DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 67: Bên bờ sinh tử

Khi mọi người chờ đợi giây phút sinh tử, bất chợt có một thân ảnh như u linh xuất hiện ở phía sau Thiểm Điện Hào. Thân hình hắn tựa như đóng cứng ở trên không trung, mặc cho mưa sa bão táp thổi vào vẫn không thể rung chuyển hắn nổi.

Hắn yên lặng quan sát Địch Áo, mắt thấy Địch Áo dùng dây thừng cố định thân thể lại, cẩn thận quấn từng vòng qua người, hắn khẽ lắc đầu lẩm bẩm: "Tiểu tử ngốc, đã nói với ngươi vô số lần rồi, tại sao ngươi thủy chung không thể lĩnh ngộ vậy chứ."

Trong giây phút này không còn bất kỳ thanh âm nào tồn tại nữa, Địch Áo có thể nhìn thấy Lôi Mông ở bên cạnh liên tục mở miệng nhưng không thể nghe được hắn đang nói gì.

Nước biển chung quanh đột nhiên hạ thấp xuống, điên cuồng chấn động, không đợi cơn sóng thần cao như núi kia nhào tới, luồng thủy lưu mãnh liệt đã đẩy Thiểm Điện Hào trôi ra rất xa. Trên boong thuyền nhất thời biến thành một mảnh hỗn độn, ngoại trừ Tuyết Ny vẫn có thể miễn cưỡng giữ vững thân hình, tất cả những người khác đều lảo đảo ngã trái ngã phải. Sau một lát, cơn sóng thần cao mấy chục thước ập tới, mang theo uy thế ngập trời nện xuống Thiểm Điện Hào không hề thương tiếc, khắp không gian vang lên tiếng nổ rung trời.

Lực lượng cuồng mãnh trong nháy mắt thổi quét qua phương viên mấy ngàn thước, thậm chí Địch Áo xuất hiện tình trạng mất đi cảm giác ngắn ngủi, không khỏi theo bản năng há to miệng ra, để mặc cho nước biển tràn vào trong miệng, bởi vì làm như vậy mới có khả năng bảo vệ màng nhĩ không bị thương tổn.

Đám thủy thủ hiển nhiên không biết được phương thức bảo vệ như Địch Áo, trong tai bọn họ chảy ra mấy lằn máu đỏ, nghiêm trọng hơn thì dứt khoát nằm gục trên mặt đất nôn mửa liên tục. Nguồn truyện:

Cho dù là Tuyết Ny, Ca Đốn là Quang Mang võ sĩ cũng có bộ dạng rất khó coi, cũng may bọn họ có thể dùng nguyên lực hộ thân, nếu không lúc này đã biểu hiện y như đám thủy thủ kia rồi.

Khi cơn sóng lớn đụng vào, Thiểm Điện Hào đột nhiên chìm xuống phía dưới, sau đó lại bị ném lên trời cao, lúc này mọi người mới cảm nhận được cơn sóng thần hàm chứa năng lượng to lớn đến mức nào. Cột buồm đứng mũi chịu sào lập tức gãy làm hai khúc, chẳng qua là bây giờ không có ai đi chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này. Mỗi người liều mạng giữ chặt lấy bất kỳ thứ gì có thể với tới, cố gắng giữ thân mình ở trên boong thuyền, nếu như lúc này bị ném ra ngoài biển chỉ sợ không có mấy phần khả năng sống sốt.

Tiếp theo là sợi xích nối liền cái neo, dưới lực lượng vô cùng to lớn kéo ngược ra xa, từng đoạn từng đoạn khóa sắt bị đứt gãy chìm vào lòng biển sâu, chỉ còn một đoạn xích hung hăng bay lượn theo quỹ tích rất quái dị.

Địch Áo cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng liền thấy một bóng đen đánh trúng đầu gã thủy thủ đối diện. Thậm chí Địch Áo không nghe thấy thanh âm gì cả, bỗng dưng phần đầu gã thủy thủ đầu vỡ toác ra hóa thành một vòi máu bắn thẳng lên không, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu co quắp lại ngã xuống boong thuyền.

Trong lòng mọi người tự dưng rét run, tốc độ khủng khiếp như thế đoán chừng ngay cả Tuyết Ny cũng không thể tránh thoát, huống chi một người thủy thủ bình thường. Điểm đáng ăn mừng chính là dây xích chỉ có một sợi.

Ngay sau đó thân Thiểm Điện Hào lại bắt đầu chìm xuống phía dưới, cả thân thuyền tiếp tục bị sóng lớn dẫn động cơ hồ nghiêng ngã sắp sửa lật úp đến nơi rồi. Một gã thủy thủ ở gần mép thuyền nhất thời không thể đứng vững, trong nháy mắt bị ném bay ra ngoài, cũng may ngang hông có buộc sợi dây thừng kéo hắn trở lại. Toàn thân hắn nện mạnh vào thân thuyền, gã thủy thủ bỗng nhiên nhận đòn nghiêm trọng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Có lẽ là trong lúc nguy cấp kích phát tiềm năng của hắn, thần trí gã thủy thủ vẫn giữ thanh tĩnh, khi hắn cố gắng dọc theo sợi dây thừng bò lại boong tàu, Thiểm Điện Hào lại bị lay động trôi ra thật xa, lần này sợi dây thừng không thể chịu được áp lực, rốt cuộc đứt rời trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của gã thủy thủ, Hắn luôn miệng la hét gì đó, nhưng thanh âm chưa kịp phát ra đã bị nước biển nuốt sống.

Trong lòng mọi người sinh ra cảm giác bi thương, bởi vì ai nấy đều rõ ràng đây là vận mệnh, có lẽ chốc nữa bọn họ sẽ là một người trong số kém may mắn đó.

Những người ở trên thuyền, ngoại trừ Địch Áo coi như trấn định ra, đa số đã hoảng sợ tới cực điểm, mặc dù đối diện biển rộng mênh mông, cho dù là Quang Mang võ sĩ hay người bình thường đều có cơ hội sinh tồn như nhau. Thế nhưng không thể phủ nhận một điều, đó là đám người Địch Áo vẫn tốt hơn nhóm thủy thủ, bởi vì bọn họ có khả năng nắm giữ cơ hội sống sót cao hơn.

Đây chính là chỗ tốt của thực lực cao cường, thực lực cao giao cho bọn họ lòng tin kiên định, lòng tin sẽ mang đến cho bọn họ dũng khí.

Dũng giả chưa chắc vô địch, nhưng kẻ chết nhát vĩnh viễn không có khả năng đứng ở trên đỉnh vinh quang.

Địch Áo điều chỉnh nhịp hô hấp của mình xuống cực thấp nhằm tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống ngoài ý muốn. Đột nhiên, một đạo tàn ảnh mơ hồ từ trên cao lao xuống, "xẹt" một tiếng, sợi dây thừng bên hông hắn đứt rời.

"Ý?" Địch Áo kinh ngạc, hắn cảm giác đạo tàn ảnh rất giống bí kỹ Phong hệ - Phong Nhận. Sau đó hắn mới kịp phản ứng tới sợi dây thừng đứt có ý nghĩa như thế nào, vội vàng vươn tay ra giữa lấy lan can, nhưng đã chậm một bước, mũi thuyền lại nẩy lên cao hất Địch Áo bay ra khỏi boong tàu như chiếc lá cuối thu.

"Địch Áo ~!" Lôi Mông nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay vận sức túm chặt sợi dây thừng đứt, thân hình bị kéo bay thẳng tới chỗ Địch Áo.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là Ca Đốn cũng đồng thời xuất ra động tác giống như thế, nếu như hiện tại mọi người có thể giữ vững tâm bình khí hòa, Ca Đốn và Lôi Mông nhất định sẽ nhìn nhau cười cười, đây mới là huynh đệ tương thông, bọn họ cùng đến cùng đi, sinh tử cũng phải chung một chỗ.

Hai người một trái một phải lao thẳng về phía Địch Áo, nhưng mũi thuyền bất chợt hạ xuống, còn Địch Áo đã bị vứt ra thật xa.

"Địch Áo ~!" Lôi Mông rống lên giận dữ nhưng hắn đã không thể ra sức nữa rồi, con thuyền nhanh chóng nghiêng ngã chấn động liên tục, làm cho khoảng cách giữa ba người càng lúc càng xa.

Ca Đốn vươn tay ra nắm lấy Lôi Mông, một cánh tay khác gắt gao nắm chặt mép thuyền, quát to: "Cẩn thận ~!"

Lôi Mông như vừa mới trong mộng tỉnh lại, vội vàng nhào người tới mép thuyền, sợi dây thừng của bọn họ cũng đã đứt. Nếu như không tìm được cố định địa phương, một khi Thiểm Điện Hào lại chấn động thêm lần nữa, tình cảnh của bọn họ sẽ giống y như Địch Áo.

Địch Áo bị văng lên không trung, tâm hắn lại chìm đến đáy cốc, thời gian vào giờ khắc này tựa hồ cực kỳ chậm chạp. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng của mình đang từ từ biến mất, sau đó thân hình hắn chợt ngừng lại giữa không trung, hồi sau đâm đầu rơi thẳng xuống phía dưới.

Mặt biển gầm thét giống một con quái thú đang há miệng đầy nanh nhọn ở phía dưới lạnh lùng chờ đợi hắn.

Rơi xuống tất nhiên là hửu tử vô sinh.

(chết chắc rồi …!)

Thần sắc Địch Áo bắt đầu trầm trọng, hai mắt trợn tròn, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt, sau đó hắn gầm lên như bệnh tâm thần: "Không...~!"

Hắn có quá nhiều chuyện chưa có hoàn thành, hắn có quá nhiều không cam lòng chưa xử lý, hiện tại bị một trận gió lốc không thể nào giải thích được thôn phệ sinh mạng, đây là chuyện hắn tuyệt đối không có cách nào tiếp nhận.

"Như thế mới đúng !" Ngõa Tây Lý đứng ở sau đuôi Thiểm Điện Hào mỉm cười đắc ý: "Tiểu tử, phương pháp tu luyện của ngươi đã giúp cho thân thể ngươi biến thành một tòa bảo khố, vì thế việc hiện tại ngươi cần làm chính là quên đi hết tất cả lý trí, triệt để buông thả năng lực của bản thân."

Địch Áo điên cuồng thúc dục nguyên lực, đột nhiên một thanh âm loáng thoáng xuyên qua luồng gió lốc hung mãnh, truyền vào lỗ tai hắn: "Lắng nghe thanh âm của gió !"

Địch Áo không có thời gian rảnh phán đoán đó là nghe nhầm hay là thực sự, hắn lập tức giải phóng toàn bộ lực lượng tinh thần đang sở hữu.

Bạo ngược, vô cùng bạo ngược, tựa hồ có thể phá hủy toàn bộ thế giới, đây là khí tức hắn cảm nhận được. Nhưng Địch Áo không sợ, hắn toàn lực giải phóng tinh thần, còn có cả toàn bộ nguyên lực trong cơ thể. Giờ phút này Địch Áo đã quên mất hết thảy, chỉ chuyên tâm làm một chuyện, đó là hoàn toàn dung nhập vào trong gió lốc.

Hắn là gió, gió cũng là hắn.

Thân hình Địch Áo đang rơi xuống đột nhiên chậm lại, sau đó theo làn gió bay lên giữa không trung.

Thiểm Điện Hào vẫn đang chật vật đối kháng biển gầm, nhóm thủy thủ trên thuyền lần lượt bị cuốn đi, nhưng vào lúc này Địch Áo không nhìn thấy gì hết.

Ẩn giấu trong phong bạo hung mãnh là Phong hệ nguyên lực vô cùng vô tận, nếu như có thể ngưng tụ số lượng nguyên lực này vào trong thân thể, hắn chắc chắn sẽ là một tồn vượt xa mọi cường giả trên đại lục này. Mảnh vỡ tinh thần so sánh với phong bạo chỉ như hạt cát và sa mạc mênh mông. Mỗi một lần Địch Áo hít thở sẽ có một đạo kết giới tương tự với lĩnh vực xuất hiện, lấy thân thể Địch Áo làm trung tâm nhanh chóng bành trướng ra bốn phía. Mỗi một lần Địch Áo đổi khí, đạo kết giới mà mắt thường khó phát kia lập tức nhập trong cơ thể Địch Áo, Căn Luân và Chân Tri Luân theo đó phát sáng chói mắt, cơ hồ trong chớp mắt đã biến thành màu tím trong suốt, một lần lại một lần biến hóa. Trong thời gian rất ngắn, Địch Áo đã liên tục đột phá hai giai, nhưng lúc này hắn không thể nào cảm nhận được.

Đọc truyện chữ Full