Ngoài thành Thương Châu hơn mười dặm, mấy vạn đại quân của Hứa Hải Phong đã an doanh cắm trại.
Đại quân của họ cũng không tiến vào Thương Châu thành, cũng không dừng lại tại Thương Châu, chỉ bổ sung một chút quân tư vật phẩm, liền lập tức nhổ trại, tiếp tục truy theo tàn binh của Mạo Đốn.
" Gia Huy, triệu Lưu Tuấn Thư, Lý Quan Anh đến đây nghị sự."
" Dạ, chủ công."
Sau một lúc lâu, hai vị đại tướng cầm binh vội vã chạy tới.
Sau khi Lưu Chính Mân bỏ mình, Lưu Tuấn Thư đã danh chính ngôn thuận tiếp chưởng quyền chỉ huy của Hoàng Long quân đoàn.
Mà tình huống của Lý Quan Anh tương đối đặc thù, tuy trong Thương Lang quân đoàn còn có một đại thống lĩnh Vương Hoành Hán, nhưng sau khi Hứa Hải Phong đạt được toàn thắng, hắn chủ động thỉnh quyền ở lại lưu thủ Thái Nguyên.
Hắn có thể đảm nhiệm vị trí này, tự nhiên cũng là một người thông minh.
Sau đại chiến, mục đích cùng ý đồ của Hứa Hải Phong cũng không hề che giấu, trong lòng ôm ấp xưng vương xưng đế, đã dĩ nhiên công khai.
Vương Hoành Hán suy nghĩ mãi, rốt cục làm ra quyết định sẽ không nhúng tay vào trong.
Cho nên hắn đem quyền chỉ huy Thương Lang quân đoàn giao phó cho Lý Quan Anh, lập tức công thành lui thân.
" Gặp qua chủ công."
Hai miệng đồng thanh, hai người đồng thời hành lễ nói.
Bất luận có thật sự thành tâm thành ý hay không, bọn họ đã thói quen với động tác này.
" Ân, ngồi…"
Hứa Hải Phong ngồi xuống trước, Lý Quan Anh đem tầm mắt nhìn qua hướng Lâm Gia Huy.
Đều nói quan hệ giữa nam nhân là đánh nhau mà ra, quả thật, sau khi cùng ra chiến trường sóng vai đánh giặc, quan hệ giữa Lưu, Lý, Lâm ba người lập tức thành thục lên.
Bọn họ tuổi tác tương đương, võ công địa vị không kém nhau bao nhiêu, tự nhiên sẽ nhích tới rất gần.
Trong ba người bọn họ, võ công Lâm Gia Huy cao nhất, vị trí cũng đặc thù nhất, vì thế được Hứa Hải Phong sủng ái, vẫn cho đi theo hắn.
Tuy hắn ỷ vào sự trợ giúp của Hứa Hải Phong nên mới bước lên nhất phẩm đỉnh cấp, không như hai người kia là nhờ vào những cuộc chiến sinh tử mà ma luyện ra căn cơ thật sự.
Nhưng việc này dù có người biết, nhưng cũng không ai để lộ ra, cho nên vô luận là Lưu Tuấn Thư hay Lý Quan Anh, kỳ thật đều có chút bội phục hắn.
Lý Quan Anh liếc mắt hỏi Lâm Gia Huy, đêm khuya Hứa Hải Phong triệu kiến, đến tột cùng là có chuyện quan trọng gì.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn tuyệt đối không có cử động này, nhưng ba người họ lúc này tuy không nói thân như huynh đệ, nhưng cũng giao tâm lẫn nhau, cho nên lúc này trong lòng nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi ra.
Lâm Gia Huy bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ lắc đầu.
Hắn cũng không phải con trùng trong bụng Hứa Hải Phong, trời mới biết hắn đang muốn làm cái quỷ gì.
" Quan Anh."
" Tại…"
" Hung Nô nhân thất bại."
Lý Quan Anh sửng sốt, việc rõ ràng như vậy cần gì nói nhiều lời, nhưng trong miệng hắn vẫn lên tiếng nói: " Đúng vậy."
" Vậy chúng ta hẳn nên làm thế nào?"
" Thừa thắng truy kích, đưa bọn họ một lưới bắt hết." Lý Quan Anh như đinh chém sắt nói. Trong tim hắn tràn ngập hận ý thật sâu đối với Hung Nô nhân, đó là một loại dấu vết trọn đời không cách nào ma diệt.
Hứa Hải Phong không nói gì, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lưu Tuấn Thư.
Thần sắc Lưu Tuấn Thư có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nói: " Thừa thắng truy kích đó là chuyện đương nhiên, chỉ là…" Ánh mắt của hắn vừa chuyển trên người Lý Quan Anh, nói: " Chỉ là nếu không nắm chắc được mười phần diệt sạch, thì không nên coi thường vọng động mới tốt."
" Vì sao?" Lý Quan Anh kinh ngạc hỏi.
Bọn họ mạc nghịch tương giao, biết rõ lòng oán hận của nhau đối với Hung Nô nhân, Lưu Tuấn Thư cũng không kém hơn mình, vì thế cảm thấy khó hiểu.
" Thời gian…"
Lâm Gia Huy ở một bên nói.
" Ân? Cái gì?" Đối với hai từ này, Lý Quan Anh cũng nghi hoặc khó hiểu.
" Không sai, là thời gian. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm." Lưu Tuấn Thư gật đầu, đưa tay chỉ về hướng tây.
" Ai…" Lý Quan Anh trầm tư chốc lát, rốt cục đành thở dài một hơi. Mặc dù tràn đầy không tình nguyện, nhưng cũng không còn kiên trì quan điểm chính mình.
Thời gian, trước mắt thứ Hứa Hải Phong thiếu thốn nhất chính là thời gian.
Mặc dù tại Thái Nguyên, người Hán lấy được một hồi đại thắng chưa từng có trước đó.
Nhưng đối thủ của Hứa Hải Phong cũng không chỉ có một mình Hung Nô nhân.
Tại Ngọa Long thành, còn có một thứ khổng lồ không kém hơn Hung Nô nhân, chính đang ở đó như hổ rình mồi, nghĩ muốn đem Trung Nguyên lãnh thổ thu vào trong túi.
Khải Tát nhân, thủy chung vẫn là đại địch không thể tránh né của Hứa Hải Phong.
Công vụ cấp bách, chính là nhanh chóng thu phục giang sơn bị mất, lại phải tiếp tục tranh thủ thời gian, chạy về tăng viện cho Ngọa Long thành.
Đối với điểm này, mấy vị đại tướng ở đây đều biết rõ ràng. Cho nên dù Lý Quan Anh có hận Hung Nô nhân tới tận xương, nhưng cũng không dám có hành vi quá khích.
Ranh giới của Đại Hán bởi vì Thương Lang quân đoàn nên đã thất thủ qua một lần, nếu lại bởi vì Lý Quan Anh hắn, khiến cho Ngọa Long thành thất thủ, ranh giới Đại Hán lại tiếp tục nguy cơ, vậy Thương Lang quân đoàn sẽ trọn đời nhục nhã, không còn ngày xuất đầu.
Kỳ thật với trí tuệ kiến thức của Lý Quan Anh, nếu không phải chỉ một lòng muốn báo thù, làm cho suy nghĩ bị cản trở, lại làm sao cần tới Lưu Tuấn Thư nhắc nhở mới nghĩ ra.
" Tuấn Thư, Nam Nghi Liêu bọn họ đâu?"
" Thuộc hạ đã an bày thỏa đáng, bọn họ đi đường bộ gần nhất, tuyệt đối có thể trở lại thảo nguyên trước khi tàn binh của Mạo Đốn về tới."
" Ngươi xem người này như thế nào?"
" Người này tu dưỡng sâu, cực kỳ khả quan, dã tâm…cũng đủ lớn." Lưu Tuấn Thư trịnh trọng nói.
" Ngươi cho rằng hắn có thể thành công sao?"
Lưu Tuấn Thư trầm tư một thoáng, rốt cục nói: " Nếu được chủ công toàn lực giúp đỡ, có lẽ có thể thắng Hung Nô."
" Thắng Hung Nô? Hắc hắc…Nếu thật có ngày đó, ngươi cho rằng với dã tâm của hắn còn ngoan ngoãn hay không."
" Không có." Lưu Tuấn Thư khẳng định nói: " Nếu ngày đó thật sự tới, địch nhân của chúng ta chính là Đế tộc."
" Ai…" Hứa Hải Phong thở dài thật sâu, Lưu Tuấn Thư không hổ là họ Lưu, đối với chính trị có một loại tự giác nhạy cảm, có lẽ biểu hiện trên chiến trường hắn còn kém Lý Quan Anh, nhưng nếu bàn về ánh mắt, cũng tuyệt nhìn xa hơn nhiều.
" Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm ra lựa chọn thế nào?" Hứa Hải Phong tiếp tục hỏi.
Lưu Tuấn Thư trầm mặc, thật lâu không nói.
Hứa Hải Phong cũng không thúc giục, tùy ý cho hắn tự suy nghĩ.
Qua hồi lâu, Lưu Tuấn Thư rốt cục nói: " Chủ công, ý tứ của ngài là…" Truyện được copy tại
Lý Quan Anh ở bên cạnh nghe được có chút hiểu ra, há mồm muốn nói, nhưng rốt cục cũng không nói ra lời.
Lâm Gia Huy cũng dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, không dám có chút phân tâm.
Trong ba người bọn họ, chỉ có tri thức chính trị của Lâm Gia Huy là ngắn nhất.
Hắn vốn chỉ là một hán tử giang hồ, dù rất có tâm cơ, nhưng đối với những chuyện này đúng là ngây thơ không biết.
Người đều có dã tâm. Hắn cũng có. Nhưng hắn càng thêm rõ ràng, nếu muốn đặt chân lên địa vị càng cao, đạt được quyền lực càng lớn hơn nữa, kỳ ngộ dĩ nhiên trọng yếu, nhưng bản lãnh tự thân cũng không thể thiếu thốn.
Lúc này, hắn giống như một khối bọt biển, đang nỗ lực hút lấy tri thức, không ngừng bổ sung cho chính mình.
" Hung Nô nhân nhất định phải diệt tuyệt, nhưng…" Hứa Hải Phong nghiêm nét mặt nói: " Ta cũng không muốn dưỡng hổ làm hoạn, trên thảo nguyên, tuyệt đối không thể xuất hiện thêm một Hung Nô thứ hai."
Hắn ngừng lại, ánh mắt xẹt qua trên mặt ba người, trọng trọng nói: " Thảo nguyên…sẽ là nơi người Hán chúng ta nuôi dưỡng vật mà thôi."
Hắn đi tới chiếc bàn duy nhất trong doanh trướng, lấy trang giấy, múa bút, chỉ một lần là xong.
" Hầu Hài…"
Tựa hồ một trận gió nhẹ thổi qua, cửa trướng thoáng nhoáng lên, một thân ảnh theo tiếng gọi của Hứa Hải Phong như quỷ mị xuất hiện trong trướng.
" Đến doanh trướng Hung Nô nhân, đem phong thư này giao cho Mạo Đốn."
Âm thầm, Hầu Hài lại biến mất bên trong trướng. Mặc cho ba người Lý Quan Anh làm sao chú ý, cũng chẳng qua nhìn thấy được một đạo tàn ảnh mà thôi.
Khinh công của Hầu Hài kinh thế hãi tục, cho dù gặp qua nhiều lần, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy run sợ trong lòng.
" Tuấn Thư, ngươi đi trước một bước, dọc đường chuẩn bị lương thảo, cung cấp cho Hung Nô nhân, để cho bọn họ bình an trở về thảo nguyên, nhớ kỹ, số lượng lương thảo phải khống chế, không thể quá ít, cũng không thể quá nhiều, không thể để cho bọn họ bởi vì chết đói mà như chó nhảy đầu tường, cũng không thể cho ăn no rồi quá dư thừa tinh lực."
Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói, phảng phất trong miệng hắn đang nói không phải về mấy vạn nhân mã, mà là một chút vật nuôi trong nhà: " Muốn cho bọn họ nửa chết nửa sống, nhưng lại không thể hoàn toàn mất đi lực chiến đấu."
" Dạ…" Lưu Tuấn Thư do dự một chút, chuyện này cũng không dễ xử lý, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, dò hỏi: " Nếu Hung Nô nhân không chịu rời đi?"
" Ta tự có biện pháp, ngươi cứ yên tâm đi thôi." Trong thanh âm của Hứa Hải Phong tràn ngập sự tự tin cường đại, Lưu Tuấn Thư thân bất do kỷ gật đầu, không hỏi thêm.
" Quan Anh, có phải ngươi có bất mãn đối với quyết định của ta?" Hứa Hải Phong đột nhiên quay đầu nói với Lý Quan Anh.
Lý Quan Anh khom lưng vái chào, nói: " Thuộc hạ không dám."
" Là không dám sao?" Hứa Hải Phong mỉm cười.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Quan Anh phát lạnh, nhất thời không biết làm sao trả lời.
" Quan Anh, chuyện ta đã từng đáp ứng ngươi, liền nhất định sẽ làm được." Hứa Hải Phong ôn nhu trấn an.
" Dạ…" Lý Quan Anh vội vàng đáp, lòng bàn tay hắn trong thoáng chốc đã tuôn đầy mồ hôi lạnh.
" Sau khi trở lại kinh sư, ngươi lập tức chiêu binh mãi mã, luyện ra một chi Thương Lang quân đoàn mới cho ta. Khi ngươi luyện binh hữu thành, ngày đó là lúc chúng ta bắc phạt."
Hứa Hải Phong nhẹ nhàng rời đi, nhưng thanh âm của hắn vẫn quanh quẩn trong trướng.
Ba người trong trướng nhìn nhau, trong lòng đều có đăm chiêu.
Biểu hiện hôm nay của Hứa Hải Phong, khác hẳn trong dĩ vãng.
Loáng thoáng, ở trên người của hắn, đã nhìn thấy cái bóng của Tương Khổng Minh Tương đại quân sư âm trầm đa trí, tính không bỏ sót.
Vào giờ khắc này, hai người họ phảng phất như trộn vào một chỗ, cũng khó phân lẫn nhau.
Đây mới chính là bản tính của hắn, sau khi rời khỏi Tương Khổng Minh, mới từ từ lộ ra hay sao?
Trong lòng ba người họ suy nghĩ thật nhanh, chỉ là không hẹn mà cùng cảm thấy một tia hàn khí sâm nghiêm khó có thể hình dung.
Không ai biết, ở bên ngoài doanh trướng, Hứa Hải Phong đang nhìn trời thở dài.
" Tương đại quân sư a Tương đại quân sư, đây lẽ ra là nhiệm vụ của ngươi, lại buộc ta đi làm. Tân tân khổ khổ tạo ra hình tượng anh hùng, ở trong lòng ba người họ chỉ sợ là hoàn toàn sụp đổ."