Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lâm Thiên Vũ thu lại bản hợp đồng rồi mỉm cười nói với Lý Dương:
- Mộc Dịch tiên sinh xin yên tâm! Căn cứ theo hợp đồng, một trăm ba mươi tỉ đô la sẽ được chuyển tới tài khoản của ngài vào trưa mai.
Căn cứ theo hợp đồng, trước tiên Lâm Thiên Vũ phải đưa tiền cho Tập đoàn Tuyết Lan, để tập đoàn Tuyết Lan mua được mỏ dầu, sau đó tập đoàn Tuyết Lan sẽ đi đến xem xét mỏ dầu M7 ở Irắc và tiếm hành tiếp nhận toàn bộ mỏ dầu. Cuối cùng tập đoàn Tuyết Lan mới chuyển nhượng lại cho tập đoàn Thánh Lâm.
Dù sao thì cũng chỉ có tập đoàn Tuyết Lan mới có thể chính thức sang Irắc để tiến hành giao dịch. Hiện nay mỏ dầu M7 vẫn đang nằm trong sự quản lý của ba đại cổ đông, người của tập đoàn Thánh Lâm dù có trong tay bản hợp đồng này cũng chẳng thể nào tiếp quản, đây chính là hiệp nghị giữa ba đại tập đoàn trước đây.
- Đợi khi tiền đến là ta sẽ lập tức cử người đi Irắc tiếp nhận mỏ dầu đó. Sau khi bên đó hoàn toàn xử lý xong, ta sẽ phái người thông tri cho Lâm tiên sinh, đến lúc đó tiên sinh cứ phái người đến tiếp nhận mỏ dầu là được. Lâm tiên sinh cứ an tâm, việc này sẽ hoàn tất nội trong vòng một tháng!
Lý Dương mỉm cười nói.
Lâm Thiên Vũ rất yên tâm, hắn cũng hiểu rõ được quá trình này. Đây chính là hiệp nghị do tam đại tập đoàn đã ký trước đây, ba bên chỉ có thể tự mình tham gia đấu giá, cho nên chỉ có tập đoàn Tuyết Lan đến Irắc thì mới có thể hoàn toàn tiếp quản mỏ dầu. Sau khi chuyển nhượng lại, hai tập đoàn kia chắc cũng không đến tìm hắn gây phiền toái.
- Vậy ta xin đợi tin tốt của Mộc Dịch tiên sinh, cáo từ!
Lâm Thiên Vũ xoay người mang theo thủ hạ rời đi.
Vừa đi Lâm Thiên Vũ vừa đắc ý ôm chặt bản hợp đồng trong lòng. Trong này chính là một trăm ba mươi tỉ đô la. Nếu nó bị mất thì có lẽ Lâm Thiên Vũ muốn khóc cũng không kịp.
Lý Dương đứng trong phòng nhìn theo bóng Lâm Thiên Vũ khuất dần khỏi tầm mắt, trên mặt y mang theo một nụ cười nhạt.
- Lâm Thiên Vũ, khi ngươi phát hiện một trăm ba mươi tỉ đô la, à, phải là một trăm bốn mươi tỉ mới đúng, khi ngươi phát hiện ra một trăm bốn mươi tỉ đô la của mình tan thành bọt nước thì liệu ngươi sẽ có bộ dạng như thế nào đây? Ta thật sự rất chờ mong a!
Lý Dương thấp giọng nói, tiếp đó chuyển thân rời khỏi căn phòng.
Cuộc dấu giá chấm dứt, Lý Dương cũng lên xe trở về biệt thự của mình.
- Carterlira tiểu thư, đem một bình Nhị Oa Đầu đến cửa phòng ngủ của ta.
Lý Dương nói với một ôsin, tiếp đó tùy tiền tiến vào phòng ngủ.
Carterlira gật đầu rồi lập tức đi chuẩn bị.
- Không biết Mộc Dịch tiên sinh có chuyện gì nữa? Ngày nào cũng thấy ngài ấy uống nhiều rượu như vậy mà chưa bao giờ thấy say. Loại rượu này nống độ hình như cũng rất cao mà.
Carterlira vừa đi đường vừa thì thầm trong miệng, bộ dạng có vẻ rất nghi hoặc.
Mà nào đâu chỉ có mình Carterlira như vậy, trước đây mấy người Lily cũng vô cùng nghi hoặc. Mỗi ngày uống gần trăm bình rượu, sao lại không xảy ra chuyện gì nhỉ?
Bất quá bây giờ Lily đã chẳng còn cảm thấy kỳ quái chút nào rồi, Lily là một nữ nhân mạnh mẽ, lại có chút đầu óc. Sau khi biết được nguyên danh của Lý Dương, nàng bèn đi hỏi sư tôn Vương Thông, biết được câu chuyện quá khứ của y nàng đã chẳng còn sợ hãi gì nữa, đối với Lý Dương càng thêm quan tâm.
Trong mắt nàng, tuy bề ngoài Lý Dương là một nam nhân lạnh lùng kiên cường, nhưng thật ra hắn cũng chỉ là một con người đáng thương có trái tim đang rỉ máu mà thôi.
Đối với quá khứ của Lý Dương, Lily tịnh không nói cho Điền Cương và bất kỳ người nào biết. Bởi vì nàng hiểu được đây là vết thương sâu sắc trong lòng Lý Dương. Vương Thông do cũng hiểu rõ tính cách của Lily nên mới nói cho nữ đệ tử của mình chuyện đó.
Tối nay Lý Dương nằm dài trên ghế, hắn cứ nằm như vậy, bên cạnh đó là một bình Nhị Oa Đầu thật lớn. Hôm nay hắn cũng không xuống đáy sông Hudson tu luyện bởi hiện tại hắn không thể nào bình tĩnh xuống được.
Đừng nhìn bề ngoài rất bình tĩnh của Lý Dương, kỳ thực trong lòng hắn đang dao động dữ dội. Mặc dù Thanh bang đã làm Lâm gia tổn thất hai trăm tỉ đô la nhưng Lý Dương vẫn chẳng thấy có chút cảm giác nào. Nhưng lần này tâm tình hắn lại rất phức tạp, khó mà bình tĩnh xuống được.
Từ đầu đến cuối hắn tự mình bày bố kế hoạch, cũng tự mình nhìn Lâm Thiên Vũ từng bước từng bước rơi vào bẫy của mình.
Một trăm bốn mươi tỉ đô la cứ như vậy mà bị nuốt trọn. Một trăm bốn mươi tỉ đô la, cứ như vậy mà ném xuống nước, có lẽ cũng đủ để làm tắc một con sông nhỏ.
"Ực, ực …" Lý Dương ngửa cổ uống một hơi dài Nhị Oa Đầu.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn trời. Trăng sáng sao thưa, không có một chút gió nào, không khí có vẻ vô cùng yên tĩnh.
- Trăng hôm nay thật sáng, thật sáng!
Trên mặt Lý Dương nở ra một nụ cười hiếm có, đây có lẽ là một nụ cười phát ra từ nội tâm của hắn.
Hôm nay có lẽ là ngày vui vẻ nhất của hắn trong mấy năm gần đây.
Ba ngày sau, tại cánh rừng Brucker ở NewYork, bốn trăm huấn luyện viên nhất tinh cấp đang tiến hành huấn luyện cơ bản.
Lúc này nơi đây rất là náo nhiệt, có hàng đám ngươi ở bên trong, thậm chí có rất nhiều phóng viên của các đài truyền hình.
- Mộc Dịch, vụ quảng cáo lần này nên làm lớn một chút! Bây giờ không cần biết là làm gì, quảng cáo cũng đều phải mạnh tay mới được.
Thiên Lũy nói.
Lý Dương gật đầu đáp:
- Điều này đệ biết, đệ đã chuẩn bị năm mươi triệu đô la cho quảng cáo, tuy chút tiền này với đệ không là gì, nhưng để chuẩn bị cho quảng cáo thì quá đủ rồi.
Thiên Lũy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dùng năm mươi triệu đô la để quảng cáo có thể nói là một con số rất lớn rồi. Bất quá ta cho rằng lần này đệ nên chi một trăm triệu đô la đi, nhất định phải làm cho cả Mỹ quốc biết đến danh tiếng của Cực Thối đạo quán, để cho nhà nhà đều biết nó là cái gì!
- Đúng, phải cho nhà nhà đều biết!
Lý Dương mỉm cười nói:
- Chỉ là một trăm triệu đô la mà thôi, đây là pha mở màn của Cực Thối đạo quán, nhất định phải làm chứ.
Đối với tình hình kinh tế hiện nay của Lý Dương, một trăm triệu đô la chẳng là cái gì.
- Thiên Lũy, đệ vào trong xem thử hai mươi mốt tên tiểu tử kia đã tu luyện được đến đâu rồi.
Lý Dương vẫy tay chào Thiên Lũy một cái rồi đi vào phòng huấn luyện đặc biệt. Mặc dù bên ngoài có không ít người nhưng người ngoài không một ai có thể tiến vào bên trong.
Trong phòng huấn luyện.
Hai mươi mốt đỉnh cấp quyền thủ đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Linh thức Lý Dương lập tức triển khai, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng. Mức tu luyện của hai mươi mốt đỉnh cấp quyền thủ hắn đã nắm rõ.
- A, rất không tồi, xem ra La Đức Thành tựa hồ đã đột phá tầng thứ ba lên tầng thứ tư rồi. Còn có Meese Hove, Bork Russ và hai gã da đen nữa cũng đã đạt đến tầng thứ ba, không ngờ thiên tư bọn chúng lại khá đến thế.
Lý Dương có vẻ rất kinh ngạc.
Kỳ thật, ngoại trừ việc những người này thiên tư đều không tồi ra, quan trọng nhất là Lý Dương đã bố trí ở đây một tụ linh trận, ngoài ra trung tâm của trận pháp chính là một khối "linh tinh", năng lượng của khối "linh tinh" không ngừng tỏa ra, không ngừng để cho những người này hấp thụ.
Lý Dương mang một lượng lớn thiên địa linh khí đặt trước miệng bọn họ hấp thụ. Cho dù bọn họ tốc độ không nhanh thì cũng phải nhanh thôi.
Sau nửa giờ, hai mươi mốt đỉnh cấp quyền thủ đều lần lượt kết thúc việc tu luyện nội công.
Lý Dương trong lòng tự nhủ:
- Hai mươi mốt đỉnh cấp quyền thủ này đạt đến mức năng lượng nhục thể như thế này, có thể nói là thiên tư không tồi, bây giờ xem bọn chúng tu luyện nội công đúng là rất ổn. Sau này bọn chúng nhất định sẽ có rất nhiều chỗ dùng, người có thể dùng bên cạnh ta hiện nay quả thật quá ít a.
Lý Dương trong lòng đang sắp xếp lại các ý nghĩ, hắn có thể dự tính được tương lai của đám quyền thủ này.
- Xin chào giáo quan!
Hai mươi mốt quyền thủ lần lượt rời khỏi căn phòng tập luyện bé nhỏ và ra ngoài tập trung, bọn họ vừa nhìn thấy Lý Dương liền lập tức khom người chào.
Lý Dương gật đầu nói:
- Hôm nay ta định thu mấy người trong số các ngươi làm đồ đệ!
Lập tức cặp mắt hai mươi mốt quyền thủ trở nên sáng ngời. Trong mấy tháng qua, Lý Dương số lần đến đây không nhiều, nhưng những thứ hắn dạy đều khiến bọn họ chấn kinh. Hơn nữa, Lý Dương vốn đã lưu lại ấn ký trong linh hồn họ, mỗi một người đều tràn ngập lòng kính ngưỡng và sự trung thành với hắn.
- Phàm những người tu luyện nội công đạt đến tầng thứ ba ta đều thu nhận làm đệ tử chính thức, số còn lại có thể coi là ký danh đệ tử!
Lý Dương mỉm cười nói.
Mấy người La Đức Thành trong lòng lập tức mừng rỡ.
- Còn không mau bái sư?
Điền Cương đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Hai mươi mốt quyền thủ lúc này mới sực tỉnh, họ lập tức chạy đến quỳ xuống nói:
- Bái kiến sư phụ!
Lý Dương không khỏi mỉm cười, hai mươi mốt quyền thủ trong tay hắn có đủ mọi quốc tịch trên thế giới. Trung Quốc có, châu Âu có, châu Phi cũng có, bọn họ đối với quy tắc bái sư có thể nói là không quen thuộc lắm, miễn cưỡng chỉ biết mỗi quy củ này, có người gọi là sư tôn, lại có người gọi là sư phụ.
- Sau này hãy gọi là sư tôn!
Jesse lập tức nhắc nhở, anh em Jerry và Jesse hôm nay không khỏi cao hứng. Lý Dương thu đồ đệ, như vậy huynh đệ bọn chúng không phải sẽ có thêm một đám sư đệ sao.
- Năm người La Đức Thành sẽ là đệ tử chính thức của ta, bất quá mười sáu người còn lại các ngươi cũng không phải không thể trở thành đồ đệ của ta, ba người đầu tiên đạt tới ngũ cấp cao thủ ta cũng sẽ thu làm đệ tử chính thức, được sự dạy bảo tỉ mỉ của ta.
Trong lòng mười sáu người còn lại vô cùng vui vẻ, tỉ lệ ba trên mười sáu có thể nói là khá cao, mỗi người đều tràn đầy hi vọng.
- Mấy người Bork Russ trở về trước đi, mỗi người tự nghĩ lấy một cái tên Trung Quốc cho ta!
Lý Dương ra lệnh cho mấy đệ tử chính thức.
"Bork Russ" thật ra chỉ là cái tên rút gọn mà thôi, kỳ thật tên đầy đủ của hắn rất dài. Ngoài ra tên của hai gã da đen kia cũng dài vô cùng, Lý Dương không thích việc này lắm.
Bốn đệ tử kia vội quay qua La Đức Thành hỏi han. Còn mười sáu người kí danh đệ tử còn lại đều cho rằng mình sau này cũng có khả năng trở thành đồ đệ chính thức của Lý Dương nên cũng phải có một cái tên Trung Quốc. Lập tức trong lòng thầm quyết định, đợi một quãng thời gian nữa cũng nên tìm La Đức Thành mà xin mới được.
- Hai mươi mốt người các ngươi cứ chuẩn bị đi! Ngày khai quán của Cực Thối đạo quán sắp đến rồi, ta sẽ cử các ngươi đi trấn giữ các những đạo quán ở các thành phố lớn và quan trọng!
Lý Dương động viên nói.
- Vâng, sư tôn!
Hai mươi mốt đệ tử đồng thanh nói.
Lý Dương hài lòng gật đầu nói:
- La Đức Thành, đoạn thời gian này năm người các ngươi theo bên cạnh ta. Còn chừng khoảng nửa tháng nữa thì khai quán rồi!
Nửa tiếng sau Lý Dương mang theo thất đại đệ tử (bao gồm cả Jerry và Jesse) rời khỏi phòng huấn luyện.
Thiên Lũy vừa nhìn thấy Lý Dương đã lập tức đi tới nói:
- Mộc Dịch, chúng ta nên dùng đoạn video của đệ để quảng cáo, đương nhiên chỉ dùng một đĩa và chỉ cắt một đoạn ra quảng cáo thôi!
Lý Dương suy nghĩ trong phút chốc rồi gật đầu đáp ứng, hắn cười nói:
- Kỳ thật có đem hết ra quảng cáo cũng chẳng sao, ban đầu tốc độ của đệ khá nhanh, có rất nhiều chỗ cần chú ý, nếu không có sự chỉ đạo đặc thù thì căn bản chẳng thể học được. Bọn La Đức Thành cũng là do Điền Cương tỉ mỉ dạy bảo mới có thể học được đó.
Kỳ thật trong mắt Lý Dương, ba bộ thối pháp đối với người bình thường tuy có thể coi là quý, nhưng cho dù chân chính luyện tập cũng chỉ có thể cường thân kiện thể mà thôi. Có lẽ phải không ngừng luyện tập mấy năm hoặc mười mấy năm mới có thể trở thành cao thủ.
- Nếu vậy thì được rồi. À Mộc Dịch, đệ không biết chứ thối pháp đó đệ biểu diễn quả thật vô cùng đẹp mắt, ta đã xem mấy người khác biểu diễn, kể cả Điền Cương trong đó. Nhưng không ai có thể biểu diễn tự nhiên như đệ, biểu diễn… tàn khốc như đệ!
Thiên Lũy cười nói.
Lý Dương trong lòng cười thầm, lúc trước hắn biểu diễn đều dựa theo sự biến hóa của thiên đạo, từng động tác đều vận hành tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Đột nhiên Lý Dương nhìn về bốn trăm đại hán, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.
- Bọn chúng đang làm gì vậy?
Lý Dương quay qua hỏi Thiên Lũy.
Lúc này bốn trăm đại hán đều đang biểu diễn những bài như chân không đạp đá, tay không chặt gạch…
Một trung niên nhân mặc tây phục màu lam bên cạnh Thiên Lũy nói:
- Bọn họ đang biểu diễn để quảng cáo đó mà!
Lý Dương khinh thường cười:
- Trò hề! Đúng là trò hề!
Tiếp đó hắn quay sang bảo thất đại đệ tử:
- Các ngươi tùy tiện biểu diễn một chút. Chỉ biểu diễn một chút thôi đó. Dùng cái mớ rẻ rách kia sao có thể hấp dẫn được khán giả chứ?
Bork Russ và Meese Hove, hai tên thích biểu hiện nhất lập tức tươi cười bước ra.
Trung niên nhân mặc tây y màu lam vội nói:
- Cô thứ nhất kia qua đây, chuẩn bị cẩn thận mà chụp cho tôi!
Hắn nhìn thấy Bork Russ và Meese Hove thân hình mạnh mẽ hơn hẳn so với bốn trăm đại hán kia bèn lập tức chú ý.
- Oanh!
Meese Hove gầm lên, một cước hung hăng hướng tới cự thạch, một tiếng nổ vang lên, khối cự thạch đã tan thành mấy mảnh. Meese Hove lẩm nhẩm trong miệng:
- Ây da, so với Điền giáo quan thì chênh lệch còn quá lớn a!
Trung niên nhân mặc tây y màu lam chấn động, hai con mắt mở to, hắn không thể tin việc vừa xảy ra trước mắt, thậm chí hoài nghi tảng đá vừa rồi là đồ giả.
Bork Russ mỉm cười bước tới cây cột gỗ bên cạnh, đột nhiên chân phải hắn như hóa thành ảo ảnh.
- Bộp! Bộp! Bộp!
Trong chớp mắt ba âm thanh vang lên, cây cột gỗ bị cắt thành bốn khúc. Một cây cột gỗ đường kính hai mươi phân bị hắn dùng đùi đá thành bốn khúc.
Tạm thời không nói tới sức mạnh, quan trọng ở đây là tốc độ. Khi cước thứ nhất được tung ra cây cột gỗ đã gãy rời, nhưng Bork Russ lại nhân lúc nó còn chưa bay ra mà đá tiếp luôn hai nhát nữa, đá cây cột gỗ thành bốn đoạn.
Liên tục đá hai lần vào một khúc gỗ đã bị gãy rời và đang bay đi, đây quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn. Chuyện này giống như việc đặt một khối gỗ xuống mặt nước rồi chặt xuống, khối gỗ sẽ chỉ chìm xuống mà thôi, muốn nó đứt rời thì phải cần một tốc độ vô cùng, vô cùng nhanh. Mà cái Bork Russ vừa biểu diễn so với việc đó lại càng thêm khó khăn, khối gỗ đặt dưới nước ít nhiều gì cũng có nước cản trở, nhưng khối gỗ đang bay đi thì chỉ có không khí cản trở mà thôi.
"Hai người các ngươi hình như đã quá tay rồi đó?" Lý Dương trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn chỉ bảo hai tên đệ tử này "hơi hơi" biểu diễn một chút mà thôi.
Tập 4: Cực thối Đạo quán
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thốn Mang
Chương 131: Thất đại đệ tử
Chương 131: Thất đại đệ tử