"Thuyền rời bến." Y Toa Bối Nhĩ bình thản nói.
"Hả?" Lôi Mông đáp một tiếng, sau đó phát hiện có điểm kỳ hoặc, kinh ngạc hỏi: "Rời bến? Chúng ta đi đâu?"
"Thủy Tinh thành, không phải ta đã nói với các ngươi rồi hay sao?" Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi cắt một miếng thịt cá đặt vào trong miệng từ từ đáp, hơn hai canh giờ này nàng nói rất nhiều nhưng ăn không được bao nhiêu. Trên bàn còn có loại rượu Phấn Hồng Dụ mà nàng thích nhất vẫn chưa động tới.
"Không phải chứ? Y Toa Bối Nhĩ, ngươi khai thuyền rồi?" Ca Đốn hỏi, thật ra hắn không quan tâm lúc nào rời khỏi, dù sao thì bọn họ không cần làm việc, cứ nằm ngủ trong khoang thuyền là được, vấn đề là ở Y Toa Bối Nhĩ.
"Không hoan nghênh ta hả?" Y Toa Bối Nhĩ cười nói.
"Chuyện này không phải là hoan nghênh hay không." Ca Đốn sửng sốt, hắn không biết nên đáp lại thế nào. Y Toa Bối Nhĩ quyết định quá đột ngột, lần này có thể thoát khỏi Thánh Đế Tư thành an toàn, bọn họ đã thiếu một nhân tình rất lớn, nếu như Y Toa Bối Nhĩ đích thân hộ tống bọn họ đến Thủy Tinh thành, phần nhân tình này lại càng nặng.
Tuyết Ny ở bên cạnh thầm than không dứt, nàng vẫn lo lắng Y Toa Bối Nhĩ sẽ phạm vào tính tình bướng bỉnh, kiên trì tín nhiệm vị hôn phu Khoa Lâm của mình. Kiên trì nhìn xem đến tột cùng, thậm chí không tiếc lấy đám người Địch Áo ra làm mồi để khảo nghiệm Khoa Lâm có thể giữ vững chuẩn tắc hay không. May là chuyện tình lo lắng nhất không có phát sinh, Y Toa Bối Nhĩ vẫn có khả năng thừa nhận sai lầm, biết sai là sửa, lập tức bố trí một loạt hành động thay đổi hoàn toàn kế hoạch lúc đầu.
Y Toa Bối Nhĩ dứt khoát điều động võ sĩ trong gia tộc, bọn họ tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai ẩn hình phía sau trạm canh gác. Khoa Lâm, Cách Lý Phỉ Tư và nhóm hộ vệ chỉ có thể ra, không thể vào, hoàn toàn chặt đứt đường dây liên lạc với bên ngoài của Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư. Bản thân Y Toa Bối Nhĩ không có rời đi, Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư chỉ có thể lưu lại ở trên thuyền, phạm vi hoạt động đã rút nhỏ lại cực hạn.
Không thể phủ nhận Y Toa Bối Nhĩ là một nữ tử phi thường thông minh. Nếu như không thẹn với lòng, Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư sẽ rất thương yêu Y Toa Bối Nhĩ, lúc mới vừa lên thuyền Khoa Lâm lộ ra vẻ mặt sủng nịch không hề che dấu, đây là một chứng minh rõ ràng. Đoán chừng lỡ may Y Toa Bối Nhĩ gây chuyện lộn xộn vô lý, hắn cũng sẽ toàn lực ủng hộ. Thế nhưng, nếu như hắn muốn lén lén lút lút làm việc gì, trí tuệ của Y Toa Bối Nhĩ sẽ làm cho người ta kiêng kỵ, cho dù Khoa Lâm muốn giúp Cách Lý Phỉ Tư cũng phải bảo đảm một điều kiện tiên quyết, đó là làm trong trường hợp Y Toa Bối Nhĩ không hay biết gì hết. Nếu không, bên kia mới vừa cấu kết Phật Lang Duy giết chết Địch Áo, bên này bộc lộ ra quá sớm, kết quả Y Toa Bối Nhĩ bực tức quyết liệt với Khoa Lâm. Chuyện này được không bù nổi mất, Cách Lý Phỉ Tư sẽ không bởi vì hạnh phúc của mình mà hủy diệt hạnh phúc của bằng hữu.
Cho nên Y Toa Bối Nhĩ không đi, bọn họ chỉ có thể ở lại bên cạnh Y Toa Bối Nhĩ nhằm tránh khỏi hiềm nghi. Trong khi Y Toa Bối Nhĩ nói chuyện thao thao bất tuyệt vô cùng lý thú, mặc dù bọn họ như ngồi trên đống lửa, như đít chạm vào than hồng vẫn bắt buộc phải miễn cưỡng khống chế bản thân. Đợi đến khi Y Toa Bối Nhĩ xuống thuyền, mới là thời cơ bọn họ triển khai hành động.
Hiện tại Y Toa Bối Nhĩ dứt khoát phụng bồi đám người Địch Áo đi tới Thủy Tinh thành đã làm rối loạn toàn bộ trận thế. Bộ lạc võ sĩ xâm lấn khiến cho Thánh Đế Tư thành gặp phải nguy cơ to lớn, các nàng không chỉ là người Thánh Đế Tư thành, mà còn là học viên của Thánh Đế Tư học viện, có nghĩa vụ cống hiến một phần sức lực cho quê hương của mình, duy trì vinh dự Thánh Đế Tư học viện, những điều đó các nàng không thể nào trốn tránh. Nói cách khác, Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư không bao giờ nghĩ tới Y Toa Bối Nhĩ lại theo thuyền ra khơi vào lúc này.
Trên thực tế, khi Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny thương lượng chuyện này, nàng đã do dự một đoạn thời gian rất lâu, thân là Quang Mang võ sĩ đỉnh phong nên nàng là lực lượng trụ cột của Thánh Đế Tư thành. Còn một điều quan trọng nhắc nhở Y Toa Bối Nhĩ, đó là nàng có thể gây phiền toái, có thể làm chuyện gì đó thương tổn bản thân, nhưng nàng nhất định không làm cho Tác Phỉ Á thất vọng. Về phần Tuyết Ny không dính dáng vào vấn đề này, nhưng lại bị Y Toa Bối Nhĩ liên tục cầu khẩn nên đành phải đáp ứng.
"Y Toa Bối Nhĩ, nước ngọt và thức ăn đã bổ sung xong chưa?" Cách Lý Phỉ Tư nhẹ nhàng nói.
"Bổ sung tạm ổn rồi, nếu như chúng ta không quá lãng phí sẽ đủ cho chúng ta chạy tới Thủy Tinh thành." Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi nói.
"Vậy thì tốt." Cách Lý Phỉ Tư gật đầu hài lòng, sau đó mỉm cười nói: "Trước giờ ta vẫn muốn đi tới Thủy Tinh thành xem thử thế nào, bây giờ đã có được cơ hội rồi, Khoa Lâm, còn ngươi?"
"Đúng vậy, ta cũng muốn đi." Khoa Lâm vội vàng nói.
"Các ngươi tiêu rồi!" Tuyết Ny thầm than trong lòng, trong mắt nàng hiện lên một tia đồng tình, bởi vì trước đó Y Toa Bối Nhĩ từng suy đoán phản ứng của bọn hắn.
Nếu như Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư trách cứ Y Toa Bối Nhĩ mấy câu, ngược lại sẽ chứng minh bọn họ quang minh lỗi lạc. Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư chạy về Thánh Đế Tư thành là để đối kháng với những bộ lạc võ sĩ, Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên mang bọn họ tới Thủy Tinh thành, điều này thật sự quá đáng. Nhưng người nào trong lòng có quỷ, đột nhiên phát hiện Y Toa Bối Nhĩ hạ lệnh khai thuyền, khẳng định cho rằng Y Toa Bối Nhĩ đã nhận ra điều gì đó, lúc này mọi chuyện đã không thể vãn hồi, ý niệm đầu tiên trong đầu bọn họ chính là bảo vệ tốt bản thân trước, bảo vệ tốt tình hữu nghị với Y Toa Bối Nhĩ.
Bọn họ không dám trách cứ Y Toa Bối Nhĩ là bởi vì bọn họ chột dạ.
Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên trầm mặc, cắm đầu ăn uống liên tục, thế nhưng động tác của nàng tương đối cứng ngắc. Chốc lát sau, từng giọt nước mắt tinh khiết bỗng dưng lăn xuống gò má, men theo gương mặt trắng bệch chậm rãi nhỏ xuống mặt bàn.
Địch Áo, Lôi Mông và Ca Đốn ba mặt nhìn nhau, Y Toa Bối Nhĩ thế nào rồi? Hơn nữa, bộ dáng hiện tại của nàng rất cổ quái, mắt đang rơi lệ nhưng mặt lại cười, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh, tựa hồ mấy món ăn kia có hương vị ngọt ngào làm cho nàng phấn chấn lắm vậy."Y Toa Bối Nhĩ, nàng… nàng bị gì đó?" Khoa Lâm luống cuống chân tay nhảy dựng lên, vội vàng đi tới bên cạnh Y Toa Bối Nhĩ.
"Ăn rất ngon, chàng không thấy sao?" Y Toa Bối Nhĩ ngẩng đầu lên nở nụ cười, ôn nhu nói.
"Rốt cuộc là sao?" Giọng nói Khoa Lâm trở nên trầm trọng, cho dù là ai cũng có thể nhận ra đây chỉ là lý do Y Toa Bối Nhĩ tạm thời đưa ra.
"Không có chuyện gì !" Y Toa Bối Nhĩ lắc đầu.
"Không đúng, nàng nhất định có chuyện." Khoa Lâm chậm rãi nói: "Y Toa Bối Nhĩ, không thể nói với ta sao?"
Lôi Mông đá nhẹ chân Địch Áo và Ca Đốn ở dưới bàn một cái, sau đó nháy mắt với Ngã Lệ, lúc này bọn họ nên tìm cơ hội cáo từ mới tốt.
"Khoa Lâm." Mi mắt Y Toa Bối Nhĩ vẫn còn vươn nước mắt, chân mãy khẽ cong lại, nói: "Ta có một chiếc thuyền buồm cỡ trung khác dừng ở trên bến tàu ngụy trang thành Thiểm Điện Hào, chàng nói xem, khuya hôm nay sẽ có người tới tập kích nó hay không?"
"Không thể?" Khoa Lâm do dự nói: "Thuộc hạ Phật Lang Duy không thể nào lẫn vào trong hải cảng đã được cảnh giới sâm nghiêm, cho dù bọn họ tiến vào được thì làm sao biết nơi đó là bến tàu của nhà nàng?"
"Nếu như lúc chúng ta quay trở về từ Thủy Tinh thành, biết được con thuyền bị tập kích thì sao?" Y Toa Bối Nhĩ kiên trì tìm kiếm một đáp án rõ ràng hơn.
"Vậy nghĩa là trong chúng ta nhất định có nội gian." Trong mắt Khoa Lâm hiện lên một tia tàn khốc: "Y Toa Bối Nhĩ, tại sao lại nói như vậy? Có phải nàng nghe được tin tức gì không?"
"Không có, ta chỉ muốn biết rõ hơn một chút." Y Toa Bối Nhĩ nhẹ nhàng nói.
Lôi Mông đang định tìm cớ trở về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ nghe đến hai chữ "nội gian" không khỏi đặt đít ngồi xuống chỗ cũ, hình như chuyện này không ổn, hắn phải nghe cho rõ ràng.
"Nội gian? Chúng ta có nội gian?" Cách Lý Phỉ Tư chậm rãi nói: "Mấy vị bằng hữu Địch Áo không cần phải nói, nếu như nội gian ở trong bọn họ thì cả nhóm không thể nào chạy tới Thánh Đế Tư thành. Tuyết Ny? Còn ngươi nữa, Y Toa Bối Nhĩ? Các ngươi lại càng không có khả năng, nếu như các ngươi muốn động tay động chân, đám người Địch Áo đã sớm bị Phật Lang Duy bắt giữ rồi. Còn dư lại chỉ có ta và Khoa Lâm, Y Toa Bối Nhĩ, không phải ngươi hoài nghi nội gian là một trong hai người chúng ta đó chứ? Thật là..." Cách Lý Phỉ Tư rõ ràng đang lấy lui làm tiến.
"Dĩ nhiên không biết." Y Toa Bối Nhĩ lắc đầu: "Nếu như ta hoài nghi các ngươi, ta đã sớm làm lớn chuyện rồi."
Tuyết Ny dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng day day trán, tầm mắt hạ xuống, đến nước này thật sự không thể vãn hồi nữa rồi. Y Toa Bối Nhĩ không có nói rõ là muốn giữ đường sống chu toàn cho bọn hắn, cố ý giấu diếm đám người Địch Áo là vì lưu lại mặt mũi cho Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư. Ở trong lòng Y Toa Bối Nhĩ còn ngây thơ ảo tưởng rằng chờ cho câu chuyện không vui qua đi, mọi người vẫn có thể làm bằng hữu, nàng không hy vọng nhìn thấy Địch Áo và Cách Lý Phỉ Tư thù oán lẫn nhau.
Vì thế nàng cần phải nói xin lỗi, chỉ có thể âm thầm xin lỗi mà thôi. Đáng tiếc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư chẳng những không hối hận, ngược lại liên hợp diễn trò, điều này làm cho câu chuyện phát triển theo chiều hướng xấu hơn.