DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 135: Ngủ chung một phòng

Nam nhân áo Bào tím đang ngủ say này tự nhiên là Trương Hằng được truyền tống ra từ trong Huyết Sát động phủ. Bởi vì tổn thương nguyên thần mức độ thấp cùng tinh thân mệt mỏi dữ dội khiến cho giờ phút này hắn vẫn chưa thể tỉnh lại.

- Nơi này rốt cục là chuyện gì Xảy ra?

Lão già áo vải nhíu mày. nhìn Băng Vi bị Trương Hằng nắm lấy cánh tay ngọc. Khuôn mặt Băng Vi ngượng đỏ bừng gần như có thể nhỏ máu. hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.

Tuy nhiên cho dù nàng có ý nghĩ như vậy cũng không thể thực hiện được. Trương Hằng đang ngủ tuy không dùng nhiều sức lực nhưng cũng không phải một cô gái yểu điệu như nàng có thể so sánh.

- Vị kỳ sĩ này không biết vì nguyên nhân gì nắm lấy cánh tay tiểu đồ không buông, chúng ta cùng không cách nào tách bọn họ ra.

Trâu đạo sĩ cũng không biết nói thế nào thì tốt.

- Thì ra là thế.

Lão già áo vải dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Trương Hằng vài lần, đột nhiên ra lệnh cho thị vệ hắc Bào phía sau:

- Lấy đao ra đây. chặt rụng cánh tay người này cho ta.

Một thị vệ hắc Bào phía sau lập tức đi ra, ánh mắt hắn lạnh lùng, đi tới trước mặt Trương Hằng, giơ đao lên định chém xuống.

- Không nên! Làm sao các ngươi có thể tùy tiện đả thương người chứ?

Băng Vi đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

- Ngươi lui ra.

Lão già áo vải kêu thị vệ hắc Bào kia ngừng lại. trên mặt lộ ra mấy tia Ý cười.

- Ha ha, nguyên lai người này là tình nhân của Băng Vi tiểu thưa!

Lão già áo vải lập tức đưa ra kết luận này.

- Không không... Hắn không phải. Ta không biết hắn!

Băng Vi buồn bực không thôi. Càng giải thích, người chung quanh lại càng hoài nghi.

- Nếu không biết, vì sao lại cầu xin cho hắn?

Vài tù phạm sinh, lòng ghen tuông, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Hằng đang ngủ say.

- Được rồi. hiện tại chúng ta nói chuyện chính. Nguồn truyện:

Sắc mặt lão già áo vải dần nghiêm lại. ánh mắt rơi xuống trên người Trâu đạo sĩ.

- Vương gia cho ta truyền lời cho ngài. Tiên sư và Băng Vi tiểu thư có thể cùng dọn đến Thanh Ninh Cư của vương phủ. Ngài chỉ cần đáp ứng làm cung phụng của vương phủ là được.

- Nếu ngài không đáp ứng. chúng ta cùng không cưỡng cầu. Tuy nhiên, nghe nói quá một đoạn Thời gian nữa Hoàng đế bệ hạ sẽ tuyền phi khấp thiên hạ. Băng Vi tiểu thư mỹ mạo như tiên, đến lúc đó nhất định sẽ được hoàng đế bệ hạ ân sủng...

- Các ngươi thật để tiện...

Băng Vi vừa gấp vừa giận, không kìm nổi nói.

Trâu đạo sĩ trầm mặc. trong lòng thì bắt đầu không ngừng tính toán.

- Băng Vi tiểu thư. ta thấy cô nên khuyên nhủ sư phụ của cô đi. Một khi ông ấy không đáp ứng, có thể về sau cô sẽ vĩnh viễn không gặp lại được tình lang của mình nữa đâu.

Lúc nói tới đây. lão già áo vài không có hảo ý liếc qua Trương Hằng một cái.

- Ta ta... Hắn không phải...

Băng Vi Thiêu chút nữa tức giận hộc máu.

Lão già áo vải không nói thêm, cười tủm tỉm nhìn Trâu đạo sĩ cùng Băng Vi. nhưng trong nội tâm lại sinh ra một tình cảm đắc ý.

Mặc dù về mặt vũ lực lão kém Trâu đạo sĩ trước mắt mấy bậc. nhưng có thể chiến thăng đối phương về mưu kế cũng đáng để kiêu ngạo.

Trong mắt người đời, địa vị của tiên sư là cao thượng cỡ nào?

- Thế nào. tiên sư?

Lão già áo vải cười tủm tỉm nhìn Trâu đạo sĩ.

- Ta CÓ thể đáp ứng các ngươi, nhưng ta có một yêu cầu.

Rốt cục Trâu đạo sĩ lên tiếng.

- Ngươi nói.

Lão già áo vải nói.

- Ta cùng mười mấy người trong phòng giam này đã kết một phen thiện duyên, cùng không đành lòng vứt bỏ bọn họ như vậy. Hy vọng có thể cùng bọn họ làm việc cho Vương gia.

Trâu đạo sĩ nói.

Lão già áo vải không ngờ đối phương lại đưa ra một yêu cầu như vậy.

- Điều này... Ta còn không thể tự quyết định.

Lão già áo vải có thể hiểu được ý đồ của đối phương. Mười mấy người trong phòng giam số mười một này đều là một số nhân vật đặc thù. mỗi người đều có năng lực không thể coi thường. Nếu Trâu đạo sĩ cùng đám người này tập hợp lại một chỗ. thật ra là một lực lượng không kém. có lẽ có thể sinh ra một ít uy hiếp Đối với vương phủ.

- Ta di chuyển lời của ngài cho Vương gia.

Lão già áo vải nói.

- Bổn vương đồng ý yêu cầu của tiên sư.

Đúng lúc này, một Thanh âm tràn ngập hào hùng và uy nghiêm truyền đến. một nam nhân mặc Hoàng Bào đi tới.

Người tới chính là chủ nhân của vương phủ này - Tề Uy Vương Triệu Hưng Nghĩa. Tề Uy Vương đại khái khoảng trên dưới bốn mươi, tướng mạo tuấn lãng đáng người cao lớn, khi đi mang theo một cỗ khí phách như ẩn như hiện, vô hình trung làm cho người ta sinh lòng kính sợ với hắn.

Lão già áo vải cùng ngạc nhiên một hồi. Lão không ngờ Tề Uy Vương lại đáp ứng yêu cầu của đối phương.

- Trong phòng giam số mười một này đều là kỳ nhân bướng bỉnh khó thuần nếu tiên sư có thể thay bổn vương dạy dỗ bọn họ một chút, chẳng phải là tăng thêm một đám hổ tướng dũng mãnh cho Tề Uy Vương phủ ta. Bổn vương tin tưởng tiên sư sẽ làm ra lựa chọn chính xác.

Trong giọng nói của Tề Uy Vương lộ ra một cỗ hào hùng tráng chí. dường như cũng tỏ rõ tấm lòng rộng rãi của hắn.

- Trong thiên hạ. phàm là người có tài, bản vương đều nguyện ý thu bọn họ vào vương phủ.

Tề Uy Vương Triệu Hưng Nghĩa giang rộng hai tay. dường như muốn ôm cả thiên hạ.

- Được, hy vọng Vương gia có thể giữ lời hứa.

Trâu đạo sĩ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Người đâu. Mời Trâu tiên sư cùng chư vị đi Thanh Ninh Cư của vương phủ.

Dưới sự phân phó của Tề Uy Vương lập tức có thị vệ hắc Bào mở rộng cửa phòng giam, từ hành lang nhà tù cũng có vài người hâu đi tới bắt đầu dẫn đường cho đám người Trâu đạo sĩ.

Trương Hằng mặc áo Bào tím rách nát cầm Lấy một cánh tay Băng khiết của Băng Vi trong cơn ngủ say. thân thể nằm bất động trên mặt đất. Cứ như vậy. nếu Băng Vi muốn rời phòng giam, nhất định phái kéo theo một nam nhân như hắn.

- Người kia là ai? Chẳng lẽ là "như ý lang quân" của Băng Vi tiểu thư?

Tề Uy Vương lập tức phát hiện sự tồn tại của Trương Hằng. trong mắt lóe lên một tia ghen tị khó phát hiện.

Khuôn mặt Băng Vi đỏ bừng vì ngượng, dứt khoát cúi đầu không giải thích.

- Người này là một bằng hưu ta ta mới kết bạn gần đây nhất.

Trâu đạo sĩ giải thích.

- Hai người các ngươi, nâng hắn dậy cho ta!

Lăng Thiên thấy vậy. lập tức phân phó hai người nâng Trương Hằng dậy. như vậy Băng Vi có thể thoải mái rời khỏi phòng giam này.

Một đám mười mấy người dưới sự vây quanh của phần đông thị vệ hắc Bào đi ra khỏi lao tù ngầm dưới đất canh giữ nghiêm ngặt của vương phủ. Trong quá trình này. cao thủ âm thầm ẩn núp vô số kể. một khi những người này có bất kỳ động tác dị thường gì sẽ áp dụng biện pháp đối phó tương ứng.

Sắc mặt Tề Uy Vương có chút âm trầm nhìn theo đám người này rời đi. ánh mắt Thủy chung không rời bóng đáng yểu điệu của Băng Vi.

- Vương gia. Người này lai lịch không rõ. ở trong phòng giam ngủ một mạch hai ngày liền, đến hiện tại còn không tỉnh. Hơn nữa, dường như Trâu tiên sư rất có ý bảo hộ người này. Có thể nào người này là người tu tiên hay không?

Lão già áo vải đứng bên cạnh Tề Uy Vương, nhìn thấy hết biến hóa trên mặt của hắn.

- Có khả năng này. Nhưng người này tuổi chưa quá hai mươi, cho dù là người tu tiên, thực lực cùng không quá mạnh mẽ. Ngươi âm thầm phái người giám thị người này. nếu có dị động gì lập tức thông báo cho bổn vương.

Tề Uy Vương trầm ngâm một lát mới lên tiếng phân phó.

- Mặt khác, phát động nội ứng của chúng ta. điều tra rõ ràng cho Bổn vương, giữa người này cùng Băng Vi có quan hệ gì...

Trong mắt Tề Uy Vương chợt lóe lệ quang, theo sau liền mang theo chúng cao thủ trong tối ngoài sáng rời khỏi phòng giam vương phủ.

***

Thanh Ninh Cư là một nơi khá u tĩnh trong Tề Uy Vương phủ. không thiếu giả sơn hình thù kỳ quái cùng lầu các đình đài. Thậm chí còn có một dòng suối nhân tạo chảy qua nơi này.

Quan sát hoàn cảnh nơi này một hồi. cho dù là Trâu đạo sĩ cũng không khỏi thầm gật đầu.

- Sư phụ. Về sau chúng ta sẽ ở lại nơi này sao?

Băng Vi đánh giá cảnh sắc chung quanh, rất nhanh bị hấp dẫn. hồn nhiên quên mất cánh tay ngọc đang bị Trương Hằng nắm chặt.

- Tạm Thời ở lại nơi này một đoạn Thời gian.

Trâu đạo sĩ khẽ thở dài một hơi.

Mới đi dạo nửa vòng ở Thanh Ninh Cư. sắc Trời tối dần. Đám người hầu bắt đầu an bài chỗ ở cho những người này.

- Mời Trâu tiên sư và Băng Vi tiểu thư đi bên này. Vương gia đã chuẩn bị cho các vị một tiểu viện tốt nhất.

Một người hầu đưa đám người Trâu đạo sĩ tới một tiểu viện tĩnh lặng.

- Sư phụ. ta nên làm gì bây giờ? Hắn...

Băng Vi rất bất đắc dĩ nhìn Trương Hằng một cái. Đối phương vẫn ngủ say như trước, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.

- Được rồi, hai người các ngươi về chỗ ở của mình trước đi.

Trâu đạo sĩ trước tiên đuổi hai đại hán nâng Trương Hằng đi.

Trương Hằng nắm cánh tay ngọc của Băng Vi. nửa thân thể lập tức đè lên trên người Băng Vi.

Trên mặt Băng Vi lại ngượng đỏ bừng, hận không thể hung hăng đá người này mấy cái.

Người hầu kia nhắn nhủ vài câu rồi vội vàng rời đi.

- Sư phụ. người nghĩ biện pháp gì đi. Chẳng lẽ đêm nay con cùng với hắn...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Băng Vi càng khó coi.

- Lực đạo người này không giống người thường, một thân nhục thể đao thương không vào. Túi trữ vật của ta cũng không ở trên người, muốn mạnh mẽ tách các ngươi ra là không có khả năng.

Trâu đạo sĩ trầm ngâm nói.

- Vậy nên làm thế nào? Chẳng lẽ con ngủ cùng một chỗ với một nam nhân xa lạ sao?

Nghĩ đến điều đáng sợ này. trong mắt Băng Vi lại bắt đầu lóe ánh lệ.

- Băng Vi. con cũng không nhỏ nữa. Người này cũng là người tu tiên, ngay cả ta cũng nhìn không ra tu vi. chẳng lẽ con không để ý đến hắn?

Đôi mắt Trâu đạo sĩ hơi híp lại. cận thận đánh giá Trương Hằng, càng ngày càng cảm thấy đối phương không tầm thường.

- Sư phụ!

Băng Vi hờn đỗi nói một câu. vẻ mặt xấu hổ giận dữ kéo Trương Hằng đi vào trong phòng mình...

Đọc truyện chữ Full