Nhóm người Lăng Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng thần nhìn phương hướng bên trái, trong lòng thầm giật mình.
Trước kia tại Long tộc nhìn thấy Yêu Tôn Diễm La, Lăng Phong đại khái đoán được chủ ý đối phương tới đây, nhưng không thấy đối phương mở miệng nên không để trong lòng.
Đối với Lăng Phong mà nói, tuy rằng quan hệ tốt với Yêu tộc coi như rất tốt, nhưng sau khi nắm giữ cỗ thế lực cường đại phía sau, ngược lại không còn quá mức để tâm tới hắn.
Vì vậy, người ta đã không mở miệng, hắn tự nhiên lười nhiệt tình tới bắt chuyện.
Két...
Giống như cửa sắt rỉ sét lâu ngày bị chậm rãi đẩy ra, một loại run rẩy từ chân răng truyền tới sâu trong lòng. Ngay sau đó, trước mặt mở ra một cái khe chừng nửa trượng, từ trong cái khe thẩm thấu ngân quang cường liệt, toàn bộ quang mang chợt hoàn toàn thu liễm, cuối cùng Yêu Tôn bước chân đi ra.
Yêu Tôn xuất hiện, tất cả mọi người đột nhiên dừng lại, không cần bất luận nhân tố thực lực nào, chỉ đơn giản là...
Yêu Tôn!
Mọi người sẽ tôn kính cường giả, nhưng chưa chắc sẽ sợ hãi cường giả, một khi cường giả không nói lý, mọi người mới có thể cảm giác sợ hãi.
Không cần nghi ngờ, Yêu tộc cho tới nay tạo thành ấn tượng như vậy, có lẽ bởi vì quản lý rất nhiều ma thú, Yêu tộc từ trước tới nay tạo thành ác cảm nắm chắc hạch tinh chủng tộc.
Phần ác cảm này khiến cho bọn họ có chút cực đoan và không nói lý lẽ.
Nhàn nhạt đứng trước mọi người, trên mặt Yêu Tôn giật giật, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Có việc yêu cầu Lăng tông chủ hỗ trợ!
Không biết Yêu Tôn đã bao lâu không cầu người, bây giờ nói ra dĩ nhiên tối nghĩa tới như vậy.
Lăng Phong âm thầm thở ra một hơi, nguyên lai là cầu bản thân, nhìn bộ dáng này của hắn, ngược lại giống như tìm phiền toái. Trong lòng suy nghĩ đến việc Yêu tôn cầu, Lăng Phong đang định mở miệng, lúc này Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng.
- Mộc đầu, người này rất đáng ghét, hắn còn muốn giúp Long tộc đối phó chúng ta! Không giúp hắn!
- Kiều Kiều!
Hoa Vi Hà vội vã ngăn cản, đừng nói Yêu Tôn không chân chính xuất thủ đối với các nàng, cho dù song phương thực sự có ách tắc, chỉ cần có cơ hội thì giảng hòa vẫn tốt hơn.
Dù sao, có thể không đối địch Yêu tộc, không ai muốn đối địch,
Quả nhiên, nghe được lời này của Kiều Kiều, Yêu Tôn vốn là kiềm chế tình tình bạo ngược biểu tình liền trầm xuống, mạnh mẽ tiến lên một bước! Chỉ một bước này, mang theo một cỗ lực lượng hùng hùng xuyên qua hư không bức thẳng tới.
Lăng Phong bất động thanh sắc bước lên, che chắn trước mặt Kiều Kiều, trên người tản mát một loại khí ức như hắc động tinh không, xảo diệu hoàn toàn thôn phệ năng lượng bức tới.
Nhìn thấy một màn này, Yêu Tôn hơi ngưng thần!
Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Hai vị tôn sứ quý tộc trước kia đã vì lệnh đồ tới cầu bản tông, Lăng mỗ cũng đã đáp ứng. Có thể cứu người tự nhiên là chuyện may mắn của bản tông, thế nhưng quý tộc hẳn cũng phải có tư thái của kẻ đi cầu người khác mới phải!
Lời hắn vừa nói phi thường không khách khí, rõ ràng là chỉ trích Yêu Tôn không hiểu lễ tiết của kẻ đi cầu người.
Hai hàng lông mày Yêu Tôn dựng thẳng, khí tức bạo ngược lại bùng phát, giống như tùy thời đều có thể phát tác. Lăng Phong âm thầm cảnh giới, thế nhưng rất nhanh đối phương lặng lễ thu lại kí tức, không biết là có điều gì cố kỵ.
Hắn cứng ngắc nói:
- Lăng tông chủ nói đúng, là bản tôn vô lễ!
Khiếp sợ!
Thiếu niên mặt ngọc đứng phía sau hắn lộ vẻ mặt khiếp sợ, vô thức lộ thần sắc tình thế cấp bách, muốn tiến lên ngăn lại.
Trước mắt là ai?
Đây chính là đường đường Yêu Tôn, tộc trưởng Yêu tộc được vô số Yêu tộc tôn kính, từ lúc nào hắn phải cúi đầu xin lỗi người khác?
Một loại khuất nhục thật lớn làm thiếu niên nhịn không được toàn thân run lên, nhãn thần nhìn về nhóm người Lăng Phong tràn ngập hận ý cường liệt.
So sánh với hận ý, một ý niệm phức tạp khác cũng xuất hiện trong đầu:
"Nguên lai tiểu sư muội được sư tôn sủng ái như vậy! Vì nàng, cho dù là sư tôn nhất quán cao ngạo dĩ nhiên nguyện cúi đầu!"
Yêu Tôn Diễm La cúi đầu xin lỗi, nhóm người Dư Đào hung hăng chấn động. Nhất là Hoa Vi Hà, trước đó vài nàng nàng còn muốn tiếp xúc với Yêu tộc, nguyên nhân chính là muốn mời Yêu tộc tới tham dự đại hội tông môn giao dịch, kết quả đừng nói tới Yêu Tôn, ngay cả một tôn sứ cũng không nhìn thấy. Đối phương bất quá chỉ phái một Linh giả nho nhỏ tới tiếp chính mình, đuổi sứ giả Phượng tộc đi. Kết quả này không nằm ngoài dự liệu của Hoa Vi Hà, càng không làm nàng phẫn nộ, bởi vì phong cách hành sự của Yêu tộc từ trước tới nay vẫn là như thế.
Nếu không phải như vậy ngược lại mới khiến cho người ta cảm giác kỳ quái!
Vì vậy, hôm nay tận mắt thấy Yêu Tôn Diễm La dĩ nhiên đích thân xin lỗi Lăng Phong, bọn họ thiếu chút nữa cả kinh trễ quai hàm.
Lăng Phong không phải rõ ràng các mắt xích trong đó, cảm xúc này tự nhiên không phải rất sâu, chỉ là thấy Yêu Tôn tỏ tư thái hạ thấp, hắn không khỏi hạ giọng, phất tay nói:
- Trước đó ta đã đáp ứng hai vị tôn sứ quý tộc, chuẩn bị tới Yêu tộc giúp đỡ giải trừ thương thế trên người lệnh đồ. Chỉ bất quá trên đường bởi vì Long tộc ngang ngược ngăn cản, lúc này mới làm lỡ nhiều thời gian như thế!
Lăng Phong chính là điển hình của tính tình ăn mềm không ăn cứng, mắt thấy Yêu Tôn hòa khí nói chuyện như vậy, tự nhiên hắn cũng khách khí ba phần.
Lúc trước hai vị tôn sứ Vưu Lực, Vưu Lượng sở dĩ rời đi cũng không để ý, tuy rằng nguyên nhân lớn nhất trong đó là vì áp lực từ phía Âu Mẫu Long. Nguyên nhân khác nữa chính là bọn họ nghĩ chỉ cần Huyền Nguyên cũng đủ, cho dù thiếu Sáng tông cũng không phải vấn đề gì lớn, vì vậy cho dù trong lòng có chút khuất phục, bọn họ vẫn kiên quyết rời đi.
Có thể nói, trong khoảnh khắc, Lăng Phong đã hoàn toàn bị đồng minh mong manh Yêu tộc vứt bỏ.
Đổi thành người có tâm tính hẹp hòi nhất định phải tính toán không ngớt, thế nhưng Lăng Phong chỉ cười cười cho qua, nhẹ nhàng dùng một câu "Long tộc ngang ngược ngăn cản" liền không đề cập tới.
- Tạ ơn Lăng tông chủ!
Thấy Lăng Phong dễ nói chuyện như vậy, Yêu Tôn Diễm La buông thả khối đá lớn trong lòng, có chút cứng ngắc tạ ơn.
Lời đối thoại qua đi, song phương rơi vào tình cảnh lặng im ngắn ngủi, trong lúc nhất thời không tìm ra được đề tài chung. Cuối cùng vẫn là Yêu Tôn sốt ruột, chủ động mở miệng hỏi:
- Không biết vị Thuật Luyện Sư kia của quý tông đâu? Có thể mời Lăng tông chủ cho gặp mặt?
Từ trong lời nói của hắn có thể đoán ra, sau khi huynh đệ Vưu Lựu trở về tất nhiên đã báo lại tin tức Lăng Phong thu người vào nội thế giới, cũng biết tin tức liên quan tới Hải Tư Lam.
- Gia huynh trong cấm địa Long tộc đã bị thương tổn, hiện tại đang tĩnh dưỡng!
Lăng Phong hơi trầm mặt, có chút rắc rối nói:
- Không biết ái đồ của Diêm tộc trưởng ở đâu? Nếu là tại trú địa Yêu tộc mà nói, sợ rằng sư huynh có chút bất tiện tới đó!
- Điểm này không cần Lăng tông chủ lo lắng!
Sâu trong đôi mắt Diêm La có vẻ vội vàng không nhịn được:
- Thương thế của tiểu đồ kéo dài một chút, hiện tại đã càng thêm nghiêm trọng, vì vậy ta vẫn mang theo nàng trên người!
Lăng Phong vô thưc sửng sốt. Mang theo trên người, chẳng lẽ là...
Kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên đằng sau Yêu Tôn, thế nhưng đối phương thực sự không có bộ dáng thụ thương, biểu tình của hắn nhất thời có chút cổ quái.
Chỉ là rất nhanh, Yêu Tôn liền dùng hành động thực tế giải đáp nghi hoặc của Lăng Phong, chỉ thấy hắn điểm nhẹ mi tâm, tức khắc, một điểm quang mang màu trắng bay ra, giống như cây bồ công anh nhẹ nhàng, lúc chìm lúc nổi trong không khí.
Dung nạp vô hạn!
Quang điểm vừa xuất hiện tạo ra một loại cảm giác cường liệt dường như nó tự thành một thể, dung nạp một phương thế giới.
Nội thế giới.