Bầu trời xanh lam nổi lên vài đóa mây trắng, một vị lão nhân thoải mái dựa trên chiếc ghế dài, một cơn gió nhẹ thổi qua, lão nhân nằm dưới tàng cây dương liễu mát mẻ hài lòng vặn người một cái, rốt cục tỉnh lại.
Bên cạnh hắn, tùy thời tùy khắc đều có mười hảo thủ phụ trách cảnh giới, theo chiến tranh tới gần, nhân số thủ vệ cũng ngày càng được mở rộng.
" Nguyên soái đại nhân, ngài tỉnh dậy." Trình Minh từ trong tay một gã người hầu tiếp nhận khăn lông ấm áp, đưa cho lão nhân, nói.
" Ân…"
Người này chính là vị Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại nguyên soái của Đại Hán đế quốc.
" Tiểu Minh, quân đội hiện tại thế nào?"
" Hết thảy bình thường, tư quân của Trình gia chúng ta cũng là những hảo hán tử kinh nghiệm chiến trận, có lẽ lực chiến đấu còn kém năm đại quân đoàn, nhưng sĩ khí đảm lược cũng tuyệt không kém cỏi." Trình Minh cung kính đáp.
" Cấp tin tức cho Tấn Trung rồi sao?" Cổ Đạo Nhiêm hài lòng gật đầu, lại dò hỏi.
" Đã phát, chỉ là…"
Cổ Đạo Nhiêm quay đầu, chứng kiến gương mặt cháu trai lộ ra vẻ chần chờ, cười hỏi: " Chỉ là cái gì?"
" Chỉ là Lộ Đỉnh Thịnh đã suất lĩnh hai vạn quân đi tới Ngọa Long thành, hơn nữa còn có Nhĩ Đống Kiệt từ giữa cản trở, hơn nữa lực ảnh hưởng của Phương gia trong quân, Trương đại thống lĩnh chỉ sợ sẽ rất khó tìm đến đúng thời hạn." Trình Minh một hơi đem những băn khoăn trong lòng trút ra.
" Ha ha…" Cổ Đạo Nhiêm cười to mấy tiếng, nói: " Vậy thì có sao, ta tin tưởng Tấn Trung, cho dù Lộ Đỉnh Thịnh không mang hai vạn quân cùng tới, nhưng Tấn Trung nhất định sẽ đem tám vạn còn lại đến đây."
Lời này của hắn nói ra tin tưởng mười phần, có sức cuốn hút cực kỳ cường đại, Trình Minh không tự chủ được mà gật đầu.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một gã sĩ tốt vội vã chạy tới, đem một văn kiện giao cho hộ vệ bên cạnh.
Tên hộ vệ không dám chậm trễ, chuyển cho Trình Minh, hắn lập tức mở ra, lấy mật hàm giao cho Cổ Đạo Nhiêm.
Cổ Đạo Nhiêm xem một lần, thở dài, bên trong không biết có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng tiếc hận.
" Ngài…" Trình Minh cẩn thận nói.
Cổ Đạo Nhiêm cũng không trả lời, chỉ cầm mật hàm đưa cho Trình Minh.
Hắn nhận được liền vội vã mở ra nhìn, ngẩng đầu lên, hai mắt cũng mờ mịt.
" Đại doanh phương bắc rốt cục phá." Cổ Đạo Nhiêm chậm rãi nói.
" Phải…" Trình Minh đáp.
Cổ Đạo Nhiêm nhìn lên phương bắc, tự nhủ: " Từ nay về sau, Lưu Chính Khải không còn khả năng khôi phục."
Trình Minh gật đầu nói: " Trong năm đại quân đoàn Đại Hán, ngay cả phương bắc quân đoàn trung tâm nhất cũng đã tan thành mây khói, Lưu Chính Khải đúng thật là cùng đường mạt lộ."
Cổ Đạo Nhiêm không đáp, lại hỏi: " Đàm Hoành Đạt của Kỳ Lân quân đoàn không chịu quy thuận sao?"
" Lão ngoan cố." Trình Minh căm hận nói: " Tuy chúng ta có ngọc tỷ truyền quốc cùng Huệ vương điện hạ trong tay, nhưng lão ngoan cố này chỉ nhận chuẩn Lưu Chính Khải, thủy chung không muốn nghe lệnh."
" Tạm thời không cần để ý tới, chớ nói Lưu Chính Khải chưa hẳn có thể chạy thoát, cho dù hắn may mắn chạy trốn tới Kỳ Lân quân đoàn, cũng chỉ có tạm thời tự bảo, tưởng muốn đông sơn tái khởi, hừ…đó là việc quyết không thể nào." Cổ Đạo Nhiêm bất mãn nói.
" Dạ, đợi khi Trình gia chúng ta nhất thống Trung Nguyên, sẽ tìm hắn thanh toán nợ cũ." Trình Minh cất cao giọng nói.
Cổ Đạo Nhiêm yên lặng gật đầu, đột nhiên thở dài nói: " Phương Lệnh Thần là hảo hán tử, Phương Lệnh Đức cũng là hảo hán tử, Phương Lệnh Thiên lại càng như thế. Bọn họ một nhà ba huynh đệ đều là anh hùng, chỉ tiếc, tiền đồ của Phương gia bởi vì bọn họ ngã xuống mà đi vào đường cùng."
Trình Minh ngẩn ra, hỏi: " Nguyên soái đại nhân, Phương gia không phải còn Phương Hướng Minh sao?"
Cổ Đạo Nhiêm khinh thường hừ một tiếng, nói: " Phương Hướng Minh chứng thật là ngút trời kỳ tài, tuổi còn trẻ vô luận kiến thức võ công, đều không giống người thường. Chỉ là bên trên hắn còn có một nhân vật càng thêm lợi hại."
" Hứa Hải Phong?" Trình Minh một điểm liền hiểu thấu. Hắn hỏi: " Cửu cửu, Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh thân như huynh đệ, hẳn là sẽ không cố ý chèn ép. Hơn nữa, dù lạc đà có gầy cũng lớn hơn ngựa, với căn cơ mấy trăm năm của Phương gia, như thế nào cũng không thể kém hơn Hắc Kỳ quân."
" Thế sự khó liệu…thế cục hôm nay một ngày ba lần biến đổi, hơn nữa bên người Hứa Hải Phong quá nhiều kỳ nhân dị sĩ, khó có thể dự liệu." Cổ Đạo Nhiêm lắc đầu thở dài.
Trình Minh biết rõ tâm tư của hắn, Hứa Hải Phong có được thành tựu hôm nay, quả thật là ngoài dự liệu mọi người. Nếu sớm biết như thế, lúc đầu mới gặp gỡ tại đại doanh phương tây, cũng phải đem hắn chiêu lãm dưới cờ. Nếu không được, cũng phải một đao chém chết, giải quyết hậu hoạn.
Chỉ là hôm nay nói tới việc này thì đã chậm, thời khắc này cục diện đã phát triển hoàn toàn mê ly, mặc cho ai cũng không cách nào nhìn thấu, kết quả như vậy, quả thật là chuẩn bị không kịp.
" Nếu thám tử không có nhìn lầm, ngay lúc khẩn yếu trước mắt, đại doanh phương bắc cũng chưa từng vận dụng qua Gia Cát thần nỗ." Ánh mắt Cổ Đạo Nhiêm lại dừng trên mật hàm, phảng phất như lầm bầm nói.
" Đúng vậy, như thế xem ra, Tương Khổng Minh là một người thủ tín." Trình Minh nói.
" Người thủ tín? Ta xem hắn chính là ôm tâm bất lương…" Cổ Đạo Nhiêm cười lạnh.
Trình Minh im lặng không nói, đối với những lời này, hắn là trăm phần trăm đồng ý.
Lúc đầu Trình Anh Hào đến Ngọa Long thành, cấu mua hơn vạn Gia Cát thần nỗ. Đối với vũ khí bí mật không cho thế nhân hay biết này, Tương Khổng Minh từng hứa hẹn, ở trong vòng một năm quyết không tiết lộ ra ngoài. Mà hắn hiển nhiên là tuân thủ lời hứa, dù là đích hệ bộ đội của Phương gia tại quân đoàn phương bắc cũng không có trang bị lợi khí giết người như thế.
Vậy Tương Khổng Minh đến tột cùng là một người nói ra giữ lời, là chính nhân quân tử thật sự, hay là có dụng ý khác, cũng không khỏi làm cho người khác suy nghĩ.
" Truyền lệnh của ta, toàn bộ bộ đội hướng Thái Nguyên tập trung, để chúng ta cùng Hung Nô nhân làm một kết thúc đi." Cổ Đạo Nhiêm đứng thẳng thân thể, một cỗ hào tình phóng lên cao.
Phương tây, bên trong Minh Đặng thành, tin tức nhị vương tử A Bố Tác Luân điện hạ không hề tạo ra công tích gì mà lại tay không quay trở về truyền khắp toàn thành.
Chỉ đem năm vạn đại quân đi ra ngoài dạo một vòng, mà không hề tạo nên một chiến tích nào lại không cách nào ảnh hưởng đến hình tượng của nhị vương tử anh tuấn trong lòng thần dân.
Dân chúng trong thành liên tục nghị luận, trên mặt lại mang theo vẻ cười khoan dung.
Nhưng có một người vẫn canh cánh việc này trong lòng, trong đôi mắt phẫn nộ của A Đồ Tác tựa hồ tùy lúc đều có thể phun ra lửa.
" A Đồ Tác tướng quân, ngài làm sao vậy, tuy khí trời rất nóng, nhưng vẫn còn chưa nóng đến mức này đâu. Đương nhiên, nếu là ngài bởi vì chuyện gì đó mà muốn nói ra lời bất mãn, ta không để ý thế ngài dẫn kiến vài vị phu nhân, các nàng nhất định có thể cho ngài đạt được sự hưởng thụ thoải mái nhất." A Bố Tác Luân khoa trương nói.
Lửa giận của A Đồ Tác càng thêm tràn đầy, hắn cơ hồ là dùng âm thanh rít gào nói: " Điện hạ, ta đã sớm nói, vô luận như thế nào cũng phải cùng người Hán đánh một hồi mới có thể trở về. Ngài xem, hiện tại trong thành đang đàm luận về ngài như thế nào."
" Đánh một hồi?" Trong đôi mắt A Bố Tác Luân tràn ngập vẻ kinh ngạc: " Nga…tướng quân của ta, xin thứ cho ta không biết, nguyên lai ngài có dục vọng chiến đấu nhiều đến như thế a."
" Không phải…" A Đồ Tác hít sâu một hơi, nói: " Vì danh tiếng của ngài, quyết không thể vô công mà về."
" Danh tiếng sao?" Khóe miệng A Bố Tác Luân chậm rãi tràn ra một tia đùa cợt: " Ngươi cho rằng, chỉ bằng năm vạn người của chúng ta là có thể phá được Ngọa Long thành sao?"
" Đương nhiên không thể, nhưng chúng ta cũng không thể không đánh mà về." A Đồ Tác không chút suy tư nói.
Vươn một ngón tay mảnh khảnh, A Bố Tác Luân chậm rãi lắc nhẹ: " Trừ phi ta có thể một lần nắm được Ngọa Long thành, nếu không những chiến tích nào khác cũng mang ta sánh vai được với hai vị huynh đệ của ta. Nếu vì để ý đến hư danh không hề ý nghĩa này, mà hi sinh tính mạng quý giá của những binh lính trung tâm với ta, điều này…tuyệt đối không được."
A Đồ Tác ngẩn ra, hận ý tràn đầy cũng lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, hắn hồ nghi nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp kia, tưởng muốn từ đó nhìn ra, những lời này đến tột cùng là phát ra từ tâm phế, có cảm tình mà nói, hay chỉ là nói ra cho có lệ xong việc.
Nhưng gần một lúc lâu, hắn cũng đành bỏ qua ý nghĩ này.
Bởi vì trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia, trong đôi mắt sáng rực như ánh sao trong đêm tối lại tràn ngập hai chữ vô tội, làm hắn có cảm giác xấu hổ khó nói nên lời.
" Được rồi, ngài nói làm thế nào thì làm thôi." A Đồ Tác bất đắc dĩ thở dài, có lẽ là hắn đúng.
Trấn an vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi đang lửa giận xung thiên, A Bố Tác Luân thở phào nhẹ nhõm, hỏi: " Không biết Khải Tát Lâm tiểu thư tràn ngập mị lực của chúng ta hiện tại thế nào?"
Sắc mặt A Đồ Tác lập tức ngưng trọng lên: " Điện hạ, tuy ta không có chứng cớ gì, nhưng ta dám khẳng định, Khải Tát Lâm tiểu thư nhất định có giao dịch riêng tư với người Hán."
" Ân, lấy sự khôn khéo của ngài, cũng không cách nào tìm được chứng cớ sao?" A Bố Tác Luân vẻ mặt khó thể tin kêu lên.
A Đồ Tác đỏ mặt, nói: " Rhino gia tộc dù sao là Khải Tát đệ nhị thế gia, thực lực của họ không phải là một quân đoàn trưởng nho nhỏ như ta có thể so sánh. Cho dù tại Minh Đặng thành, Rhino gia cũng không biết đã an bài bao nhiêu nhân thủ, ta cũng không khả năng toàn bộ giám thị."
" Ai nha." A Bố Tác Luân đột nhiên kinh hãi thất sắc.
A Đồ Tác bị hắn dọa nhảy dựng, hỏi: " Ngài làm sao vậy?"
A Bố Tác Luân ngại ngùng đáp: " Ta hình như đem chuyện của Ban Khắc La Phu Đặc tướng quân sắp tới nói cho nàng nghe."
A Đồ Tác ngẩn ra, theo sau thở dài một hơi nói: " Lấy năng lực của Khải Tát Lâm, đại sự này nàng nhất định cũng có tin tức."
" Thật không?" A Bố Tác Luân thở dài một tiếng, đột nhiên nở nụ cười, nói: " Ta đây an tâm."
Nhìn hắn cười thật quỷ dị, A Đồ Tác kỳ quái hỏi: " Ngài cười cái gì?"
" Nga, ta chẳng qua là nghĩ tới một người."
" Ai?"
" Tương Khổng Minh."
" Ân?" A Đồ Tác cau mày suy nghĩ một lát, lập tức chợt hiểu ra, nói: " Quân sư người Hán."
" Đúng vậy."
" Tên của người Hán thật sự là khó đọc." A Đồ Tác đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: " Ngài nghĩ hắn làm gì?"
" Ta nghĩ tới hắn có nói qua một câu nói, thập phần có đạo lý."
A Đồ Tác hứng thú hỏi: " Ngài nói nghe thử xem."
"Ân, hắn từng nói qua, một vật khắc một vật, ta nghĩ rất có đạo lý, quân đoàn trưởng, ngài nói đúng không?" A Bố Tác Luân lúc nói đến câu một vật khắc một vật, cố ý dùng tới tiếng Hán.
" Có lẽ là như vậy." Chỉ hiểu đôi chút tiếng Hán, A Đồ Tác mơ hồ đáp theo thói quen.
A Bố Tác Luân cười thật vui vẻ, hắn quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: " Kỳ thật, ta phát giác người này thật là có điểm giống ta."
" Ân?" Trên mặt A Đồ Tác có một dấu hỏi thật lớn.
Bức vẽ chân dung của Tương Khổng Minh tại nhà hắn có hai bản, vị thanh niên bình thường này lại có điểm nào giống như vị nhị vương tử điện hạ xinh đẹp này chứ?