Kinh sư Đại Hán, tòa thiên cổ danh thành đã thuộc về sở hữu của Hung Nô nhân.
Ở một ngày, vô số cư dân đều nhận được một tin tức, Hung Nô Vương Mạo Đốn Đan Vu rốt cục đã tới.
Dưới sự thủ hộ của mấy vạn Kim Lang quân, đầu đội cửu long kim khôi, thân mặc hoàng long thiết giáp, Mạo Đốn thanh thế lớn lao tiến vào tòa danh thành từng đại biểu cho Đại Hán mấy trăm năm.
Bởi vì hoàng cung bị Hán Hiền đế, vị hoàng đế cuối cùng đăng cơ nơi này đã châm lửa hỏa thiêu sạch sẽ.
Mà lúc này công việc bề bộn, vốn không có khả năng xây cất kiến thiết, tạo dựng lại hoàng cung. Cho nên chỗ ở của Mạo Đốn cũng chính là phủ đệ của Tô gia khi trước.
Tô gia nuôi dưỡng những công xảo tượng nổi tiếng thiên hạ, nơi ở của bọn họ đương nhiên là thoải mái. Tuy không so được với sự khoa trương xa xỉ của hoàng cung Đại Hán, nhưng so với Tây Kinh thành thì muốn tốt hơn nhiều.
Hung Nô chuộng võ, dù là vương giả Mạo Đốn của bọn họ cũng cưỡi ngựa mà đi.
" Gặp qua Đan Vu." Cáp Mật Thứ vái chào.
Mạo Đốn lập tức nâng dậy túi khôn đệ nhất của hắn, nói: " Quốc sư hạnh khổ, trẫm có được thành tựu hôm nay, đều là nhờ quốc sư."
Cáp Mật Thứ cung kính nói: " Đây là bổn phận của thần mà thôi."
Mạo Đốn kéo tay hắn không buông, hai người cặp tay đi vào trong phủ, chỉ là Cáp Mật Thứ cố ý đi lui ra sau khoảng cách một đầu vai.
" Ân, kiến trúc của người Hán khác với chúng ta, xinh đẹp hơn." Mạo Đốn đi vào đại sảnh, tán dương.
" Dạ." Cáp Mật Thứ nhàn nhạt đáp.
Mạo Đốn nhìn vài vòng, rốt cục thu hồi ánh mắt, khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người Cáp Mật Thứ, đã là sát khí lẫm liệt: " Quốc sư, nghe nói Trình gia đã chiêu cáo thiên hạ."
Cáp Mật Thứ làm như chưa phát giác ra khí thế sắc bén của Mạo Đốn, nói: " Đúng vậy, Trình gia gia chủ Trình Gia Sanh đã ủng hộ đại vương tử Huệ vương Lưu Chính Đình đăng cơ tại Thái Nguyên, đồng thời chiêu cáo thiên hạ, muốn ở đó cùng chúng ta nhất quyết tử chiến."
" Thái Nguyên?" Khóe miệng Mạo Đốn lộ ra tia cười lạnh nồng đậm: " Ở nơi đó cùng chúng ta nhất quyết tử chiến, hắn điên rồi sao?"
Cáp Mật Thứ mỉm cười, nói: " Thần không biết, chẳng qua vô luận như thế nào, trận chiến này cũng phải thực hiện."
" Đó là đương nhiên, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, trẫm không hối hận chung thân mới lạ." Mạo Đốn cất tiếng cười to.
Đôi mày của Cáp Mật Thứ nhăn lại, trong tim của hắn thủy chung vẫn cảm thấy khó hiểu, vì sao Trình gia lại lựa chọn Thái Nguyên làm địa điểm quyết chiến cuối cùng của hai quân.
Ngoài thành Thái Nguyên, là bình nguyên ngàn dặm, chính là địa thế có lợi nhất cho kỵ binh phát huy. Thiết kỵ của Hung Nô nhân danh chấn thiên hạ, dù là năm đại quân đoàn của Đại Hán cũng phải kém cỏi hơn ba phần, vậy bọn họ vì sao phải làm như vậy?
Trong Trình gia, tướng lãnh cao cấp không ít, nhưng chân chính có thể nói có một không hai, chỉ có một mình Cổ Đạo Nhiêm, vậy bọn họ lại có chủ ý gì?
" Quân sư cần gì lo lắng, nếu tại Thái Nguyên mà chúng ta lại không làm gì được bọn họ, vậy càng không nên nói đến ở địa phương khác." Mạo Đốn cùng hắn tương giao nhiều năm, tự nhiên biết tâm sự của hắn.
Cáp Mật Thứ nghe vậy cười nói: " Không hổ là bá chủ thảo nguyên, Mạo Đốn Đan Vu a, thần thụ giáo."
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười ha hả, Cáp Mật Thứ cũng đem chuyện phiền lòng này tạm thời ném ra sau trí não, Mạo Đốn nói không sai, nếu tại Thái Nguyên còn có thể thất bại, vậy còn không bằng thừa dịp sớm về nhà ẵm hài tử mới tốt.
Mạo Đốn đột nhiên thu hồi tiếng cười, nói: " Kỳ thật trẫm có một kế, không biết được không."
Cáp Mật Thứ kỳ lạ, hỏi: " Thỉnh giáo Khả Hãn."
Mạo Đốn vuốt hàm râu quai nón, đắc ý dương dương nói: " Chỉ cần đem mật ước giữa Trình gia và chúng ta công cáo thiên hạ, ta cam đoan, sĩ khí người Hán tuyệt đối sẽ không gượng dậy nổi…" Hắn vừa nói, đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đã thấy được vẻ cười khổ nhàn nhạt trên mặt Cáp Mật Thứ.
" Đan Vu, ngài thật không biết, lúc này lời đồn về chuyện người Hán cấu kết chúng ta đã truyền khắp thiên hạ."
" Như thế chẳng phải đúng lúc sao? Chính là kiệt tác của quốc sư?" Mạo Đốn nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.
Cáp Mật Thứ dở khóc dở cười nói: " Thần quả thật có phái người nói vài câu, chỉ là lời đồn trước mắt quá nhiều, nhiều đến vô số, mà lời đồn lớn nhất cũng là đối với chúng ta thập phần bất lợi."
Khi Cáp Mật Thứ phái người tán phát lời đồn khắp nơi, phảng phất trong một đêm lại tuôn ra vô số lời đồn bí mật khác.
Cái gì là Trình gia phản loạn triều đình, cấu kết Hung Nô nhân, đã dẫn sói vào nhà, cái gì là Hứa Hải Phong cùng Khải Tát nhân có mật ước, nên ngồi yên tọa sơn quan hổ đấu, vô số lời đồn không ngớt. Lời đồn lại đủ loại, khắp nơi lan ra, từ thái tử Lưu Chính Khải, cho tới một bách nhân trưởng nho nhỏ của phương bắc đại doanh, từng chuyện nói ra có hình có tiếng, làm cho người ta nghe thấy mà biến sắc, tựa hồ thật sự có chuyện như vậy.
Những quan viên Đại Hán chỉ cần từng có danh tiếng, đều biến thành hạng người thông địch bán nước.
Đang lúc đủ loại đủ dạng lời đồn truyền khắp cảnh nội Đại Hán, một tin tức làm phấn chấn lòng người lại nhanh chóng truyền khắp cả Đại Hán.
Những lời đồn kia là do Hung Nô nhân cố ý chế tạo, ý đồ nhiễu loạn lòng quân Đại Hán.
Theo hành động xâm lấn của Hung Nô nhân, cuộc sống của mọi người đều xảy ra biến hóa long trời lở đất, dù cho bọn họ có thi hành chế độ nhân chính, nhưng nhất thời hồi lâu cũng khó lấy được hiệu quả. Dân chúng Đại Hán đối với bọn họ càng tăng thêm ác cảm hằng hà sa số.
Ở khắp đồi khắp núi, có những lời đồn làm cho người ta không cách nào thích ứng, chỉ có lời đồn này mới có thể, hoặc là nói được người ta tình nguyện tin tưởng cùng tiếp nhận.
Khi lời đồn này chân chính xuất hiện, lập tức quét ngang cảnh nội, không còn địch thủ, trở thành đáp án tiêu chuẩn lưu hành nhất.
Lực lượng của lời đồn là cường đại nhất, nhưng khi có vô số lời đồn đồng thời xuất hiện, hơn nữa còn trộn lẫn chung một chỗ, thì trên cơ bản lời đồn cũng sẽ mất đi giá trị tồn tại.
Khi Cáp Mật Thứ nhận được tin tình báo này, trầm mặc không lên tiếng thật lâu, cuối cùng rốt cục buông tha cho việc tiếp tục nỗ lực tạo tin đồn.
Mạo Đốn nghe xong giải thích của hắn, cũng chỉ đành lắc đầu buông tha cho, hắn cả giận nói: " Người của Lưu gia không phải đã chết sạch sao, như thế nào lại có thêm một Lưu Chính Đình."
Cáp Mật Thứ nói: " Khả Hãn, nếu Lưu Chính Đình còn tại nhân gian, vậy chúng ta giết Lưu Chính Khải cũng là vô dụng, không bằng bắt sống, có lẽ ngày sau còn có chỗ hữu dụng."
Mạo Đốn gật đầu, miệng của hắn hiện lên một tia cười lạnh tàn nhẫn: " Như thế rất tốt, trẫm cũng muốn xem, tình cảnh hai huynh đệ đấu đá lẫn nhau ra sao."
Mỉm cười, Cáp Mật Thứ lại hỏi: " Đan Vu, Hứa Hải Phong sai phái sứ giả đến đây, ý muốn hỏi lại thi thể của Phương Lệnh Đức cùng Lý Bác Hồ, ngài xem thế nào?"
Mạo Đốn trầm tư chốc lát, thở dài nói: " Hai người này đều là anh hùng, dù là đã chết, cũng không thể làm nhục, cứ cho bọn họ trở về gia viên đi."
Đại doanh tây tuyến, lúc này thật sự ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.
Bất cứ địa phương nào nếu đột nhiên trong nhất thời ôm lấy một đám người lên tới con số vạn, sẽ trở thành một chuyện hạn chế vô cùng. Xa xa nhìn thân ảnh bận rộn của Nhĩ Đống Kiệt, Hứa Hải Phong cảm thấy buồn cười, vị thượng tướng quân hậu cần bộ duy nhất này, hôm nay thực sự vô cùng bề bộn công việc.
Chẳng qua, người hắn muốn gặp cũng không phải là vị thượng tướng quân đang bận rộn tới mức đang hận chính mình không có thêm một đôi tay, một cái miệng để làm thêm được nhiều việc hơn.
Hứa Hải Phong chậm rãi đi xuyên qua đám người, nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là ở trong đám người đang bận rộn tới mức không chịu nổi này, vẻ tiêu sái nhàn du của hắn lại không hề phát ra sự chướng mắt chút nào. Từ đầu tới cuối, cũng không có bao nhiêu ánh mắt dừng lại lâu trên người của hắn.
Cảnh giới thiên nhân hợp nhất, quả thật huyền diệu khó dò.
Hắn đi qua hậu cần bộ, nhẹ nhàng đẩy ra một cánh cửa khép hờ.
" Ai…" Một tiếng quát nhẹ từ bên trong cửa truyền đến.
" Ta." Hứa Hải Phong nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không đợi chủ nhân lên tiếng mời, tự mình đi vào.
Lưu Tuấn Thư từ trên giường ngẩng đầu lên, trên tay hắn cầm một cọng cỏ, đang nhàn rỗi phe phẩy..
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, trên mặt Lưu Tuấn Thư nổi lên một tia biến hóa vi diệu.
" Gặp qua đại tướng quân." Lưu Tuấn Thư nhảy dựng lên, hướng hắn vái chào thật sâu.
" Lưu huynh, từ khi nào ngươi lại trở nên khách khí như thế?" Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, nhợt nhạt thi lễ.
Lưu Tuấn Thư tự giễu, nói: " Hứa thống lĩnh quan vận hanh thông, không đủ ba năm, đã vinh thăng lên hàng ngũ đại tướng quân, hạ quan tâm phục khẩu phục, tuyệt không có ý khác. Chỉ là…chỉ là người cấp vinh dự cho Hứa đại tướng quân đã không còn ở đây."
Trong lòng Hứa Hải Phong thở dài, từ khi Lưu Tuấn Thư giả trang thái tử điện hạ theo Phương Lệnh Thần rời đi đại doanh phương bắc, dọc theo đường đi, hắn trầm mặc ít nói, chưa từng chủ động đáp lời của ai.
Đã hơn một năm trước kia, hắn cùng đám người Hứa Hải Phong cùng nhau đi sứ Hung Nô, ý khí phong phát cỡ nào, so sánh với hôm nay, quả thực chính là hai người khác nhau hoàn toàn.
" Lưu huynh, thế đạo thay đổi."
" Ta biết, nhưng lòng người không thay đổi."
Hứa Hải Phong bật cười, nói: " Lòng người không thay đổi sao? Ta xem Lưu huynh là quá lạc quan."
Lưu Tuấn Thư cúi đầu, hắn dùng sự trầm mặc của mình để diễn tả sự bất mãn mãnh liệt đối với Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong đổi tên Lâm An thành thành Ngọa Long thành, trong đại doanh phương bắc, cùng thái tử Lưu Chính Khải chính thức quyết liệt, cách làm đại nghịch bất đạo này đối với một người nhất tâm thuần phục với Hán triều như Lưu Tuấn Thư mà nói, vốn là một việc không cách nào tha thứ.
Nếu không phải tự lượng sức mình, biết chỉ bằng vào một chút công phu của mình, chỉ sợ dù cọng tóc gáy của đối phương cũng không thể thương tổn, hắn đã sớm xuất thủ giáo huấn loạn thần tặc tử này một phen.
Hứa Hải Phong cảm nhận được luồng phẫn hận mâu thuẫn trong lòng hắn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: " Chẳng lẽ Lưu huynh không nguyện tương giao cùng tiểu đệ hay sao?"
Lưu Tuấn Thư trầm ngâm một phen, nói: " Đại tướng quân, tuổi ngươi còn trẻ như thế, cũng đã quan cư cực phẩm, nếu là có thể khu trục Hung Nô, thu phục thổ địa đã mất, cũng tìm được thái tử điện hạ, bảo hắn đăng cơ, sẽ thành tựu một phen phong công vĩ tích chưa ai từng có. Tên trung nghĩa như thế, cũng sẽ lưu danh ngàn năm."
Hứa Hải Phong lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi một điểm kỳ vọng trong mắt của hắn biến mất hầu như không còn.
" Lưu huynh, người đều có lòng riêng."
" Lòng riêng? Đại tướng quân, hôm nay ngươi đã có thân phận tông sư, chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào ngai vàng chí tôn đứng trên vạn vạn người sao?" Lưu Tuấn Thư lớn tiếng quát, chỉ là cho dù ngay lúc này, thanh âm của hắn cũng là cực kỳ trầm thấp, trải qua cuộc chiến sinh tử tại Bắc Thắng môn, hắn cũng đã trở nên lão thành ổn trọng hơn nhiều.
" Lưu huynh, ta chỉ hỏi ngươi một câu, công tích của Hứa mỗ so với Đổng Tử Duệ như thế nào? Nếu là đúng như Lưu huynh nói, giữ được Lưu Chính Khải đăng cơ, ngày sau Hứa mỗ sẽ ra sao?"
Hô hấp của Lưu Tuấn Thư lập tức cứng lại, qua một lát, hắn rốt cục thở dài một tiếng, chán nản ngồi xuống, sắc mặt của hắn tái nhợt, không chút sinh khí, phảng phất như một thi thể mất đi linh hồn, cũng không còn nói ra lời.
Hứa Hải Phong có chút thở dài, hỏi: " Lưu huynh, sau này có ý định như thế nào?"
Lưu Tuấn Thư mờ mịt lắc đầu, hắn vốn chưa từng nghe rõ câu hỏi của Hứa Hải Phong, chỉ là làm ra phản ứng theo bản năng mà thôi.
Hứa Hải Phong cũng không trách, vận khởi nội lực, hỏi thêm một lần.
Lưu Tuấn Thư chợt bừng tỉnh lại, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ không đi theo ngươi."
Hứa Hải Phong nghe những lời này của hắn chỉ cười trừ, hắn xoay người đẩy cửa bước đi, trước khi đi, để lại một câu nói: " Lưu huynh, đợi đến Ngọa Long thành, tiểu đệ cho ngươi gặp một người, nếu khi đó ngươi còn cố ý muốn rời đi, tiểu đệ tuyệt không ngăn trở"