Dịch thuật: Duy ngã độc tôn
Tiềm Long đại lục có nhiều loại dã thú, cũng có không ít người thuần dưỡng phi cầm tẩu thú (Phi cầm tẩu thú: chim bay thú chạy), bất quá những loài này chỉ trung thành với chủ nhân của chúng, người khác không cách gì cưỡi được, lại càng khó mà thuần dưỡng ở quy mô lớn. Bình thường đây cũng là cách Tần Vũ truyền tin mời người.
Một khi đại chiến nổ ra, chủ nhân phi cầm đa số trở thành người điều tra tình hình địch, cũng có thể tập hợp lại thành phi đội tập kích từ trên cao. Cách thức chiến tranh ở Tiềm Long đại lục rất phong phú, sử dụng chim bay thú chạy càng làm chiến đấu thêm khốc liệt, càng khó dự đoán. Hơn nữa trong quân đội đều có người tu luyện nội công, như quân đội dưới trướng Trấn Đông Vương, mỗi người lính nhập ngũ một năm đều có tư cách để được tu luyện. Ở cấp bậc thấp nhất cũng có tài năng hơn người, một tiểu binh đủ thực lực giết được bẩy tám người bình thường. Quân công càng cao, địa vị càng cao, càng có thể tu luyện lên cấp cao hơn.
Tại Tiềm Long đại lục một khi đại chiến nổ ra, khẩn cấp chiêu binh, những binh lính này không cách gì so được với quân chính quy, chí ít về tố chất thì chênh lệch không biết bao nhiêu mà nói. Một quân đoàn chính quy hai mươi vạn quân có thể tiêu diệt đại quân trăm vạn người bình thường. Ngồi trên lưng Hắc ưng, Tần Vũ quan sát bên dưới, phút chốc hắn đã ra khỏi Viêm kinh thành.
"Luận tốc độ, ta chưa thấy có loài phi cầm nào có thể so được Hắc ưng" Tần Vũ mìm cười vuốt ve cổ Hắc ưng.
Tốc độ Hắc ưng cực nhanh, ít nhất là theo Tần Vũ biết, không có loài phi cầm nào có thể đạt tốc độ như vậy. Cho dù loài ưng tốc độ vốn rất nhanh, nhưng Hắc ưng của Tần Vũ là loại đặc biệt, so với chim ưng thông thường nhanh gấp hai đến ba lần.
Hắc ưng chúi xuống, bay thẳng về phía lều cỏ. Lều cỏ này là nơi Phong Ngọc Tử thường cư trú, có một hồ nước bao quanh, xung quanh thật yên tĩnh, không một bóng người, khó có ai đến để quấy nhiễu hắn được.
Lúc này trong hồ nước cách lều cỏ không xa, một tiên hạc bay lên, nó chính là vật cưỡi của Phong Ngọc tử, Phong Ngọc Tử lúc này đứng ngoài lều cỏ, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ đang từ trên trời hạ xuống, trên mặt lộ rõ nụ cười.
"Phong bá bá" Tần Vũ nhảy thẳng từ Hắc ưng xuống, hưng phấn hét lên.
"Tần Vũ, sao lại đến chỗ ta?" Phong Ngọc tử cười nói.
Niên kỷ của Ngọc Phong Tử so với Liên Ngôn cao hơn không biết bao nhiêu mà nói, nhưng hắn với Tần Đức vẫn đối đãi nhau như huynh đệ. Phong Ngọc Tử là loại người không coi trọng tuổi tác. Tần Vũ đang muốn nói chợt phát hiện mục quang Phong Ngọc Tử tập trung vào Hắc ưng.
"Phong bá bá, sao vậy, người biết Tiểu Hắc là gì à?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Phong Ngọc tử nhìn chằm chằm Hắc ưng, Hắc ưng lại không thèm để Phong Ngọc tử vào mắt.
Lúc lâu sau, Phong Ngọc tử lắc đầu nói "Kì quái, nhìn chòm lông trên đỉnh đầu nó kìa, tựa hồ như "Kim Diễm ưng", là vua của loài ưng, nhưng "Kim Diễm ưng" không chỉ có mào kim sắc hỏa diễm, lông toàn thân cũng là sắc hoàng kim hơn nữa lại có hỏa diễm hừng hực, nhưng người Hắc ưng toàn là màu đen, cả móng vuốt cũng màu đen lạnh giá. Phong Ngọc Tử trong chốc lát vẫn chưa nhìn ra được.
"Hơn nữa, thực lực "Kim Diễm ưng" cực kì cường đại, ngay cả khi còn nhỏ chừng vài tuổi, chỉ với kim diễm hộ thể cũng có thể đối phó kim đan tu chân giả. Còn Hắc ưng rõ ràng tối đa chỉ so với cỡ tiên thiên cao thủ mà thôi, so với "Kim Diễm ưng" kém hơn nhiều." Phong Ngọc Tử cau mày nói.
Tần Vũ nghe nói vậy, hắn hiểu rõ Phong Ngọc tử vẫn chưa nhìn ra Hắc ưng loài phi cầm nào.
"Phong bá bá, người nói gì? Cái gì là kim đan tu chân giả, đó là gì vậy? Theo ý tứ của người có vẻ như còn lợi hại hơn tiên thiên cao thủ. So lợi hại với tiên thiên cao thủ không phải là thượng tiên sao?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
"À."
Phong Ngọc tử thu hồi chú ý đến Hắc ưng, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tần Vũ lắc đầu cười, "kim đan tu chân giả, Phong bá của ngươi chính là Kim đan tu chân giả."
"Phong bá bá?" Tần Vũ nhíu mày.
Trong tâm tưởng của Tần Vũ, tiên thiên cao thủ đã là cực kỳ lợi hại, cao hơn tiên thiên cao thủ chính là thượng tiên vô địch. Giờ nghe Phong Ngọc Tử nói hắn chẳng qua là kim đan tu chân giả, thực ra là ý tứ gì? Tu chân giả là gì? Thêm nữa Kim đan là gì?
Phong Ngọc Tử cười nói "Thôi, chuyện này để sau hãy nói, đúng rồi, sao ngươi lại đến chỗ ta, không phải chỉ là đến thăm Phong bá bá thôi chứ?"
Tần Vũ liền nhớ đến việc của bản thân, bỏ những cái "Kim đan tu chân giả" gì gì qua bên, liền nói: "Phong bá bá, con có được 1 khối tinh thể màu hỏa hồng, tinh thể này thật là cực kì kiên ngạnh, Hắc tiên sinh dùng hết sức cũng không làm xước được nó một vết nào, Hắc tiên sinh nói."
"Hả?" Phong Ngọc Tử đột nhiên chấn kinh.
Tần Vũ bị Ngọc Phong Tử làm cho giật mình kinh ngạc, trong ý nghĩ của hắn, Ngọc Phong Tử luôn bình thản mỉm cười, sóng to gió lớn cũng không màng, tựa hồ không có gì có thể làm hắn phải kinh ngạc, nhưng không ngờ vị thượng tiên này đang trợn to mắt nhìn chăm chăm Tần Vũ.
"Tiểu tử họ Hắc ở vương phủ cũng không lưu lại nổi một vết xước sao?" Phong Ngọc Tử muốn xác nhận lại lần nữa.
Tần Vũ chỉ có thể gật gật đầu, không đoán ra được ý tứ của Phong Ngọc Tử.
Mắt Phong Ngọc Tử lập tức phát sáng "Phần thiên quyết của Hắc tiểu tử đã luyện đến cảnh giới cực cao, thêm nữa tông phái của hắn còn đặc chế được "Lam Viêm thủy", với khoáng thạch thông thường, đều có thể dung hóa dễ dàng, nhưng hiện tại hỏa hồng sắc tinh thể không lưu lại một dấu vết nào. Tinh thạch hỏa hồng này là loại khoáng thạch trân quý nào vậy?"
"Tinh thể hỏa hồng đó giờ đâu rồi?" Phong Ngọc Tử nhìn Tần Vũ hỏi.
"Trong vương phủ" Tần Vũ lập tức trả lời.
"Tốt, chúng ta đến lúc đi rồi" Phong Ngọc Tử không gọi tiên hạc, dưới chân chợt xuất hiện một thanh phi kiếm, phi kiếm to lên, nắm Tần Vũ kéo lên trên, cũng không thèm để ý đến Hắc ưng, liền bay thẳng về Viêm Kinh thành.
"Phong bá bá, họ muốn con đến." Tần Vũ vội nói, tuy hắn đến mời Phong Ngọc Tử để luyện hóa tinh thể hỏa hồng nhưng sự việc đó lại không nói tới.
Phong Ngọc Tử cười nói: "Không cần nói, ta biết vì sao ngươi tới đây, loại khoáng thạch trân quý như vậy các ngươi căn bản không có khả năng luyện hóa được, chỉ có tam muội chân hỏa của tu chân giả mới có thể luyện hóa nó."
Phong Ngọc Tử nói xong, Tần Vũ lập tức minh bạch, bất quá hắn vẫn thấy có chút thắc mắc, tam muội chân hỏa rút cục là gì?
Trong chốc lát, sự chú ý của Tần Vũ chuyển lên phi kiếm. Hắn cũng không lo lắng gì đến Hắc ưng vì hắn biết nó có thể dễ dàng tìm ra hắn, cho dù hắn có đến đâu đi nữa, Hắc Ưng vẫn tìm ra được Tần Vũ, có thể nói trong khoảng mười năm trở lại đây, một người một ưng đã nảy sinh một thứ cảm ứng đặc biệt.
"Đây chính là phi kiếm." Tần Vũ ánh mắt Tần Vũ dán chặt lên phi kiếm to lớn, trong lòng kinh ngạc.
Trên thân phi kiếm có ấn ký nổi lên, lập tức tỏa ra khí tức lăng lệ. Tần Vũ khẳng định, trong trường hợp Phong Ngọc Tử muốn giết người, chỉ với kiếm khí lăng lệ của phi kiếm đã có thể giết được cao thủ đạt cấp độ tiên thiên. Phi kiếm có thể to nhỏ đều được, thật là thần kỳ, tốc độ lại nhanh, so với Hắc Ưng thì nhanh hơn nhiều.
Trong chớp mắt, hai người đã vào trong Vương phủ, không cần Tần Vũ hướng dẫn, Phong Ngọc Tử hạ thẳng xuống đình viện. đứng sẵn trong đình viện có Tần Phong, Tần Chính, Liên Ngôn, Hắc tiên sinh.
Mọi người thấy Ngọc Phong tử đều hành lễ nói: "Ra mắt thượng tiên." Ánh mắt Ngọc Phong Tử lại hoàn toàn tập trung vào Hỏa hồng tinh thể trước mặt.
"Thạch trung diễm sí thiết, ôi." Phong Ngọc Tử tựa như nhớ lại lúc bản thân còn ở tiên đảo ngoài biển tu luyện. Trưởng lão của tông phái tìm được từ trong lòng biển sâu một khối Thạch trung diễm sí thiết đã hưng phấn như thế nào, chế luyện ra phi kiếm ban cho vị tiền bối lập được đại công là Nguyên anh kỳ tiền bối. Nhưng khối thạch trung diễm sí đó kích thước cũng không được một phần mười của khối đá hồng trước mặt.
"Của ai vậy?" Phong Ngọc Tử nhìn mọi người hỏi.
"Là do Tiểu Vũ vô tình tìm được ở phía đông núi Lam Sơn" Liên Ngôn đáp.
Phong Ngọc Tử quay đầu nhìn về phía Tần Vũ, trong lòng vẫn khó tin được điều đó. Hắn đã từng bỏ ra vài năm tìm kiếm trong Hồng hoang vô biên, cuối cùng cũng chỉ tìm được vài loại khoáng thạch thông thường. Hắn cũng không nghĩ ở Tiềm Long Đại Lục trừ Hồng Hoang Vô Biên lại có loại khoáng thạch này.
"Tốt, ta sẽ luyện chế tinh thạch này. Tiểu Vũ ngươi là chủ nhân của nó, ngươi có quyền quyết định, đi với ta." Phong Ngọc Tử phất tay, một cỗ năng lượng hùng hậu bao quanh tinh thể màu lửa đỏ, nâng khối tinh thể hai ngàn cân bay lên.
"Dạ" tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Tần Vũ vẫn đi theo sau.
Trong Vương phủ Phong Ngọc Tử có vài mật thất, ngay cả Trấn Đông vương Tần Đức nếu không được sự đồng ý của Phong Ngọc Tử cũng không được vào. Phong Ngọc Tử lúc này dẫn Tần Vũ vào mật thất chuyên dùng để chế luyện linh khí.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Thần Biến
Chương 36: Tu Chân Giới (1)
Chương 36: Tu Chân Giới (1)