Qua một lúc, mới thấy Tương Khổng Minh tóc tai rối loạn, xoa mí mắt đi vào. Hứa Hải Phong đang muốn nói chuyện, đã thấy hắn đột nhiên giơ ngón trỏ đặt lên miệng " hư" một tiếng.
Hứa Hải Phong ngẩn ra, không biết hắn lại đang muốn làm cái quỷ gì, nhưng kinh nghiệm dĩ vãng nói cho hắn biết, lúc này tốt nhất là nên làm theo.
Tương Khổng Minh nhìn thẳng mắt của Hứa Hải Phong nói: " Học sinh bất tài, muốn đoán ý định đến đây của chủ công."
Hứa Hải Phong nháy mắt, hắn thầm nghĩ chính mình khi tới đây cũng chỉ là do nhất thời nảy ra ý muốn, nếu cũng có thể bị hắn đoán trúng, trừ phi hắn thật sự đã thành thần hay biến quỷ. Cũng không biết hắn có nghĩ ra được biện pháp không cần động đao binh mà có thể cứu ra được Lưu Đình trong cơn nước lửa hay không, chỉ mong Lâm Uyển Nhàn không có nhìn lầm người.
Chỉ thấy Tương Khổng Minh vươn ngón cái tay phải, làm ra vẻ như bấm bấm, trong miệng lại nói lẩm bẩm, hoàn toàn là bộ dáng của một mao sơn đạo sĩ.
Đột nhiên động tác của hắn thoáng dừng lại, sau đó lại nhảy lên, mở miệng mắng to: " Thao…Các ngươi thật sự nghĩ ta là thần tiên sao, Lưu Đình là đi hòa thân, việc này quan hệ đến mặt mũi của hai nước, tưởng muốn yên lặng không dấu vết mà cứu nàng đi ra, nào có dễ dàng như vậy."
Hứa Hải Phong há to miệng, một cỗ khí lạnh từ thiên linh cái trực trùng xuống dưới lòng bàn chân hắn, hắn không tự chủ được rùng mình thật mạnh, ngay cả thanh âm nói chuyện đều có chút phát run: " Ngươi…ngươi là…là người…là quỷ?"
Tương Khổng Minh giận dữ nói: " Chủ công nói gì vậy, học sinh đang lúc tuổi trẻ, huyết khí phương cương, làm sao lại là quỷ chứ? Việc này tuy là rất khó, nhưng cũng không phải không có biện pháp, chủ công cũng không nên vì thế mà mắng học sinh a."
" Ngươi…ngươi không phải quỷ sao?" Hứa Hải Phong cúi đầu mắt nhìn mặt đất, nhìn thấy dưới ánh nến đong đưa, bóng của hai người bọn họ cũng qua lại chớp lên, lúc này mới thở ra một hơi, thất kinh hỏi: " Ngươi làm sao đoán được, điều này vốn là không có khả năng."
Tương Khổng Minh từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho hắn, định mắt vừa nhìn, là một cái ống tròn hình trụ, dĩ nhiên có chút quen thuộc, suy nghĩ một lát, lại nhớ được lần trước trong doanh trướng của hắn cũng từng gặp qua vật ấy. Chỉ là không biết việc Tương Khổng Minh đoán được ý mình đến lại có quan hệ gì với vật này.
" Chủ công còn nhớ chuyện của dị năng đoàn." Tương Khổng Minh hỏi.
" Không dám quên một ngày." Hứa Hải Phong quét mắt nhìn hắn một cái, đến nay hồi tưởng lại bộ xương khô di động kia, hắn vẫn còn thấy dựng tóc gáy, làm sao lại có thể quên được dễ dàng.
Tương Khổng Minh hài lòng gật đầu, nói: " Học sinh đem máu của chủ công trực tiếp rót vào trong huyết mạch của bọn họ, khiến cho bọn họ sinh ra dị năng, trong ba ngàn huyết tửu chiến sĩ chỉ có năm mươi hai vị dị năng chiến sĩ, tỉ lệ có thể nói là cực cao. Loại năng lực này học sinh hướng tới đã lâu, hôm qua cũng thử cho mình một chút, kết quả cũng có được một dị năng."
" Nga…" Nghĩ đến máu của mình đang chảy xuôi trên thân thể nhiều người, Hứa Hải Phong cũng không biết là có cảm thụ gì: " Vậy dị năng của ngươi là gì?"
Nói tới đây, hắn đột nhiên chợt lóe linh quang, hỏi: " Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà ngươi có thể đoán trúng?"
" Ha ha ha…" Tương Khổng Minh cười to nói: " Đúng vậy, dị năng của học sinh chính là thuật đọc tâm."
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, mới vừa rồi tưởng rằng hắn không phải là người, thì ra nguyên nhân là do dị năng tác quái.
Nghĩ đến lời vừa rồi của hắn, trong lòng dấy lên một tia hi vọng: " Mới vừa rồi tựa hồ nghe quân sư nói qua, việc này cũng có cơ hội?"
" Mặc dù có chút khó làm, nhưng cũng không phải là không có thể." Tương Khổng Minh tự tin tràn đầy, nói.
Hồ nghi đánh giá hắn một chút, Hứa Hải Phong hỏi: " Ngươi nắm chắc như vậy?"
" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh phe phẩy quạt, nói: " Chủ công chẳng lẽ quên dị năng đoàn sao?"
Hai mắt Hứa Hải Phong sáng ngời, bằng vào thuật truyền tống của số 3, tưởng muốn thần không biết, quỷ không hay trộm ra một người, thật ra là việc cũng có khả năng.
" Không có đơn giản như vậy, việc này cần phải thương lượng kỹ kế hoạch, không thể xúc động mà làm, tốt nhất là đục nước béo cò, vu oan giá họa." Tương Khổng Minh chậm rãi suy nghĩ, hiển nhiên là nhìn thấu tâm tư của Hứa Hải Phong.
" Vậy ngươi nói giá họa cho ai?" Hứa Hải Phong cau mày dò hỏi, chuyện như vậy còn có đối tượng để giá họa sao?
Hai mắt Tương Khổng Minh lóe ra quang mang nguy hiểm, hắn cười quỷ dị: " Chủ công chẳng lẽ đã quên Mạo Đốn Đan Vu mời thỉnh đều là thiên hạ các nước, vậy Khải Tác tự nhiên là không ngoài ý liệu."
Hứa Hải Phong vỗ đầu, chợt hiểu ra: " Được rồi, bọn họ là đối tượng duy nhất có thể giá họa."
Nếu nói có người muốn phá hư chuyện hòa thân giữa Đại Hán đế quốc cùng Hung Nô đế quốc, vậy trong thiên hạ chỉ có siêu cấp cường quốc như Khải Tác là có động cơ cùng thực lực này.
" Theo tình báo mới nhất, lần này Khải Tác chọn người xuất sứ Hung Nô, ngoài Khải Tác tam vương tử đã đại bại tại Lâm An thành, còn có đệ nhất cao thủ Áo Bổn đại sư của Khải Tác." Tương Khổng Minh lắc đầu nói: " Đúng là bởi vì có hai người bọn họ, có lẽ chúng ta có thể làm ra kế hoạch hoàn mỹ không chê vào đâu được."
" Có ý tứ gì?" Hứa Hải Phong nghe được trong đầu đầy mơ hồ.
" Chỉ cần đến lúc đó để cho Lâm cô nương ra mặt ở trường hợp công khai kích thích tên tam vương tử ngu ngốc kia, hơn nữa chỉ có cao thủ cấp tông sư mới có khả năng từ trong hoàng cung phòng thủ sâm nghiêm đem một người còn sống lặng yên bắt cóc đi ra ngoài. Hai điểm này tụ cùng một chỗ, chúng ta lại làm thêm bố trí, bọn họ muốn không làm người nghi ngờ cũng khó khăn a." Tương Khổng Minh càng nói thì càng đắc ý.
Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, may là hắn là người một nhà, nếu hắn là địch nhân thì thật là đáng sợ. Chỉ nhìn hắn ở trong thoáng chốc đã có thể định ra được một độc kế dùng một mũi tên hạ hai chim, bậc cơ trí cùng năng lực ứng biến này quả nhiên là thiên hạ hiếm thấy.
" Kỳ thật chủ công nghĩ cũng đúng, dân tộc Đại Hán ta chịu biết bao khuất nhục nhiều không kể xiết, từ Tĩnh Khang sỉ nhục, Mông Cổ xâm lấn, Dương Châu mười ngày, thẳng đến tám nước liên quân. Học sinh nếu đã không tận mắt nhìn thấy thì thôi, nhưng nếu đã cho học sinh tới nơi này, vậy chuyện bán nữ nhi cầu an thế này liền tuyệt đối không để phát sinh."
Tương Khổng Minh ngẩng đầu nhìn trời, lời này nói ra khẳng khái trào dâng, nói vô cùng oanh liệt, nếu người hiểu nội tình nghe xong cũng cảm giác chấn động nhiệt huyết, kích động không thôi. Nhưng Hứa Hải Phong lại nghe không hiểu, chỉ nói hắn bị thần kinh thác loạn.
Tương Khổng Minh nói xong, ngáp to một cái, nói: " Học sinh chỉ là người bình thường, không có võ công tinh trạm như chủ công, nếu chủ công không còn việc gì khác, học sinh còn phải đi ngủ lại đây."
Hứa Hải Phong vội vàng kéo lấy chéo áo hắn, nói: " Ngươi nói ra phương án cụ thể một chút đi."
Tương Khổng Minh nghe được trợn mắt, nói: " Việc này có phương án cụ thể gì chứ, chỉ có tùy cơ ứng biến mà thôi." Nhìn thấy Hứa Hải Phong không chịu buông tay, hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói: " Vậy xin mời chủ công sau khi tới Hung Nô, giả ra bộ dáng thấy tiền sáng mắt là được."
Nhìn Tương Khổng Minh rời đi, Hứa Hải Phong có cảm giác hắn cao thâm khó lường, chẳng lẽ giả ra một người tham luyến tiền tài cũng có liên quan đến việc này hay sao.
Lại nghĩ tới năng lực mới này của hắn, chẳng phải cũng giống như lòng dạ mình ở trước mặt hắn không có gì bí mật, cũng bị hắn xem rõ không bỏ sót, lập tức cảm giác cả người không được tự nhiên, quyết định chủ ý, ngày sau vô luận thế nào đều phải giảm bớt cơ hội ở chung với hắn mới xong.
Xong xuôi việc này, Hứa Hải Phong trở lại doanh trướng, Lâm Uyển Nhàn liền hỏi thăm, hắn đương nhiên là sự thật trả lời, chỉ là che giấu thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh cùng việc của dị năng đoàn.
Lâm Uyển Nhàn nghe xong cũng vỗ tay khen hay, đối với Tương Khổng Minh đã bội phục vạn phần, chỉ là trong lòng còn có một tia nghi ngờ: " Quân sư đại nhân nói không sai, tưởng muốn ở trong hoàng cung Hung Nô không chút tiếng động mà mang đi công chúa điện hạ, sợ là chỉ có cao thủ cấp tông sư mới có khả năng, vậy…"
Hứa Hải Phong tuôn mồ hôi, thầm nghĩ người điên kia đúng là trí tuệ thiên hạ vô song, nhưng nương tử này của ta cũng không phải là ngọn đèn dầu, thoáng cái đã nhìn ra được mấu chốt trong kế sách này. Nếu như không có dị năng đoàn tồn tại, chỉ sợ cho dù là Tương người điên kia cũng không dám mở miệng khoa trương như thế.
Chỉ là việc này không phải chuyện đùa, Tương phong tử( người điên) đã nhiều lần dặn dò, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được, đặc biệt là đám nữ nhân bên người hắn. Hứa Hải Phong tuy là thường mắng trong lòng, nhưng đối với lời của hắn luôn ghi tạc trong tâm, lời nghe trăm thuận, không dám sai lầm.
Vì vậy ra vẻ hào phóng nói: " Việc này nếu đã giao cho Tương quân sư, vậy không cần nàng quan tâm, chỉ bằng bản lãnh của hắn, đến lúc đó nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
Lâm Uyển Nhàn tinh tế suy nghĩ, cũng chỉ đành như thế. Chợt thấy Hứa Hải Phong chợt nghiêm mặt tiến lên, nói: " Uyển nhi, nàng xem, chuyện nàng phân phó, vi phu đã thay nàng làm thỏa đáng, vậy lúc này là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta cũng không nên phí thời gian."
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hải Phong vẫn tiếp tục ra lệnh hành quân cấp tốc. Ở dưới tốc độ này, hơn mười ngày sau, bọn họ rốt cục đi tới đại doanh bắc cương nơi Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn trú đóng.
Lúc này, Hắc Kỳ quân cùng cấm quân trong thời gian dài hành quân, sự chênh lệch đã hoàn toàn biểu hiện ra.
Hắc Kỳ quân thật giống như chỉ mới đi ngày đầu tiên, cả đám tinh thần chấn hưng tỉnh táo, uy phong lẫm lẫm, mà ngay cả một đoạn đường liên tục mà đi như những bộ binh cũng còn tràn đầy tinh lực cùng khí thế, ánh mắt từng người cũng giống nhau như đúc, không chút nào thay đổi, thủy chung vẫn duy trì một loại coi rẻ thiên hạ, khí phách mãnh liệt ỷ thế hiếp người cùng sát khí sâm nghiêm.
Nói lại, đoàn cấm quân cưỡi ngựa lại kém khá xa, tuy bọn họ cũng là bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, không ai rớt đội hay kêu khổ, nhưng không che giấu được vẻ mệt mỏi đầy mặt, đối với việc sắp được nghỉ ngơi và hồi phục biểu hiện ra sự vui mừng thật lớn.
Nhìn hai đội ngũ kém nhau như trời với đất, Lưu Tuấn Thư bất đắc dĩ lắc đầu, biết kiếp này đừng mong huấn luyện ra được một chi quân đội giống như Hắc Kỳ quân. Bọn họ quả thực không phải người, căn bản là không biết hai từ uể oải làm sao mà viết ra được.
Cho dù lấy thể chất của hắn cũng chưa chắc có thể đeo truy trọng mà mỗi ngày có thể hành quân hơn trăm dặm lại vẫn còn có thể bảo trì diện mạo tinh thần như thế, mà mấy ngàn quân sĩ của Hắc Kỳ quân phảng phất như đối với chuyện này vô cùng bình thường, binh viên có tố chất như thế, có thể nào không làm cho hắn khiếp sợ, lúc này hắn mới chính thức bội phục Hứa Hải Phong đến sát đất.