DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 1: Hãm hại

Vùng quê mênh mông vô bờ bên trong ánh chiều tà hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Một đại lộ thẳng tắp từ đường chân trời mở rộng ra thẳng tắp chia vùng quê thành hai nửa. Mặc dù đường cái rất rộng, thoạt nhìn là tuyến đường chính nhưng bởi vì khí trời rét lạnh trên đường cơ hồ không nhìn thấy người đi đường, chỉ có một chiếc xe ngựa mòn mỏi bôn ba.

Lái xe là một tráng hán thân cao hơn hai thước, mày rậm vừa thô vừa ngắn lộ vẻ cục mịch, có thể nói là xấu xí, trên mặt có mấy phần lệ khí mơ hồ làm cho bộ mặt hắn trông rất dữ tợn. Nghe nói dù là nam hay nữ, hễ có bộ mặt dữ tợn phần lớn là hạng người thiên tính bạc bẽo. Tráng hán này tựa hồ là một nghiệm chứng cụ thể cho câu nói đó, hắn thỉnh thoảng nở nụ cười trầm thấp làm cho da đầu người nghe phải tê dại. Kèm theo tiếng cười đắc ý là đầu lưỡi thô to liếm liếm vành môi, cố sức vét hết vệt sương động trên khóe miệng.

Qua chốc lát, tráng hán đột nhiên lái xe ngựa vào một ngã rẽ nhỏ ven đường. Ngã rẽ tất nhiên không thể bằng phẳng, nó vừa gồ ghề vừa lấy đầy đá sỏi, xe ngựa không ngừng dao động qua lại như thuyền nhỏ trong sóng gió. Vào lúc này việc đó không thể làm ảnh hưởng tâm tình của tráng hán, hai mắt hắn thủy chung luôn tràn đầy hưng phấn.

Khi xe ngựa đi tới một rừng cây nhỏ, tráng hán dùng sức ghìm chặt dây cương từ trên xe ngựa nhảy xuống, quan sát bốn phía một lát. Tiếp theo từ trên càng xe cầm lấy một cái xẻng sắt sải bước đi vào trong rừng cây.

Cửa buồng xe bị đẩy ra, một người trung niên mặc giáp nhẹ từ bên trong buồng xe chui ra. Hắn làm giống như tráng hán kia, đầu tiên là quan sát bốn phía chốc lát, tiếp theo là sửa sang lại y phục của mình không chút hoang mang. Cuối cùng mới trịnh trọng đeo một cái huy chương lên ngực.

Đó là huy chương Thiên Phú võ sĩ, trên huy chương vẽ một thanh kiếm nhỏ tinh sảo, trung tâm kiếm nhỏ có ba ngôi sao màu vàng, hẳn là đại diện cho thân phận người trung niên này.

Trên thực tế, Thiên Phú võ sĩ không tính là phẩm cấp gì lớn. Hiện tại trên toàn đại lục, số người ở giai đoạn này còn nhiều lắm, nhưng ở một nơi xa rời đô thị, phụ cận chỉ có vài hương trấn không lớn, những người có năng lực hoặc có thế lực không thể nào định cư ở chỗ này. Nếu nói vật hiếm luôn quý, một Thiên Phú võ sĩ xuất hiện ở đây cũng có thể hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

"Khí trời chết tiệt." Người trung niên kia nói thầm một câu, sau đó xoay người nhìn vào trong xe, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa còn mang theo một tia thương hại. Tiếp theo hắn đưa tay vào thắt lưng móc ra một cái bao nhỏ, nhẹ giọng nói: "Địch Áo thiếu gia đói bụng không? Nơi này có đồ ăn nè!" Nói xong, người trung niên đặt túi da ở bên trong buồng xe.

"Ừ..." Theo một tiếng đáp ứng vang lên, một thanh niên chừng mười tám, chín tuổi xuất hiện ở cửa buồng xe. Bởi vì hắn cúi thấp đầu nên nhìn không rõ diện mạo của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay tái nhợt dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp vươn ra cầm lấy cái túi, mở ra từng chút từng chút ở trong bao có mười mấy miếng thịt khô, còn có một túi rượu dùng da thú chế thành.

Thanh niên gọi là Địch Áo không để ý đến túi rượu, chẳng qua là dùng hai đầu ngón tay vân vê miếng thịt khô, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Nhìn động tác cứng ngắc của Địch Áo, người trung niên kia tràn đầy bất đắc dĩ. Hoặc có thể nói đó là một cảm giác mâu thuẫn, sắc mặt hắn biến ảo không chừng, vừa mới muốn nói chuyện lại nghe từ trong rừng truyền đến tiếng gào: "La Y, ngươi đang làm gì đó?"

"Địch Áo thiếu gia, ngài ngồi ở chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại." Người trung niên nhẹ giọng nói, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía rừng sâu.

Trong rừng, tráng hán kia đang ra sức huy động xẻng sắt không ngừng đào đất. Mặc dù mặt đất dưới chân hắn đã bị dòng nước lạnh ngưng tụ thành tầng băng cứng ngắc, nhưng tráng hán kia vẫn phải liên tục đào. Chỉ qua chốc lát, mặt đất đã hiện ra một cái hố nho nhỏ.

"La Y, hàn huyên với thiếu gia ngu ngốc rất vui vẻ hả?" Tráng hán kia ngẩng đầu trách cứ.

La Y thản nhiên cúi đầu không nói.

"Ngươi, cái tên này giống y như đàn bà vậy, xem ngươi kiểu đó chắc chắn không làm được đại sự." Tráng hán kia đổi giọng châm chọc.

"Dù sao hắn vẫn là thiếu gia của chúng ta, Thang Bố Nhĩ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải..."

"Phì phì..." Tráng hán kia nhổ nước miếng xuống đất, căm hận nói: "Phế vật kia là thiếu gia của ai chứ? Mẹ kiếp, chỉ là hắn mạng tốt, bằng không hắn đã sớm chết từ lâu rồi. La Y, ngươi nghĩ một chút tình cảnh của ngươi đi. Ngươi có biết tại sao tiểu thư cho chúng ta cùng nhau đi không? Bởi vì nàng căn bản không tin tưởng ngươi."

"Ta rõ ràng... Tiểu thư chán ghét hắn..." La Y cố gắng che dấu phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói: "Như vậy cũng không cần thiết giết hắn mà? Ngươi lúc nãy cũng nói hắn chỉ là phế vật, trong trang viên đã nuôi mấy trăm người, chẳng lẽ thêm một mình hắn cũng không được?"

"Ngươi có ý kiến? Vậy thì tự mình ngươi đi tìm tiểu thư mà hỏi." Thanh âm Thang Bố Nhĩ đột nhiên âm trầm: "Nhưng ta nhất định phải thi hành mệnh lệnh của tiểu thư. Được rồi, La Y, ta không cần ngươi hỗ trợ, cút sang một bên, nói nhảm nữa cẩn thận ta làm thịt cả ngươi và hắn luôn đó."

Liên tiếp bị vũ nhục, La Y thật sự không thể nhịn được nữa, cộng thêm trong lòng đồng tình với Địch Áo thiếu gia. Hắn rất muốn rút trường kiếm bên hông ra giết chết tên ghê tởm trước mặt này. Sau đó mang theo Địch Áo thiếu gia cao chạy xa bay. Chỉ có điều nguyện vọng vẫn khó lòng thay đổi thực tế, thử nghĩ đến thế giới bên ngoài, còn nghĩ đến thê tử, hài tử ở trong trang viên, dòng máu sôi trào trong lòng La Y từ từ lạnh dần, cổ họng hắn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại lâm vào trầm mặc.

Một điểm trọng yếu hơn, hắn và Thang Bố Nhĩ đã là thành viên võ sĩ giác tỉnh cấp thấp phổ biến nhất trên đại lục. Hắn là một Thiên Phú võ sĩ một giai ba sao, căn cứ phẩm cấp và khả năng nắm giữ nguyên lực trong tay. Nếu đánh giết sinh tử chân chính, hắn chưa chắc là đối thủ Thang Bố Nhĩ.

Thang Bố Nhĩ lực lớn vô cùng, có thể xé đứt hổ báo, chiến lực thực tế đã đến gần Thiên Phú võ sĩ cấp hai rồi. Tuyệt đối mạnh hơn hắn thua, cho dù hắn có thể giết được Thang Bố Nhĩ, bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương nặng. Ở nơi hoang dã băng hàn thấu xương này, nếu bị thương chẳng khác nào tử vong, hắn không muốn bán mạng của mình như thế.

Hai người nói chuyện với nhau đã qua một đoạn thời gian, một người tiếp tục buồn bực đào hầm, một người mặc nhiên không nói. Mà ở ngoài rừng cây, thanh niên được gọi là Địch Áo đã bước xuống xe ngựa yên lặng nhìn về phía rừng cây trước mặt.

Bây giờ đã có thể thấy rõ ràng tướng mạo Địch Áo rồi, có lẽ do quá lâu không thấy ánh mặt trời, da tay hắn tái nhợt quái dị, hai hàng mày kiếm anh tuấn, tóc mai chỉa xéo ra sau đầu, con ngươi màu đen, đen sâu không thấy đáy, bờ môi của hắn hơi bạc màu luôn luôn khép lại chung một chỗ lộ vẻ quật cường, cố chấp.

Từ ngũ quan đã nói lên thanh niên tên Địch Áo này không phải là người bình thường. Nhưng không biết tại sao hắn vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, bởi vì ánh mắt Địch Áo hơi đờ đẫn và cứng ngắc, thoạt nhìn tựa như một người ngu ngốc.

Đứng trong gió lạnh một lúc lâu, Địch Áo đột nhiên giơ chân lên dặm một cước thật mạnh chậm rãi đi vào trong rừng rậm, hai mắt của hắn căn bản không nhìn đường, thủy chung luôn nhìn thẳng về phía trước.

Thang Bố Nhĩ đã đào ra một cái hố sâu hơn một thước, hắn đánh giá tính toán một lúc cảm giác hẳn là không sai biệt nhiều lắm, tiện tay ném cái xẻng sắt qua một bên, tung người nhảy từ trong hố ra ngoài. Đột nhiên thấy hai con mắt nhìn chăm chú vào hắn. Địch Áo xuất hiện quá mức đột ngột, Thang Bố Nhĩ hoàn toàn không cảm thấy được, hắn đầu tiên bị dọa sợ hết hồn, tiếp theo lại cười quái dị nói: "Ai da, Địch Áo thiếu gia của chúng ta đã tới !"

Tầm mắt Địch Áo cứng ngắc từ trên người Thang Bố Nhĩ dời xuống cái hố bên cạnh.

"Như thế nào? Địch Áo thiếu gia, có hài lòng không?" Thang Bố Nhĩ cười càng lúc càng lớn : "Nơi này chính là nhà mới của ngươi đó, ngôi nhà vĩnh viễn, ha ha ha..."

La Y nhắm mắt lại nghiêng đầu sang hướng khác, hắn không đành lòng xem tiếp nữa. Địch Áo trời sanh là ngu ngốc, điều này không giả, nhưng chính vì ngu ngốc nên Địch Áo không thế nào làm ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác. Hắn thật sự không hiểu tại sao? Tại sao nhất định phải giết chết thiếu niên ngu ngốc vô hại suốt ngày trốn ở trong phòng này chứ? Không nỡ hao phí mấy cái bánh bao hay sao?

"Quá nhỏ." Trong miệng Địch Áo phát ra thanh âm mơ hồ.

"Nhỏ?" Thang Bố Nhĩ giống nghe được điều buồn cười nhất trên thế giới vậy, hắn toét cái miệng rộng cười ngửa tới ngửa lui. Thậm chí không khí ở đây rất lạnh lẽo, vì thế có thể thấy rõ ràng cổ họng hắn đang kịch liệt run rẩy và tuyến nướt bọt phun tung toé ra ngoài.

Địch Áo vẫn ngơ ngác nhìn cái hố dưới chân, hồn nhiên không biết thời hạn chết của bản thân đã buông xuống.

"Thiếu gia à, đừng đùa nữa." Thang Bố Nhĩ cười đủ rồi mới ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cổ Địch Áo: "Thỏa mãn đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn lão tử xây một tòa trang viên ở chỗ này cho ngươi hả?"

Cổ bị nắm chặt nên Địch Áo đã không thể hô hấp như bình thường được, thần sắc cứng ngắc rốt cục xuất hiện biến hóa nho nhỏ, hắn đưa tay bắt lấy cổ tay Thang Bố Nhĩ, một tay khác múa lung tung về phía trước.

Địch Áo giãy dụa càng lợi hại Thang Bố Nhĩ càng vui vẻ, chuyện này không liên quan đến quan hệ giữa hắn và Địch Áo có thù hận hay không. Mà thuần túy chỉ vì thiên tính của hắn, mỗi một lần cảm nhận được một tính mạng khô héo trong tay mình, máu của hắn sẽ sôi trào lên vô cùng hưng phấn.

Đầu ngón tay của Địch Áo phí công múa may trước chóp mũi Thang Bố Nhĩ. Thang Bố Nhĩ vốn là như một võ sĩ đã giác tỉnh hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế khoảng cách ở giữa song phương.

Đại đa số dã thú bắt giết con mồi chỉ vì sinh tồn, mà giờ khắc này Thang Bố Nhĩ đang chơi trò mèo vờn chuột, hắn đang hưởng thụ thỏa mãn trong nội tâm.

Khi đầu ngón tay Địch Áo lại một lần nữa xẹt qua chóp mũi Thang Bố Nhĩ, bỗng nhiên biến thành quyền đầu, thân thể vốn cứng ngắc đồng thời cong lại, quyền phong với khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh trúng sống mũi Thang Bố Nhĩ.

Phanh...

Đầu ngón tay chỉ cách chóp mũi có mấy ly. Khoảng cách quá gần nên Thang Bố Nhĩ căn bản không kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cái trán truyền đến một trận đau nhói, thân thể tráng kiện đột nhiên hóa thành một pho tượng từ từ ngã về phía sau.

Sau một lúc, Thang Bố Nhĩ đã ngã xuống cái hố, hắn vẫn còn duy trì tư thế thẳng đứng, đôi mắt trợn trừng thật lớn ngơ ngác nhìn lên bầu trời bao la, tính mạng sáng rỡ ở trong mắt hắn dần dần trôi qua, cuối cùng ánh mắt hắn còn cứng ngắc hơn Địch Áo lúc nãy.

Một trận gió lanh từ trong rừng thổi qua, La Y không nhịn được rùng mình một cái, hắn không dám tin vào hai mắt của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

La Y thấy rất rõ động tác của Địch Áo, một quyền kia căn bản không có lực lượng. Khoảng cách chỉ có mấy ly (milimet) không thể nào thả ra lực lượng được, Thang Bố Nhĩ vạm vỡ thế kia đã bị một quyền nhẹ nhàng đánh bại? Đổi thành bản thân hắn sẽ thành cái gì đây?

Thân thể Địch Áo chậm rãi chuyển động dời tầm mắt rơi vào trên người La Y. La Y không nhịn được rút lui một bước, tay phải cầm chặt chuôi kiếm.

Địch Áo nhắm hai mắt lại, chốc lát sau khi mắt hắn lại mở ra.

Giờ phút này Địch Áo giống như Thần Long trong chuyện xưa vẽ rồng điểm mắt vậy, hắn lập tức tỏa ra lực lượng tính mạng mạnh mẽ, ánh mắt tràn đầy sinh lực làm cho cả người hắn bỗng nhiên trở nên sinh động lên. Một đôi lông mày kiếm anh tuấn, khóe miệng hơi nhếch lên tựa hồ đang mỉm cười.

La Y trợn mắt líu lưỡi nhìn Địch Áo, mặc dù bộ dáng ngoài của Địch Áo cũng không có thay đổi gì, nhưng trước sau vẫn khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Địch Áo ngu ngốc chẳng qua là một cục đá nhỏ ven đường, còn Địch Áo bây giờ chính là cự long thần bí dù sóng gió ngập trời cũng không dọa được hắn.

"Rất kỳ quái sao?" Địch Áo chậm quá nói, khóe miệng của hắn lại cong thêm vài phần.

"Thiếu... Địch Áo thiếu gia..." Thanh âm La Y hơi run run: "Ngài đang nói với ta?"

"Thật ra đây chỉ là một loại kỹ xảo." Địch Áo giơ chân lên nhẹ nhàng đạp lên mũi Thang Bố Nhĩ: "Xương sống mũi là dễ gãy nhất, chỉ cần nắm giữ góc độ và lực lượng thật tốt nhà ngươi có thể dễ dàng đánh gãy xương xuyên thẳng vào đầu hắn."

"Đánh vào trong óc?" La Y đột nhiên cảm giác một cỗ khí lạnh từ sau lưng hắn chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng cả lên.

"Đúng vậy, dĩ nhiên là ngươi phải luyện tập trăm ngàn lần mới có thể chân chính nắm giữ loại kỹ xảo này." Địch Áo đang nói chuyện, đồng thời xoay tròn bàn chân nửa vòng, một cổ máu tươi từ dưới chân Địch Áo chảy ra, còn có một ít chất lỏng trong suốt hỗn tạp lẫn vào máu tươi.

"Thấy được không? Đây chính là dịch não sống đó, à... đúng rồi, ngươi có biết dịch não sống là thứ gì không?" Địch Áo mỉm cười hỏi.

La Y lắc đầu lung tung, hắn quả thật không hiểu, luồng khí lạnh đã run rẩy lan tràn tới toàn thân hắn luôn rồi. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lão bà và hài tử của hắn đều ở trong trang viên. Hắn có thể cắn chặt răng cự tuyệt làm một võ sĩ chính nghĩa, mặc dù chuyện này đã từng là lý tưởng của hắn, nhưng hắn không thể nào trốn tránh trách nhiệm của một trượng phu, một phụ thân được.

(lão bà = vợ, hài tử = đứa con, trượng phu = chồng, phụ thân = cha)

"Quên đi, trả lời ngươi một vấn đề..." Địch Áo lộ vẻ hứng thú nói: "Nhưng nhất định sẽ dính dấp đến mười, thậm chí trên trăm vấn đề khác, con người của ta lại rất lười."

"A... Ha hả..." La Y cố gắng nở nụ cười a dua, nhưng bộ mặt hắn cười còn khó hơn nhìn hơn khóc.

"Ta đã nói rồi, ngươi đào hầm quá nhỏ, nhưng ngươi lại không tin, cái tên xui xẻo này... Đã chết còn phải phơi thây nơi hoang dã." Địch Áo nhấc chân lên, mở miệng nói với cái xác Thang Bố Nhĩ.

La Y càng ngày càng sợ hãi, thậm chí có cảm giác mắc đái, giết người cũng không có gì, hắn cũng từng giết người kia mà. Mấu chốt là Địch Áo biểu hiện.

"La Y, ngươi biết lái xe không?" Địch Áo hỏi.

"Ta? Lái xe?" La Y còn đang sợ hãi nên tốc độ phản ứng rõ ràng giảm xuống quá thấp.

"Đúng vậy, ta muốn trở về."

"À, ta sẽ, ta sẽ, nhất định sẽ làm…" La Y nói không có mạch lạc chút nào, vừa nói xong liền xoay người chạy ra ngoài bìa rừng. Hắn mới chạy bảy tám bước mới tỉnh ngộ ra cử chỉ của mình có chỗ không ổn, vội vàng đứng lại nơi đó cúi đầu khom lưng chờ Địch Áo.

Mấy phút đồng hồ sau, cỗ xe xe ngựa cô đơn quay lại phương hướng cũ, phi nhanh trên đường cái.

Lại một trận gió lạnh quét qua khu rừng, nhưng trận gió này hơi kỳ dị, nó thổi qua thi thể Thang Bố Nhĩ đột nhiên biến thành một trận gió lốc, tiếp theo là một bóng người từ trong gió lốc đi ra cúi đầu quan sát mặt Thang Bố Nhĩ.

Đây là một lão nhân đầu tóc trắng xoá, hắn tựa hồ đang suy tư cái gì, chốc lát sau hắn huy động cổ tay đánh ra một lưỡi dao gió trong suốt nhẹ nhàng chém vào chính giữa sống mũi Thang Bố Nhĩ.

Sau đó lão nhân cúi người cẩn thận quan sát khuôn mặt tan nát kia, nhìn sâu vào trong mũi nơi có một đoạn xương màu xanh trắng.

Lão nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thật sự là như vậy... Đứa bé kia vận dụng lực lượng cơ thể đúng là tinh diệu... hắc hắc... Trăm ngàn lần luyện tập? Hắn dùng ai luyện tập? Có ý tứ..."

"Thiếu gia, phía trước chính là trang viên rồi, ngài..." La Y muốn nói lại thôi. Có lẽ là vì quá lạnh hoặc là phi thường khẩn trương, sắc mặt của hắn trắng bệch y như người chết.

Trong trang viên có một số người nhất định phải ép Địch Áo thiếu gia chết, nhưng Địch Áo thiếu gia hết lần này tới lần khác không chết. Như vậy chờ đến lúc Địch Áo thiếu gia trở lại trang viên, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận mưa gió bão bùng.

Địch Áo đang ngồi trong buồng xe nhắm mắt dưỡng thần, La Y rất muốn khuyến cáo hắn lựa chọn sáng suốt nhất là lập tức rời đi. Mặc dù Địch Áo là người thừa kế tổ nghiệp toàn bộ trang viên, nhưng vài năm gần đây trải qua lần lượt biến hóa số người cũ đã không còn lại bao nhiêu. Đại đa số đều thuộc về người mới tới hoặc thuộc phe cánh người ngoài. Ngay cả La Y cũng thế, chỉ có điều tâm tính hắn tương đối tương đối thiện lương mà thôi.

Một chủ nhân không được thừa nhận muốn đấu tranh với mấy trăm người trong trang viên, kết quả là có thể dễ dàng đoán được. Mà La Y khó xử ở chỗ hắn không có biện pháp nói thẳng mọi chuyện, nói ra cũng có thể có thể tạo thành hiểu lầm. Không chừng còn có thể mang đến nguy hiểm cho bản thân hắn, Địch Áo dùng một quyền đánh chết Thang Bố Nhĩ đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm linh hắn.

"Vào đi thôi." Thanh âm Địch Áo từ trong buồng xe nhẹ nhàng bay ra.

La Y bất đắc dĩ thở dài, sau đó vung roi thúc ngựa chạy tới trang viên.

Khi xe ngựa đến gần trang viên, mấy gã hộ vệ buồn ngủ đang gác cổng từ bên trong đi ra. Nhìn thấy La Y cũng không nói nhảm một câu mà chủ động mở cửa trang viên.

La Y che dấu nội tâm bất an mở miệng hỏi thăm vài câu với gã hộ vệ, sau đó thúc ngựa đưa Địch Áo vào trong một gian viện nhỏ.

Ngàn vạn lần không nên đụng mặt nàng, ngàn vạn lần không nên gặp nàng. La Y âm thầm cầu nguyện, nếu như có thể đưa Địch Áo thiếu gia trở về không khiến người ngoài chú ý thì an toàn của hắn sẽ được bảo đảm. Sau này bị hỏi tới cũng có thể đẩy lên trên người Thang Bố Nhĩ đã chết kia. Chỉ nói hắn không biết gì cả, chỉ có Thang Bố Nhĩ dẫn Địch Áo thiếu gia rời đi kia mà. Về phần vì sao Địch Áo thiếu gia có thể quay trở lại thì cứ việc tìm Thang Bố Nhĩ mà hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Mới vừa quẹo vào một lối nhỏ phủ kín đá xanh, xe ngựa đã chạm mặt với mấy thiếu nữ đang cười cười nói nói đi tới. La Y âm thầm kêu khổ liên tục, đúng là sợ cái gì sẽ tới cái đó, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Mấy thiếu nữ này dáng vẻ thùy mị, vóc người thướt tha, da thịt mềm mại, y phục trên người hẳn là không rẻ. Nếu như các nàng chuyển động một vòng chung quanh mấy hương trấn gần đây sẽ có thể dẫn phát một trận oanh động khá lớn. Ở một địa phương vắng vẻ như thế này, mấy nữ tử xinh đẹp rạng rỡ cùng lúc xuất hiện đúng là hiếm thấy.

Nhất là thiếu nữ cầm đầu, khuôn mặt môi hồng răng trắng, lỗ mũi dọc dừa, còn có một đôi mắt to như biết nói khiến cho người người yêu mến. Nàng khoác bên ngoài một bộ áo da lông cáo màu trắng, ở dưới là cái quần màu đỏ dài chấm đất. Không cần đề cập tới trag phục đẹp đẽ, chỉ riêng bộ áo da đã đủ để chứng minh địa vị và thân phận của nàng. Nhà người thường chỉ cần có bộ áo quần chỉnh chu, chưa từng khâu vá đã xem như hãnh diện rồi. Một bộ áo da thú như thế chỉ là ước mơ hầu như không thể thực hiện được.

Đọc truyện chữ Full