"Quên đi!" Địch Áo đột nhiên mở miệng.
Giờ này khắc này Địch Áo cảm thấy có chút rối loạn. Ngõa Tây Lý nói rất rõ ràng, ngay lúc đó lão quản gia liều mạng chém giết đến một hơi cuối cùng không phải là vì cứu Tác Phỉ Á, mà là vì bảo vệ Địch Áo. Chuyện này coi như đã giải khai một cái khúc mắc cho hắn, nhưng khúc mắc khác lại sinh ra. Nhờ có Tác Phỉ Á hắn sống mười năm không sầu không lo, nếu như bây giờ chỉ vì hắn mà Bách Lệ Nhi chết đi, hắn nên làm thế nào đây?
Địch Áo không muốn thiếu nợ nhân tình, hắn một lòng rời khỏi trang viên nhìn xem thế giới bên ngoài, ân oán nơi này chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời hắn mà thôi.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào người Địch Áo, Tác Phỉ Á cũng vậy, nàng nhẹ giọng hỏi: "Địch Áo, ngươi nói gì?"
"Quên đi." Địch Áo nói: "Không nên giết Bách Lệ Nhi."
Nghe Địch Áo nói, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm, một là bởi vì Địch Áo nói rõ ràng từng chữ, biểu đạt ý tứ cũng vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không giống với bộ dáng chậm chạp, ngu ngốc trước. Hai là bởi vì Địch Áo dùng từ khiến cho người ta có cảm giác như ra lệnh. Rất khó tưởng tượng khi quan trên hạ đạt mệnh lệnh, thuộc hạ lại dùng một câu "quên đi" để đáp lại cấp trên, ít nhất là đám người trong sảnh chắc chắn không dám.
"Địch Áo, ngươi..." Tác Phỉ Á thở dài: "Ngươi căn bản không biết Bách Lệ Nhi làm gì với ngươi."
"Không nên giết Bách Lệ Nhi." Địch Áo lặp lại lần nữa.
Tầm mắt của mọi người vội vàng chuyển hướng Tác Phỉ Á, sắc mặt Tác Phỉ Á bắt đầu thay đổi cho thấy nàng có chút khó xử, chần chờ hồi lâu không nói gì được. Dù sao nàng mới vừa ra quyết định, nay lại tùy ý sửa đổi sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Điểm mấu chốt là năm nay Tác Phỉ Á vạch ra một kế hoạch xây dựng một đoàn thương nhân có võ trang, đoàn thương nhân này sẽ trở thành lực lượng nòng cốt sau này hỗ trợ nàng xử lý nhiều việc. Nhưng mục đích chính lại không có nói gì, cho dù phần lớn võ sĩ hộ vệ đều hiểu ý định của Tác Phỉ Á là gì.
Phần lớn quân đội trong Nam tước lĩnh nằm trong tay Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, Tác Phỉ Á chẳng qua là có quyền sở hữu tài sản, có câu nói tú tài gặp phải binh, có lý cũng không được nói. Đừng xem bây giờ Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia thêm cùng nhau hợp tác cũng không phải là đối thủ Tác Phỉ Á. Một khi Nam tước đại nhân có chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là bị bệnh cấp tính không kịp để lại di chúc rõ ràng, Tác Phỉ Á sẽ bị người ta nuốt sạch không thừa cục xương. Bởi vì không có quân đội thì không có chuyện gì được bảo đảm.
Đoàn thương nhân võ trang chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự của Tác Phỉ Á là muốn có một quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nàng không thể để mặc cho người ta quyết định vận mệnh của mình.
Trong mắt Địch Áo hiện lên một tia bất đắc dĩ, thế nào cũng được, dù sao hắn đã tận lực rồi.
Nhìn Địch Áo chậm rãi cúi đầu trầm mặc không nói, thật giống như lại quay về thế giới nội tâm của mình, trong lòng Tác Phỉ Á không khỏi đau xót, đột nhiên nói: "Đi mang Bách Lệ Nhi về đây."
Quan hệ giữa Địch Áo và Tác Phỉ Á không hề tồn tại cái gọi là tình yêu, cho dù là Tác Phỉ Á phục tùng đề nghị của Nhị thiếu gia, đồng ý gả cho Địch Áo cũng không có tình yêu gì hết. Nếu có thì chỉ là tâm ý bảo hộ đồng bệnh tương liên, tín nhiệm vì cả hai là bạn thanh mai trúc mã cùng chung trải qua hoạn nạn, an bình.
Đừng thấy Địch Áo luôn miệng nói Tác Phỉ Á chiếu cố làm cho hắn không thoải mái, nếu như có người nói cho hắn biết đi giúp Tác Phỉ Á làm một chuyện rất nguy hiểm, sau khi thành công Tác Phỉ Á sẽ trở thành người thừa kế thứ nhất Nam tước lĩnh, từ đó cuộc sống ngày ngày hạnh phúc mỹ mãn, Địch Áo có thể đi làm hay không đây?
Hắn nhất định sẽ đi.
Một cô bé gần tám tuổi không biết cái gì, không thể hoàn toàn quy tội lão quản gia chết lên trên người Tác Phỉ Á. Đây là vận mệnh, huống chi hai người cùng giường chung gối năm tháng lâu dài, Tác Phỉ Á không biết bao lần thét chói tai tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, nàng khóc, còn Địch Áo luôn luôn nhẹ nhàng trấn an Tác Phỉ Á. Cho dù bị Tác Phỉ Á cắt đứt tu luyện hắn cũng sẽ làm thế, bởi vì hắn là một người trưởng thành, còn Tác Phỉ Á là một đứa nhỏ mà thôi.
Trên thực tế, hai người không có chân chính hiểu được nhịp điệu con tim chính mình. Từ góc độ Địch Áo mà nói, hắn một lòng muốn đi ra thế giới bên ngoài xông xáo, tràn đầy chờ đợi và tưởng tượng với tương lai đầy gian khổ. Ví như ngày mai sẽ lập tức lên đường, nhưng Tác Phỉ Á vẫn bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn có thể rời đi được không? Còn có, Địch Áo luôn giữ nguyên tắc "nếu người phạm ta, ta tất phạm người. Bích Cơ muốn hại hắn, thế nhưng hắn lại bỏ qua cho Bích Cơ. Chuyện này là vì lo lắng cho tâm tình Tác Phỉ Á, sợ Tác Phỉ Á thương tâm, nếu khôngBích Cơ đã sớm chết rồi.
Từ góc độ Tác Phỉ Á mà nói, bản thân nàng đã là Quang Mang võ sĩ, còn là một võ sĩ cường đại. Nhưng nàng bất kể thời gian, bất kể mệt mỏi, chung quy luôn luôn có thể rút ra một chút thời gian trở lại trang viên, sau khi tận mắt nhìn thấy Địch Áo nàng mới có thể an tâm. Mặc dù trong ấn tượng của nàng, tựa hồ vẫn là nàng chiếu cố cho Địch Áo, nhưng trong tiềm thức nàng cảm ứng được Địch Áo quan tâm ngược lại. Loại tình cảm này từ từ ảnh hưởng đến nàng, cho nên khi gặp Địch Áo, bình thường nàng sẽ lộ ra nụ cười từ nội tâm.
Nghe thấy Tác Phỉ Á thay đổi chú ý, các võ sĩ bốn mắt nhìn nhau, Tác Phỉ Á thoạt nhìn luôn luôn thông minh, tháo vát, mạnh mẽ cũng có khúc xương sườn mềm nhỉ? Chỉ vì một mình Địch Áo, hình như không đáng giá lắm?
Một gã võ sĩ đứng lên nhanh chóng rời khỏi phòng khách, chốc lát sau đám người Thác Ni xốc nách Bách Lệ Nhi đi vào, Bách Lệ Nhi đã bị hù dọa run rẩy đến mức thân thể co quắp rồi, căn bản không thể nào tự mình đi lại. Đám người Thác Ni buông lỏng tay ra nàng liền ngã xuống đất.
"Tiểu thư..." Bách Lệ Nhi lên tiếng khóc lớn, nàng mơ hồ hiểu được Tác Phỉ Á có thể không giết nàng.
"Nếu như không phải là Địch Áo cầu tình giúp ngươi, bây giờ sợi dây treo cổ đã thắt lấy cổ của ngươi rồi." Tác Phỉ Á lạnh lùng nói: "Thế nhưng đau khổ thì ngươi trốn không thoát đâu, Thác Ni, do ngươi hành hình, đánh đủ một trăm roi cho ta."
Bách Lệ Nhi nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Địch Áo, nàng không bao giờ nghĩ tới Địch Áo sẽ cầu tình giúp nàng.
"Vâng, tiểu thư." Thác Ni đáp một tiếng, cúi người nắm cánh tay Bách Lệ Nhi xách lên đi ra ngoài.
Thời gian không lâu sau từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của Bích Cơ và Bách Lệ Nhi. Thật ra đám người Thác Ni hạ thủ có phân tấc, Bích Cơ và Bách Lệ Nhi thuộc về nữ tử yếu nhược, còn không phải là Giác Tỉnh Giả. Nếu bọn họ dùng một phần khí lực chỉ cần vài roi là có thể đánh gãy xương sống Bích Cơ và Bách Lệ Nhi, vì thế không có ai dám nặng tay.
"Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi." Nghe thấy Bích Cơ và Bách Lệ Nhi hét thảm, Tác Phỉ Á cũng hơi hơi tâm phiền ý loạn: "Các vị một đường bôn ba hẳn là mệt nhọc, tất cả nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư, vậy chúng ta xin phép về phòng." Một đám võ sĩ vội vàng đứng lên, đầu tiên là khom người chào Tác Phỉ Á, sau đó theo thứ tự đi ra ngoài.
Tác Phỉ Á cũng đứng lên nói với Địch Áo: "Địch Áo, ngươi muốn đi đâu?"
"Về phòng của ta."
"Ngươi nhìn ngươi kìa, vì sao lại bẩn như vậy chứ?" Tác Phỉ Á vỗ tay, hai thị nữ nghe tiếng từ phía sau đi ra: "Đi theo các nàng ra phía sau chuẩn bị một chút, bao nhiêu tuổi rồi còn không biết chiếu cố bản thân?" Tác Phỉ Á nói tựa hồ là đang chỉ trích Địch Áo, nhưng trong giọng nói có cảm giác cực kỳ thân mật.
Địch Áo cúi đầu nhìn lại mình, ở trong hoang dã ba ngày ba đêm, trên người quả thật rất dơ, chắc chắn phải đi tắm rửa rồi.
Theo hai thị nữ xuyên qua tiểu lâu tới có mấy gian phòng được xây bằng đá xanh, nơi này là phòng bếp, phía sau đó chính là hồ tắm. Mấy người hầu đang bận rộn, nhiệm vụ của bọn họ là nhóm lửa than đưa xuống dưới hồ tắm. Sau đó than nóng từ rãnh nhỏ phía dưới hồ tắm sẽ đun nóng nước ao. Đối với nhà bình thường đây là một loại xa xỉ không chịu thể chấp nhận nổi. Nhưng đối với thành viên gia tộc Nam tước lĩnh lại không tính gì lớn. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tác Phỉ Á và Địch Áo ra, những người khác không có phúc khí tiêu thụ loại ưu đãi này, cho dù là Bích Cơ cũng không được.
Địch Áo rất quen thuộc nơi này, chậm rãi đi vào giữa phòng, thuần thục cởi quần áo xuống, bước vào trong ao. Trước kia hắn thường xuyên đến đây tắm rửa, cho dù Tác Phỉ Á không có ở đây đãi ngộ này vẫn không thay đổi, chuyện này không liên quan đến thái độ của người trong trang viên đối với hắn. Phải biết rằng, chỉ một cái hồ tắm này đã rất hao tốn chi phí, hễ dùng một chút là tiền ít đi một chút, nhưng đây không phải là vấn đề. Dù sao mỗi tháng Tác Phỉ Á tiểu thư vẫn chuyển cho trang viên một khoản tiền tài bù vào chỗ chi phí này.
Giống như phòng khách trong tiểu lâu, không gian hồ tắm được trang sức đơn giản và sạch sẽ. Tựa hồ đây là phong cách Tác Phỉ Á yêu thích, ở giữa là một cái ao nhỏ dài rộng chừng năm thước, đối diện ao là thẳng một cái gương, trước gương là một cái bàn trang điểm nhỏ, ngoài ra không còn bấy kỳ vật bài biện nào nữa.
Nước hồ trôi nổi lơ lửng đủ loại cánh hoa theo nước gợn lượn qua lượn lại, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát, hai người thị nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, mấy thứ này vốn chuẩn bị cho Tác Phỉ Á tiểu thư, không nghĩ tới bị Địch Áo giành trước.
Cảm thụ nhiệt độ ấm áp trong nước ao Địch Áo nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, dùng ba ngày trở thành một Thiên Phú võ sĩ, loại tốc độ này xem như vượt qua kỳ tích rồi, nhưng không có làm cho hắn vui mừng. Ngược lại hắn lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, đột phá hàng chướng ngại Thiên Phú võ sĩ trở thành Quang Mang võ sĩ, sau đó mới có thể phát huy tác dụng thật sự của Thần Điển, bởi vì chỉ ở cấp bậc Quang Mang võ sĩ mới có thể sử dụng bí kỹ.
Bí kỹ là một phương pháp vận chuyển nguyên lực hoặc là giải phóng nguyên lực nhằm đạt được hiệu quả kỹ xảo cụ thể. Tựa như lời Ngõa Tây Lý nói, chỉ có Quang Mang võ sĩ mới là võ sĩ chân chính.
Hai thị nữ cũng cởi bỏ lớp áo ngoài chỉ mặc nội y tiến vào trong ao nước, một trái một phải hầu hạ Địch Áo, loại đãi ngộ này lúc trước không có rồi, chỉ khi nào Tác Phỉ Á trở lại mới có khả năng hưởng thụ. Nhóm người hầu ở trong trang viên có thể lợi dụng thái độ Tác Phỉ Á chiếu cố Địch Áo, làm thế để gia tăng chỗ tốt cho bản thân. Bình thường hao phí bao nhiêu sức lực hầu hạ Địch Áo cũng chẳng có chút tác dụng, bởi vì Địch Áo không bao giờ để ý tới mấy chuyện này. Huống chi tận tâm tận lực hầu hạ một tên "ngu ngốc", hắn sẽ nhớ kỹ công lao này sao? Không cần thiết, hiện tại biểu hiện chẳng qua là để cho Tác Phỉ Á tiểu thư nhìn mà thôi.
Hai bàn tay mềm mại không ngừng di chuyển trên người kích thích thần kinh hắn, có nhiều thứ ý chí không thể khống chế. Hơn nữa đối với một thanh niên huyết khí dương cương mà nói, chỉ một điểm ma sát nho nhỏ thôi cái thứ ở dưới đã bắt đầu biến lớn, ngẩng lên, kiên quyết, lúc này nội y hai thị nữ cũng bị nước ao thấm ướt cả rồi. Hồng hồng, đen đen, cái gì nên lộ hoặc không nên lộ đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Thế nhưng ánh mắt Địch Áo thủy chung giữ tâm thái nhàn nhạt nhìn cánh hoa trên mặt nước, thần sắc không có bất kỳ ba động, tựa hồ linh hồn hắn và thân thể không có liên hệ gì hết.