- Nhất phẩm đỉnh phong sao? Ta đã Nhị phẩm rồi!
Tiểu Báo Tử nói thầm một tiếng, con mắt lại nhìn sang sư phụ, nói:
- Sư phụ, phía dưới là thế nào?
- Phía dưới là người đang giúp nhau, tự giới thiệu!
Từ Ung nói:
- Loại này xung đột này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu như động thủ thì trừ khi bối cảnh của mấy tên kia không tệ, sau đó cúi đầu nhận lỗi, nếu không, sẽ có một phen tranh đấu xảy ra.
Quả nhiên, chỉ thấy cái có người đàn ông đi trong khách sạn ra, sớm đã đứng ở khu vực chưởng quầy đợi.
- Ôi, Hồ đường chủ, ngài đã đến, người xem chuyện này quá huyên náo.
Hồ đường chủ lườm chưởng quầy khách sạn, không để ý tới hắn, mà đứng ở cửa khách sạn, liền ôm quyền nói:
- Thanh Long đường phân đường Bạch Vân trấn Hồ Nghiệp Bân hữu lễ, đám người phía dưới không hiểu chuyện, mong bằng hữu bên trong thứ lỗi, nếu có chỗ đắc tội, kính xin bằng hữu thứ lỗi!
- Đây gọi là tiên lễ hậu binh, làm cho người ta không nắm rõ chi tiết. Không ngại đem tư thái hạ thấp xuống, như vậy dù bên trong là ai, ngươi cũng chiếm được địa vị chủ động, nếu như bên trong là cao nhân, thấy thái độ tốt, sẽ không làm khó ngươi quá mức, nếu như bên trong là một thái điểu, làm như vậy sẽ cho rằng ngươi rộng lượng.
Từ Ung tiếp tục giải thích cho Tiểu Báo Tử.
- Nếu bên trong là một tên vương bát đản thì sao?
Tiểu Báo Tử đột nhiên hỏi.
- Ha ha...
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Tiểu Báo Tử, Từ Ung bật cười, nói:
- Nếu như bên trong là vương bát đản, vậy thì đấu võ!
Hai người đồng loạt cười lên.
- Hừ, tiểu tiểu Thanh Long đường mà dám khoe khoang trước mặt bổn tiểu thư.
Chỉ nghe một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong khách sạn truyền ra.
- Còn không mau cút đi, nếu quấy rầy nhã hứng của bổn tiểu thư, ta sẽ không ngại biến Thanh Long đường thành rắn chết đường đâu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lời này nói quá mức ác độc, làm cho sắc mặt Hồ Nghiệp Bân biến đổi, dù bên trong là ai đi nữa, nhưng ở trước mặt mọi người vũ nhục Thanh Long đường, hắn thân là Phân đường đường chủ, tuyệt đối không thể không quản.
- Cái này gọi là hồng nhan họa thủy, có khả năng tiểu cô nương phía dưới không tệ, cho nên mấy tên Thanh Long đường xui xẻo này mới đi trêu chọc người ta, mới bị cắt đứt chân, nhưng mà, hiện tại tiểu cô nương này nói thế, Hồ Nghiệp Bân sẽ không còn ý nghĩa hòa giải nữa, đây gọi là họa từ miệng mà ra!
Khách sạn lầu hai, Từ Ung nhàn nhã nói ra:
- Phía dưới, toàn bộ đều là vai phụ.
- Vị cô nương này khẩu khí thật là lớn, ngược lại Hồ Nghiệp Bân ta muốn lãnh giáo một chút, nhìn xem cô nương rốt cuộc cao minh đến mức nào.
- Tên Hồ Nghiệp Bân này đúng là người làm việc ổn trọng.
Nghe Hồ Nghiệp Bân nói thế, vẻ mặt Từ Ung hân thưởng, nói:
- Người trong giang hồ có thể đi khắp nơi, nhưng ngàn vạn lần đứng nên cho rằng mình là người đứng trên kẻ khác, trên đời này vĩnh viễn sẽ có người mạnh hơn ngươi, cho nên, tư thái phải thấp xuống một chút, như thế mới có lợi, không có chỗ xấu!
- Đệ tử nhớ kỹ!
Tiểu Báo Tử nói ra.
Sau khi hai người đang nói chuyện, Hồ Nghiệp Bân đã tiến vào khách sạn, sau đó, dưới lấu truyền ra âm thanh ầm ầm rầm rầm.
Tiếng binh khí va chạm với nhau, có tiếng bàn bị lật, có tiếng người kinh hô giao hòa với tiếng nữ nhân nũng nịu, đúng là phi thường náo nhiệt.
Tiểu Báo Tử nghe thấy nên tâm tư ngứa ngáy muốn nhìn xem phía dưới rốt cuộc đã đánh thành bộ dáng gì, lại bị Từ Ung kéo lại.
- Loại chuyện này, ngồi nghe là được, hai người phía dưới cũng không phải là cao thủ gì, dù tận mất thấy bọn họ giao thủ, cũng không có lợi ích gì cho ngươi, ngay tại lúc này, không nên gây phiền toái, phải bảo trì bình thản, an tâm chờ đợi, ngươi cũng đã biết, trên giang hồ hàng năm có bao nhiêu người bỏ mạng vì tò mò hay không?
- Vâng!
Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, kiếm chế tâm thần, từ từ đợi kết quả.
Đột nhiên, nghe dưới lầu truyền tới tiếng thét chói tai vang lên, sau đó là tiếng cười to của Hồ Nghiệp Bân.
- Thì ra là một tiểu nha đầu nha, thế mà cũng dám ở trước mặt Thanh Long đường ta hung hăng càn quấy.
Nương theo tiếng cười đắc ý, chỉ thấy trên vai của Hồ Nghiệp Bân vác theo một nữ tử mặc bạch y, sải bước từ trong khách sạn đi ra, thân thể của nữ tử kia cứng ngắt, vừa nhìn là biết bị điểm huyệt, cho nên không thể động đậy.
- Đi, chúng ta trở về, hảo hảo biến tiểu nha đầu này thành đàn bà thôi.
- Xem ra ta đã xem trọng hắn rồi.
Chứng kiến vẻ mặt vừa lòng đắc chí của Hồ Nghiệp Bân, Từ Ung nhíu mày, nói:
- Tốt rồi, Tiểu Báo Tử, bây giờ nhìn ngươi thôi.
- Đệ tử?
Đang xem náo nhiệt thì vẻ mặt Tiểu Báo Tử cứng lại, ngẩng đầu nhìn Từ Ung.
- Đệ tử làm gì ạ?
- Anh hùng cứu mỹ nhân a!
Từ Ung kéo miệng cười cười, nói:
- Tu vi của tên Hồ Nghiệp Bân kia bất quá chỉ đạt tới Nhất phẩm đỉnh phong, ngươi đã là Nhị phẩm, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không nhiều lắm a!
Tiểu Báo Tử nháy mắt mấy cái, đã hiểu ý tứ của Từ Ung, cười hắc hắc, liền từ cửa sổ nhảy xuống, quát lớn:
- Tên khốn kia, giữa ban ngày ban mặt, dám cưỡng đoạt dân nữ, có biết tội hay chưa, còn không mau buông cô nương kia ra!
- Phốc!
Từ Ung vừa mới uống một ngụm rượu vào miệng đã nhun tất cả ra ngoài.
Hồ Nghiệp Bân cảm thấy hôm nay đúng là không may mà.
Hắn vốn là Đường chủ phân đường Thanh Long ở Bạch Vân trấn, thời gian trôi qua vốn rất tiêu dao.
Thanh Long đường tuy là bang hội ở tầng dưới chót của giang hồ, nhưng cũng khống chế được nhiều thôn trấn, mà Bạch Vân trấn này cũng nằm trong số đó, hơn nữa Thanh Long đường khống chế nơi này cũng kiếm được nhiều chỗ tốt.
Ngồi ở vị trí phân đường chủ, cái khác không nói, ăn ngon uống sướng là khẳng định, hơn nữa đây là hạch tâm khống chế của Thanh Long đường, không tồn tại các bang phái giang hồ khác cạnh tranh, thời gian trôi qua cũng rất nhàn nhã.
Buổi trưa hôm nay, vốn muốn tới Hạnh Hoa Lầu muốn uống vài chén hoa tửu, sau đó tìm mấy cô nương chơi đùa, không nghĩ tới, rượu còn chưa uống tận hứng, mấy thủ hạ đã vọt tới Hạnh Hoa Lầu, nói là có người nháo sự ở Hạnh Hoa Lầu, còn làm tổn thương vài huynh đệ Thanh Long đường.
Hắn thân là phân đường đường chủ, xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên không thể không quản.
Kết quả là, cưỡng chế tà hỏa trong lòng, cùng mấy tên thủ hạ đi tới khách sạn Duyệt Lai xem xét, dựa theo quy củ giang hồ dò xét nội tình của đối phương.
Ai ngờ đối phương là một thái điểu không biết quy củ giang hồ, cái này cũng thôi, hiện nay, mấy tên thái điểu biết hai ba chiêu trên giang hồ rất nhiều, thiếu nàng cũng không ít, nhiều thêm nàng cũng không nhiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 128: Lần đầu ra giang hồ (Hạ)
Chương 128: Lần đầu ra giang hồ (Hạ)