DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Lại Kim Tiên
Chương 10

Đây mà là lễ vật ngươi phải đưa cho ta sao?" Lâm Phong chỉ vào con ấu ma lang nhỏ, hỏi một cách không có hảo ý, con ma lang này bất quả chỉ là một con ma lang nhỏ bé cấp 6 trung vị, cả con địa hành long cấp 7 thượng vị hắn còn không nhìn tới, làm sao có thể đối với con ma lang này cảm thấy hứng thú chứ.

Khố Nhĩ Sâm trong lòng đau đớn nói: "Nó chính là lễ vật sinh nhật mà ngoại công đã tặng ta, giờ ta đã thua, nên phải trao nó cho ngươi, chỉ mong ngươi đừng để ta phải đi đường trần truồng."

"Thái dương của ta!" Lâm Phong giận dữ la lên: "Chỉ một con ma lang cấp 6 trung vị mà nghĩ có thể hối lộ ta sao? Ta thà không thèm con ma lang mà để ngươi trần truồng chạy theo ta về!"

"A!" Khố Nhĩ Sâm mở to con mắt trừng trừng hét to: "Ngươi muốn như thế nào đây, nó là do ngoại công cho ta đấy!"

"Hứ, chỉ là một con ma lang, ngoại công ngươi cho một con địa hành long ta còn không ngó tới, con sói bé nhỏ này thì tính chỉ bằng cái đánh rắm!" Lâm Phong độc ác nói: "Ngươi mà không lấy ra thứ gì khiến ta thuận mắt ngươi phải trần truồng chạy theo ta trên đường về!"

Con ma lang lúc ấy bất mãn đứng dậy rống lên một tiếng.

Lâm Phong lập tức dậm cho nó một cước chửi: "Rống này thì rống! Lăn biến qua một bên!"

Khố Nhĩ Sâm nghe thế tức thì hạ mình hèn kém, thương xót nói: "Ta còn có vài thứ hay lắm, có thể dẫn ngươi đi coi, nhưng ngươi không được mang theo ánh sáng!"

"Sao phế ngôn nhiều thế, mau chóng dẫn đường!" Lâm Phong giận dữ la.

Khố Nhĩ Sâm giận dữ: "Không được, ngươi phải đáp ứng ta chỉ được mang theo một món đồ, nếu không ta không thể dẫn ngươi đi!"

Lâm Phong tùy miệng nói ra một lời thề dài lung ta lung tung không có lấy nửa điểm lực ước thúc ràng buộc.

Khố Nhĩ Sâm lúc này lông mày giãn ra trong mắt vui vẻ dắt hắn tới vương cung quốc khố.

Khi đi qua vài đạo thị vệ, Khố Nhĩ Sâm vẫn không quên nhắc nhở: "Ngươi đã đáp ứng ta, hoàn toàn không thể mang theo ánh sáng, nếu không phụ vương sẽ giết ta đó!"

"Nói nhảm, ta không có thanh tâm nhu thế!" Lâm Phong bất mãn chửi lên.

Khố Nhĩ Sâm trên mặt lộ vẻ không tin nói: "Cái đó thì không nhất định, ta phát hiện thằng nhóc ngươi càng lúc càng giảo hoạt."

"Thái dương của ta!" Lâm Phong thổ huyết.

Quốc khố vẫn là quốc khố, quả nhiên thu giữ phong phú.

Bất kì những trận đại chiến xa xưa thì đều lưu truyền lại áo giáp vũ khí thu giữ không thiếu, trong đấy có ma pháp trượng của một vị thánh cấp pháp sư từ Chúng thần đại chiến, dùng xương rồng với ma tinh của một con ma thú cấp 9 chế thành, ma lực cường đại lan động lượn sống trông thấy, bên trong có thể phong ấn một cấm chú không thấp hơn cấp 11, Lâm Phong không khách khí vui vẻ nhận lấy.

Bất quá, những thứ khiến Lâm Phong cảm thấy hứng thú không phải là chỉ có cái này, cái hàn thiết chi hồn có khối hàn quang với hàn khí cô đặc là thứ hắn thích nhất, nó là thứ nguyên liệu cực tốt để tế luyện thần khí, không khách khí, lập tức chiếm lấy làm của mình.

Khố Nhĩ Sâm không biết tác dụng của nó là gì, không nhịn được hỏi: "Ngươi lấy nó làm gì thế?"

"Không làm gì hết, cho vui vậy!" Lâm Phong đương nhiên không thể nói với tên cục mịch đần độn tác dụng của hàn thiết chi hồn này rồi, nếu không tên đần đầu trâ này sẽ không kể gì liều mạng với hắn.

Khố Nhĩ Sâm hoài nghi nhìn hắn vài cái, không thấy được bất cứ dấu hiệu gì, chỉ đành bỏ qua.

Tìm được một đống nguyện liệu cực tốt, tất cả đều được bỏ vào trong Không gian giới chỉ (nhẫn) lão gia tử tặng cho mình, Lâm Phong lúc này vô cùng thỏa mãn đi tới hành cung mà Vương hậu cô cô đã chuẩn bị cho mẫu tử bọn họ.

Mẫu thân không ở đấy, đã đi tới tẩm cung của cô cô, hai nữ ngân nói chuyện riêng tư với nhau.

Khải Lâm Na chánh đang chỉ huy vài cung nữ bố trí phòng cho hắn, thấy Lâm Phong mặt đắc ý đang huýt một tiểu khúc không biết tên đi lại, không lấy làm lạ hỏi: "Ngươi đã chiếm lấy bao nhiệu tiện nghi rồi?"

"Ách …" Lâm Phong u uất nói: "Không lẽ trong lòng nàng ta thực sĩ vô sỉ như thế sao?"

Khải Lâm Na đáp: "Ngươi vốn dĩ không phải là người chịu thua kẻ khác!"

"A a!" Lâm Phong nói: "Chỉ có nàng là hiểu ta!" Nói xong liền chú mắt nhìn thân người nhỏ nhắn của Khả Lâm Na để đánh giá, nhìn thẳng đến khi mặt Khải Lâm Nao phớt hồng, nói: "Còn nhớ lần ta nói với nàng về kì bào không?"

Khải Lâm Na hỏi: "Thì sao nào?"

Lâm Phong đắc ý nói: "Lão công của nàng ta là một thiên tài!" Không để ý tới sắc mặt cổ quái của Khải Lâm Na, tiếp tục nói: "Chỉ mình nàng có thể mặc được loại kì bào ta phát minh ra tuyệt đối sẽ làm nàng thêm phần cao quí mĩ lệ!"

Khải Lâm Na không tin hỏi: "Thật chứ?"

"Đương nhiên là thật!" Lâm Phong lập tức tìm họa sư, miệng nói tả lại, để họa sư vẽ ra đồ hình, sau đó lại sửa đổi thêm thắt một hổi, nhìn thân người nữ nhân của Khải Lâm Na hai mắt phát sáng.

Lâm Phong đắc ý hỏi: "Hình dạng thế nào, ta là thiên tài không sai chứ?"

Khải Lâm Na thần sắc phức tạp liếc nhìn tên nhóc thập vật này, thành thật đáp: "Ý tưởng thiết kế của ngươi đích xác là rất tốt!"

Lâm Phong lập tức thấy hứng thú, nói: "Còn không mau kêu tài phùng (thợ may) tới đây!"

Khải Lâm Na kêu: "Không cần phiền hà vậy, ta có thể may vá!"

Lâm Phong vui thích a a nói: "Không lầm, không lầm, đã tìm được một nương tử toàn năng, sau này không sợ không có y phục mặc rồi!"

Một lời lệnh ra, các cung nữ trong cung bận rộn cuống cuồng cả lên, giúp đỡ rồi giúp đỡ, mau sắm lại mua sắm, một lượng lớn nguyên liệu vài thượng hạng rất nhanh chóng được vận chuyển.

Khi tới ăm cơm trưa, Khải Lâm Na đã có thể mặc lên bộ kì bào đầu tiên trên cả thế giới.

Giống như Lâm Phong sở liệu, Khải Lâm Na mặc lên bộ kiện bào tức thì liền thể hiện ra ngoài một thứ khí chất riêng biệt bất đồng, người xuất thân từ hoàng thất có một thứ quí khí riêng biệt được bộ kì bào hoàn mĩ phù hợp với người theo đó phát xuất ra, lại phối hợp với khí chất đoan trang thục nữ của nàng ta, Lâm Phong nhìn thấy thứ mĩ lệ diễm tuyệt thiên hạ này nước dãi tuôn chảy, nếu như không phải vì thân thể phát dục chưa hoàn toàn, hắn đã sớm phóng tới rồi.

Khi Khải Lâm Na mặc Thanh cung kì bào xuất hiện tại ngự thiện phòng của quốc vương, mẫu hậu cùng Vương hậu cô cô đầu tiên ngây ra, sau đó lập tức hai con mắt nhìn phát sáng, vội vàng kéo Khải Lâm Na tới hỏi đủ thứ.

Khi Khải Lâm Na khai báo đó là phát minh của Lâm Phong, mẫu thân lập tức ôm lấy Lâm Phong một cách nồng nhiệt, gần như làm hắn đỏ bừng cả mặt.

Ngày hôm sau, mẫu thân cùng Vương hậu lập tức cùng đổi sang kì bào do Khải Lâm Na tự tay may ra, mọi nữ nhân trong vương cung lập tức toàn bộ theo gót phong trào, cả ngày mọi nữ nhân đều tiếng cười vui vẻ thảo luận, sau đó cơn sóng nhanh chóng ảnh hưởng cả vương đô.

Tối hôm đó, Lâm Phong lật qua lật lại một hồi mà không thể ngủ, khổ tư suy nghĩ làm sao có thể kiếm lời từ phong trào kì bào này, hắn chưa từng đọc qua quyển sách, đối với môn học vấn mua bán tiền bạc này vô cùng không tinh thông, nghĩ tới nửa đêm mà không nghĩ ra được phương pháp gì, phải đi tìm Khải Lâm Na thương lượng.

Cả người trên dưới chỉ mặc có một cái quần ngắn nhỏ chân trần nha tử (nghĩ chắc là vì trên đầu nó có hai trái đào) chạy tới phòng Khải Lâm Na, Khải Lâm Na vừa chỉ mới cởi y phục chuẩn bị đi ngủ, thì thấy Lâm Phong cả người như lõa lồ thình lình xông vào, tức thì vừa thẹn vừa giận la: "Ngươi là một con nhỏ háo sắc, mau ra khỏi đây!"

"Sao lại không có áo ngực chứ!" Thấy thân trên lõa lồ của Khải Lâm Na ngồi lõm vào mặt giường, Lâm Phong vô ý buột miệng.

Khải Lâm Na tất cả xấu hổ chuyển sang tức giận, hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Lâm Phong phản ứng trái lẽ, cười ha ha chạy tới kéo cái chăn bị dúi lại mở ra đi về trước, dựa vào ngực Khải Lâm Na nói: "Thiên vạn đừng loạn động, ta có chuyện quan trọng chính đáng cần thương lượng với nàng!"

Khải Lâm Na giận dữ la: "Ngươi trước tiên đứng dậy rồi nói!"

Lâm Phong lập tức bất mãn nói: "Nàng là nương tử ta, không để ta ngủ trong lòng nàng không lẽ nói ta ngủ trong chuồng ngựa mới đúng sao?"

Khải Lâm Na giận dữ nói: "Ngươi còn quá nhỏ!"

"A a!" Lâm Phong nói: "Ta hiện tại chỉ là không thể cùng nàng tiến hành Chu Công chi lễ (chắc là lễ cưới), nàng không phải sợ, mau mau nằm xuống, ta có chuyện quan trọng cần nàng bàn luận."

Khải Lâm Na vô cùng không tự nhiên ôm lấy Lâm Phong nằm xuống giường, bản thân với đại kế thuyết buôn bán có biết, Khải Lâm Na sau khi nghe xong tức thì liền nói: "Ngươi giờ phải tìm kiếm một cửa tiệm ở vương đô, lại để cho Vương hậu tuyên truyền cho ngươi một lần là được, khi đấy các quý phụ khẳng định sẽ thành khách hàng trung thành nhất của ngươi!"

Lâm Phong tức thời cắn lên trên bộ ngực nàng ta nói: "Cái này không cần nàng nói ta củng có thể nghĩ ra, vấn đề là làm sao các danh viên quý phụ quốc gia khác cầm tiền đưa cho bổn công tử mang đi, nếu không thế giới này không có quyền chuyên lợi, sau một thời gian chúng ta không thể buôn bán kiếm lời nữa."

Khải Lâm Na la khẽ một tiếng, liền dùng tay xoa lấy bộ ngực, giận dữ liếc nhìn hắn, vừa suy nghĩ đánh giá nói: "Nếu ngươi tin tường lời ta nói thì hãy để ta giúp ngươi quản lí, loại việc như thế này không được nôn nóng!"

"Biết là nàng có thể thay ta phân ưu mà!" Lâm Phong vui sướng vô cùng, sao có thể không đáp ứng được. Hắn tuy không có nhãn quang độc lạt của lão hồ li như lão gia tử, nhưng có thể thấy được là tới, Khải Lâm Na những ngày vừa qua đã dần dần chấp nhận hắn tiểu trượng phu, dù vậy Khải Lâm Na không phải là loại nữ nhân kiến dị tư thiên (thấy lạ muốn đổi – không kiên định), thế nào cũng không buông thả lòng mình.

Khải Lâm Na trở nên lúng ta, hiển nhiên không nghĩ hắn sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, trong con mắt xinh đẹp loáng lên một tia cảm động, mới nói: "Hiện tại không có chuyện gì, ngươi nhanh chóng quay về đi!"

"Quay về đâu chứ?" Lâm Phong giả ngốc hỏi.

Khải Lâm Na giận nữ la: "Đương nhiên là về phòng ngươi rồi!"

"Ta ngủ ở đây không được sao?" Lâm Phong bất mãn hỏi lại.

Khải Lâm Na thở dài một hơi, không biết nói thế nào.

Lâm Phong là lợn chết không sợ nước sôi, sao thể xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực nàng ta mà ngủ.

Khải Lâm Na ôm lấy hắn tiểu trượng phu so với nàng nhỏ hơn sáu tuổi, trong lòng trăm vị lẫn lộn, không nhiều muốn đi gặp Chu Công.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Phong mở mắt thấy Lâm Khải Na mặc y phục đàng hoàng đang ngồi trên giường, y phục của hắn thì để trên đầu giường.

Thấy hắn tỉnh lại, Khả Lâm Na vội vàng phục thị hắn mặc đồ, khiến Lâm Phong vui sướng gần như muốn lật cả trời, nên biết thế giới này không có văn hóa Nho gia, phục thị trượng phu không phải là bổn phận của nữ nhân, đấy là việc của hạ nhân nô tì, loại mĩ nữ giống Khải Lâm Na Lâm Phong có thể đảm bảo không thể tìm ra người thứ hai, bảo sao hắn lại không vui sướng.

Ăn xong bữa sáng, Khố Nhĩ Sâm vội vội vàng vàng chạy đến, vừa muốn nói gì, liền vội vàng nuốt xuống cổ họng, thỉ thấy Lâm Phong nẳm trong ngực Khải Lâm Nha để Khải Lâm Na đút ăn trái cây, chỉ thấy khuôn mặt Khải Lâm Na có phẩn đỏ lên, thở ra hít vào nửa ngày một cú *** cũng không phát ra (chắc là chỉ Khố Nhĩ Sâm).

Lâm Phong cười ha ha nói: "Khố Nhĩ Sâm, tên ngốc nhà ngươi không biết là muốn kéo ta cùng người đua ngựa hay tỉ thí kiếm pháp đây?"

"Không phải!" Khố Nhĩ Sâm lập tức lắc lắc đầu, nhìn qua Khán Lâm Na, mới ê a nói: "Ta nghĩ muốn để ngươi đi với ta tới kĩ viện!"

"A!" Khải Lâm Nha la lên một tiếng, "đang" một tiếng rơi lên trên đất trong tay chỉ có quả cây chưa được lột vỏ.

"Cái gì?" Lâm Phong gần như bị nghẹn chết, lật người ngồi dậy trừng mắt nhìn Khố Nhĩ Sâm nói: "Ngươi kêu ta cùng ngươi tới kĩ viện sao? Ngươi có biết kĩ viện là gì không?"

Khố Nhĩ Sâm cả mặt dần đỏ lên, xấu hổ khiến đầu hắn rối cả lên nói: "Biết chứ, nhưng ta thấy xấu hổ để người khác đi cùng ta, vì thế mới phải lại mới tìm ngươi."

"Trời ơi, Tam Thanh Đạo Tôn che chở!" Lâm Phong thương xót kêu lên một tiếng, thống khổ nói: "Quên người đã 14 tuổi rồi, đã tới giai đoạn tuổi tác sản sinh tính ảo tượng, nhưng ngươi cũng không thể ở đây đầy miệng mà phun cứt chứ, không thấy nương tử ta cũng ở đây sao? Thế nào lại để ta cùng đi với ngươi chứ!"

Khải Lâm Na không nói gì cả, chỉ nhìn nhãn thần là hiểu rõ trên đó viết ba chữ "tiểu sắc lang".

Lâm Phong không lấy để tâm, thi hưng đại phát nói: "Hoàn chân thị mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỉ dã phong lưu a, có nhu cầu thì hãy bảo với bao nhiêu là cung nữ xinh đẹp trẻ trung trong cung, ngươi chỉ cần tùy tiện tìm một người giải quyết qua không cần phải đi đâu, tới các diêu tử (ổ bệnh) đó không sợ bị truyền nhiễm các bệnh tình a ngãi tư bệnh a cái gì đó sao?"

Khố Nhĩ Sâm ngớ ra đáp: "Cái gì diêu tử chư, cái gì bệnh tình ngãi tư bệnh chứ!"

Lâm Phong hươ hươ tay quét lên nói: "Muốn đi thì ngươi đi một mình, bổn đạo … bổn công tử không hứng thú, ngươi đi một mình tốt nha, bất quá, tới đây đã vài ngày mà chưa đi ra ngoài thay đổi, Khoái Lâm Na, mau thay y phục chúng ta ra ngoài dạo phố, ta phải mua vài đồ trang sức đầu tặng nàng!"

Đọc truyện chữ Full