" Trịnh huynh." Hứa Hải Phong không chút phản ứng, chắp tay nói.
Trịnh Pháp Sâm vái chào thật sâu, nói: " Hứa tông sư đánh một trận bắc cương, danh chấn thiên hạ, khuất nhục Hung Nô tông sư Lợi Trí, đại thắng mà về, mai phục nơi Phóng Mã Pha, uy hiếp mấy vạn Kim Lang quân, khiến cho bọn hắn không dám theo đuôi. Tin tức truyền đến, giang hồ chấn động, Trịnh mỗ cũng cảm thấy vô cùng vinh quang."
Hứa Hải Phong ngẩn ra, nghiêm khắc mà nói, hắn cùng với Lợi Trí vẫn chưa giao thủ, tại sao lúc này lại biến thành chính mình đại thắng. Về phần tại Phóng Mã Pha, Quát Bạt Ưng cố kỵ nào chỉ một mình mình, như thế nào toàn bộ công lao đều thuộc về riêng mình đây?
" Trịnh huynh, tu vi của Hứa mỗ cùng Lợi Trí chỉ là sàn sàn nhau, chưa phân ra thắng bại, lại làm gì nói đến đại thắng. Huống hồ, trước Phóng Mã Pha…" Hứa Hải Phong đột nhiên dừng lại giải thích, bởi vì hắn đã từ trong mắt mọi người đọc ra tâm tư của bọn họ.
Chỉ thấy Trịnh Pháp Sâm đầy mặt khâm phục, nói: " Phải, tại hạ rõ ràng, Hứa tông sư lập công không ngạo, không muốn cho người biết, như thế mới thật sự là hành vi của đại trượng phu."
Hứa Hải Phong quét mắt một vòng, trong mắt mỗi người đều phát ra sự kính ngưỡng từ trong nội tâm, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, buông tha cho việc giải thích vô vị. Bọn họ đã xem chuẩn là vậy, nếu còn giải thích cũng vô dụng, ngược lại có vẻ làm kiêu. Chỉ là trong lòng vừa động, hỏi: " Trịnh huynh, xin hỏi ngươi từ đâu biết được?"
Trịnh Pháp Sâm lập tức hồng quang đầy mặt, hưng phấn nói: " Việc này sớm đã truyền lan ồn ào huyên náo, trong cảnh nội Đại Hán lại có người nào không biết."
Mọi người bên cạnh đều hưởng ứng, trong khoảnh khắc, lại vang lên những tiếng khen tặng a dua không ngừng, dù là những người rất có phong cốt, lão thành ổn trọng cũng không khỏi mở miệng khen vài câu.
Trên mặt Hứa Hải Phong thủy chung vẫn lộ ra một tia cười nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng lưu lại nửa điểm ba động trong tim của hắn. Nhưng trong lòng hắn cũng không hề bình tĩnh.
Chỉ mới mấy ngày, việc này đã được khoa trương đến như vậy, lại càng ai ai cũng đều biết, nếu nói không có người nào ở sau lưng trợ giúp, đó mới là một chuyện lạ. Chỉ là, lại có ai đi làm như thế? Trong lòng hắn như có cảm giác, xoay người nhìn lại, Tương Khổng Minh mang theo ba người xa xa phóng đến, hắn kêu lớn: " Chủ công, học sinh cũng muốn gặp mặt những vị anh hùng giang hồ một chút."
" Di…"
Nhìn thấy bọn họ càng chạy càng gần, thần sắc trên mặt mọi người cũng trở nên cổ quái, những lời thì thầm không ngừng vang lên.
Hứa Hải Phong vốn không cần vận công, liền tự nhiên cũng nghe được, bọn họ đang đàm luận chính là chuyện của hai người Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh.
Ba vị đầu lĩnh trao đổi ánh mắt một chút, Hồ Tự Trung bỗng nhiên ho khan một tiếng nặng nề, sau lưng lập tức không còn tiếng động.
Ánh mắt Hứa Hải Phong phảng phất như lơ đãng quét nhìn Trịnh Pháp Sâm, đã thấy khóe miệng của hắn nhếch lên một tia đùa cợt lạnh như băng.
" Học sinh Tương Khổng Minh, gặp qua các vị tiền bối." Tương Khổng Minh xuống ngựa, trong tiếng cười lớn đi tới, nhìn mọi người vái chào thật sâu.
" Quân sư đại nhân cũng tới, tốt lắm tốt lắm." Hứa Hải Phong đầy mặt tươi cười nói.
Tương Khổng Minh khó hiểu kỳ diệu giương mắt nhìn hắn, đã thấy gương mặt Hứa Hải Phong như cười như không ẩn chứa một tia tức giận nhàn nhạt, hắn nhướng mày, trong đầu nháy mắt hiện lên trăm ngàn ý niệm, nhưng không nhớ nổi đã ở nơi nào đắc tội hắn.
Tương Khổng Minh khe khẽ thở dài, thầm nghĩ vị chủ công này ngày càng khó hầu hạ, nhớ đương sơ lúc hai người mới quen, chính mình tiêu dao sung sướng cỡ nào. Tuy hôm nay, Hứa Hải Phong đối với hắn luôn luôn nghe lời, nhưng đã không còn khả năng đem hắn đùa giỡn trong tay mà hắn không hay biết.
" Tương quân sư danh chấn thiên hạ, hôm nay vừa thấy, lão hủ đúng là tam sinh hữu hạnh." Hồ Tự Trung cười a a đem mọi người giới thiệu qua một lần.
Thái độ của hắn nhìn như tôn kính, nhưng vô luận là Hứa Hải Phong hay Tương Khổng Minh đều nhìn ra được lời này của hắn chẳng qua chỉ là ngại với lễ tiết mà nói, không có nửa điểm thành ý chút nào. Trong mắt những lão giang hồ, loại thư sinh tay trói gà không chặt này, căn bản là không có địa vị gì đáng nói. Nếu Tương Khổng Minh không phải là nhân vật số hai trong Hắc Kỳ quân, hắn còn chưa chắc chịu khen tặng hai câu.
" Tại hạ Trịnh Pháp Sâm gặp qua quân sư đại nhân."
Hai mắt Tương Khổng Minh khép hờ, hắn cẩn thận đánh giá Trịnh Pháp Sâm. Thái độ của người này khác hẳn Hồ Tự Trung, đối với chính mình tất cung tất kính, càng khó được chính là không hề giả vờ.
Hứa Hải Phong cảm thấy kỳ quái, vì sao Trịnh Pháp Sâm đối với Tương Khổng Minh lại kính trọng như vậy, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ còn cung kính hơn cả mình ba phần.
Trên mặt Hồ Tự Trung ẩn hiện vẻ không hài lòng, nhưng hắn đối với Trịnh Pháp Sâm cũng có cố kỵ, không dám tương trách, quay đầu đi, chỉ làm như không thấy, mà là nói với Lữ Dương Danh: " Lữ huynh, đã lâu."
Lữ Dương Danh đáp lễ lại, cười nói: " Nghĩ không ra ngay cả Hồ lão ca cũng tái xuất giang hồ."
Hồ Tự Trung cười khổ nói: " Hung Nô nhân đánh tới cửa, chẳng lẽ ta còn có thể làm rùa đen rút đầu được sao?" Ánh mắt của hắn không tự chủ được chuyển hướng Lâm Nghi Tinh, muốn nói lại thôi.
Lâm Nghi Tinh tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng hắn, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: " Hồ huynh, đã lâu không gặp."
Hồ Tự Trung chưa trả lời, Trương Trung liền kinh hô lên: " Hay cho Lâm Nghi Tinh, thật đúng chính là ngươi."
Mai Lâm sơn trang cùng Khoái Kiếm môn một nam một bắc, mấy chục năm qua thề không lưỡng lập. Hai người này còn là đại địch nhiều năm, giao thủ nhiều lần, mỗi lần gặp mặt đều là như nước với lửa. Nhưng hôm nay bọn họ sóng vai đi tới, thoáng nhìn như một đôi tri giao hảo hữu, không khỏi làm cho mọi người rất là khó hiểu.
Trương Trung tính tình thẳng thắn, ngay tại chỗ kêu lên.
Lâm Nghi Tinh đỏ mặt, nghĩ muốn giải thích một phen, rồi lại không biết nên nói đến từ đâu, chẳng lẽ nói mạng của mình được Lữ Dương Danh cứu, nên không còn ý nghĩ sẽ làm kẻ địch với hắn hay sao? Những lời này cho dù giết chết hắn cũng nói không ra lời.
" Trương huynh, ta cùng với Lâm huynh đã quên đi hiềm khích lúc trước, lúc này đều ở dưới trướng Hứa tông sư hiệu mệnh." Lữ Dương Danh giành trước một bước giải thích.
Lâm Nghi Tinh nhìn hắn, giang hồ nhân sĩ, nặng nhất mặt mũi, Lữ Dương Danh làm như vậy bảo toàn danh dự cho hắn, cảm kích trong lòng hắn cũng không kém hơn nửa phần lúc được cứu mạng.
" Đúng vậy…" Tương Khổng Minh cười to nói: " Hai người họ đều có một thân võ nghệ, lúc này quốc nạn đương đầu, có thể cố toàn đại cục, hóa địch thành bạn, cộng kháng ngoại tặc, đó chính là anh hùng nam nhi của Đại Hán ta. Không biết các vị nghĩ như thế nào?"
Hồ Tự Trung miễn cưỡng cười, nói: " Tương quân sư nói đúng."
Ánh mắt của hắn lại hướng về Lâm Nghi Tinh, đối với biểu hiện của hai người này ngày hôm nay, hắn là đầy bụng lý giải. Cái gì gọi là cố toàn đại cục, cái gì hóa địch làm bạn, mấy chục năm ân oán há lại hóa giải dễ dàng như vậy sao. Hơn nữa, nhìn hai người này thấy thế nào cũng không giống như nhân sĩ trung quân yêu nước, nếu vì lấy lý do này buông tha cho cừu hận, Hồ Tự Trung hắn một chữ cũng không tin.
" Hay a, nguyên lai hai vị không chút âm thanh chạy tới trong quân hiệu lực, vì sao không gọi luôn lão Trương ta, cùng nhau giết cho thống khoái." Trương Trung trừng mắt, hỏi.
Lữ, Lâm hai người nhìn nhau cười khổ, bọn họ đi theo Hứa Hải Phong thượng bắc, bản thân cũng có nỗi khổ nói không nên lời, lại làm sao khua chiêng gõ trống, làm cho người ta nghe thấy.
Hồ Tự Trung cùng Trịnh Pháp Sâm đồng thời quay mặt chỗ khác, không hẹn mà thầm mắng trong lòng, cũng chỉ có tên ngu ngốc này mới có thể tin tưởng lời bịa đặt kia của Tương Khổng Minh.
Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng quả thật cảm thấy việc này có chút không thể tưởng tượng.
Lập tức nghĩ đến nếu bọn họ đang nghe lệnh Hứa Hải Phong, vậy giải thích duy nhất đó chính là Hứa Hải Phong thủ đoạn cao minh, để cho bọn họ thật sâu khâm phục, mới có khả năng này. Trong khoảng thời gian ngắn, đối với vị tân tấn tông sư Hứa Hải Phong này bội phục sát đất.
" Trương nghĩa sĩ, học sinh có một chuyện không rõ, tưởng muốn thỉnh giáo một chút…" Tương Khổng Minh ha ha cười, đem sự chú ý của mọi người hấp dẫn lên người mình, hỏi.
" Ngươi nói." Trương Trung thuận miệng đáp. Nếu nói Hồ Tự Trung còn bảo trì một chút lễ phép, vậy hắn chỉ là nói thẳng, vốn không đem Tương Khổng Minh để vào trong lòng.
Tương Khổng Minh thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi: " Các ngươi tụ tập, có phải là vì muốn gặp mặt chủ công nhà ta?"
" Đúng vậy." Trương Trung kinh ngạc nói, đây không phải là rõ như vậy hay sao, người này vì sao đã biết rõ còn hỏi.
" Vậy sau đó?" Tương Khổng Minh hỏi tới.
Trương Trung chần chờ một chút, hắn còn chưa định chủ ý, nên trong khoảnh khắc cũng cảm giác khó có thể trả lời.
Tương Khổng Minh chỉnh lại áo bào, đột nhiên lạnh lùng nói: " Kinh sư thất thủ, đại bộ phận phương bắc lọt vào trong tay Hung Nô, mà Khải Tát nhân cũng không cam tịch mịch, đại quân áp cảnh, binh đã đến dưới thành. Đây là lúc quốc nạn đương đầu, các vị nếu có huyết tính, không ngại gia nhập với chủ công ta, tây kháng Khải Tát, bắc trục Hung Nô, ngày sau danh lưu thanh sử, thành tựu vạn thế oai danh không tan. Đương nhiên…" Hắn dừng lại, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, chậm rãi nói: " Nếu các vị muốn tự bảo thân mình, vậy Tương mỗ cũng không thể nói gì hơn."
Trương Trung nghe xong giận dữ, kêu lớn: " Chúng ta tới nơi này, đương nhiên là muốn đi giết thát tử. Nếu vào giang hồ, ai còn sợ hãi cuộc sống trên lưỡi đao nhuốm máu, chúng ta đều đi, không đi chính là kẻ hèn nhát."
Hồ Tự Trung chớp mắt, tên ngốc tử này, làm việc không lo lắng hậu quả, lời này của Tương Khổng Minh vốn chỉ là phép khích tướng, hắn lại không hề phát hiện, thật sự là ngu ngốc, cũng không biết thân thủ nhất phẩm này hắn làm sao luyện thành? Chẳng lẽ lão thiên gia bị mù mắt rồi hay sao?
Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đồng thời hiện lên một tia ấm áp, nhớ tới một màn nơi sòng bạc, Lâm Mộc Hợp cũng là bị khích tướng, tràng cảnh lúc đó cũng giống như vừa rồi. Nếu nói biến hóa duy nhất, có lẽ chính là Lâm Mộc Hợp đổi thành Trương Trung.
Tuổi tác của bọn họ, võ công, địa vị kém xa, nhưng đều có một trái tim không hề sợ hãi vĩnh viễn không ngừng nhiệt huyết nảy lên.
" Không đi chính là hèn nhát." Một thanh âm non nớt từ trong đám người truyền đến, tiểu nam hài kia cũng cao giọng đáp.
Trong lòng Hồ Tự Trung cũng đang nói thầm, đột nhiên nghe được lời của cháu mình, một hơi thiếu chút nữa không thở ra được. Hắn quay đầu trợn mắt nhìn, đã thấy khuôn mặt của đứa cháu đỏ lên, đôi mắt to lóe ra quang mang sáng ngời. Trong lòng hắn vừa động, phảng phất như tận sâu trong nội tâm có điều gì đó vừa bị đụng chạm tới, lập tức cũng không còn nói được nên lời.
Trịnh Pháp Sâm tiến lên trước một bước, hướng Tương Khổng Minh thi lễ nói: " Đồng tử cũng biết được giết địch nền nợ nước, võ giả như chúng ta lại há không bằng một đứa hài nhi. Hôm nay Trịnh mỗ nguyện ý buông hết thảy, truy tùy quân sư đại nhân, ngày sau danh lưu sử sách, không phải chỉ một mình Trịnh Pháp Sâm ta."
Một câu nói của hắn, phảng phất như điểm vào bao thuốc nổ, những người còn lại vô luận nguyện ý hay không, đều nhất nhất bày tỏ thái độ, tỏ rõ tâm chí.
Hồ Tự Trung khó hiểu kỳ diệu nhìn biến hóa trước mắt, trong mắt của hắn một mảnh mờ mịt, đây là chuyện gì xảy ra, như thế nào lại đột nhiên biến thành như thế này.
" Được, phương bắc nhiều hào kiệt, các vị quả nhiên không làm học sinh thất vọng." Tương Khổng Minh trong tiếng cười lớn nhìn Trịnh Pháp Sâm gật gật đầu, người sau lập tức cúi đầu, có vẻ ti khiêm mà cung kính.
Tựa hồ, cũng không có ai chú ý tới, những lời này là Trịnh Pháp Sâm nói với Tương Khổng Minh, mà không phải là nói với Hứa Hải Phong.