Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba trăm người của đệ thất trung đội mang theo hơn trăm cái rương lớn đi lên đầu thành.
Một đoạn đường bọn họ vô cùng cẩn thận, động tác cũng tận lực khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.
" Cẩn thận…"
Thỉnh thoảng có người nhắc nhở bọn họ chú ý những hầm hố nho nhỏ bên dưới chân.
Xem bộ dáng của họ, như đang khuân vác vật phẩm gì tựa hồ rất quý trọng.
Nhưng nơi này là chiến trường, bọn họ nghĩ muốn làm gì?
Ở phía sau bọn họ, là hơn ngàn binh sĩ, bọn họ mang lên chính là đầu thạch cơ loại nhỏ.
Loại đầu thạch cơ này dung lượng rất nhỏ, tảng đá bỏ lên ném ra chỉ sợ cũng không làm chết nổi người nào.
Phương Hướng Minh kinh ngạc nhìn theo thân ảnh của họ, tuy hắn đã nhận mệnh lệnh tụ tập Hồng Sắc Hải Dương, chuẩn bị phóng ra.
Nhưng những chuyện đó tự nhiên là có thuộc hạ chuyên môn phụ trách. Hắn đứng trên đầu thành, chính là đang đợi thời cơ phóng ra theo lời Tương Khổng Minh đã nói.
Lúc này, hắn đã có thể khẳng định, thứ đặt trong rương này, chính là vương bài vũ khí có thể thay đổi chiến cuộc của Tương Khổng Minh.
Ánh mắt của hắn có chút chớp động, viện nghiên cứu, địa phương thần bí kia, không biết sẽ gây cho hắn nỗi vui hay sợ như thế nào.
" Mở ra, chuẩn bị…"
Theo một tiếng hiệu lệnh, những chiếc rương được mở ra.
Ở trong rương là những cái chai thủy tinh được xếp thật chỉnh tề, nơi miệng chai, có một cuộn vải thay thế vị trí nắp chai.
Giữa những cái rương có khoảng cách khá xa, trước mặt mỗi rương đứng ba binh lính.
Trong mắt bọn họ chớp động quang mang hưng phấn cùng kích động.
Bởi vì bọn họ biết, bọn họ làm chuyện này, sẽ vĩnh viễn tái nhập vào trong sử sách của Đại Hán thậm chí của cả đại lục.
Bọn họ sẽ trở thành anh hùng được vạn người kính ngưỡng. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
" Đốt lửa…"
Ở giữa những cái rương, đều bày một chậu lửa, lúc này đang thiêu đốt hùng hùng liệt hỏa.
Ở sau bồn lửa, những đầu thạch cơ đã được an trí thỏa đáng.
" Điên cuồng sao?" Trong mắt Tương Khổng Minh thiêu đốt một đoàn ngọn lửa được xưng là điên cuồng. Trong miệng của hắn thì thào nói: " Ta vốn cũng không muốn vận dụng loại vũ khí này, bởi vì ta cũng không biết, sự tồn tại của nó là đúng hay sai. Nhưng…"
Thanh âm của hắn chợt bạt cao, làm mấy tướng lãnh đang đứng lắng nghe bên cạnh bị dọa nhảy dựng: " Nhưng, hiện tại ta lại muốn cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là biển lửa của địa ngục."
Ánh mắt của hắn hiện lên sự tàn nhẫn dữ tợn, vị thư sinh văn nhã trong ngày thường sau khi bị mùi máu tươi trên chiến trường kích thích, hắn đã thay đổi còn lớn hơn rất nhiều so với mọi người.
" Lên a…"
Khải Tát nhân trên mặt đất càng tụ càng nhiều, bọn họ hưng phấn tru lên, đã có người lục tục phá tan đạo phòng tuyến thứ nhất, bọn họ đã đặt chân lên đầu thành.
Những bộ đội phía sau vẫn lập tức đuổi theo, bọn họ vẫn duy trì đội hình khẩn chặt, cấp cho người trên đầu thành cảm giác áp bách không gián đoạn.
" Lại nhiều một chút, lại nhiều một chút…"
Môi của Tương Khổng Minh không ngừng run run, tựa hồ như đang cầu khẩn cái gì.
" Rút ra khỏi đầu thành."
Dưới ánh mắt khó tin của chúng tướng, Tương Khổng Minh hạ đạt mệnh lệnh.
Quân lệnh như núi, tuy không ai hiểu được dụng ý của hắn, nhưng trên thành tường phảng phất lại nhường ra một lỗ hổng.
Quân đội người Hán chợt lui về phía sau.
Khải Tát nhân ngoài thành đang há miệng rống giận. Sau khi tấn công không ngừng suốt mười ngày, rốt cục bọn họ đã giành được một chỗ đặt chân trên tường thành.
Mắt thấy thắng lợi có hi vọng, Khải Tát nhân hưng phấn. Một đại kỳ không ngừng xuất hiện dưới chân thành, đại lượng quân đội đã đến ngay dưới chân thành.
" Rốt cục tới sao, còn kém không nhiều lắm, nếu không nhiều người như vậy thì làm sao đủ chứng kiến hiệu quả của Nhiên Thiêu Đạn sinh ra." ( Thiêu Đốt Đạn)
Tràn ngập oán độc, từ trong hàm răng hắn rít lên: " Ném…"
Binh sĩ đệ thất trung đội nhận được mệnh lệnh, tuy tâm tình bọn họ phấn chấn, nhưng động tác vẫn trầm ổn như trước.
Lúc Tương Khổng Minh chọn lựa ba trăm người này, điều kiện lựa chọn không phải lực lượng, không phải lòng nhẫn nại, không phải trí tuệ, cũng không phải xuất thân.
Trong mấy vạn thành vệ quân, hắn coi trọng nhất chính là lòng can đảm cùng tỉ mỉ.
Ném ra thiêu đốt đạn, là một công việc vô cùng nguy hiểm, chỉ có to gan lớn mật, mới có thể không để ý tới nguy hiểm này.
Thời cơ ném thiêu đốt đạn vô cùng trọng yếu, quá sớm hoặc quá chậm đều không thể đạt tới công hiệu lớn nhất.
Chỉ có khi rơi xuống, khiến cho thiêu đốt đạn nổ mạnh ra, mới có thể đạt tới hiệu quả sát thương tốt nhất.
Cũng chỉ có người có tâm tư tinh tế, mới có thể chuẩn xác nắm chắc thời cơ tốt nhất này.
Bốn vạn hùng binh, trong suốt bốn vạn thành vệ quân, Tương Khổng Minh chỉ chọn lựa ba trăm người, tỉ lệ thậm chí còn không được một phần trăm.
Không phải hắn không nghĩ tìm kiếm thêm càng nhiều phao trịch thủ( người ném), chỉ là nhân tài có thể phù hợp điều kiện thật sự quá ít.
Ba trăm ngọn lửa cơ hồ đồng thời dấy lên, trong lòng mỗi người đều thầm đếm.
" Một…hai…ti…ném."
Ba trăm chai thủy tinh dưới ánh nắng chiếu rọi trở nên huyến lệ muôn màu, ngũ quang thập sắc.
Ánh mắt mọi người lướt theo những vầng sáng lóe ra vẻ xinh đẹp chậm rãi rơi xuống.
" Bùm…"
Tiếng nổ vang rền dưới chân thành liên hoàn vang lên.
Ngay khi những chai thủy tinh đi tới trên đầu bọn lính mấy thước, chúng ầm ầm nổ mạnh ra.
Khí lãng nóng rực như ba đào mãnh liệt tràn tới, nương theo luồng khí nóng rực bay đến, còn là vô số những mảnh bụi thủy tinh nhỏ li ti cực điểm.
Dưới thành xuất hiện một màn làm người khác nhìn thấy rõ ràng.
Quân đội Khải Tát nhân từng mảnh từng mảnh té xuống, nếu nói trên chiến trường, đầu người di động chính là những hạt giống được rắc theo cơn gió xuống ruộng đồng.
Vậy lúc này, ở dưới thành giống như những hạt giống được rắc tung, rơi thành chùm thành chùm xuống mặt đất.
Phàm là ở những khu vực bị chai thủy tinh nổ mạnh ra, mọi người đều không thể tránh được mà té xuống.
Trên đầu, trên người bọn họ hiện ra vô số lỗ nhỏ, cùng chất lỏng màu đỏ tươi đang tràn ra khắp nơi.
Vòng thứ nhất, ba trăm chai thiêu đốt đạn, đã cướp đi mấy ngàn tính mạng.
Trước mặt loại vũ khí mới mẻ này, không có quân đội nào mà không biến thành tổ ong vò vẽ.
Vì trèo lên thành tường, nên bên dưới chân thành không có trọng giả bộ bộ binh.
Khải giáp trên người bọn họ cũng không đủ ngăn cản những mảnh nhỏ thủy tinh tung bay với siêu tốc độ cao.
Trên chiến trường huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Cho dù là những binh sĩ đang leo lên tường thành, đang đứng ở thời khắc mấu chốt của sinh tử tồn vong mà không cách nào chú ý tới những chiến sĩ phía dưới, cũng bị những tiếng nổ mạnh kịch liệt kia làm hoảng sợ đến ngẩn ra, binh khí trên tay bọn họ cũng trong nháy mắt dừng lại.
Tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh xuống tới.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, theo sau, lại bộc phát ra tiếng hét kinh hoàng càng lớn hơn nữa.
Lần đầu tiên kiến thức được uy lực của thiêu đốt đạn, vô luận là Phương Hướng Minh đang đứng trên đầu thành, hay Khải Tát đại đế đang đứng phía xa vài dặm, đều bị tràng diện lạ thường khôn cùng này rung động đến sợ ngây người.
" Ném tự do…"
Thanh âm lạnh như băng mà mang theo một tia nanh cười từ trong miệng Tương Khổng Minh xa xa truyền ra.
Ba trăm danh sĩ binh của đệ thất trung đội cầm lên thiêu đốt đạn trong tay, đốt lửa, ném ra ngoài.
Động tác của bọn họ nhàn thục mà ổn định. Những tiếng nổ như sấm sét thật lớn, đối với họ cũng không hề tạo thành ảnh hưởng.
Vì giờ khắc này, bọn họ dưới sự chỉ đạo của Tương đại quân sư, đã tập luyện suốt hai tháng.
Từng đạo quang mang lượng lệ không ngừng xẹt qua trên không trung, ánh nắng chiếu rọi xuống, giống như cảnh đẹp nhiều màu đẹp nhất trên thế giới, mang theo cảm giác mộng ảo hướng đội ngũ Khải Tát nhân dưới chân thành bay múa rơi xuống.
Đám người rậm rạp bên dưới thành tường đã phát điên.
Đối mặt loại vũ khí vốn không cách nào phòng ngự này, bọn họ liều mạng muốn thối lui về phía sau. Nhưng ở phía sau lại quá đông người chật chội nên không cách nào thông qua.
Duy nhất có thể may mắn thoát khỏi, chính là mấy binh lính đứng dưới đại thuẫn, những đại thuẫn này dùng che trên đỉnh đầu, có thể dùng phòng hộ.
Tác dụng của nó là phòng bị những mũi tên từ trên tường thành bắn xuống, nhưng lúc này lại biến thành ô dù duy nhất của bọn họ.
Vô số người chen chúc, nghĩ muốn chui vào dưới đại thuẫn có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng kết quả cuối cùng thường thường là đại thuẫn bị kéo nghiêng và người lập tức tử vong.
Lúc đối mặt với cái chết, gương mặt xấu nhất của nhân tính hoàn toàn lộ hẳn ra.
Nếu là công phòng chiến chính quy, có lẽ bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với tử vong kéo tới.
Nhưng đả kích bất thình lình, khiến cho tinh thần bọn họ bị vây trong khủng hoảng cực độ, cũng không còn cách nào làm ra phán đoán chính xác.
Trên thành tường, hai mắt Tương Khổng Minh tỏa sáng, đó là kết quả do thần kinh cực độ kháng phấn.
Đối với chiến tích do đệ thất trung đội lấy được, hắn thập phần hài lòng.
Từ xưa tới nay, vũ khí tân thức mỗi khi lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, bất kể nó có khuyết điểm gì hay không, đều có thể mang đến đả kích trí mạng cho địch nhân.
Loại đả kích này không đơn giản chỉ trên thân thể, còn có thể lạc xuống ấn ký kinh khủng trên tinh thần của họ.
Như súng ống lần đầu tiên xuất hiện, xe tăng lần đầu tiên ra mắt, thậm chí là bom nguyên tử lần đầu tiên bắn ra, đều phát ra hiệu quả kinh khủng chưa từng có.
Vì thế ngay lúc này, thiêu đốt đạn sinh ra, cũng phát huy ra uy lực thật lớn rung động lòng người.
Khải Tát nhân dũng hãn không sợ chết liền lùi bước, bọn họ liều mạng bỏ mặc sự thúc giục của trưởng quan, bước chân bọn họ không tự chủ được lùi bước về phía sau.