DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 165: Trở về thành - Phát động (Thượng)


Ở đây mấy người đang vui vẻ tiếp nhận hảo ý của Phi Hổ tiêu cục thì bên chỗ Hắc Vân Thiên lại không có tâm tình tốt như vậy.

- Cái gì? Giết đạo phỉ, thu hồi hàng hoá của Ô gia, đi Đan Phượng Lâu?

Nghe tin tức từ người của Phi Hổ tiêu cục mang tới, Hắc Vân Thiên thiếu chút nữa đã đá hắn bay ra ngoài, trong nội tâm thầm mắng:

- Các ngươi là tới đây để điều tra việc hàng hoá của Ô gia bị cướp chứ không phải để đến hành hiệp trượng nghĩa, làm giang hồ thiếu hiệp đâu!

Trong lòng tuy rất tức giân nhưng mặt mũi của Phi Hổ tiêu cục không thể không cho. Phi Hổ tiêu cục ở Trung Hoà Quận là một trong tam đại tiêu cục, địa vị mặc dù kém Vân Châu Ô gia nhưng cũng không phải là thế lực mà một tên phụ trách phân bộ của Ô gia như hắn có thể xem nhẹ.

Một đoàn người đang ngồi trong Đan Phương Lâu ăn uống thoả thê. Phi Hổ tiêu cục lấy lại được hàng hoá bị mất đương nhiên là rất cao hứng, mà mấy người Tiểu Báo Tử cũng là lần thứ nhất nhận được đãi ngộ của giang hồ thiếu hiệp chính thức. Ở đây, lúc này mấy người Kim Nam Thành dường như đã thực sự trở thành đại hiệp tung hoành giang hồ, có thể so sánh với Lục Thiếu Du!

Bất quá, đây cũng là kết quả mà mấy người Kim Nam Thanh muốn có. Mượn cơ hội này để đem cái chết của Vương Cát lấp liếm, đồng thời còn có thể kết giao với Phi Hổ tiêu cục, chẳng những có thể mượn bọn họ dương danh mà còn có thể mượn miệng của bọn họ truyền lời nói dối ra ngoài.

- Nói như vậy, mấy vị thiếu hiệp ở Hắc Sa Khẩu phát hiện vụ án cướp hàng này có quan hệ với đám đạo phỉ của Mã đại hồ tử? Tên Mã đại hồ tử kia ta cũng biết, chỉ sợ là hắn không có gan như vậy a!

Nói chuyện chính là một gã tên Tần Phi Báo của Phi Hổ tiêu cục, hắn chính là đệ đệ của tổng tiêu đầu Tần Phi Hổ. Một thân võ nghệ cao cường, danh tiếng trên giang hồ cũng không kém, đối với tên Mã đại hồ tử kia cũng có chút quen thuộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cho nên khi hắn nghe Kim Nam Thanh nói thì liền nghi hoặc. Tên Mã đại hồ tử này thực lực đúng là không tệ nhưng hắn không có cái gan dám đi cướp hàng của Ô gia. Đừng nói là hắn, cho dù tập hợp tất cả đám đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu lại cũng chưa chắc có cái gan này!

- Chúng ta chỉ là hoài nghi mà thôi!

Đối mặt với nghi hoặc này, Kim Nam Thanh sớm đã có đối sách nên nâng chén cười cười nói:

- Trên thực tế không chỉ là Mã đại hồ tử, còn có mấy đoàn thổ phỉ khác ở Hắc Sa Khẩu chúng ta cũng hoài nghi. Dù sao bọn chúng cũng là đối tượng bị hoài nghi lớn nhất, trừ bọn chúng ra thì còn ai có bổn sự ở Hắc Sa Khẩu dám làm như vậy?

- Cũng có lý!

Tổng tiêu đầu Tần Phi Hổ gật gật đầu, nói:

- Nếu điều tra thì trước hết phải bắt đầu từ những đối tượng có hiềm nghi lớn nhất, cũng không thể vì suy nghĩ bọn chúng không có gan làm liền không đi điều tra. Nói không chừng trong vụ án này còn có ẩn tình nào đó!

- Có lý có lý!

Một lão giả mặc áo trắng vuốt râu, gật đầu liên tục. Hắn cũng là một cao thủ có tiếng trên giang hồ tên gọi là Liễu Nhất Hạc, cũng là một người từng trải, đối với những sự việc trộm cướp như thế này trên giang hồ cũng có cách giải thích khá độc đáo:

- Chuyện lần này vốn đã rất kỳ lạ, trên giang hồ, đạo phỉ có lá gan đánh cướp hàng hoá của Ô gia không phải là không có nhưng cũng không phải là cái đám đạo phỉ cấp thấp như ở Hắc Sa Khẩu có tư cách đó. Bất quá tục ngữ cũng có câu người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn. Bọn chúng đã là đạo phỉ, tất nhiên đều phải kiếm cơm trên mũi kiếm lưỡi đao, nói không chừng bọn chúng nhất thời đầu óc bị mỡ heo bám vào hoặc cũng có thể trong chuyến hàng lần này của Ô gia có vật gì đối với bọn chúng thập phần trọng yếu!

Cơ mặt Hắc Vân Thiên thoáng vặn vẹo một chút, rồi cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói:

- Liễu lão nói đùa, chuyến hàng lần này chỉ là một ít đao kiếm vũ khí cho phía Đinh thủ bị, cũng không hề có vật gì trân quý. Mấy tên đạo phỉ này, ài, nói như thế nào đây? Ta nghĩ, cho dù không nể mặt Ô gia thì ít nhất cũng phải nể mặt Đinh thủ bị chứ! Không thể ngờ được! Ài, không thể nào ngờ được! Ài!

Cảm thán một hơi rồi hắn cầm lý rượu trong tay nốc sạch, rồi tiếp tục lắc lắc đầu không nói gì nữa.

- Đúng vậy, chỉ là một đám đạo phỉ mà htôi, ngươi còn trông cậy bọn chúng có thể có đầu óc tinh toán gì? Nói không chừng là do đầu nóng lên đi cướp hàng a!

Tần Phi Hổ thấy thần sắc của Hắc Vân Thiên như vậy thì trong lòng khẽ động, biết rõ có ẩn tình gì đó trong chuyến hàng này, hoặc giả là trong lòng tên Hắc Vân Thiên này có quỷ. Mà dù là thế nào thì Tần Phi Hổ hắn cũng không muốn dính sâu vào vũng nước đục này, vội vàng nâng chén nói:

- Bất quá hôm nay Phi Hổ tiêu cục của ta cũng muốn cảm tạ mấy vị thiếu hiệp của Ô Gia, nếu không nhờ có các thiếu hiệp ra tay thì chuyến hàng lần này của chúng ta đã không thể nào thu hồi, thù của các huynh đệ trong tiêu cục cũng khó mà báo được!

- Không dám, không dám! Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là bổn phận của kẻ luyện võ như chúng ta, nào dám nhận chữ tạ của ngài!

Kim Nam Thanh hăng hái nâng chén nói, trong lòng cũng nổi lên hào khí lẫm liệt.

Tiểu Báo Tử ngồi bên cạnh, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhát, trong lòng thì thầm cười lạnh liên tục.

Mục đích của bọn họ đã đạt được, qua đêm nay, cả giang hồ đều sẽ biết mấy đệ tử Ô gia bọn hắn vì truy tra việc Ô gia bị cướp nên đã phát sinh xung đọt với nhóm đạo phỉ của Mã đại hồ tử. Sau khi đọ sức mấy lần, hai bên đều có thắng có bại, trong lúc vô tình đoạt lại được háng hoá của Phi Hổ tiêu cục, còn giết chết tên Kim Ngọc Bảo dưới trướng Mã đại hổ tử, đồng thời cũng tổn thất một đệ tử của Ô gia. Chuyện hắc ăn hắc cũng đã bị lấp liếm, mười xe dược liệu kia tự nhiên là bọn họ không hề đề cập tới!

Nhưng sự việc đơn giản như vậy sao?

- Bối cảnh của những người cướp hàng kia tuyệt đối không đơn giản, tuỳ tiện đã có thể phái một tên cao thủ Đoán Cốt Giới tới. Ngay cả Ô gia cũng không có thủ bút lớn được như vậy! Hơn nữa, vì cái gì mà bọn chúng chỉ lấy đi binh khí mà để lại mười xe dược liệu? Nếu như thực tế thì giá trị của mười xe dược liệu hơn xa so với đám binh khí, trọng yếu nhất là ba mươi xe binh khí kia làm sao bọn chúng vận chuyển đi? Bởi vì mấy chiếc xe vận tải vẫn còn ở chỗ cũ nhưng binh khí thì không thấy đâu, chẳng lẽ bọn chúng nắm giữ bí thuật vân chuyển tức thời nào đó, hoặc là ....

Bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ tới một khả năng khiến trong lòng hắn kịch liệt run rẩy, thiếu chút nữa tự mình doạ xỉu mình.

Đọc truyện chữ Full