổi thứ nhất, chiến đấu đột nhiên bộc phát như thế này, người khác vốn phải lộ vẻ thất kinh mới đúng, nhưng người trẻ tuổi này quá bình tĩnh, chính là hắn.

Hắn lại thi triển Phong Ưu Nhã xuyên qua dãy phố, lộn vòng thêm một lần nữa đã rơi vào dãy lan can tiểu lâu, toàn bộ động tác không quá hai giây, trong thời gian chớp mắt này hắn có thể tìm ra địch nhân đang ẩn núp đã là đáng quý rồi, nhưng vẫn tương đối muộn.

Chỉ kém hai phân nữa là mũi chân hắn có thể chạm vào lan can, sau đó hắn sẽ có thể thả ra Phong Ưu Nhã lần nữa. Thế nhưng lúc này cũng là thời điểm động tác của hắn chậm chạp nhất, yếu ớt nhất.

Vào thời khắc này, gã thanh niên hắn đang nhìn chằm chằm ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra hàn quang lạnh lẽo, giống như một con mèo đói đang tìm đồ ăn trong bếp, tự nhiên có con già từ đâu chạy tới …

Gã võ sĩ cảm giác tâm tình đột ngột rớt xuống, gã thanh niên kia hóa thành một dãy hư ảnh lao thẳng tới chỗ hắn.

Đọc truyện chữ Full