Đám người Hứa Hải Phong một đoạn đường chạy nhanh, rất nhanh đã đi tới khách sạn thành tây.
Tuy khinh công của Triết Biệt thật không gì nói nổi, nhưng có đại cao thủ như Lý Minh Đường, làm sao cần đến hắn tự mình bước đi.
Về phần hầu hài, tốc độ của hắn quả thực quá nhanh, chỉ mấy lần nhún mình đã sớm có mặt ở khách sạn chờ đợi.
" Lên, liệt đội."
Hứa Hải Phong người chưa tới, tiếng tới trước.
Hơn mười phiến cửa sổ nơi lầu hai khách sạn cơ hồ đồng thời mở ra, hơn mười vị đại hán vạm vỡ bước ra, bọn họ cùng nhịp bước tiến ổn trọng ngay trước mặt đường đã xếp thẳng hàng.
Trong gió lạnh lẫm liệt, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, đĩnh lập như tùng, mắt nhìn thẳng.
Biểu hiện của bọn họ khiến cho con đường chợt tao động một trận, lúc này binh hoang mã loạn, mọi người không lo nổi cho mình, đột nhiên nhìn thấy thiết binh như thế, đều phải ghé mắt mà nhìn.
Hứa Hải Phong hài lòng nhìn bộ hạ của mình, chính là có những thiết huyết chiến sĩ dũng mãnh không sợ chết này, hắn mới có tự tin có thể tại cuộc chiến tranh cuốn quét cả đại lục này mà lấy được thắng lợi cuối cùng.
" Dắt ngựa, chúng ta đi tây môn." Hứa Hải Phong thuận miệng phân phó, thân hình vừa động, đột nhiên biến mất tại chỗ.
" Nhị gia…xin dừng bước."
Một tiếng gọi kiệt lực xé to từ trong đám người vang lên.
Đáy lòng Hứa Hải Phong dâng lên một tia điềm xấu, hắn thu bước chân, một lần nhảy lùi, đã tới trong đám người.
Thân thể hắn linh hoạt như cá, dân chúng trên đường còn chưa cảm thấy, hắn cũng đã xuyên qua khe hở giữa đám người, đi tới trước mặt người vừa lên tiếng.
Chỉ là thoáng nhìn, Hứa Hải Phong liền nhận ra, người này chính là một trong hai mươi thân vệ mà đại ca Phương Hướng Minh mang theo.
" Chuyện gì?" Hứa Hải Phong lạnh nhạt hỏi, tuy trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng trên mặt cũng không có phản ứng.
Người nọ há mồm muốn nói, rồi lại nhìn quanh bốn phía, trên trán ẩn mồ hôi, hiển nhiên là lòng như lửa đốt, nhưng cố kỵ nơi này nhiều người hỗn tạp, không dám nói thẳng.
Hàn quang trong mắt Hứa Hải Phong ẩn hiện, lôi kéo tay hắn, cũng không sợ kinh thế hãi tục, thi triển khinh công, bay lên không mà đi, chỉ còn lại phía sau một mảnh kinh hô hoảng sợ, mắng to không dứt.
Mang theo hắn đi tới lầu hai khách sạn, lúc này, trong khách sạn đã sớm vắng bóng người, cũng chỉ có Hắc Kỳ quân mới có thể an tĩnh đứng yên tại chỗ.
" Chuyện gì? Nói mau." Hứa Hải Phong thả hắn xuống, dồn dập hỏi.
Trong lòng hắn có một dự cảm, nếu không nhanh chóng hỏi ra, chính mình sẽ chung thân tiếc nuối.
Hán tử kia thấp giọng nói: " Đại gia đã suất lĩnh chúng huynh đệ, mang theo thái tử giả, ra khỏi thành làm mồi dụ địch."
Dù là Hứa Hải Phong mới tân tấn tông sư, cũng bị những lời này làm hoảng sợ đến ba hồn bảy phách bay mất một nửa.
Tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, khiến người không dám nhìn thẳng: " Chuyện gì xảy ra?"
Hán tử kia cũng không chậm trễ, đem chuyện Phương Hướng Minh cố chấp không đi, cùng với Lý Quan Anh đến, cho đến cuối cùng Phương Hướng Minh đem người rời đi toàn bộ kể lại. Miệng hắn lanh lợi cực kỳ, nói chuyện lại đơn giản rõ ràng, chẳng trách Phương Hướng Minh lại cố ý đem hắn lưu lại.
" Đại gia phân phó tiểu nhân tìm được ngài, truyền lại một câu nói."
" Ngươi nói."
" Đại gia nói: " Đại ca thất tín, thỉnh hắn tha thứ."
Dứt lời, hán tử lui về sau một bước, hướng Hứa Hải Phong thi lễ, xoay người định đi.
Nhưng hắn mới tiến lên một bước, liền phát giác thấy hoa mắt, thân hình Hứa Hải Phong đã ngăn lại đường đi của hắn.
" Ngươi muốn đi đâu?" Hứa Hải Phong dò hỏi.
" Lời đã đưa tới, tiểu nhân cũng nên đuổi theo đại gia." Hán tử kia nhướng mày, chợt quát: " Thỉnh nhị gia nhường đường."
Hứa Hải Phong hơi gật đầu, nói: " Được, vậy ngươi đi theo ta."
Hắn đưa tay một trảo, đem hán tử kia chộp vào trong tay. Chợt bay lên trời, đang ở giữa không trung, hô lên một tiếng. Bên trong chuồng ngựa vang lên tiếng động, một tuấn mã cả người đen nhánh tỏa sáng tránh thoát chỗ buộc, như thiểm điện chạy lên đường cái, cao cao nhảy lên.
Hứa Hải Phong rơi xuống ngay lưng ngựa, hắn dương tay ném đi, đem hán tử kia vứt cho Lâm Trường Không, trong miệng kêu lên: " Bảo tính mạng hắn, nhanh xuất cửa tây tăng viện, hầu hài theo ta."
Ô Vân phảng phất như cùng hắn tâm linh tương thông, không đợi phân phó, bốn vó bay tung, vang dội phóng đi, một bóng đen như có như không truy tùy theo sát, trong thoáng chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Bên trong chủ trận Hung Nô nhân truyền đến một trận kèn, Phương Hướng Minh biến sắc, quát lớn: " Mọi người xông lên."
Nghe được tiếng kèn, vạn nhân trưởng phụ trách chỉ huy thở dài một hơi.
Tuy trên mặt hắn có một chòm râu bạc, nhưng bất cứ kẻ nào nhìn kỹ, đều có thể đoán ra tuổi của hắn cũng không quá lớn.
Thời khắc này, hắn đã hận thấu xương vị chỉ huy người Hán kia, người của bọn họ cũng không nhiều, nhưng linh hoạt dị thường. Chính mình mỗi lần tỉ mỉ điều động, đều không thể hoàn toàn vây khốn bọn họ.
Sắc mặt của hắn ửng đỏ, chỉ là tính cách quật cường nhượng hắn không cách nào buông tha cho. Thời khắc này, nghe được tiếng kèn, hắn có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Đây là tiếng kèn tuyệt sát, vừa nghe được tín hiệu này, Hung Nô nhân không tự chủ được mà hưng phấn lên.
" Giết…" Từ hàm răng vạn nhân trưởng hung hăng phun ra một từ đã oanh nhiễu trong lòng bọn họ từ lâu.
Hung Nô nhân phía sau liền giương cung lắp tên, chỉ đợi mã đội Hung Nô phía trước chạy đi, là có thể cho những người Hán đang chạy trốn chung quanh này một kích trí mạng.
Đột nhiên, ánh mắt buông lỏng của vạn nhân trưởng lại ngưng trọng lên.
Phương Hướng Minh cơ hồ đồng thời cũng thay đổi chiến thuật, không còn tiếp tục tránh né, mà là theo đuôi một chi bộ đội. Hắn xảo diệu bảo trì khoảng cách nhất định phải chi bộ đội này, cũng không quá mức tới gần, cũng không cố ý rời xa, nhưng khoảng cách này lại làm cho đám cung tiến thủ Hung Nô nảy sinh cảm giác cực kỳ khó chịu.
Trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc chần chờ bất định, khoảng cách này có thể làm họ bắn được đám người Hán, nhưng đồng dạng cũng sẽ rơi xuống trên đầu đám huynh đệ của mình, tay cầm cung của bọn họ tuôn ra mồ hôi lạnh, không sao bắn ra được nữa.
Sắc mặt vạn nhân trưởng kia lại đỏ lên, ánh mắt hắn như muốn phun lửa, một bàn tay vững vàng đặt lên mã đao bên hông, liền không màng hết thảy, tự mình đi xuống cấp cho đám người Hán hèn hạ vô sỉ này một sự giáo huấn khó quên.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên bờ vai của hắn.
Hắn tức giận quay đầu lại, đang muốn trách mắng, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ người phía sau, gương mặt phẫn nộ lập tức chuyển thành xấu hổ khó nói nên lời.
" Khảm Cát, lần đầu tiên ra chiến trường, chỉ huy trên vạn đại quân, có thể làm được thế này cũng đã không tệ." Quát Bạt Ưng nặng nề đè áp lên vai của hắn.
Khảm Cát ngạc nhiên dừng tay, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quát Bạt Ưng, hắn thì thào nói: " Ưng ca, ngài không trách ta sao?"
Quát Bạt Ưng bật cười, khuyên nói: " Đương nhiên là không, phải biết rằng đối thủ của ngươi là Phương Hướng Minh, tên kia ta cũng không dám nói là có thể thắng được hắn."
Trong mắt Khảm Cát xẹt qua một tia cảm kích, cúi đầu, nhẹ giọng nói: " Cảm ơn Ưng ca."
Quát Bạt Ưng tiêu sái cười, quay đầu, lộ ra một tia cười lạnh: " Nếu hắn suất lĩnh chính là hai vạn Hồng Sắc Hải Dương, vậy ta quả thật không dám nói sẽ thắng, nhưng hiện tại sao…Hừ, chỉ bằng vào trăm người đã nghĩ có thể chạy thoát được, chẳng phải là quá mức nghĩ rằng trong mắt không người."
Phương Hướng Minh nhìn Hung Nô nhân như hung thần ác sát xông tới, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Quát Bạt Ưng rốt cục cũng tự mình tiếp tay lấy quyền chỉ huy.
Vừa rồi người phụ trách chỉ huy rõ ràng chỉ là một người mới lâm chiến trận, nên mới làm cho hắn có thể trong vòng vây mà nhân số địch quân nhiều hơn mấy chục lần có thể một lần rồi một lần phá trận lao ra.
Tuy không biết vì sao Quát Bạt Ưng lại cho phép một người như vậy phụ trách chỉ huy hơn vạn đại quân, chuyện này thật sự là không phù hợp với cá tính của hắn.
Nhưng tận đáy lòng Phương Hướng Minh cũng cảm thấy thập phần may mắn, nếu không phải như thế, hắn làm sao có thể kiên trì thời gian lâu như vậy.
Chỉ là hiện tại, may mắn đã đến cùng, Hung Nô nhân rốt cục đã xuất ra bộ đội tinh nhuệ nhất của họ, kế tiếp chính là cuộc chiến sinh tử, không còn may mắn gì đáng nói.
Kéo được thời gian dài như vậy, không biết điện hạ có thể thoát thân được như ý nguyện hay không.
Hắn hít sâu một hơi, đem tạp niệm ném đi, giơ thương ngang ngực, quát lớn: " Nếm ta một thương."
Khóe miệng A Ngõa Hạn nhếch lên, nanh cười không thôi, lưỡi búa huyền nguyệt ngay đầu đánh xuống, muốn đem trường thương của hắn chém thành hai đoạn.
Ánh mắt Phương Hướng Minh ngưng tụ, lực truyền vào hai cánh tay, mũi thương nhếch lên trời.
" Đinh…"
Tiếng sắt thép giao nhau vang lên thật lớn, bên tai không dứt.
Thân thể hai người đồng thời có chút hơi nghiêng, lại ngồi xuống, trên lưng ngựa có vẻ vững như thái sơn.
Hai cánh tay A Ngõa Hạn run lên nhè nhẹ, một màn đỏ tươi rất nhỏ từ cổ tay hắn rướm ra.
Một cỗ nội lực tinh trạm dũng mãnh nhập vào hai cánh tay chết lặng không chịu nổi, Phương Hướng Minh buông ra hai tay một lần nữa tranh thủ ngưng tụ lực lượng.
Chiến mã hai người vừa chạm liền phân, trong nháy mắt đã tách ra.
A Ngõa Hạn kéo mạnh cương ngựa, tuấn mã lập tức dựng lên, hắn giục ngựa lao tới, hô to: " Binh sĩ, cùng lão tử sát…"
Ngân thương trong tay Phương Hướng Minh chớp động, như thiểm điện đem một gã Hung Nô nhân đánh rớt xuống ngựa, lớn tiếng quát: " Các huynh đệ, bảo vệ điện hạ, theo ta giết ra ngoài."
Hơn trăm hán tử còn sống sót cao giọng hét to, huy vũ binh khí, liều mạng hướng Hung Nô thiết kỵ phóng đi.
Trong cửa tây, Tề Kiệt Thái cầm cương đao trong tay, nhìn dân chúng Đại Hán đang chật vật chạy trốn ra khỏi thành, trong lòng một cỗ lửa giận hung hung dựng lên ngút trời.
Hung Nô nhân, đây đều là do Hung Nô nhân đáng chết.
" Đại ca, ngươi xem…"
Phó thủ của hắn đột nhiên kêu lớn.
Tề Kiệt Thái giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong thành khói đặc quay cuồng, lửa lớn bốc cao.
" Là…hoàng cung." Hắn cắn chặt hàm răng, trợn mắt nhìn quanh.
Đúng là lửa lớn trong hoàng cung đang bốc hừng hực, chẳng lẽ…chẳng lẽ hoàng cung…
Trong lòng của hắn đã không dám tiếp tục nghĩ tới.
Đột nhiên, thấy hoa mắt, tựa hồ như có thứ gì từ bên cạnh hắn xuyên qua, theo sau tiếng vó ngựa lọt vào tai, một trận kình phong quất vào mặt.
Hắn hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy ngay cửa thành tây người ngã mã nghiêng, mấy người té ngã trên mặt đất, hào hào hô đau.
Hắn quay đầu nhìn phó thủ của mình, từ trong mắt của hắn nhìn thấy được sự khiếp sợ cực độ cùng không thể tin tưởng.
" Đó là cái gì?"
" Hình như…hình như là một con ngựa?" Phó thủ của hắn không xác định trả lời.
" Một con ngựa?"