Một viên đá khởi lên ngàn cơn sóng, những lời này lập tức làm cho ba người Tô Xuân Vĩ phản ứng mãnh liệt. Ba người bật dậy, sắc mặt tái nhợt, Tô Xuân Vĩ nuốt ngụm nước bọt, run giọng hỏi: " Vậy, tam đại thế gia thế nào?"
Tương Khổng Minh lắc đầu, từ trong lòng móc ra mật hàm của Hứa Hải Phong, đặt lên bàn, nói: " Ba vị thượng thư đại nhân không ngờ truy tùy hoàng thượng lấy thân tuẫn quốc."
Tuy là sớm có dự cảm, nhưng khi thật sự nghe được tin tức, ba người bọn họ còn như bị sét đánh, đau khổ không chịu nổi. Nhất là Tô Xuân Vĩ, hắn là trưởng tử của Tô Đông Thuấn, cảm xúc càng sâu một tầng, thân thể lảo đảo, cơ hồ như muốn té xuống. Cũng may hai người bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ, liền đỡ nhanh lấy.
Phương Hướng Trí cầm lấy mật hàm xem qua một lần, khi thấy Phương Lệnh Đức hộ tống thái tử rời kinh, khối đá lớn trong lòng buông xuống một nửa. Nhưng lúc này cũng không tiện biểu lộ, cuối cùng chứng kiến hào ngôn tráng ngữ của Phương Hướng Minh, lập tức vỗ tay kêu lên: " Không sai, nên hội hợp với phương bắc quân đoàn, đem Hung Nô nhân giết cho sạch sẽ."
Tương Khổng Minh nhàn nhạt nhìn hắn, tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt giống như đang nhìn một người ngu ngốc.
Trong thiên hạ, có thể dùng cách biểu hiện rõ ràng như thế, không chút nào che giấu thái độ coi rẻ nhìn về phía vị kiệt xuất chi sĩ trẻ tuổi của Phương gia, chỉ sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lòng Phương Hướng Trí vạn phần nổi giận, đôi nắm tay nắm chặt lại buông lỏng, hắn mấp máy môi, cũng không dám phát tác.
Hắn không phải là e ngại Tương Khổng Minh, mà là sợ Phương Doanh Anh cùng vài vị trưởng bối trong nhà.
Ai cũng biết, phu nhân Phương Doanh Anh của Hứa Hải Phong cùng vị Tương đại quân sư này vô cùng có duyên. Vị đại tiểu thư Phương gia tuy nói là gả cho người, nhưng tính cách của nàng chưa từng có chút biến hóa, mấy huynh đệ có ai chưa từng phải nếm qua đau khổ do nàng gây ra.
Huống chi, trưởng bối Phương Lệnh Thần ba bốn lần dặn dò, phải lấy lễ thầy đối đãi Tương Khổng Minh, lá gan Phương Hướng Trí có lớn gấp đôi, cũng không dám cãi lời.
" Quân sư đại nhân, chẳng lẽ có gì không ổn sao?" Đường Khải vội vàng giảng hòa.
" Khái…" Tương Khổng Minh tằng hắng, nói: " Xin hỏi Đường công tử, chúng ta trú binh Ngọa Long thành, vì lý do gì?"
" Tự nhiên là vì trấn thủ tây thùy biên cảnh." Đường Khải vừa mới nói xong, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói: " Chẳng qua hiện tại Khải Tát nhân không có động tĩnh, chúng ta chờ ở đây cũng vô dụng, sao không rút ra bộ phận binh lực, trợ giúp phương bắc đại doanh một chút."
" Ba ba ba…" Tương Khổng Minh đem quạt lông đặt lên bàn, lại vỗ tay nói: " Đường công tử nói rất đúng, nếu Khải Tát nhân không làm gì, vậy chúng ta ở lại nơi này quả thật lãng phí."
Đường Khải kinh ngạc quay đầu nhìn Phương Hướng Trí, đối với thái độ của Tương đại quân sư đột nhiên chuyển biến một tăm tám mươi độ mà cảm thấy khó hiểu.
Da mặt Đồng Nhất Phong thoáng nhảy lên, hỏi: " Chẳng lẽ Khải Tát nhân có động tác gì?"
" Không sai." Tương Khổng Minh thu hồi gương mặt tươi cười, ngưng trọng nói: " Theo thám tử hồi báo, Khải Tát nhân tại Minh Đặng thành ngày gần đây điều động thường xuyên, chỉ sợ là đã sắp xuất chinh."
Hào khí trong nghị chính sảnh đột nhiên khẩn trương lên, đối với siêu cấp đế quốc không kém hơn Hung Nô nhân chút nào này, mặc cho ai cũng không dám ôm lòng khinh thường.
Minh Đặng thành, chính là nơi mà sau khi Khải Tát nhân mất đi Lâm An, là quân sự yếu tắc đông phương gần nhất giữa hai đại đế quốc.
Từ một năm trước, Khải Tát đại đế không ngừng điều khiển quân đội tiến trú tòa thành này.
Hôm nay, chung quanh tòa thành thị này, đã trú gần mười vạn đại quân, hơn nữa, nghe nói còn có thêm viện quân sắp đến.
Đêm đã khuya, một chiếc xe ngựa hào hoa do một đội kỵ sĩ thủ vệ đang chậm rãi từ phương xa tiến đến.
Đội kỹ sĩ tráng niên lực cường, hai mắt lấp lánh hữu thần, thiết giáp trên người điêu khắc một đầu sư tử uy phong lẫm lẫm, chính là gia huy đặc thù của Sư Vương Rhino gia tộc.
Xe ngựa dừng trước một đình viện rất khác biệt, kỵ sĩ phía bên phải cung kính mở cửa xe, Khải Tát Lâm Rhino thiên kiều bá mỵ tao nhã bước xuống.
Ánh mắt những kỵ sĩ nhìn nàng tràn ngập sự tôn kính cùng mê say, bọn họ đều là kỵ sĩ gia tộc của Khải Tát đệ nhị gia tộc Rhino, sự trung thành của bọn họ đã phụng hiến cho vị nữ tính cao quý mà cơ trí này của gia tộc.
Khải Tát Lâm hô lui các kỵ sĩ, sắc mặt nàng cũng không tốt, đôi mày thanh tú cau chặt hiển lộ sự buồn bực trong lòng nàng. Nàng thầm nghĩ chỉ muốn được lặng yên một mình.
Nơi này là nơi dừng chân của nàng trong Minh Đặng thành, tuy không xa hoa bằng gia tộc tổ cư, nhưng lại có vẻ tiêu điều cùng tịch mịch.
Sư Vương gia tộc tại trăm năm trước, còn là gia tộc lớn nhất dựa vào giáo đình, nhưng từ khi Khải Tát đại đế quật khởi tới nay, quang vinh này đã nhanh chóng tiêu vong.
Khải Tát đại đế thành sủng nhi của giáo đình, mà hắn cũng không cô phụ kỳ vọng của giáo đình đối với hắn. Vị lão nhân hùng tâm bừng bừng trong cuộc đời phát động vô số lần thánh chiến, lấy được phong công vĩ tích chưa từng có trước đó, mà dù là giáo hoàng bệ hạ cũng không thể không thừa nhận hắn là người phát ngôn do thần chỉ định.
Tại phương tây, hoàng quyền( quyền lực hoàng gia) lần đầu đã cùng thần quyền( quyền lực tín ngưỡng, tôn giáo) có được địa vị ngang hàng.
Một thanh âm khe khẽ như có như không, đột nhiên từ trước mặt tản ra.
Da thịt cánh tay Khải Tát Lâm mơ hồ nổi lên một tầng rung động. Nàng phản ứng cực nhanh, nương theo địa hình nhanh chóng ẩn vào trong bóng đêm.
Chỉ là, cơ hồ cùng lúc đó, có một thân ảnh nhàn nhạt chợt lóe mà qua, đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hai mắt Khải Tát lâm ngưng tụ, trong lòng một trận sợ hãi, một tay đã đặt lên chủy thủ tùy thân. Nhưng sau khi nàng xem rõ gương mặt của người vừa tới, ánh mắt lập tức buông lỏng rất nhiều, chỉ là bàn tay ngọc chưa từng rời đi thanh chủy thủ.
Hầu hài cũng không nói gì với nàng, chỉ là từ trong lòng móc ra lá thư của Tương Khổng Minh, vứt cho nàng, xoay người như quỷ mị biến mất không thấy.
Khải Tát Lâm từ trong bóng đêm âm u đi ra, nàng nhìn theo phương hướng hầu hài rời đi, vẻ nghi hoặc trong mắt càng thêm nồng hậu.
Chẳng qua bị hầu hài dọa nhảy dựng như vậy, tâm tình của nàng khó hiểu lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng dứt bỏ tâm sự, trở lại trong phòng của mình, lật thư ra xem.
Phong thư này là do An Đức Lỗ tự tay viết, nét chữ đoan chính, nhưng đôi mày Khải Tát Lâm lại từ từ cau lại.
Nàng cùng hầu hài gặp nhau đã không chỉ một lần, hai tòa thành cách nhau chẳng qua chỉ hai trăm dặm, với tốc độ của hầu hài, chút lộ trình này quả thật chẳng là gì, chỉ là lần này yêu cầu Tương Khổng Minh đưa ra quả thật làm cho nàng có chút khó khăn.
" Tiểu thư, A Bố Tác Luân điện hạ đến." Một thị nữ ở bên ngoài nhẹ giọng kêu lên.
Khải Tát Lâm ngẩng đầu lên, dung nhan diễm lệ lộ ra thần sắc phức tạp như giận như mừng, nàng suy tư chốc lát, nói: " Thỉnh điện hạ đến chính thính."
Thị nữ ứng tiếng mà đi, Khải Tát Lâm liền bước lại gần ánh nến, đem trương mật hàm đưa tới, nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, lập tức tro bụi đầy trời, phảng phất như con bướm bay múa, nhưng thân hình của nàng đã sớm rời khỏi gian phòng.
Tội danh tư thông địch quốc, vô luận ở quốc gia nào đều đủ diệt tộc, nàng tự nhiên phải cẩn thận để ý.
Đi tới chính thính, một vị nam tử eo nhỏ cao gầy, vóc người thon thả đang chậm rãi đứng lên, động tác của hắn mềm nhẹ vô cùng, lại có vẻ ung dung hoa quý. Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt diễm lệ không kém Khải Tát Lâm, không ngờ đây lại là một vị nam tử xinh đẹp yêu dã giống như người lưỡng tính.
" Khải Tát Lâm tiểu thư xinh đẹp, chẳng lẽ dạ vũ ta đã chuẩn bị tỉ mỉ còn không cách nào hấp dẫn sự chú ý của nàng sao?" A Bố Tác Luân mày mỏng nhướng lên, nhìn như hờn giận, trong mơ hồ lại có một tia si oán cùng bất mãn.
Khải Tát Lâm ôn nhu cười, nàng hạ thấp thanh âm, phảng phất tràn ngập sự hấp dẫn vô cùng: " Dạ vũ của điện hạ là địa phương mà tất cả nữ nhân của cả đế quốc đều hướng tới, Khải Tát Lâm đương nhiên không ngoại lệ."
A Bố Tác Luân vui mừng tiến lên một bước, hỏi: " Thật không? Ngay cả Khải Tát Lâm tiểu thư xinh đẹp nhất đế quốc cũng không ngoại lệ sao?"
Khải Tát Lâm ẩn hàm vẻ tươi cười, hướng hắn gật đầu.
A Bố Tác Luân phảng phất như đột nhiên nhớ tới điều gì, thần quang trên mặt nhanh chóng ảm đạm xuống, hắn hỏi: " Vậy vì sao nàng lại về sớm như vậy?"
" Khải Tát Lâm tâm tình không tốt, nghĩ tới bị đại đế trách mắng, cho nên…" Nói tới đây, Khải Tát Lâm u oán quét mắt nhìn hắn một cái.
A Bố Tác Luân thở dài một hơi, nói: " A Địch Tư huynh đệ là người thừa kế duy nhất của Sư Vương gia tộc, hai ngàn tuấn mã là gì chứ, làm sao so được với sự tôn quý của hắn, đều do tam đệ nhất thời hồ đồ, say rượu nói lỡ, nếu không phụ thân đại nhân sẽ không biết được."
Khải Tát Lâm cười khanh khách cùng hắn đông một câu, tây một câu, chỉ nói những câu không quan hệ khẩn yếu.
Khải Tát đại đế tổng cộng có ba con trai.
Trưởng tử ổn trọng, tam tử anh dũng, đều là một đời nhân tài, ở trong mắt các vị nguyên lão nội các trong nước, bọn họ là người thừa kế của đại đế, nhưng Khải Tát Lâm lại chưa bao giờ đem bọn họ đặt vào trong lòng, duy nhất chỉ có vị A Bố Tác Luân có dung mạo đệ nhất mỹ nhân lại thường thường làm cho nàng tâm loạn như ma.
Nàng cũng không thể khẳng định mình có cảm tình như thế nào đối với hắn, nhưng vô luận là hắn hay nàng, bọn họ cũng biết, Khải Tát Lâm đối đãi hắn, quả thật không giống người thường.
Sau một lúc lâu, A Bố Tác Luân không nhắc lại, một đôi mắt bao hàm thâm tình ngắm nhìn Khải Tát Lâm, trong ánh mắt như lửa nóng của hắn thiêu đốt, nụ cười trên mặt Khải Tát Lâm có chút cứng ngắc, tim đập liên hồi, trong phút chốc hào khí từ từ thăng lên.
" Khải Tát Lâm, ta đợi nàng thời gian dài như vậy, chẳng lẽ nàng thủy chung vẫn không chịu cho ta một câu trả lời thuyết phục sao?" A Bố Tác Luân hơi có vẻ kích động nói, một gương mặt tuyệt mỹ bởi vì đỏ bừng mà càng kiều diễm.
Khải Tát Lâm sụp mắt, không dám nhìn thẳng hắn. Đột nhiên, nàng nhớ tới lá thư của hầu hài, trong lòng vừa động, liền có chủ ý. Nàng xoay người lại, mềm nhẹ nói: " Vì gia tộc, Khải Tát Lâm sẽ gả cho quân chủ tương lai của Khải Tát, hôm nay, đông phương là tiêu điểm của cả quốc gia, ta hi vọng ngài có thể ở nơi này có thành tựu, ngài hẳn là rõ ràng ý tứ của ta."
Trên gương mặt tuấn mỹ của A Bố Tác Luân hiện lên một mảnh kiên định, hắn nặng nề gật đầu một cái, nói: " Ta rõ ràng."
Nhìn bóng lưng đi xa của hắn, Khải Tát Lâm tâm thần hoảng hốt, nàng vừa nói thế, hắn vừa đi, đối mặt với Hắc Kỳ quân được xưng thiên hạ đệ nhất, chỉ sợ hắn sẽ dữ nhiều lành ít.
Ngọa Long thành, Phương gia biệt viện, vị Phương lão thái thái từng chấp chưởng quyền to của Phương gia hơn mười năm đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên thu được một lá thư của Tương đại quân sư, bà chăm chú nhìn một lúc, mở ra, bên trong viết tám chữ to, quanh co khúc khuỷu, nghiêng nghiêng ngã ngã:
Lưu thị đã vong, từ đây đi đâu?