Địch Áo ngẩn người kinh ngạc, mọi người ở trong Đôi Tháp trấn tốt như vậy sao? Hình như không hợp với lời đồn đãi, thế nhưng nhìn trang phục đối phương toát ra khí chất trầm ổn, hẳn là người rất có địa vị. Hiện tại hắn còn có nửa xe hàng hóa cần phải thủ tiêu tang vật, sau khi giải quyết hết mới có thể tự do đi lại được. Trên thực tế Địch Áo muốn vứt bỏ hết tất cả hàng hóa, nhưng khi hắn đẩy ngã buồng xe mới đột nhiên tỉnh ngộ, hắn từ trang viên ra ngoài lịch lãm lại quên mất một số loại vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, cho nên hắn bây giờ cần mua hoặc trao đổi một vài vật dụng đó.
Mặc dù Địch Áo từng hưởng thụ cuộc sống mười mấy năm cơm đưa tới mồm quần áo dâng tới tận tay, nhưng khả năng tự lo tự sống vẫn phải có, lần trước liều mạng kiếm được một ít tang vật không thể hi sinh vô ích. Cho nên hắn lập tức thay đổi chủ ý, chọn lựa vài loại hàng hóa tương đối có giá trị giấu vào trong buồng xe.
"Người khỏe." Địch Áo ngồi xuống đối diện Mã Tát Nhĩ Đa nhưng không có đụng vào ly rượu mạch trước mặt, bất luận là kiếp này hay kiếp trước, Địch Áo không có hứng thú với rượu.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là lần đầu tiên tới Đôi Tháp trấn? Trên đường gặp phải phiền toái gì không?" Mã Tát Nhĩ Đa nhiệt tình hỏi.
"Cũng có vài phiền toái nhỏ, không thành vấn đề." Địch Áo cười cười.
"Nói như vậy, ta có thể thay đổi cách nhìn đối với ngươi rồi." Mã Tát Nhĩ Đa tán thưởng nói: "Nếu đã đến Đôi Tháp, chính là bằng hữu của Mã Tát Nhĩ Đa ta, yên tâm, cho dù bên ngoài kia ngươi đã làm gì, ở chỗ này ngươi sẽ được an toàn."
"Bất cứ chuyện gì?" Địch Áo nói.
Mã Tát Nhĩ Đa sửng sốt một lát, gật đầu nói: "Đúng thế, bất cứ chuyện gì."
"Cảm ơn." Địch Áo cười nói: "Ta tên là Địch Áo."
Ngay lúc này, một cô gái tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mặc y phục màu xanh đi lên lầu, sau khi đến gần mới nhẹ nhàng đặt một bình chất lỏng màu tím trước mặt Mã Tát Nhĩ Đa.
"Ha ha..." Mã Tát Nhĩ Đa sáng mắt lên, sau đó cầm cái bình lên, mở nắp ra, ngửi thật sâu một hơi.
"Ngài cần phải uống tiết kiệm, đây là lọ cuối cùng rồi. Đợt Mân Côi Lộ tiếp theo còn nửa tháng mới ủ xong." Cô gái kia mỉm cười nói.
Tầm mắt Địch Áo quét qua người cô gái, dáng vẻ thùy mị coi như tạm được, làn da trên mặt hơi đen nhưng thoạt nhìn khá nhu nhuận, dưới ánh trời chiều tỏa ra nét sáng bóng, vóc người linh lung đầy đủ, nên tròn thì tròn, nên lớn thì lớn. Hơn nữa, nàng mặc một cái quần mỏng kiểu cách khêu gợi, phần lớn nữ nhân thích mặc quần dài phủ gót, đó là tượng trưng thục nữ. Còn nữ tử này quần ngắn lộ ra đầu gối mượt mà còn có non nửa bắp đùi trắng nõn, nhóm tửu khách khác cũng phải quay đầu lại nhìn ngó không thôi, từng ánh mắt tham lam ngó chừng nàng. Thế nhưng không có ai sủa bậy lung tung, hẳn là cố kỵ Mã Tát Nhĩ Đa tồn tại.
"Ngã Lệ, Mân Côi Lộ năm nay ta bao hết." Mã Tát Nhĩ Đa nói.
"Đây... không tốt lắm đâu." Ngã Lệ vuốt tóc của mình, dáng vẻ phong tình vạn chủng liếc sang Địch Áo, gật đầu mang ý chào hỏi, sau đó nói với Mã Tát Nhĩ Đa: "Lữ điếm của ta không bán Mân Côi Lộ thì còn ai đến đây làm khách nữa? Ngài cho rằng mẹ con chúng ta năm nay ăn cái gì, uống gì nhaa..a?"
"Ta để ngươi thua lỗ bao giờ chưa?" Mã Tát Nhĩ Đa cười nói: "Như vậy đi, một nửa tạm được rồi chứ? Năm nay ta đón rất nhiều khách, dù sao cũng không thiếu mấy thứ nhỏ nhặt."
"Một lời đã định." Ngã Lệ không có dây dưa trên vấn đề này mà nhượng bộ một bước: "Cùng lắm thì năm nay ta cực khổ một chút, ủ thêm vài đợt Mân Côi Lộ nữa vậy."
"Buổi tối ta sẽ cho người mang tiền đặt cọc qua." Mã Tát Nhĩ Đa nói.
"Nhìn ngài kìa, chẳng lẽ ta còn hoài nghi danh dự của ngài hay sao?" Ngã Lệ cười nói: "Đừng nhắc đến tiền đặt cọc, tuyệt đối không thiếu rượu cho ngài uống, yên tâm đi." Nói xong Ngã Lệ xoay người đong đưa đi tới thang lầu.
Ngã Lệ để lại ấn tượng cho Địch Áo chính là "tạm được", nhưng bóng lưng của nàng lại là "cực phẩm" rồi, cái mông uyển chuyển đánh qua đánh lại mềm mại động lòng người, trong khoảnh khắc này những gã tửu khách trên lầu đều quên mất chén rượu trong tay, có kẻ trợn trắng hai mắt, có kẻ há to mồm, thậm chí còn có tên chảy nước dãi, thoạt nhìn giống như là một đầu sắc lang chính hiệu.
"Ngã Lệ là quả phụ xinh đẹp nhất trong Đôi Tháp trấn chúng ta." Mã Tát Nhĩ Đa cười hì hì nói, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú Địch Áo.
"À." Địch Áo đáp một tiếng: "Quả thật rất đẹp."
Mã Tát Nhĩ Đa từ từ thu hồi nụ cười, lấy nhãn lực của hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra được Địch Áo rất đạm mạc, không hề đặt mị lực của Ngã Lệ vào mắt. Chuyện này không nằm ngoài hai tình huống, một là xuất thân cao quý từng thấy qua đủ loại mỹ nữ,tập mãi thành thói quen rồi, hai là ý chí kiên định, có thể nhẹ nhàng khống chế tâm tình của mình, bất kể là loại nào đều cho thấy Địch Áo bất phàm.
"Nếu như ngươi có thể lại Đôi Tháp trấn một thời gian ngắn, ngươi sẽ thích nơi này." Mã Tát Nhĩ Đa cười nói.
"Cảm ơn ý tốt của ngài, ta chỉ đi ngang qua nơi này, sợ rằng dừng lại không bao lâu." Vẻ mặt Địch Áo nhìn qua có chút tiếc nuối.
"Thật là đáng tiếc, chúc ngươi lên đường xuôi gió, tiểu tử." Mã Tát Nhĩ Đa giơ giơ chén rượu, đồng thời cũng mang ý nghĩa kết thúc đoạn đối thoại này.
Sau khi Địch Áo lễ phép cáo từ Mã Tát Nhĩ Đa rời khỏi tửu quán, từ trong góc đi ra một gã trung niên mặt mũi lạnh lùng đi tới bên cạnh Mã Tát Nhĩ Đa, nói: "Đại nhân, có muốn ta phái người theo dõi hắn hay không?"
"Người trẻ tuổi này hẳn là không có vấn đề." Mã Tát Nhĩ Đa dời ánh mắt từ phía bóng lưng Địch Áo trở lại: "Gần đây quản lý chặt chẽ cho ta, không thể bỏ qua những người khả nghi."
"Vâng, đại nhân." Người trung niên thấp giọng đáp, chậm rãi lui xuống.
Nói chuyện với Mã Tát Nhĩ Đa không làm cho Địch Áo gia tăng cảnh giác, trên thực tế đại đa số mọi người sẽ không tin tưởng rằng lão già tầm thường này lại nắm giữ quyền sinh sát toàn trấn. Đối với Địch Áo thì chuyện trọng yếu nhất là phải tìm được chỗ ở, may là Đôi Tháp trấn có tới mười mấy gian lữ điếm.
Địch Áo tìm được một nơi thích hợp rất nhanh, gian phòng không lớn nhưng được cái đơn giản sạch sẽ, tối trọng yếu là giá tiền không mắc.
Dàn xếp xong xuôi, Địch Áo tiếp tục nghiên cứu cái hộp kia, nói rõ nói, công việc này thật sự khô khan nhưng Địch Áo không biết mệt. Mười mấy năm dốc lòng tĩnh tu giúp cho Địch Áo có khả năng kiên nhẫn mà người khác khó thể làm được, hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Trải qua trăm ngàn lần thử nghiệm, mặc dù vẫn không dò ra cấu tạo nội bộ của khóa nguyên lực, nhưng Địch Áo chợt phát hiện trình độ cảm ứng nguyên lực hình như đã gia tăng. Hơn nữa, tốc độ hấp thu nguyên lực cũng nhanh hơn một chút, mặc dù chỉ là khác biệt cực kỳ bé nhỏ nhưng phát hiện này vẫn làm cho Địch Áo hưng phấn.
Đối với cảm nhận của Địch Áo thì thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì khi hắn toàn tâm toàn lực điều khiển nguyên lực sẽ không để ý tới thời gian nữa. Trong nháy mắt trời đã gần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng tiếng người náo nhiệt.
Địch Áo dừng tu luyện trầm ngâm trong chốc lát, sau đó thân hình đột ngột bật lên, hai tay men theo bức tường leo lên xà nhà, quan sát khắp nơi một hồi mới đặt cái hộp ở trong góc tối.
Mang theo tùy thân khẳng định không được, có lẽ người mất cái hộp sẽ xuất hiện trong Đôi Tháp trấn ngày hôm nay. Giấu cái hộp ở trên xà nhà cũng chỉ là tạm thời, hôm nay hắn sẽ đi chung quanh tìm xem có chỗ nào ổn thỏa hơn không.
Địch Áo thu thập đơn giản một lát rồi ra khỏi phòng, chẳng qua là hắn mới vừa đi ra lữ quán đã thấy một đội võ sĩ cưỡi tuấn mã vội vã chạy tới cạnh lão bản (ông chủ) lữ quán, cười nói hả hê với người bên cạnh: "Những đám cướp kia lần này đá trúng tường sắt rồi, ngươi có nghe gì không, ngày hôm qua đoàn xe đến từ Hầu tước lĩnh bị cướp."
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể xuất binh tiễu trừ? Rồi lại nói, ngoại trừ lá cờ đen ra làm gì có thương đội nào không bị cướp?" Lá cờ đen trong miệng tên kia ý chỉ đoàn xe Mã Tát Nhĩ Đa.
"Lần này không giống trước, nói cho ngươi biết, hai đám cướp ngày đã bị người ta tiêu diệt vào ban đêm ngày hôm qua." Lão bản cười nhạo, hiển nhiên là khinh bỉ kiến thức nông cạn của người nọ: "Đám người không sợ trời không sợ đất kia đến chết cũng không biết mình chọc phải ai."
"Là ai?" Người nọ tò mò hỏi.
Lão bản tửu quán thần thần bí bí nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mình mới hạ giọng nói: "Là Bá tước lĩnh Vi Nhĩ Tư tướng quân tự mình dẫn đội, đó là một tên giết người không chớp mắt đó."
"Vi Nhĩ Tư?" Người nọ bị dọa cho sợ hết hồn, hiển nhiên hắn cũng nghe tiếng xấu của Vi Nhĩ Tư, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thiệt hay giả? Một đoàn thương đội mà thôi, cho dù tất cả hàng hóa bên trong là vàng cũng không đáng cho hắn đi một chuyến mà?"
"Ngươi biết cái gì?" Lão bản rõ ràng đắc ý vì mình có tin tức mà người khác không biết: "Có thể để cho Cực Hạn võ sĩ xuất thủ tại sao có thể là tài bảo bình thường được."
"Coi như là Vi Nhĩ Tư đi, nhưng ngươi làm sao biết được?" Người nọ vẫn còn không tin.
"Ngươi không cần hỏi điều này." Lão bản nhếch miệng cười chậm rãi xoay người đi vào lữ quán, chỉ lưu lại một bóng lưng bí hiểm.