Mau nhanh ra ngoài nhìn xem! Hồ Vân Vũ bên cạnh lớn tiếng phân phó mấy tộc nhân, một bên nói: Thượng tiên, thỉnh bên này.
Tiểu Khai chạy nhanh đi theo qua, xuyên qua đại sảnh không đến mười bước, liền nhìn thấy một vách pha lê, Hồ Vân Vũ sờ vài cái lên mặt pha lê, pha lê chợt sáng ngời, chiếu xuất ra một bộ đồ họa, đúng là tình cảnh bên ngoài của bãi tha ma.
Sắc trời đã có chút sáng lên, bên ngoài đã có nhàn nhạt chút ánh sáng, một thanh tiểu kiếm trắng như tuyết đang huyền phù tại không trung, phát ra hào quang sáng ngời như ngọn đèn trắng sáng, chiếu rọi cả bãi tha ma, thanh kiếm này là khi Tiểu Khai ở Hoàng Sơn đáy cốc từng nhìn thấy Tuyết Phong có sử dụng qua, Thái Dương kiếm.
Đứng ở dưới vầng hào quang sáng lạn đó, chính là Tuyết Phong và Hoàng Bội.
Đây là do tộc trưởng Hồ tộc chúng ta truyền xuống tới Thiên Lý Kính. Hồ Vân Vũ giải thích: Có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Giờ phút này Tuyết Phong, một thân áo trắng như tuyết, trường kiếm phiêu phù trên đỉnh đầu, vẻ mặt trầm trọng, thoạt nhìn tâm tình thực khó chịu, nhìn vào trong pha lê, Tuyết Phong đang dùng một lóng tay, khống chế phi kiếm bay đâm xuống mặt đất, nhất thời lại là một tiếng oanh long, lúc này đây, Tiểu Khai cảm thấy mặt đất dưới chân đều run rẩy lên.
Chắc là huyệt động dưới đất sẽ nhanh sụp thôi. Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt: Uy lực của thanh kiếm này ghê gớm thật.
Tuyết Phong khống chế phi kiếm ba lần, trong mắt tinh quang lòe lòe, quan sát khắp bốn phía bãi tha ma, đột nhiên nhướng mày, phi kiếm bắn ra nhanh như điện, chợt nghe oa một tiếng hét thảm, một đạo huyết quang nhất thời bắn tới giữa không trung, Tiểu Khai nhìn thấy trong pha lê, một thân ảnh kiều mỵ nhỏ nhắn đã bị bổ làm hai, đang rơi xuống đất.
Hồ Tam! Hồ Vân Vũ hét thảm một tiếng, hai mắt nhất thời tuôn lệ.
Nguyên lai bị một kiếm của Tuyết Phong bổ làm hai chính là Hồ Tam do nàng phái ra điều tra.
Hồ Tam vốn cũng không có hiện thân, mà là ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó lặng lẽ quan sát, nàng chết cũng không hiểu, Tuyết Phong làm sao tìm được nơi ẩn thân của nàng.
Gương mặt Tuyết Phong đằng đằng sát khí, đôi mày lại vừa nhíu, phi kiếm lại bắn ra, lúc này đang nhắm vào một phương vị khác.
Lại một tiếng hét thảm, một đạo huyết quang, một cỗ thi thể trống rỗng bay lên, sau đó tách ra làm hai, phiêu phiêu rơi xuống.
Đây là Hồ Nhị. Tiểu Khai lặng lẽ hít sâu một hơi lạnh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một gương mặt đáng sợ như vậy của Tuyết Phong, mấy yêu tinh mới vừa rồi còn khóc còn cười, chỉ trong chớp mắt đã bị hồn phi phách tán, tựa hồ tu vi mấy trăm năm của các nàng, trước mặt Tuyết Phong nhất thời giống như cọng cỏ bị tùy ý chém giết.
Hồ Vân Vũ ôm cứng trụ đá dưới pha lê, ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt, tảng đá cứng rắn lại bị mười ngón tay bấu vào lõm xuống.
Tuyết Phong cất cao giọng nói: Yêu ma ngu ngốc, dám trộm linh dược của Nga Mi ta, bắt cóc đệ tử Nga Mi, khi dễ ta không dám đại khai sát giới hay sao?
Thanh âm này mặc dù không lớn, nhưng khí lực dư thừa, xuyên thấu xuống dưới mặt đất sâu mười thước, rõ ràng truyền vào từng lỗ tai của mỗi người trong động, làm chấn điếc cả màng nhĩ, Tiểu Khai nghe lọt vào trong tay, liền lặng lẽ hít sâu một hơi.
Lão nhân, ngươi phải giúp ta a. Tiểu Khai bắt đầu cầu cứu: Tuyết Phong nổi giận rồi.
Ta cũng không có biện pháp, thời gian quá ngắn, vốn không có biện pháp khôi phục nguyên khí. Lão nhân thở dài: Tiểu Khai đạo hữu, lúc này sống hay là chết, chỉ có thể xem thiên ý thôi, ngươi tự bảo trọng đi.
Gương mặt Tiểu Khai có chút trắng bệch.
Tình thế bên ngoài càng nóng bỏng hơn, nhìn thấy Hồ Nhị và Hồ Tam bị giết chết, Hồ Tứ nhất thời mất đi thần trí, đang ẩn thân mà lại lao ra, thét to: Ác côn, trả mạng tỷ tỷ cho ta!
Tuyết Phong lạnh lùng cười, mắt nhìn thấy đạo thân ảnh màu đỏ càng lúc càng gần, lúc này đây ngay cả phi kiếm cũng không thèm dùng, vẫn đợi Hồ Tứ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn mới nhẹ nhàng đẩy một chưởng bắn ra ngoài.
Oanh! Một tiếng nổ, thân thể Hồ Tứ nhất thời giống như diều đứt dây bay bắn ra xa xa.
Một chưởng này, đã làm kinh mạch của Hồ Tứ toàn bộ đoạn liệt, lúc rơi trên mặt đất, cả hình người cũng không bảo trì được, trực tiếp hóa thành một hồ ly màu hỏa hồng, xụi lơ trên mặt đất, cả xương cốt cũng đều như vỡ vụn.
Lui, mau lui lại! Thần kinh Hồ Vân Vũ như nổ tung, kêu to lên: Nhanh lên, gọi bọn hắn toàn bộ lui lại! Nàng vừa kêu to, vừa giương mắt nhìn tấm pha lê, giương mắt nhìn gương mặt âm trầm của Tuyết Phong, trong ánh mắt ngập tràn cừu hận và lửa giận quả thật như khắc cốt minh tâm.
Trên tấm pha lê, Tuyết Phong phảng phất như cảm giác được có người đang nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, tay vung lên phía trước, quát một tiếng: Người nào đang rình rập?
Phanh. Một tiếng, pha lê trước mặt bỗng nhiên nổ mạnh ra, vô số mảnh nhỏ lòe lòe tỏa sáng nổ tung đầy trời. Không kịp đề phòng, Tiểu Khai nhất thời bị phun mảnh vỡ thủy tinh đầy người.
Trời ạ! Tiểu Khai rốt cuộc nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng.
Đây là thực lực gì chứ?
Người luôn ôn văn nho nhã, tiên phong đạo cốt như Nga Mi chưởng môn, lần này ra uy quả thật có lực lôi đình như núi, uy thế phô thiên cái địa, trực tiếp chấn nhiếp Tiểu Khai ngay đương trường!
Oanh long! Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nổ, từng tảng lớn bùn đất nhất thời tuôn xuống, phương viên chừng vài cây số của bãi tha ma nhất thời toàn diện sụp đổ xuống tới!
Tiểu Khai chật vật không sao chịu nổi chạy theo Hồ Vân Vũ, mặc dù nơi này không có đường để chạy đi, nhưng ở phía sau chừng mười thước vừa lúc có một gian phòng được chế tạo bằng thép, vừa lúc có thể ngăn cản bùn đất và đá tảng từ trên tuôn xuống, lúc Tiểu Khai đi vào ẩn nấp cùng Hồ Vân Vũ, trong căn phòng nho nhỏ đã đầy người, tất cả thành viên còn lại của Hồ tộc đều đã đến đông đủ, chúng hồ ly nhìn thấy hình dáng chật vật của Tiểu Khai, lại kinh ngạc, vừa là thất vọng, một vị trung niên nữ tử đã nhịn không được hỏi ra miệng: Thượng tiên, ngài có thể cứu được chúng ta không?
Ta? Cứu các ngươi? Khóe miệng Tiểu Khai lộ ra một tia cười khổ, hắn thật muốn nói: Ta ngay cả chính mình còn cứu không được. Nhưng lời ra đến miệng, lại nuốt trở xuống, chỉ mỉm cười: Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ các ngươi.
Ai cũng không bảo vệ được các ngươi! Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm đầy khí lực của Tuyết Phong: Các ngươi trộm Tạo Hóa Đan của ta, hôm nay các ngươi đều phải chết!
Vừa dứt lời, mọi người cảm thấy hoa mắt, hai đạo thân ảnh phảng phất như tia chớp sấm sét nhanh chóng hiện ra, vững vàng đứng ngay bên ngoài phòng.
Áo trắng như tuyết, mỹ nhân như ngọc, đó không phải là Tuyết Phong và Hoàng Bội đó sao?
Thanh phi kiếm giết người như cắt cỏ kia, đang phiêu phù ở trước mặt mọi người, khoảng cách gần đến như vậy, mọi người cơ hồ cơ hồ có thể nhìn thấy kiếm khí lòe lòe sáng, lóe ra hào quang dày đặc, sau khi đã giết người, vậy mà không hề nhiễm chút máu tươi.
Thanh âm của Tuyết Phong, vừa nhìn thấy Tiểu Khai, thì sát khí đầy trời kia, đã phảng phất lặng lẽ thu liễm đi vài phần.
Thiên Tuyển môn chủ? Tuyết Phong chậm rãi nói ra bốn chữ, trong thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc nói không nên lời.
Gió nhẹ nhàng thổi, trong thiên địa một mảnh sát khí, huyết tinh nhàn nhạt thổi qua không khí, cả trường hợp trong nháy mắt chợt căng thẳng đến cực điểm.
Chào Tuyết Phong chưởng môn. Tiểu Khai cố gắng nở một nụ cười: Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi.
A a, quả nhiên người sống trên đời không có chỗ nào mà không thể gặp nhau. Tuyết Phong mặc dù đang cười, nhưng sắc mặt hắn lạnh lùng, làm gì có ý tứ cười: Xin hỏi môn chủ vì sao lại ở nơi này?
Nga, là như thế này. Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy trong cuộc đời từng gặp qua vô số chuyện, nhưng chưa bao giờ lại hung hiểm như bây giờ: Trên đường trở về ta vô tình đi ngang qua nơi này, bỗng nhiên phát hiện có yêu khí tràn ngập, vì vậy đi tới tìm hiểu.
Quả nhiên tấu xảo, môn chủ lại tìm được ổ hồ ly này. Ý cười của Tuyết Phong càng lạnh: Hơn nữa dường như còn cùng đám hồ ly này làm bằng hữu.
Ân, chuyện này...a..a kỳ thật, những hồ ly này cũng không phải người xấu. Tiểu Khai chỉ cảm thấy phía sau lưng rét lạnh, mồ hôi lạnh cũng chảy ra: Ta cùng các nàng tiếp xúc một chút, phát hiện các nàng đều là người tốt, vì vậy các nàng mời ta đến làm khách.
Nói như vậy, ngược lại là ta mạo muội rồi? Những lời này của Tuyết Phong không biết là tự hỏi hay là nghi vấn, một lời nói ra, Tiểu Khai cảm thấy có một cỗ sát khí sâm nghiêm tràn ngập ra, làm cho cả trái tim hắn cũng phải nhảy dựng lên.
Lời nói này, nếu đối diện là yêu ma, Tiểu Khai khẳng định không nói hai lời sẽ xuất ngay Phong Ma Khẩu Quyết, những lời này, nếu có bộ mạt chược trong tay, không hề nghi ngờ hắn nhất định sẽ xuất ra bốn mươi hai khối bài mạt chược làm ra một tổ hợp siêu cấp đại trận, những lời này, nếu muốn giết Tuyết Phong, hắn tuyệt đối trước tiên dùng Vô Tự Thiên Thư chạm vào ngón tay Tuyết Phong, lời nói này, nếu trên tay hắn còn Trấn Nguyên Thiên Phù, hắn khẳng định không chút do dự đánh ra rồi.
Lời nói này, mặc dù ánh mắt Hoàng Bội càng thêm khinh bỉ, ánh mắt Hồ Vân Vũ tràn ngập nghi hoặc, ánh mắt tiểu hồ ly hàm chứa thất vọng, nhưng hắn đã bất chấp tất cả, dù sao sinh tồn mới là chuyện trọng yếu nhất.
Chỉ tiếc, lời nói này không xảy ra bất cứ chuyện gì, một chút lực chống cự cũng đều không có, hắn duy nhất có thể làm, đúng là bảo trì vẻ mỉm cười cứng ngắc trên mặt, bày ra một hình dáng cao thâm khó lường, như đang đợi người khác tuyên phán kết cục của chính mình.
Mệt a, mệt lớn a, nếu cho ta một ngày thời gian, ít nhất ta có thể có được một đạo phù a... Tiểu Khai không nề hà mà thở dài.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn Tiểu Khai chừng năm phút, bỗng nhiên nở nụ cười: Xem ra quả thật là ta đã hiểu lầm rồi, mấy hồ ly này trong lúc sống chết ngay trước mắt mà ánh mắt vẫn trong suốt, hiển nhiên là không phải ác nhân.
Nụ cười này của hắn, nhất thời làm sát khí đầy trời đột nhiên thu liễm, cả sắc trời cũng đột nhiên sáng lên vài phần, Tiểu Khai nghe được đám hồ ly ở phía sau truyền đến vô số tiếng thở ra nhẹ nhõm.
Tuyết Phong chẳng những nở nụ cười, hơn nữa còn cúi mình thật sâu, nói: Vừa rồi Tuyết Phong ngộ thương người tốt, còn phải thỉnh các vị thứ lỗi cho. Hắn nhìn gương mặt đang giãn ra của Tiểu Khai, mỉm cười nói: Tuyết Phong đã làm sai trước, rất là áy náy, nếu các vị có yêu cầu gì, Tuyết Phong nhất định tận lực thỏa mãn.