Thái Dương Chân Hoả cuồng bạo đến cực điểm, lấy Dương Thạc là trung tâm, toả ra cung quanh!
Ầm! Ầm! Ầm!
Say mấy tiếng nổ, chiếc ghế Dương Thạc ngồi, mặt bàn phía trước, bình phong trong phòng, tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi trong chớp mắt!
Bình rượu, đĩa sứ, chén rượu trên bàn tất cả rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cả căn phòng gần như bị thiêu huỷ!
- Không hay rồi!
Cùng lúc khi Thái Dương Chân Hoả toả ra từ người Dương Thạc, Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ cảm giác thấy có điều không ổn, vội kéo Đại Lâm Nhi chạy khỏi phòng ra ngoài hành lang. Đứng bên ngoài, sắc mặt Càn Minh Vũ ngưng trọng, lông mày chau lại nhìn vào trong.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Bảo vệ vương gia!
Thị vệ ở dưới nghe thấy tiếng động trên tầng thì sắc mặt đại biến, đao kiếm tuốt ra chạy lên định bảo vệ Càn Minh Vũ.
- Tất cả đứng yên!
Nhưng Càn Minh Vũ lại quát lên.
- Đây là ân oán giữa Dương Thạc công tử và Ngọc Mạt Lâu, không liên quan đến bản vương, không ai được nhúng tay vào. Cứ đứng yên xem tình hình được rồi.
Càn Minh Vũ trầm giọng nói, tay vung lên ngăn thị vệ lại.
Trong gian phòng chữ Thiên là một đống đổ nát.
- Tiểu Hoạch bị bán cho kỹ quán khác chịu mọi tủi nhục!
Sắc mặt Dương Thạc lạnh băng đến cực điểm, tay trái xiết chặt cổ Hương Tuệ, giọng nói không chút cảm xúc vang lên.
Nụ cười tươi rói của Tiểu Hoạch hiện lên trong đầu hắn.
Tiểu Hoạch từ sáu tuổi đã được phân đến tiểu viện của Dương Thạc hầu hạ, cho đến khi bị bán cho Ngọc Mạt Lâu là sáu năm…
Trong sáu năm này, do tư chất Dương Thạc kém cỏi, địa vị thấp kém, Tiểu Hoach cũng phải chịu vô số khổ sở, ấm ức. Nhưng dù vậy Tiểu Hoạch vẫn không rời xa Dương Thạc, không có nửa lời oán thán. Dương Thạc tu luyện công pháp cấp thấp của gia tộc, không có bất cứ thành tựu gì, chỉ có Tiểu Hoạch là cổ vũ, khích lệ hắn; sinh nhật Dương Thạc cũng chỉ Tiểu Hoạch nhớ và chúc mừng hắn…
Một chủ một tớ, hai người nhỏ bé như ngọn cỏ dại trong phủ Trấn Quốc Công rộng lớn.
Chỉ có hai người họ là quan tâm lẫn nhau!
Có lẽ Dương Thạc trưởng thành chậm, vẫn chưa hiểu lắm về tình cảm giữa nam và nữ.
Nhưng trong thâm tâm, Dương Thạc từ lâu đã coi Tiểu Hoạch như muội muội của mình, không cho phép bất cứ ai ức hiếp!
Sau khi Tiểu Hoạch bị bán cho Ngọc Mạt Lâu, Dương Thạc tu luyện như điên. Ngay cả khi có được Huyền Ưng Kình, Lục Dương Quyết, những công pháp có độ thích hợp cao này hắn cũng không dám trễ nải chút nào, không một ngày ngừng nghỉ tu luyện.
Tất cả chỉ vì để có ngày cứu được Tiểu Hoạch, để nàng không bị kẻ khác ức hiếp!
Nhưng nay, Hương Tuệ lại nói Tiểu Hoạch bị bán cho một kỹ quán ở nơi nào đó, bị người đời lăng nhục…
Mười hai mười ba tuổi bị lăng nhục, lại còn phải…
Trong đầu hiện ra những cảnh tượng đáng sợ, thân thể Dương Thạc run lên.
Grừ!
Từ cổ họng Dương Thạc phát ra âm thanh như của dã thú, hắn lúc này bi phẫn đến cực điểm, huyệt khiếu toàn thân đều phát ra tiếng động, Thuần Dương Chân Khí điên cuồng vận chuyển, Thái Dương Chân Hoả không ngừng toả ra, huyết dịch toàn thân sục sôi!
Uỳnh! Uỳnh!
Bức tường bằng gỗ của gian phòng bị Thái Dương Chân Hoả thiêu rụi thành tro.
Nóc căn phòng bị kình khí đánh bay, ở giữa không trung bị Thái Dương Chân Hoả thiêu rụi.
Chỉ trong nháy mắt cả gian phòng bị thiêu rụi hoàn toàn.
Trong đầu Dương Thạc lúc này ngoài việc thiêu rụi ra thì không còn suy nghĩ gì khác nữa. Ngay trong hai mắt hắn cũng bắn ra tia sắc lạnh như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Điên cuồng!
Không phải sự thương tâm đến chết mà Hương Tuệ nghĩ, hoàn toàn là sự điên cuồng!
- Bị bán đến kỹ quán, Tiểu Hoạch dù người không chết thì tâm cũng chết! Ngọc Mạt Lâu hãy bồi táng cùng Tiểu Hoạch là được! Tất cả các ngươi đều phải bồi táng cho Tiểu Hoạch!
Dương Thạc gầm lên một tiếng, Thái Dương Chân Hoả lại điên cuồng bùng cháy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Các căn phòng trên tầng hai lần lượt bị thiêu rụi thành tro.
Rồi rầm một tiếng, sàn nhà bằng gỗ dưới chân cũng bị Dương Thạc giẫm vỡ tan, tay vẫn giữ cổ Hương Tuệ, Dương Thạc rơi xuống tầng một.
- Năm đó là ngươi bán Tiểu Hoạch đi? Vậy thì ngươi sẽ chết đầu tiên
Tay trái ấn Hương Tuệ xuống dưới đất, tay phải Dương Thạc là Huyền Ưng Đoạn Trảo.
- Chết!
Dương Thạc thét lên, Huyền Ưng Đoạn Trảo nhằm thẳng xuống Hương Tuệ.
Hương Tuệ lúc này sắc mặt cuối cùng lộ sự sợ hãi và hối hận. Trong sự sợ hãi cực độ, Hương Tuệ không ngừng giãy giụa muốn thoát ra nhưng là võ giả ngoại môn Thiên Âm Môn với tầng thứ Luyện Khí đỉnh phong, nàng ta phát hiện mình không thể thoát khỏi tay một Luyện Khí cao giới như Dương Thạc…
- Kẻ nào dám làm loạn trong Ngọc Mạt Lâu của ta!
Nhưng khi Huyền Ưng trảo sắp chạm vào người Hương Tuệ thì một tiếng quát lớn vang lên sau lưng Dương Thạc.
- Dám làm loạn ở Ngọc Mạt Lâu, không muốn sống nữa phải không? Thả Hương Tuệ cô nương ra, buông tay chịu trói ta còn có thể tha mạng cho ngươi!
Năm nam tử tầm bốn năm mươi tuổi xuất hiện trong đại sảnh.
Năm người này dáng người cao lớn, tráng kiện, khí huyết mạnh mẽ, vượt xa Trình Tử Dương và Gia La Minh, là cường giả Võ Sư!
- Mau thả ra, buông tay chịu trói đi!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Năm người đến sau lưng Dương Thạc cùng xuất quyền, khí huyết cuồn cuộn ập tới!
Năm võ giả Võ Sư cùng ra tay, khí huyết đan xen, gần như khó chặt cả vùng không gian này, áp lực lớn đè xuống người Dương Thạc.
- Hửm? Lại có kẻ đến tìm cái chết sao?
Cảm nhận khí tức mạnh mẽ của năm người đó, Dương Thạc thậm chí không thèm quay lại, lạnh lùng nói.
- Tìm cái chết?
- Tiểu tử ăn nói mạnh mồm lắm. Năm đó "Đông Sơn Ngũ Hổ bọn ta tung hoanh cả hắc bạch đạo ở mười ba tỉnh nam bắc ngươi còn ra đời đâu! Nay bọn ta là hộ vệ Ngọc Mạt Lâu, ngươi dám đến đây làm loạn, đó chính là tự tìm đến cái chết!
- Muốn chết!
Đông Sơn Ngũ Hổ là hộ vệ Ngọc Mạt Lâu, tất cả đều là cường giả Võ Sư sơ giới. Ai cũng đã giết vô số người, một khi ra tay thì thân thể lập tức toả ra sát khí.
Quyền chưởng của năm người chớp mắt đã sắp đánh lên lưng Dương Thạc.
Grào! Grào! Grào! Grào! Grào!
Năm người Đông Sơn Ngũ Hổ hợp kích đánh ra âm thanh gần giống như Hổ Báo Lôi Âm. Dương Thạc cảm giác như có một con mãnh hổ vồ lên lưng hắn. Lưng hắn bỗng chốc lạnh toát.
Ngay cả cường giả Võ Sư đối diện với Ngũ Hổ hợp kích cũng sẽ bị đánh tan tành!
- Được rồi, cho ngươi sống thêm một chút!
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt lạnh băng của Dương Thạc liếc qua Hương Tuệ.
- Giết răng vuốt Ngọc Mạt Lâu các ngươi trước!
Huyền Ưng Đoạn Trảo nhanh chóng xoay đi đỡ lấy công kích của Đông Sơn Ngũ Hổ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng nổ lớn vang lên.
- Sức mạnh lớn thật!
- Đây là vuốt của loài mãnh thú nào? Cứng thật!
Khi chưởng quyền chạm vào Huyền Ưng trảo, Đông Sơn Ngũ Hổ chỉ cảm giác như đánh lên một ngọn núi, mặt không khỏi biến sắc.
Một lần giao kích, Dương Thạc không hề suy suyển, còn Đông Sơn Ngũ Hổ thì phải chịu lực phản chấn cực lớn.
Cánh tay cả năm tê rần, lui sau đến ba bốn bước.
- Đông Sơn Ngũ Hổ, năm đó là thổ phỉ, giờ lại làm tay sai cho Ngọc Mạt Lâu, cũng là tiếp tay cho kẻ xấu! Đã vậy thì không thể giữ các ngươi được, chết cả đi!
Ngay sau đó, chỉ thấy Huyền Ưng trảo trong tay Dương Thạc bỗng vươn ra đến bốn năm trượng, chớp mắt đã tóm lấy một trong năm người.
Rồi Huyền Ưng trảo bỗng xiết chặt, xương cốt của kẻ bị tóm kia chịu một áp lực cực lớn, kêu lên răng rắc. Cảm nhận được sức mạnh ấy, vẻ mặt kẻ đó đầy kinh hãi, hai mắt trợn tròn, mồm há hốc…
Không đợi hắn phát ra tiếng gì, chỉ nghe "rắc rắc", xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, thân thể bị bóp nát, từ trong mồm phun ra mảnh vụn nội tạng, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt@
- Thật ác!
- Thủ đoạn quá ác độc!
Thấy thế, bốn người còn lại sắc mặt đại biến.
- Giết hắn báo thù cho lão nhị!
Keng! Keng! Keng!
Đông Sơn Tứ Hổ lúc này không dám nhẹ tay nữa, đao kiếm sắc nhọn mang theo người cùng vung lên, lao tới tấn công Dương Thạc.
Dương Thạc mặt không chút biểu cảm dùng Huyền Ưng trảo đỡ công kích của một người. Lưỡi đao sắc bén trong tay hắn bị Huyền Ưng trảo vặn thành đống sắt vụn. Ngay sau đó, Huyền Ưng trảo tóm lên ngực hắn bóp mạnh, hắn há mồm phun ra một ngụm máu lẫn mảnh vụn nội tạng. Sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, không còn chút sinh cơ nào nữa.
Từ trong thân thể Dương Thạc loé lên bạch quang, một nhân ảnh mang theo Thái Dương Chân Hoả trắng lao ra xung kích ba người còn lại.
Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu!
Toàn thân ba người này, cả quần áo, bề mặt da, đến vũ khí trên người đều mang một tầng Thái Dương Chân Hoả màu trắng.
Thái Dương Chân Hoả thiêu đốt, ba người không ngừng giãy giụa, kêu gào thảm thiết. Giãy giụa được mấy cái thì không phát ra âm thanh nào nữa, cả người biến thành một đống tro bụi…
Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, giết liền ba cường giả Võ Sư!
Sau khi giết năm người đó, Thuần Dương Kim Thân không trở về cơ thể Dương Thạc mà không ngừng bay lượn trong Ngọc Mạt Lâu.
Thuần Dương Kim Thân đem theo Thái Dương Chân Hoả chạm tới bàn ghế, bình phong, cầu thang Ngọc Mạt Lâu thiêu rụi hết mọi thứ. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cả Ngọc Mạt Lâu náo loạn, ngay đỉnh lầu cũng đổ xuống, mái ngói rơi rào rào. Dương Thạc trong lúc nổi điên đã thực sự muốn thiêu rụi thiên hạ đệ nhất lâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Thần Công
Chương 166: Thiêu huỷ Ngọc Mạt Lâu!
Chương 166: Thiêu huỷ Ngọc Mạt Lâu!