DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Thần Biến
Chương 579: Thiên địa dị biến


Tòa phủ đệ do toàn gương cấu thành, lúc Đoan Mộc Ngọc vừa mới tới nơi liền tự mở ra. Điều này lại làm cho đám Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc trầm mặc.
Quỷ dị!
Tòa phủ đệ này bao nhiêu năm nay chưa mở ra vì sao bây giờ lại tự động mở? Xảo diệu đến cực điểm cũng là quỷ dị. Quỷ dị tới mức mọi người ở đó nhìn thấy rõ ràng lối vào phủ đệ nhưng nhất thời không dám tiến vào.
- Tần Vũ huynh, tòa phủ đệ này làm sao thế, ta vừa tới thì sao nó lại mở ra? Đoan Mộc Ngọc không rõ về tình huống.
Tần Vũ nhíu mày nói: - Trước khi huynh tới thì tòa phủ đệ này làm cách nào cũng không mở ra. Chu Hiển còn tới trước cả ta nữa. Nhưng Đoan Mộc huynh vừa tới thì cái cửa này tự động mở ra.
- Hừm, có gì đáng sợ chứ? Không phải chỉ là một tòa phủ đệ sao? Chu Hiển đột nhiên hạ giọng quát rồi đi thẳng vào lối đi của tòa phủ đệ bằng gương.
Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ: - Chu Hiển lại không sợ, cũng đúng… hắn có không gian thần khí, lúc nguy hiểm cứ trốn vào trong đó im lặng chờ bọn phụ hoàng tới cứu viện, quả thực rất an toàn.
Chỉ cần không phải thần vương tự tay xuất thủ thì chẳng có gì nguy hiểm. Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ. – Tần Vũ huynh, chúng ta vào chứ?
Tần Vũ trầm ngâm.
Bản thân Tần Vũ vô cùng rõ, sau lưng tòa phủ đệ bằng gương này đang có một thần vương ẩn nấp. Nếu không… Dịch Phong sao lại cứ dùng thần thức quan sát mãi như thế?
Bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển không phát hiện ra nhưng Tần Vũ thì rất rõ.
"Bất quá, vì Huyễn Linh kính." Tần Vũ nhíu chặt mày, để đoạt được chỉ tiêu thứ hai Tần Vũ chẳng thèm quan tâm nhiều đến thế.
"Ngay cả thần vương, trong khu vực không gian chi lực của mình bao phủ cũng đừng hòng đả thương được huynh đệ của mình." Tần Vũ rất tự tin về không gian chi lực của mình.
Tần Vũ mỉm cười với Đoan Mộc Ngọc: - Được, chúng ta cũng vào đi.
- Không thể để Chu Hiển đoạt mất. Đoan Mộc Ngọc cười bảo, đồng thời toàn thân như tên rời khỏi cũng, bay vọt vào trong phủ đệ bằng gương.
Ba huynh đệ Tần Vũ cũng bay hết tốc lực vào trong phủ đệ.
Nhưng lúc ba huynh đệ Tần Vũ vừa mới bay vào, chỉ nghe âm thanh "Oanh long long" lại vang lên, cánh cửa chính bỗng nhiên đóng lại.
Ba huynh đệ Tần Vũ không kìm được, dừng ngay lại, ba người bọn Đoan Mộc Ngọc ở phía trước cũng nhìn ra sau.
"Tình huống càng lúc càng thú vị. Dịch Phong… rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Vũ thầm suy nghĩ.
- Đại ca, tình huống hình như không hay. Hắc Vũ hạ giọng bảo. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tần Vũ liền truyền âm nói: - Tiểu Hắc, Phí Phí yên tâm, hai đệ cứ ở bên cạnh ta, nếu có nguy hiểm gì thì ta sẽ đưa hai đệ vào trong tân vũ trụ luôn.
Hầu Phí, Hắc Vũ đều gật đầu.
- Chúng ta đi. Tần Vũ tiếp tục tiến tới.
Tòa phủ đệ dưới đáy biển này nhìn từ bên ngoài thì do gương tạo thành. Nhưng nhìn từ bên trong thì tường toàn một màu đen, ở một số vị trí trên thông đạo còn có một số minh châu phóng ra ánh sáng xanh mờ.
Tốc độ bay của ba huynh đệ Tần Vũ rất nhanh, nhanh chóng bay vào trong phủ đệ.
Chỉ một chốc đã tới hậu điện có thể tích lớn nhất. Hậu điện này rất rộng lớn nhưng được bố trí hết sức rối loạn.
Gương!
Vô số gương!
Trên mặt đất trong hậu điện rộng lớn có vô số gương quăng bừa bãi. Có cái chỉ bằng bàn tay, có cái cao mấy chục mét, số lượng rất nhiều, tuyệt đối hơn vạn cái.
Nhiều gương như thế làm cho không ít người tại hậu điện ngây ngốc.
- Nhiều gương như thế, cái nào mới là Huyễn Linh kính? Hầu Phí lẩm bẩm.
Vấn đề mà Hầu Phí thắc mắc cũng đang làm bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển khốn khổ. Bọn họ đang cẩn thận quan sát từng cái gương một, nhưng biết quá ít về Huyễn Linh kính nên không biết làm sao để phân biệt.
Tần Vũ đứng bất động giữa hậu điện.
"Trong này tổng cộng có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái. Cái nào cũng tương tự nhau, không có cái nào có gì khác biệt." Tần Vũ dùng không gian chi lực quan sát, dễ dàng phán đoán ra.
Điều Tần Vũ cần là chỗ khác lạ.
Huyễn Linh kính thực sự khẳng định là có chỗ khác lạ so với những cái gương khác. Nhưng không gian chi lực của Tần Vũ cũng không phát hiện được.
Cả phủ đệ cũng chẳng lớn lắm, khu vực tiền điện này nọ còn hơi nhỏ, không gian chi lực của Tần Vũ cũng đã quan sát qua, những nơi đó vốn chẳng có cái gương nào.
Chỉ có hậu điện mới có một số lượng lớn gương như thế này.
"Số gương trong đây cũng vô cùng đặc biệt, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, con số này đại biểu cho cái gì nhỉ?"Tần Vũ thầm nghĩ.
Có không gian chi lực, Tần Vũ vốn không cần khổ sở tìm kiếm như bọn Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc.
Hai người Hầu Phí, Hắc Vũ đang quan sát cẩn thận từng cái gương giúp Tần Vũ. Hắc Vũ ngoảnh đầu nhìn Tần Vũ, truyền âm bảo: - Đại ca, cái gương đó làm sao để phân biệt với cái khác, hình như chẳng có chỗ nào khác lạ.
Đột nhiên--
- Tiểu Song!
Chỉ nghe một tiếng kêu từ đằng xa truyền tới, không gian chi lực của Tần Vũ phát hiện ra ngay: - Đoan Mộc Ngọc bị sao thế? Hình như đã bị ảnh hưởng.
- Phí Phí, Tiểu Hắc, các đệ ở bên cạnh ta, không được loạn động. Tần Vũ cảm thấy không hay.
"Thần thức, linh hồn chi lực?" Tần Vũ phát hiện ra sự huyền ảo nơi đây, vào lúc này từng đạo thần thức ba văn từ các phương hướng đang xâm nhập vào trong đầu Đoan Mộc Ngọc.
"Cường độ của những thần thức ba văn đó rất yếu, thậm chí chưa bằng cường độ của thần thức của hạ bộ thiên thần nữa, tuyệt đối không thể công kích người khác. Nhưng Đoan Mộc Ngọc vì sao lại đứng bất động ở đó? Không lẽ là vì Huyễn Linh kính?" Tần Vũ biết rằng Huyễn Linh kính có thể tra xét được tâm linh của con người, thậm chí còn làm người ta vui vẻ hay đau khổ.
"Không lẽ Huyễn Linh kính đang ở bên cạnh Đoan Mộc Ngọc?" không gian chi lực của Tần Vũ lập tức quan sát kỹ lưỡng.
Nhưng vào lúc này --
Tần Vũ cảm thấy một đạo thần thức ba văn đột nhiên bao trùm cả hậu điện, giống như thần thức ba văn xâm nhập vào đầu Đoan Mộc Ngọc.
- Phí Phí, Tiểu Hắc, cẩn thận một chút. Tần Vũ dặn dò.
Tần Vũ không quá lo lắng, loại thần thức ba văn với cường độ này thì dù không phòng ngự, chỉ với cường độ của linh hồn nguyên anh của thượng bộ thiên thần thì nó cũng không thể làm tổn thương được.
Thần thức ba văn đó chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả hậu điện.
Tương tự, đầu Tần Vũ cũng bị không ít thần thức ba văn xâm nhập.
Tần Vũ cảm thẩy quang cảnh mình nhìn thấy đột nhiên biến đổi. Hậu điện vốn có biến mất, xuất hiện trước mắt Tần Vũ là Bắc cực thánh hoàng điện.
Phía trên Bắc cực thánh hoàng điện, mười ba vị thần vương cùng tụ tập.
"Quang cảnh chân thật quá, đây là huyễn cảnh ư?" bản thân Tần Vũ cũng có cảm giác khó phán đoán, thân là trận pháp tông sư nhưng giờ đây Tần Vũ không có cách nào phán đoán ra.
Mọi thứ đều chân thật như thế.
Nhưng linh hồn của Tần Vũ còn liên hệ với tân vũ trụ, tự nhiên cũng có liên hệ với không gian chi lực, Tần Vũ biết rõ trong lòng… chỉ cần mình bằng lòng thì hoàn toàn có thể thoát ra khỏi trạng thái này trong chớp mắt, khôi phục trạng thái bình thường.
Thoát ra?
Trong lòng Tần Vũ lại có cảm giác không nỡ.
- Chư vị. Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng trên cao, Khương Phạm trước mắt bất kể là khí thế hay nét tươi cười các thứ đều rất chân thật.
- Bây giờ ba chỉ tiêu đều đã được định, Tần Vũ liên tục đoạt được ba chỉ tiêu, cũng chính là… không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Vũ trở thành con rể của ta, chồng của Lập nhi!
Nghe Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm tuyên bố ở trên, Tần Vũ cảm thấy toàn thân kích động.
Tất cả đều chân thật đến thế, sau đó tới cảnh mọi người chúc mừng, Chu Hiển giận dữ bỏ đi.
Trong phủ đệ do Tần Vũ đích thân luyện chế, Tần Vũ và Lập nhi cử hành hôn lễ rất lớn, nhiều người tụ tập chúc mừng, Tần Vũ hưng phấn uống hết những ly rượu mừng.
Đã bao lâu rồi?
Tất cả chẳng phải đều vì ngày hôm nay sao?
Đêm động phòng.
- Lập nhi. Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lập nhi chăm chú.
- Tần Vũ đại ca. Trong mắt Lập nhi lấp lánh giọt nước mắt hạnh phúc.
Trong lòng Tần Vũ rất rõ, mọi thứ đều không phải là thật. Nhưng mà… Tần Vũ lại vô cùng hưởng thụ cảnh này, hắn không nỡ phá nó đi.
Trong trạng thái này hình như thời gian trôi qua rất nhanh.
Những ngày vui vẻ bên Lập nhi rất dài, hai người bọn họ về sau đã có con, đó là một bé trai.
- Vũ ca. Lập nhi nằm trên giường với vẻ mặt đầy hiền từ của người mẹ, ôm trong lòng một đứa trẻ. – Con chúng ta nên gọi là gì? Huynh đặt tên cho nó đi.
- Chúng ta khi xưa chia cách lâu thế, luôn khắc khoải nghĩ về nhau, uhm… đặt tên cho con là Tần Tư đi. Tần Vũ âu yếm nhìn Lập nhi và đứa bé khả ái.
Vào lúc này…
Trong lòng Tần Vũ dâng lên sự thương yêu, quan tâm vô bờ bến.
Đột nhiên--
Quang cảnh bỗng nhiên tiêu tan, rồi tái hiện lại Bắc cực thánh hoàng điện.
- Chư vị, ba chỉ tiêu có hai cái do Tần Vũ giành được, cái còn lại thuộc về Chu Hiển. Cuối cùng ta và phu nhân đã lựa chọn châm chước cho Chu Hiển thành con rể của bọn ta, chồng của Lập nhi.
Tần Vũ rất bình tĩnh.
Bởi vì Tần Vũ biết đây là quang cảnh giả, có điều trong lòng vẫn có cảm giác đau đớn.
"Huyễn Linh kính quả thật kỳ diệu vô song, biết rõ là giả nhưng nhìn thấy cảnh đó vẫn có cảm giác phẫn nộ như thật." Tần Vũ thầm than.
Việc này rất đơn giản.
Bản thân dù biết một quang cảnh là giả nhưng khi làm nó giống hệt với thật. lúc bản thân người ta cũng không có cách nào phát hiện ra… mọi việc phát sinh vẫn làm cho người ta xao động trong lòng.
"Chu Hiển muốn kết hôn với Lập nhi. Kết hôn? Không. Ta không thể nào để chuyện này phát sinh, tuyệt đối không thể nào! Tần Vũ nhìn sự tình tiến triển, bỗng nhiên có sự điên cuồng xóa bỏ mọi trở ngại đến mức "hủy thiên diệt địa".
- Hừ!
Tần Vũ hừ lạnh, linh hồn chi lực của Linh Hồn Nguyên Anh chấn động, mọi quang cảnh trước mắt lập tức sụp đổ.
Quang cảnh trước mắt lại khôi phục thành hậu điện của tòa phủ đệ dưới đáy biển. Tần Vũ nhìn thấy rõ bọn Hầu Phí, Hắc Vũ đều bị nhập vào trạng thái kỳ lạ đó.
"
Đó còn là huyễn cảnh không?" Tần Vũ thầm cảm thán.
"
Tất cả những điều này chỉ có duy nhất Huyễn Linh kính kỳ lạ đặc biệt đó mới làm được. Thực sự là không có lực công kích gì, chỉ cần bằng lòng thì có thế thoát khỏi trong chớp mắt. Nhưng mà… chỉ dựa vào nói mới có thể hưởng thụ những mục tiêu lý tưởng chưa thành hiện thực."
Đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần, huyễn cảnh bình thường vốn chẳng làm ảnh hưởng tới bọn họ.
Nhưng Huyễn Linh kính lại có thể làm cho bọn họ cảm nhận được chuyện vui sướng nhất hoặc đau khổ nhất, hơn nữa cảm giác đó vô cùng chân thật từ trong linh hồn.
"
Rơi vào ảnh hưởng của Huyễn Linh kính cảm thấy thời gian rất dài, thực tế mới có hơn một tuần trà." Tần Vũ thầm tính liền ra ngay.
- Hô! Hắc Vũ cũng mở mắt ra.
- Đại ca, vừa rồi có chuyện gì thế? Thực quá chân thật đi! Khuôn mặt Hắc Vũ cũng kinh ngạc: - Đại ca, huynh có biết không? Vừa rồi đệ lại gặp được phụ thân và mẫu thân của mình, đệ chỉ thấy được bóng dáng của họ trong mộng nhưng vừa rồi lại như thực sự được ở cạnh họ. Mắt Hắc Vũ hơi ươn ướt.
Tần Vũ vỗ vai Hắc Vũ để an ủi.
- Có điều, một số quang cảnh bi thảm đệ thực sự không chịu đựng nổi, vì thế mới thoát ra khỏi trạng thái đó. Hắc Vũ cảm thán.
- Ta cũng thế, ta còn chịu đựng kém hơn đệ. Tần Vũ cười bảo.
Thời gian sau đó, bọn Hầu Phí, Chu Hiển từng người một tỉnh lại. Nhưng lúc càng có nhiều người tỉnh lại thì mọi người đều kinh dị.
- Đoan Mộc Ngọc vì sao còn chưa tỉnh lại nhỉ? Hầu Phí kinh dị nói.
Tần Vũ lắc đầu.
- Đoan Mộc Ngọc đã từng nói qua với ta về chuyện tình cảm, có điều ta nghĩ là hắn chỉ nói những gì giản lược nhất, còn tình huống thực sự có khi còn phức tạp hơn ta tưởng tượng. Giờ đây hắn đã rơi vào quá sâu. Tần Vũ hạ giọng cảm thán.
Đột nhiên Tần Vũ biến sắc.
Tòa phủ đệ dưới đáy biển này không lớn, không gian chi lực của Tần Vũ không chỉ bao phủ toàn phủ đệ mà còn tỏa ra ngoài, quang cảnh đáy biển bên ngoài cũng nằm trong sự quan sát.
Nhưng vào lúc này--
Chỉ thấy với trung tâm là tòa phủ đệ này, một xoáy nước lớn đã sinh ra, đồng thời mặt biển chung quanh toàn Nam Dã quần đảo động dữ dội.
Đám thiên thần trên mấy trăm hòn đảo đều bố trí cấm chế để ngăn biển cả đang gầm thét.
- Oanh long long ~~ trên không trung sấm chớp đì đùng.
Đồng thời, những đám mây đủ màu tụ tập trên không trung, tổng cộng có bảy màu, mây bảy màu không ngừng tụ tập, lôi điện giống như rắn lượn uốn éo quanh mây bảy màu.
Không gian chi lực của Tần Vũ chỉ có thể quan sát được sự biến đổi dưới đáy biển, không có cách nào quan sát biết hóa trên không trung.
Bọn Tần Vũ đang ở trong tòa phủ đệ dưới đáy biển cũng cảm thấy nó đang rung chuyển.
- Hô! Đột ngột tòa phủ đệ biến mất, bọn Tần Vũ nhìn thấy… tòa phủ đệ bằng gương to lớn đó đột nhiên bay lên đồng thời nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ một chốc đã biến thành một cái gương bằng bàn tay nằm trong tay người ta.
Người này chính là Dịch Phong.
Nhưng ánh mắt của Dịch Phong lại dán lên người Đoan Mộc Ngọc.

Đọc truyện chữ Full