DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thốn Mang
Chương 395: Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Âm Khiết trên mặt tràn ngập sát khí, một hắc sắc khuông kính từ thân thể nàng phù xuất, dạng thức hai chiếc kính cơ hồ giống nhau như đúc, mặt kính chỉ to như một đầu người, nhưng hai mặt kính luôn có từng đạo quang mang phát ra.
Hắc sắc kính bắn ra hắc sắc quang mang, bạch sắc kính bắn ra bạch sắc quang mang, hai đạo quang mang bất đồng bắt đầu giao nhau...
- Chậm, dừng, ngưng lại cho ta.
Đàm Đồ đột nhiên kêu lên, hắn vội vã đến nói không nên lời, cái mạng nhỏ của hắn thế là xong rồi.
Hắn tuy không sợ chết, nhưng tự nhiên vô duyên vô cớ bị giết chết, hắn không thể chịu được. Lý Dương bên cạnh cũng lãnh nhãn bàng quan.
Nghe được thanh âm Đàm Đồ, trên mặt Dương Thạch và Âm Khiết lộ ra một nụ cười khoái ý, bất quá bọn họ sau khi nghe Đàm Đồ nói xong, khống chế Dương Sinh kính và Âm Diệt kính chậm lại.
Dương Thạch và Âm Khiết vốn không có định giết Đàm Đồ, nhưng Đàm Đồ tự nhiên giết nhi tử bọn họ. Tốt xấu gì cũng phải giết chết Đàm Đồ nhưng tối thiểu cũng phải hành hạ tinh thần hắn một phen. Vừa rồi hai người sử dụng Dương Sinh kính và Âm Diệt kính chỉ là... dọa dọa Đàm Đồ mà thôi.
- Dương Thạch. Âm Khiết. Các ngươi có nhầm lẫn gì không?
Đàm Đồ đột nhiên hét lớn.
- Nhầm? kẻ bọn ta muốn giết chính là ngươi.
Hắc y Âm Khiết lạnh như băng nói, trong mắt bắn ra lãnh mang làm cho người ta sợ hãi.
Đàm Đồ cố gắng biện giải nói:
- Dương Thạch, Âm Khiết, mấy năm gần đây, các ngươi và ta cha cũng hình thành lãnh địa nhất định, không xâm phạm lẫn nhau, mà Đàm Đồ ta tựa hồ không có gây hấn các ngươi sao các ngươi lại giết ta? Các ngươi có nghĩ đến việc một khi ta chết, cha ta sẽ phẫn nộ hóa thành bản thể…
- Không gây hấn ư? Phong nhi ta chính là bị ngươi giết.
Thanh âm Âm Khiết cực kỳ phẫn nộ, thanh âm giống như thủy tinh chói tai mọi người.
- Phong nhi, Phong nhi là ai? nhi tử các ngươi không phải tên là Dương Sam sao?
Đàm Đồ vẻ mặt nghi hoặc.
- Ta nghĩ, các ngươi nhất định nhầm lẫn. Ta tuyệt đối không có sát hại nhi tử các ngươi.
Bạch y Dương Thạch hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhầm ư? Hừ. Ta hỏi ngươi, mấy ngày trước đây ngươi giết một Yêu Quân trung kỳ cao thủ, bên người hắn có ba gã Yêu Quân hậu kỳ thủ vệ.
Đàm Đồ vừa nghe xong đột nhiên thân thể chấn động.
Hắn nhớ kỹ rõ ràng ngày ấy, hắn đã thấy một thanh niên mệnh lệnh kẻ dưới tay tùy ý bắt người, hơn nữa trực tiếp phong ấn tu vi, đồng thời trực tiếp chặt đứt tứ chi người bị phong ấn này. Lấy một mĩ danh là: "Man Đầu" (Bánh bao), thậm chí còn dụng lửa nướng "Man Đầu" này.
Nhìn thấy cảnh đó, Đàm Đồ rất phẫn nộ, vừa ra tay đã dụng luôn thần khí, giết toàn bộ mấy người.
- Ta là Đoạn Hồn hạp cốc nhị …
Tên thanh niên kia thét to, lời còn chưa nói xong đã bị Đàm Đồ trực tiếp phá đi tâm hạch cùng với nguyên thần, làm cho hắn chết ngay tại chỗ, Đàm Đồ thậm chí còn nhổ một tiếng:
- Ta không quản ngươi là ai, Bắc Minh hải này không có ai mà Đàm Đồ ta không dám giết.
Đàm Đồ cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Lúc trước Đàm Đồ cũng hoài nghi thanh niên này có tam đại hộ vệ, hơn nữa đều là Yêu Quân hậu kỳ, chắc là công tử một thế lực lớn.
Phóng nhãn cả Bắc Minh hải cũng không có có mấy người thế lực lớn có thủ hạ như thế, hơn nữa bởi vì nghe được thanh niên đó trước khi chết nói qua "Đoạn Hồn Hạp Cốc", Đàm Đồ cũng hoài nghi thanh niên này là hài tử của Dương Thạch cùng Âm Khiết, cho nên theo tin tức của Đàm Đồ, Dương Thạch cùng Âm Khiết chỉ có một con trai, tên là Dương Sam. Dương Sam thì hắn biết, hiển nhiên tên thanh niên này không phải không phải Dương Sam, liền giết luôn. Hắn thân là nhi tử Côn Bằng Yêu Đế, chưa từng sợ ai. Bây giờ thấy Dương Thạch, Âm Khiết, Đàm Đồ trong lòng liền nhớ tới một điều...
- Chẳng lẻ hai người các ngươi có hai nhi tử? Ngày ấy ta giết là nhi tử thứ hai?
Đàm Đồ trong lòng cả kinh, hắn nhớ kỹ tên thanh niên chết đi theo như lời nói "Ta là Đoạn Hồn Hạp Cốc nhị..." sau chữ "nhị" này phỏng chừng là "công tử".
Dương Thạch cười xùy nói:
- Ngươi cuối cùng hiểu được. Ngày ấy ngươi giết chính là hài tử duy nhất của ta và A Khiết là Dương Phong. Hôm nay không giết ngươi, ta làm sao làm cho Phong nhi đã chết được nhắm mắt.
Nghe được Dương Thạch nói, Đàm Đồ trầm mặc.
Thời gian cứ trôi đi, Đàm Đồ cũng là sắc mặt âm trầm cực kỳ.
Trong lòng đang ở không ngừng tự hỏi làm cách nào có thể bảo trụ mạng nhỏ của mình.
Lý Dương không nói tiếng nào, đứng ở một bên lãnh nhãn bàng quan.
Thần thức hắn dễ dàng phát hiện, Dương Thạch và Âm Khiết vừa đến, đã bố trí hạ cấm chế chung quanh, bây giờ chỉ là muốn chạy cũng không được, huống chi Lý Dương cho tới bây giờ không có lo lắng cho mình.
Ngay cả Lôi Viêm địa ngục, Hỗn Độn sơn hạch tâm không gian nguy hiểm như thế hắn đều là bình an.
Lý Dương sao phải sợ cái gì?
- Ha ha ha…
Đàm Đồ đột nhiên ngẩng đầu cười to.
Thanh âm lang lãng trong phạm vi cả ngàn dậm dưới đáy thủy vực không ngừng chấn động.
- Chết đến nơi rồi mà còn muốn cười.
Âm Khiết lãnh giọng một tiếng.
Đàm Đồ đột ngừng cười, trong mắt phóng xuất thần quang, nhìn chằm chằm Dương Thạch và Âm Khiết, nói:
- Dương Thạch, Âm Khiết, hai tên tặc tử các ngươi, như thế nào? Giết nhi tử các ngươi thì làm sao vậy, là ta giết đó, các ngươi định thế nào? Giết ta hả, hừ, một khi giết ta Đoạn Hồn hạp cốc các ngươi cứ chờ bị tiêu diệt đi.
- Các ngươi hai người có thể trốn vào Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh, nhưng còn đại nhi tử của các ngươi Dương Sam? Hắn có trốn cũng không thoát, các ngươi đã chết một nhi tử, chẳng lẻ ngay cả đại nhi tử cũng không cần?
Đàm Đồ mặt lộ vẻ cười lạnh, đứng thẳng, lạnh lùng nhìn hai người.
- Ha ha ha...
Dương Thạch và Âm Khiết cơ hồ đồng thời cười rộ lên, bọn họ cười rất to, giống như nghe được truyện gì rất buồn cười, có vẻ rất là thống khoái, thanh âm hai người rất chói tai.
- Cười cái gì mà cười. Bọn điên.
Đàm Đồ đột nhiên quát.
Dương Thạch và Âm Khiết dần dần ngừng cười to, Dương Thạch từ từ nói:
- Đàm Đồ… ta và A Khiết chỉ có một con trai, là Phong nhi, cho nên Dương Sam, bất quá chỉ là quân bài mà thôi, cho nên...
Cắc mặt Dương Thạch trở nên dữ tợn:
- Ngươi phải chết!
Hắn không có nghĩ đến Dương Thạch và Âm Khiết cũng không phải có hai nhi tử, mà chỉ có một, lại chính là cái tên bị hắn giết chết - Dương Phong, Dương Sam chỉ là quân bài thế thân. Đã rõ ràng, Đàm Đồ liền biết lành ít dữ nhiều.
Cơ hồ cùng lúc, Lý Dương bên cạnh cũng hiểu được sự tình.
Lý Dương trên mặt lộ ra nụ cười:
- Buồn cười, buồn cười, Dương Thạch và Âm Khiết hiển nhiên là vì bảo vệ nhi tử, để cho nhi tử mai danh ẩn tính, thậm chí còn xuất ra một người mạo danh thay thế cho nhi tử mình.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện nhi tử Dương Phong của bọn họ lại xảy ra sự tình này.
"Nếu lúc trước thân phận Dương Phong công khai ra ngoài có lẽ Dương Phong sẽ không bị giết. Ai, đây đều là thiên ý a!" Lý Dương đứng một bên cười thầm.
"Ô, trên người Đàm Đồ này có một cấm chế chỉ có đạt tới Yêu Đế hậu kỳ đỉnh phong mới có thể miễn cưỡng cảm đáp, phỏng chừng là do Côn Bằng Yêu Đế bố trí."
Dương Thạch cùng Âm Khiết mặc dù công lực, tinh thần tu vi thâm hậu, nhưng còn chưa bằng Côn Bằng Yêu Đế. Vì vậy không nên để lộ ra chỗ Đàm Đồ.
Lý Dương đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Trong giây lát, Lý Dương trong óc một ý niệm hiện lên trong đầu, giống như đêm tối trong một đạo lôi phạt chiếu sáng cả thế giới, Lý Dương nhớ tới ngày ấy thần thức phát hiện Quy Uẩn thông qua Bát Quái hình quỷ khí và thần bí nhân liên lạc.
Rồi nhìn Dương Thạch và Âm Khiết nghĩ tới một chuyện.
- Các ngươi là người của Huyết Thực Cung?
Lý Dương đột nhiên lên tiếng, quay về phía Dương Thạch và Âm Khiết hỏi.
Chỉ nhìn chằm chằm Đàm Đồ, vợ chồng Dương Thạch nghe được thanh âm Lý Dương, không nhịn được chấn động liền xoay người nhìn về phía Lý Dương.
Dương Thạch gật gật đầu nói:
- Ta và A Khiết đúng là hai vị cung chủ Huyết Thực Cung.
Lúc này, Dương Thạch và Âm Khiết cũng không phải nói dối.
Đối với người chết có cần thiết phải nói dối không? Lý Dương vừa nghe xong, trong lòng liền xác định trăm phần trăm.
Chỗ này của Đàm Đồ đúng là do Quy Uẩn tiết lộ.
- Hừm, hai người các ngươi có thể tìm được Đàm Đồ, phỏng chừng chính là do Quy Uẩn đảo đảo chủ lão Ô Quy truyện tin tức
Lý Dương lạnh nhạt nói.
Ngữ khí cũng rất khẳng định.
Đàm Đồ bên cạnh liền nói:
- Lý Dương huynh đệ, Quy Uẩn là thủ hạ của cha ta, cũng gian nan mấy năm, trung tâm cảnh cảnh, tuyệt đối sẽ không bán đứng ta.
Lý Dương lạnh nhạt không nói trực tiếp nhìn Dương Thạch và Âm Khiết.
Dương Thạch kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lý Dương.
Những người dưới tay hắn đều không dám để người khác biết, nếu không một khi Côn Bằng Yêu Đế tức giận, chắc chắn không xong, cho nên mỗi một người đều có ám địa lí thông qua quỷ khí liên lạc với Dương Thạch.
Thân phận những người này ngoại trừ Dương Thạch và Âm Khiết, thì không có những người khác biết.
Mỗi một người đầu nhập với vợ chồng Dương Thạch đều là do vợ chồng Dương Thạch một mình liên lạc.
Cho nên bây giờ Lý Dương nói ra, chính là tiết lộ bí mật Quy Uẩn. Ngữ khí rất khẳng định khiến cho vợ chồng Dương Thạch kinh ngạc.
Lập tức, Dương Thạch cười to lên:
- Ha ha. Thông minh, thật sự là thông minh, đáng tiếc, quá thông minh, ngươi chắc chắ cũng phải chết.
Chắc chắn hai người các ngươi sẽ bị thu vào Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh, nói cho các ngươi sự tình cũng không có gì hại. Quy Uẩn đó đúng thật là người của ta, hành tung Đàm Đồ cũng là do hắn tiết lộ!
Dương Thạch ánh mắt đầu hướng về Đàm Đồ, trên người tản ra ngạo khí, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đàm Đồ, ta nói cho ngươi, cả Bắc Minh hải cũng không phải như ngươi tưởng tượng, trên thực tế người phía sau hiệu trung (một dạng như gián điệp) với ta tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của tiểu tử ngươi.
Đàm Đồ cũng thở dài một hơi, Quy Uẩn bình thường đối với Côn Bằng Yêu Đế đều rất cung kính.
Không ngờ có nhiều người phía sau lại hiệu trung với vợ chồng Dương Thạch.
- Thạch ca. Không nên nói nhảm với bọn chúng nữa, để lâu tất sanh biến, mang hai người bọn chúng thu vào Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh thôi.
Hắc y Âm Khiết, giờ phút này sát khí đã đạt tới mức rất kinh khủng.
Nhi tử chết, đối với nàng đả kích này quá lớn, nàng không thể tiếp tục nhẫn được nữa.
Dương Thạch vừa nghe xong cũng gật gật đầu.
Âm Khiết và Dương Thạch đồng thời bắt đầu sử dụng Âm Diệt kính và Dương Sinh kính.
Đàm Đồ cũng là đột nhiên thân hình chợt lóe, biến mất không thấy, cơ hồ đồng thời "Bồng" một tiếng chấn động vang lên.
Đàm Đồ thân ảnh bị giam trong một cấm chế trong suốt, bị bắn ngược trở về.
Dương Thạch vừa nhìn, không chỉ cười lạnh nói:
- Còn muốn chạy trốn? Cấm chế này chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi, trừ phi ngươi đạt tới Yêu Đế hậu kỳ thực lực, nếu không chỉ có tìm chết.
Bất quá Dương Thạch lần này thi triển Dương Sinh kính tốc độ rất chậm, bởi vì Vợ chồng Dương Thạch hiểu được.. cảm giác chờ đợi tử vong là kinh khủng nhất cho nên bọn họ muốn cho Đàm Đồ, Lý Dương phải từng bước sợ hãi rồi từ từ mà chết.
Đàm Đồ từ cấm chế trong suốt phi thân trở về bên cạnh Lý Dương, nhìn Lý Dương trong mắt lộ vẻ áy náy:
- Lý Dương huynh đệ, xin lỗi, Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh này chúng ta đi vào chắc không có hy vọng thoát ra, là ta đã làm liên lụy ngươi.
Đàm Đồ quay về phía Lý Dương nói.
- Không có gì. Phải rồi, Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh là cái gì vậy?
Lý Dương cứ như chưa từng để ý đến, hỏi ngược lại về Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh.
Đàm Đồ nhìn Lý Dương như thể không thèm để ý tử vong, không nhịn được hơi rung động, lập tức liền cười to nói:
- Lý Dương huynh đệ quả nhiên là hào khí ngút trời tới giờ phút này cũng không thèm để ý chút nào. Tốt lắm. Đàm Đồ ta cũng học theo Lý Dương huynh đệ, chết có gì phải sợ chứ?
- Lý Dương huynh đệ, Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh này rốt cuộc là cái gì thì ta cũng không nói chính xác được, bất quá nó phải kết hợp Dương Sinh kính và Âm Diệt kính cùng thi triển mới có thể sử dùng đến, một khi sử dụng, người bị công kích chỉ cần bị hút vào bên trong Âm Dương Sinh Diệt huyễn cảnh, vào trong đó rồi… chỉ là cha ta không có nắm chắc nên mới nói đến đây.
Đàm Đồ hiển nhiên có điểm tiết tức giận, ngay cả Côn Bằng Yêu Đế chưa từng nắm chắc, bọn họ hai người còn muốn hy vọng sao?
- Ô?
Lý Dương trên mặt cũng có chút tò mò.
Thần bí năng lượng trong cơ thể bình thường khó sử dụng, chỉ có gặp được tình huống nguy hiểm mới có thể sử dụng đến, Lý Dương có chút chờ mong.
- Ta chỉ cần sống sót ở trong đó, chỉ là Đàm Đồ e không thể sống ở trong đó.
Lý Dương đột nhiên vung tay lên.
Một vật lớn liền xuất hiện trên tay Lý Dương, đúng là Túi Tiểu Càn Khôn.
- Đàm đồ, cứ tin ta, đi vào trong đi.
Lý Dương thần thức đột nhiên quay về phía Đàm Đồ truyền âm nói.
Đàm Đồ vừa nghe xong hơi run run rồi lập tức cười nói:
- Lý Dương gặp kiếp nạn này, chỉ bởi vì ta, dù sao cũng phải chết, hắn bảo ta làm thế nào, ta làm thế đó.
Đàm Đồ cũng không để ý, trực tiếp nhảy vào trong Túi Tiểu Càn Khôn.
Lý Dương thu tay, liền mang túi Tiểu Càn Khôn thu vào trong cơ thể.
Bởi vì Đàm Đồ đạt tới Yêu Đế tiền kì, Lý Dương không thể trực tiếp đem Đàm Đồ thu vào túi Tiểu Càn Khôn, chỉ có thể làm cho Đàm Đồ tự nguyện tiến vào túi Tiểu Càn Khôn.
- Xuy xuy...
Bạch sắc quang mang và hắc sắc quang mang giống như hai điều long quyện vào nhau cùng một chỗ, uốn lượn du chuyển, cuối cùng đầu đuôi tương hợp hình thành một loan khúc hình vòng tròn.
Vòng tròn này có bán kính dài khoảng một trượng, một mảnh lục quang từ trong quang quyển tản mát phát ra… rồi đột nhiên một cổ hấp dẫn lực từ kinh khủng từ trong quang quyển bộc phát ra, Dương Thạch và Âm Khiết vội vàng mang Dương Sinh kính và Âm Diệt kính dung nhập trong cơ thể.
Hấp dẫn lực nọ đối với hai người không có hiệu quả.
Chỉ là Lý Dương và Đàm Đồ căn bản không có phản kháng lực.
Lý Dương cảm thụ luồng hấp dẫn lực cực kỳ khổng lồ, cảm giác giống như một con thuyền nhỏ cô độc trong biển rộng, không có chút phản kháng lực, hấp dẫn lực xung quanh hoàn toàn bao vây Lý Dương, trong nháy mắt Lý Dương liền bị hút vào trong lam sắc quang mang.
Tập 11: Ngũ đức chi thân

Đọc truyện chữ Full