DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Thần Công
Chương 1: Phế vật không thể bảo vệ thị nữ

Đại Chu triều, kinh sư.

Phủ đệ của Trấn Quốc Công Dương Thiên ở ngoài mười dặm thành bắc Đại Chu triều, kinh sư, lưng dựa Yến sơn. Đó là một tòa phủ đệ to lớn, chiếm chừng hơn một ngàn mẫu, điêu lan ngọc thế, họa đống phi manh, như là một tòa tiểu hoàng cung.

Thời tiết cuối mùa xuân, cỏ cây trên Yến sơn phủ một màu xanh biếc. Trấn Quốc Công phủ có trồng một ít cây to lớn, cả Trấn Quốc Công phủ gần như phủ trong một mảnh sắc xanh, chỉ có một số góc là lộ ra mái ngói tường gạch.

Sáng sớm, trong một rừng cây nhỏ đằng sau Trấn Quốc Công phủ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trên bầu trời trong rừng núi, một thiếu niên cỡ mười bốn, mười lăm tuổi lỏa thân trên, đứng tấn, hai tay không ngừng vung quyền, nắm đấm đánh vào một gốc cây nhỏ phát ra tiếng Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mặc dù thiếu niên còn nhỏ, thân mình cũng có chút gầy yếu, nhưng trên khuôn mặt có sự kiên cường.

- Tu luyện!

- Tu luyện!

- Tu luyện!

Trong đầu óc của thiếu niên không ngừng reo hò, lực cánh tay ngày càng lớn, cái cây nhỏ bị thiếu niên đánh rung rinh, lá cây kêu xào xạc.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cũng không biết đánh ra bao nhiêu quyền, thiếu niên kiệt sức, thân mình lạnh lẽo ngã về phía trước. Mặc dù không có chút sức lực nhưng thiếu niên không cam lòng ngã xuống, hai tay cố gắng chống trước mặt, thở hồng hộc.

- Cái gì? Ta cố gắng tu luyện như vậy mà tu luyện chỉ có thể dừng lại ở tôi thể sơ giai?

- Nếu như ta có tu vi cỡ luyện khí thì mẹ cả sẽ đối xử với ta như vậy, cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, tùy ý các huynh trưởng khi dễ ta. Tất cả điều này ta nhịn được, nhưng tại sao ngay cả thị nữ Tiểu Địch của ta phải bị bán đi? Còn là bán tới 'Ngọc Mạt Lâu', làm kỹ xướng, mặc người đùa giỡn.

Cánh tay chống đỡ thân mình, thiếu niên nằm trên mặt đất, ngực không ngừng phập phồng, vẻ mặt không cam lòng và căm hận.

Thiếu niên tên là Dương Thạc, ngận tử của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, hãy nói đúng hơn là một thứ tử của Dương gia.

Làm thứ tử của Trấn Quốc Công phủ, mặc dù địa vị rất thấp nhưng rốt cuộc tốt hơn nô bộc một chút, có thể tu luyện võ học của gia tộc, cũng có hạ nhân, thị nữ hầu hạ, mỗi tháng được cung cấp bạc cho sử dụng. Nếu biểu hiện tiềm lực cực cao ở mặt võ đạo thì địa vị trong gia tộc sẽ bay lên, thậm chí vượt qua cả con trai trưởng.

Nhưng Dương Thạc không gặp may như vậy.

Dương Thạc nhớ kỹ lúc hắn sáu tuổi, trong gia tộc trắc nghiệm tư chất võ đạo, tư chất của hắn chính là thấp nhất "Hạ hạ đẳng"!

Hạ hạ đẳng tư chất, không thích hợp tu luyện võ đạo nhất.

Ở Trấn Quốc Công phủ, đệ tử có tư chất cao thì có thể được đến cao giai công pháp tu luyện. Tư chất của Dương Thạc chỉ xứng tu luyện thấp nhất giai công pháp. Cuối cùng Dương Thạc chỉ được đến một bộ thấp giai công pháp 'Man Ngưu Kính' để tu luyện.

Tư chất hạ đẳng, công pháp thấp giai, bởi vậy tốc độ tu luyện của Dương Thạc rất chậm.

Võ đạo có lục đại cảnh giới, tôi thể, luyện khí, võ sư, tôn giả, đại tông sư, võ thánh. Dương Thạc tu luyện tám năm vẫn dừng lại ở tôi thể sơ giai thấp nhất. Huynh đệ tỷ muội trong gia tộc ở tuổi như Dương Thạc ít nhất đều đi vào đẳng cấp luyện khí, Dương Thạc cách tôi thể trung giai xa đến không thể với tới. Tiềm lực tư chất như vậy có thể tưởng tượng Dương Thạc có địa vị như thế nào trong gia tộc.

Bình thường Dương Thạc ở trong một tòa tiểu viện hẻo lánh nhất gia tộc, chỉ có một thị nữ "Tiểu Địch" hầu hạ.

Bình thường các huynh trưởng, thậm chí nô bộc hiếp bức Dương Thạc, hắn chịu đựng, thỉnh thoảng bị cắt xén tiền tiêu hàng tháng, đối Dương Thạc mà nói cũng không có gì.

Nhưng mà, lần này phụ thân bế quan, mẹ cả chấp chưởng gia vụ, lấy cớ Dương Thạc 'đã qua mười bốn tuổi không cần thị nữ' bán thị nữ Tiểu Địch duy nhất của hắn ra phủ, còn là thanh lâu nổi danh trong kinh sư, Ngọc Mạt Lâu.

- Tiểu Địch chỉ mới mười hai tuổi, điều giáo trong Ngọc Mạt Lâu hai năm sau sợ là sẽ phải lấy sắc hầu người.

Từ khi mẹ đẻ của Dương Thạc chết bệnh, có khi một năm hắn không thấy mặt phụ thân một lần, huynh đệ khác mẹ không thân với hắn. Có thể nói thân nhân duy nhất của Dương Thạc là tiểu thị nữ từ nhỏ hầu hạ hắn, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn.

Lứa tuổi mười bốn còn chưa sinh ra cái gì tình yêu nam nữ.

Nhưng ít nhất Dương Thạc xem Tiểu Địch là muội muội ruột.

Bây giờ muội muội bị đưa vào hố lửa.

- Đừng nói là phụ thân đang bế quan, cho dù phụ thân không có bế quan, mẹ cả muốn bán thị nữ của ta thì chắc phụ thân sẽ không ngăn cản. Ở trong mắt của hắn thì ta chỉ là một phế vật, ta kém hơn bất cứ ai, ai cũng mạnh hơn ta.

Phụ thân sẽ quan tâm chính mình sao?

Dương Thạc biết ánh mắt của phụ thân vĩnh viễn dừng lại ở các huynh đệ thiên tài của mình, còn hắn thì luôn bị phụ thân khinh thường.

Ở trong mắt cha đẻ thì Dương Thạc là một phế vật, cảm giác rất khó tả.

Mọi thứ chẳng qua bởi vì Dương Thạc có tư chất kém, ngộ tính cũng không cao, tốc độ tu luyện cực chậm. Nếu như Dương Thạc có thể dễ dàng tu luyện đến đẳng cấp luyện khí, biểu hiện ra tiềm lực cực cao, vậy thì sẽ có địa vị nhất định trong gia tộc, cho dù mẹ cả không thích hắn cũng sẽ không đối xử như vậy với hắn.

Ngay cả người thân nhất bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ, Dương Thạc thật hận, không chỉ hận mẹ cả, hắn hận chính mình vô dụng.

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Thạc hồi phục chút sức lực, miễn cưỡng đứng lên lại, trong ánh mắt trừ bỏ hận ra còn có kiên cường.

- Còn hai năm nữa.

- Ngọc Mạt Lâu là nơi phong nguyệt lớn nhất kinh sư, được nhiều quan quý thường xuyên ra vào. Ca cơ vũ tỳ nhỏ tuổi nhất cũng cỡ mười bốn tuổi, nếu Tiểu Địch bị treo bài trong Ngọc Mạt Lâu thì cũng cần hai năm nữa. Nếu trong hai năm này ta liều mạng tu luyện, đạt tới luyện khí đẳng cấp, thậm chí là võ sư đẳng cấp thì sẽ còn kịp.

Dương Thạc thầm nghĩ, trong đầu óc nảy ra chút hy vọng.

Võ sư đẳng cấp ở trong Đại Chu triều đều xem như là cao thủ, còn tôn giả thì là cao thủ trong cao thủ. Đạt tới đại tông sư chi cảnh là có thể khai tông lập phái ở Đại Chu triều, võ thánh thì gần như là truyền thuyết.

Đạt tới võ sư đẳng cấp sẽ có đại vị nhất định, ở trong rất nhiều gia tộc, thế lực đều ở thành khách quý, nếu nhìn trúng cô nương trong Ngọc Mạt Lâu, muốn chuộc thân cho cũng không phải chuyện khó.

- Hai năm, võ sư đẳng cấp có lẽ rất khó.

- Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ có thể liều mạng một phen!

Thời gian tám năm chỉ đạt tới tôi thể sơ giai đẳng cấp, muốn trong hai năm đi vào võ sư đẳng cấp, Dương Thạc biết đây chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì Dương Thạc tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, hắn phải liều một lần.

- Lúc trước ta tu luyện công pháp là 'Man Ngưu Kính' cấp thấp nhất, dựa vào bộ công pháp này trong hai năm bước vào võ sư đẳng cấp căn bản là không có khả năng. Tàng Thư Các trong gia tộc có rất nhiều loại thấp giai công pháp, nói không chừng có một loại thích hợp cho ta tu luyện, khiến tốc độ tu luyện tăng nhanh.

Dương Thạc phát tiết một lúc trong núi nhỏ đã tỉnh táo lại.

Thiên phú của Dương Thạc thật sự là hạ hạ đẳng sao?

Dương Thạc không tin tà, hắn cho rằng không có tư chất kém cỏi nhất, chỉ có công pháp không thích hợp nhất. Cái gọi là tư chất kém của hắn chẳng qua không tìm được công pháp thích hợp, có "Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy".

Trong Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ có nhiều công pháp.

Mặc dù thân phận của Dương Thạc thấp, không tiếp xúc đến công pháp trung giai hoặc là cao giai. Dù chỉ có thể tiếp xúc thấp giai công pháp nhưng chưa biết chừng Dương Thạc có thể tìm ra công pháp thấp giai thích hợp cho hắn tu luyện. Mặc dù xác suất xa vời nhưng Dương Thạc biết đây là cơ hội duy nhất của hắn, quyết không thể bỏ cuộc!

- Đi Tàng Thư Các tìm công pháp!

Dương Thạc hít sâu một hơi, lập tức đi hướng Trấn Quốc Công phủ.

Đọc truyện chữ Full